Mặc dù còn nhiều thắc mắc, nhưng Dương Thần cũng không phải là người nhiều chuyện, cũng không có ý định hỏi gì nữa.
Sau khi mở tiệc, Quách Tuyết Hoa sai đầy tớ đi lấy bình rượu hoa điêu sứ giao cho Lâm Nhược Khê, ánh mắt ra hiệu để cho Lâm Nhược Khê rót rượu.
Lâm Nhược Khê ngơ ngác một lúc, mới nghĩ đến thân phận của bản thân bây giờ, có vẻ như công việc này chắc chắn mình cần làm, mặc dù không được quen lắm, những vẫn đỏ mặt bắt đầu từ Dương Công Minh, rót từng chén rượu một.
Dương Thần ưỡn mặt ra, cười hì hì:
- Bà xã, đây là lần đầu tiên rót rượu cho anh uống.
Lâm Nhược Khê nhìn tác phong vô lại của hắn, phùng miệng, hừ lên một tiếng như không thèm quan tâm.
Chứng kiến sự việc này, Dương Công Minh cười tủm tỉm hỏi:
- Nghe mẹ các cháu nói, lần này các cháu về, là muốn tổ chức hôn lễ chứ?
Dương Thần túm một cái đùi gà vừa gặm vừa cười hì hì nói:
- Ông à, cháu dự tính hôn lễ này có thể tiêu rất nhiều tiền đó, chủ yếu cháu muốn về muốn hỏi ông xin chút tài trợ.
- Cháu thật là, mở miệng đã nói thẳng ra.
Dương Công Minh nhấp ngụm rượu, từ từ nói.
Chân của Lâm Nhược Khê ở dưới bàn khẽ đá vào bắp chân của Dương Thần, chỉ hận tên này không đứng đắn được một chút, hắn thiếu tiền sao?
Nếu không cảm thấy cô dâu tự mình bỏ tiền ra tổ chức hôn lễ sẽ khá kì lạ, cô cũng muốn bỏ ra.
Dương Thần không đồng ý:
- Dù sao cũng là người một nhà, của em cũng là của anh, cho dù không có tiền, tặng vài món đồ gia truyền quý báu gì đó lấy niềm vui cũng được.
Dương Công Minh cũng không trả lời, mà lại nói:
- Chốc nữa ăn cơm xong, cháu đi theo ông đến từ đường Dương gia, dập đầu trước tổ tông một cái, chiều nay, sẽ có những tộc trưởng của gia tộc dòng dõi của Dương gia cùng đến để gặp mặt cháu, nếu cháu muốn tiền, muốn bảo bối, để cho họ nhận ra đã, tất nhiên đều là của cháu.
- Đơn giản như vậy sao? Chỉ cần nhận mặt, toàn bộ Dương gia đều thuộc về cháu?
Dương Thần hỏi, cười mà như không phải cười.
Dương Công Minh nhìn hắn một cái, nói:
- Đương nhiên chờ ngày nào đó ta đi sang thế giới bên kia, bằng không dễ gì để cháu làm loạn?
Dương Thần hung hăng cắn miếng thịt gà:
- Cháu chỉ biết ông cáo già như vậy, không có ý tốt.
- Cháu đừng nghĩ rằng ta không biết ý đồ của cháu là gì, nhưng không sao cả, con người có ý đồ vẫn tốt hơn người không có ý đồ, đó là lẽ thường tình.
Dương Công Minh thở dài:
- Chỉ có điều quy định thì vẫn phải có, con đường mòn cần làm thì vẫn cần phải làm, còn cháu định lựa chọn quá trình thế nào, ta không quan tâm, ta chỉ cần nhìn thấy, kết quả mà ta mong muốn.
Dương Thần trầm ngâm một lát, mới nói:
- Ông nói sâu xa như vậy, sẽ không khiến cho cháu dâu của ông trở nên ngốc nghếch ư?
Nói xong, Dương Thàn bĩu môi nhìn Lâm Nhược Khê.
Lâm Nhược Khê quả thực đã ngây người ra, bởi vì thực sự không biết hai ông cháu họ đang trao đổi như thế nào.
Bị Dương Thần trêu chọc, khuôn mặt xinh đẹp tức giận, tay nắm thành một cái nắm đấm, muốn nện vào mặt của Dương Thần!
