Ngọn lửa nóng giận trong lòng Dương Thần rốt cục đã tắt, xem ra những việc mình đã làm khiến cho người phụ nữ bị tổn thương không phải ít.
- Nếu trong lòng em không được thoải mái, tại sao không nói cho anh biết sớm.
Dương Thần hối hận nói.
- Bây giờ nói cũng không muộn, dù sao cũng phải là một cơ hội.
Lưu Minh Ngọc cười nói, sau khi đá phăng đôi giày cao gót, cô từ từ cởi bỏ chiếc đầm trên người, lời nói có phần dịu dàng đi.
- Ông xã, em cũng là muốn tốt cho anh, hôm nay bận bịu cả ngày, để em tắm một cái đã, anh cũng tắm đi, sau đó hãy làm việc anh thích, không phải anh nói là sẽ tôn trọng em sao, một chút yêu cầu nhỏ không quá đáng chứ.
Dương Thần mỉm cười:
- Anh thua em rồi, nhưng mà anh nói trước, phải cùng tắm chung đấy.
- Vậy anh hãy bồng em vào đi.
Người phụ nữ nũng nịu bá cổ Dương Thần.
Những việc như thế đương nhiên không thể từ chối.
Bồng lấy tấm thân ngọc ngà của Lưu Minh Ngọc, Dương Thần phóng như bay vào nhà tắm.
Mười mấy phút sau, Dương Thần bồng người phụ nữ quấn trong chiếc khăn ra khỏi phòng tắm, tóc của hai người vẫn chưa được lau khô, nhưng hắn không lo được nhiều thế.
Hơi nước trong phòng tắm khiến cho xác thịt đôi bên tiếp xúc lẫn nhau, đặc biệt dễ xúc tác Hormone.
Gương mặt của Lưu Minh Ngọc đã đỏ bừng lên, cũng biểu hiện trạng thái cực điểm, đặc biệt cảm nhận được sự tôn trọng của người đàn ông trong giờ phút này không giống với mọi khi, cô ta cũng cam lòng dâng hiến hết mình.
Dương Thần cúi xuống hôn lên khuôn mặt diễm lệ như hoa đào của Lưu Minh Ngọc, Lưu Minh Ngọc nhẹ nhàng thở ra một cái, giấu không được một nụ cười mãn nguyện, nhắm mắt lại, thỏa mãn mà vui mừng.
Nhìn vào đôi môi cong nhẹ mê người màu anh đào mọng đỏ của Lưu Minh Ngọc, Dương Thần không kìm được mà hôn lên đó.
Sau khi tiếp xúc với đôi môi mềm mại như hoa của Lưu Minh Ngọc, Lưu Minh Ngọc ưm một tiếng, mở mắt ra, liền thấy nụ hôn sung mãn nồng nàn của Dương Thần tiếp tục lướt trên thân thể cô.
Đột nhiên cô cảm thấy hơi choáng, cảm giác này hình như do hơi men chếnh choáng vừa nãy, giờ đang dâng lên trực trào, làm tê liệt cơ thể cô.
Thân thể say rã rời dưới tác dụng của hơi men làm cho nóng bừng cả người, đang khơi trào sự mãnh liệt đã được cô bỏ quên lâu ngày.
Đang trong độ tươi trẻ và chín chắn, sự khao khát đàn ông của cô, cũng không kém những người đàn bà sành sỏi là mấy.
Bình thường thì cô cũng có thể khống chế tốt nội tâm của mình, dù sao thì những bận bịu trong công ty, cũng đủ sức loại khỏi những chuyện bậy bạ ra khỏi tâm trí cô.
Giờ phút này được những nụ hôn mãnh liệt của người đàn ông mình yêu, không những hôn, mà hắn còn mò mẫm khắp thân thể cô.
Tình cảnh này, lại thêm sự kích thích của men rượu, khiến cho dục vọng trong người cô bộc phát một cách không kiềm chế được.