Dương Thần cũng không tránh né, cười ha hả tiếp nhận, còn nhét một nửa chân gà đang ăn vào làn môi đỏ của Lâm Nhược Khê.
- A! Đáng ghét!
Lâm Nhược Khê thật sự chịu không nổi, vội chạy trốn đến bên cạnh chỗ ngồi của Quách Tuyết Hoa, tức giận nhìn trừng trừng vào Dương Thần.
Yến Tam Nương hé miệng cười nói:
- Lão gia, xem ra hai vợ chồng Thần thiếu gia tình mặn ý nồng chứ.
Dương Công Minh công nhận gật đầu:
- Quả thật.
Quách Tuyết Hoa ở bên cạnh nghe thấy, khóe miệng có chút co giật.
Tiếp đó, Dương Công Minh lại hỏi những việc đã xảy ra gần đây, phần lớn là những chuyện nhỏ trong cuộc sống, Dương Thần chỉ lo ăn uống, đa số đều do Lâm Nhược Khê trả lời.
Khi đã uống được gần đủ, Dương Công Minh khẽ vẫy tay về phía hai người hầu gái.
Hai người hầu đó hiểu ý, không lâu đã bưng lên một bát mì nhỏ đặt trước mặt Quách Tuyết Hoa.
Quách Tuyết Hoa sửng sốt một lát, mới nghĩ ra cái gì.
- Tuyết Hoa, hôm nay là sinh nhật con, nhưng dù sao cũng không còn là người trẻ tuổi gì cả, liền chuẩn bị cho con mì trường thọ đơn giản, xem như đem lại một phần hi vọng.
Dương Công Minh nói với giọng ấm áp.
Quách Tuyết Hoa lập tức hơi cảm động, cười nói:
- Cha à, không ngờ cha vẫn còn nhớ, bản thân con mấy năm rồi đều không tổ chức sinh nhật, không nhớ ra điều này.
- Ai bảo con không thường xuyên ở nhà, tất nhiên không ai nhớ ra sinh nhật của con.
Dương Công Minh giả bộ không hài lòng.
Quách Tuyết Hoa thẹn thùng khẽ cười, nhưng trong mắt chan chứa sự cảm động.
Danh gia vọng tộc, thật ra phụ nữ trái lại không có địa vị cao giống như trong gia đình bình thường, dù sao quan niệm về tôn ti vẫn tương đối nghiêm khắc.
Vì vậy, là một người ông như vậy, Dương Công Minh vẫn còn có thể nhớ mình vẫn chưa tổ chức sinh nhật gì đó cho con dâu, lại còn đặt biệt chuẩn bị món mỳ trường thọ, Quách Tuyết Hoa khó tránh khỏi sự cảm động.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Lâm Nhược Khê vốn đã chuẩn bị món quà sinh nhật từ sớm có chút hồi hộp, bỗng nhiên cảm thấy Dương Thần mua món quà đó thật ra không hợp lắm, bản thân mình có cần lấy ra không nữa?
Không ngờ, Dương Thần đã mở miệng trước, nhếch miệng cười nói:
- Mẹ à, sinh nhật vui vẻ, vừa rồi Lâm Nhược Khê có nói hôm nay là sinh nhật mẹ, còn mua riêng cho mẹ món quà tặng mẹ nữa.
Sắc mặt Quách Tuyết Hoa trở nên vui sướng, trong mắt tràn đầy vui mừng nhìn Lâm Nhược Khê:
- Vẫn là đứa con có tấm lòng, Dương Thần có thể thật sự không có khái niệm đó, thật ra cũng không cần mua quà gì cả, chỉ cần một ý, dù sao cái gì cũng không thiếu.
- Mẹ… Con cũng chúc mẹ sinh nhật vui vẻ, món quà đó… món quà…
Lâm Nhược Khê do dự một lát, rồi vội vàng đứng dậy, nói:
- Con đi lấy quà vào đây, ở trong valy.
Đợi Lâm Nhược Khê chạy đi lấy quà, Quách Tuyết Hoa mới nghi hoặc hỏi Dương Thần.
- Tên tiểu tử ngươi có phải đã lừa gạt Nhược Khê cái gì đó không, tại sao nhìn cô bé hơi là lạ?
Dương Thần nghiêm nghị nói:
- Con là loại người gì chứ? Hơn nữa con cũng không có can đảm như vậy, ai chẳng biết con là “vợ quản nghiêm”?
Dương Công Minh nói một câu xen vào như cơn gió nhẹ:
- Ừ, người trẻ tuổi tự biết mình thật ra là việc tốt.
Dương Thần đành phải khâm phục ông già này, mặc dù đã có tuổi nhưng đầu óc vẫn minh mẫn.
Không lâu sau, Lâm Nhược Khê ôm một hộp quà ước chừng cao một tấc, bước đến bên cạnh bàn ăn, nhẹ nhàng đưa tặng vào lòng của Quách Tuyết Hoa.
- Mẹ, bởi vì mua vội quá, vì vậy không biết mẹ có thích không, nếu cảm thấy không tốt, con sẽ lại mua cho mẹ một cái.
Lâm Nhược Khê nghiêm túc nói.
Đối với cô một người luôn làm việc cẩn thận tỉ mỉ từ trước đến giờ, tặng mẹ chồng quà là một chuyện rất nghiêm túc.
Quách Tuyết Hoa cũng tò mò trong đó là cái gì, đứng dậy, liền mở hộp quà ngay tại chỗ.
Đợi nhìn thấy “chân thân” ở bên trong, nét mặt của Quách Tuyết Hoa trở nên kỳ quái ngay tại chỗ.
Dương Công Minh và Yến Tam Nương có chút dở khóc dở cười, trong đó người tặng quà Lâm Nhược Khê đỏ mặt đến mang tai.
Chỉ thấy một pho tượng hoa văn màu sắc rực rỡ, con búp bê hình nộm bằng gốm thật to với khuôn mặt tròn mượt, dáng điệu thơ ngây đứng trên ghế đệm bằng sứ.
Búp bê này mặc dù thoạt nhìn màu sắc rực rỡ rất bắt mắt, nhưng hình dáng giống với chai bia, món quà tặng cho Quách Tuyết Hoa, thật sự vô cùng kì quái.
Quách Tuyết Hoa không nhịn nổi cười ồ lên nói:
- Búp bê này xem ra giống với người mang thai, lẽ nào không phải là búp bê phụ nữ có thai sao? Nhược Khê à, mẹ nghĩ con nên giữ nó sẽ thích hợp hơn.
Lâm Nhược Khê càng trở nên thẹn thùng, nghiến răng nghiến lợi nhìn Dương Thần, đều bị con người này làm hại.
- Ta thấy thật ra rất đẹp, không bằng phu nhân hãy giữ lấy đi.
Yến Tam Nương cười ha hả nói.
Dương Công Minh lại hỏi Dương Thần:
- Nếu là do cháu chọn, sao không nói vì sao lại chọn món quà này?
Dương Thần đang lấy đũa khai chiến với móng lợn đường phèn, nghe thấy câu này, bĩu môi, có phần không hài lòng nói:
- Lý do đương nhiên là có, nhưng đồ vật này, nói ra cũng chẳng có ý nghĩa gì.
- Không được, nhất định phải nói ra.
Quách Tuyết Hoa lại nổi hứng lên.
- Hôm nay sinh nhật mẹ, con chọn cho mẹ búp bê mang thai, thế này gọi là gì vậy, lẽ nào còn muốn có em sao?
Sắc mặt Dương Thần trở nên lúng túng, vội nói:
- Được rồi, được rồi, con nói, con nói, câu nói đó khiến toàn thân con nổi cả da gà lên rồi.
Mọi người không nhịn nổi đều phá lên cười, ngay cả những người hầu ở cách đó không xa cũng đều buồn cười.
Dương Thần khẽ lau miệng, chỉ vào con búp bê thô lỗ nói:
- Loại này gọi là con rối Matrioska của Nga, thật ra bên trong có bí mật.
- Bí mật?
- Đúng vậy.
Dương Thần đi qua, nhặt con búp bê từ ghế lên.
Mọi người kinh ngạc, con búp bê sau khi mở ra, bên trong lại xuất hiện một con búp bê Nga giống như đúc nhưng thu nhỏ lại.
Lâm Nhược Khê cảm thấy hứng thú bước lên cầm con búp bê mở ra, không ngờ, bên dưới lại xuất hiện một con rối nhỏ hơn nữa!
Lúc này những người có mặt đều đã hiểu ra.
Quách Tuyết Hoa lại lấy lên hai con, phát hiện ra, tổng cộng có năm con búp bê, lồng vào nhau!
- Đều này thật thú vị, các vòng móc vào nhau, bên trong con rối lại lồng con rối, quả thật làm rất tuyệt.
Dương Công Minh khen.
- Đây hẳn là có hàm ý đặc biệt gì đó chứ.
Yến Tam Nương hỏi.
Dương Thần gật đầu, cười nói:
Con rối Matrioska của Nga, trong tiếng Nga, nghĩa là “ con rối mẹ” , làm thành từng lớp từng lớp một, ngụ ý chính là, người mẹ bảo vệ từng lớp từng lớp con cái ở bên trong cùng…
Lần này, không có ai cười nữa, đều lặng lẽ nhìn con rối đó, suy nghĩ rất nhiều.
Hốc mắt của Quách Tuyết Hoa hơi đo đỏ, có chút lấp lánh, vui mừng nhìn Dương Thần, lại lặng lẽ đặt con rối ngay ngắn, cất vào trong hộp.
- Được lắm, món quà này, mẹ sẽ nhận, tuy nhiên sau này không được mua tiếp món quà đó, không những nhìn thấy kì quái, nhìn còn dễ khóc.
Quách Tuyết Hoa trêu ghẹo nói.
Lâm Nhược Khê thở phào nhẹ nhõm, đồng thời có chút oán hận liếc mắt nhìn Dương Thần, rõ ràng biết được ý nghĩa của con búp bê này, nhưng lại ngây ngô không nói trước với cô.
Bữa cơm trưa, mặc dù bữa liên hoan đầu tiên từ khi về nhà, nhưng mọi người trong gia đình nhỏ đều kết thúc trong không khí vui vẻ.
Sau khi ăn xong, nét mặt của Quách Tuyết Hoa đem theo nụ cười với ý sâu sắc, dẫn Lâm Nhược Khê trở về phòng ở hậu viện.
Còn Dương Thần, lại bất đắc dĩ cùng với Dương Công Minh ở từ đường tổ tông nhận mệnh dập đầu, thật ra dập đầu cũng không có gì, nhưng bị người ta nhìn thấy chính mình dập đầu, Dương Thần cảm thấy hơi mất mặt.
Đợi bước ra khỏi từ đường, Yến Tam Nương bước lên trước nói:
- Lão gia, phần trước đã thông báo xong, tộc trưởng của dòng dõi gia tộc đã đến tiền sảnh, đợi Thần thiếu gia cùng bọn họ gặp mặt.
- Ồ, bọn họ thật đúng giờ.
Dương Công Minh cười nói.
- Nhưng…
Yến tam nương có chút ưu tư nói:
- Ngoài dòng dõi gia tộc Dương gia ra, còn có một vài gia tộc trung lập khác ở Yến Kinh, còn có rất nhiều nhân vật quân đội đối lập cũng đến đây.
Dương Công Minh ti hí mắt, cười nhạo nói:
- Thật không, đến thì đến chứ sao.
Nói xong, Dương Công Minh quay đầu nói với Dương Thần:
- Cháu cũng biết, ông rất dễ dàng mệt mỏi, những việc tiếp theo, cháu đi làm đi, ông cần phải đi ngủ trưa.
Dương Thần vẫn cảm thấy có một dự cảm gì không tốt, nghe ý tứ trong câu nói của Yến Tam Nương, rõ ràng có người đến gây chuyện.
Nhưng hắn vốn không sợ chuyện gì phiền phức cả, nói coi như không biết gì:
- Nếu chẳng may chết người thì làm thế nào?
Dương Công Minh cười ha hả vài tiếng, trong con ngươi hiện ra một vài ánh sao.
- Người chết, mỗi ngày đều chết, quan trọng là, người chết, là ai?
- Ông nói sớm đó.
Dương Thần đánh một tiếng vang, hiểu ý gật đầu, nói với Yến Tam Nương:
- Yến bà bà, dẫn đường đi.