Cái cảm giác sự rạo rực của vùng bụng dưới cùng với sự nóng rực toàn thân nói cho cô biết, cô không chỉ muốn sự tiếp xúc tầm thường này, mà là sự tiếp xúc sâu đậm hơn mãnh liệt hơn.
Cô đã mê muội toàn thân, nét xuân trên đôi lông mày đang dần dần khuếch ra, lan khắp thân thể.
Trái tim đang nhảy nhót kịch liệt làm cho bộ ngực phập phồng lên xuống, nhưng, lúc này trên đỉnh bộ ngực đã bị Dương Thần dùng tay nắm chặt lấy.
Đôi tay của Dương Thần đã rất to, nhưng cho dù hắn có mở hết đôi tay cũng chỉ có thể nắm được một phần hai bộ ngực mà thôi.
Đặc biệt là sau khi tắm, độ nhẵn nhụi pha chút mềm mại nóng hổi, đã nõn nà như thường.
Đôi tay của Lưu Minh Ngọc cũng không ngừng vuốt ve mò mẫm cái thứ rắn chắc mềm mại trên thân thể Dương Thần, lần này, cô chủ động đáp lại nụ hôn nồng cháy của Dương Thần, sự nóng bừng trong cơ thể khiến cô có cảm giác như muốn tan chảy ra.
Ánh sáng âm u màu vàng nhạt trong phòng như bị điểm thêm một màu ấm áp, ánh đèn như bị lu mờ, không khí khắp nơi mang một màu hồng.
Rất không dễ dàng, Lưu Minh Ngọc mới khiến cho nụ hôn nồng cháy của Dương Thần dừng lại, cô mở to đôi mắt ướt át tình tứ nhìn Dương Thần, vẻ mặt đỏ bừng.
Khẽ mấp máy môi,
- Mau…em muốn…
Dương Thần hít mạnh vào, khống chế sự kích động và phấn khởi trong tim, lần này, phải đóng trọn bộ, chắc không đến nỗi nóng vội chứ?
Vậy là, Dương Thần dựa vào sau lưng của người đẹp, đôi tay đỡ lấy cặp mông mỹ miều, mở ra, tiến thẳng vào.
Một tiếng cố ý trấn áp, nghe ra một tiếng ưm đủ để khiến cho người khác huyết mạch sôi sục.
Sau đó, tiếng thở dốc với sự va chạm của cơ thể hòa với nhau, lẩn quẩn trong phòng rất lâu.
Lưu Minh Ngọc nhắm chặt mắt, môi khẽ hé ra hơi thở dồn dập, gương mặt ửng hồng khác thường.
Không thể không nói, tuy rằng xấu hổ, nhưng lực chọn người đàn ông mạnh mẽ là rất quan trọng, không gì có thể sung sướng hơn so với việc lấp đầy sung mãn như thế.
Thân thể như hạn hán lâu ngày gặp mưa, cái cảm giác này thật sự là quá tuyệt vời.
Lòng cô tràn đầy niềm phấn khích, say mê, phấn khởi, vui sướng, kích động từ từ cảm xúc!
Ngay khoảnh khắc thân thể của Lưu Minh Ngọc hòa quyện vào Dương Thần, toàn thân chịu được mà run lên, sau đó, cô liền có cảm giác tê dại truyền lan khắp tất cả dây thần kinh.
Đồng thời, Dương Thần đã chìm đắm trong cái cảm giác sung sướng tuyệt vời.
Vùng rừng núi ấy và khe suối như thể là tiếng nước chảy róc rách.
Hắn giống như một con cá lớn đang bơi lội sung sướng trong dòng nước, không ngừng do thám các khe suối diệu kỳ.
Khúc quanh đường nhỏ sâu thẩm trong khe suối, dòng nước thoan thoan làm dịu thể xác và tinh thần của hắn.
Dưới sự co rút của chỗ thông đạo hẹp hẹp, gây cho hắn sự kích thích thể xác lẫn tinh thần sự hưởng thụ tuyệt vời.
Hắn cảm thấy rõ ràng, nước đang cuồn cuộn chảy ra, càng thêm trợ giúp cho hắn xâm thẳng.
Trên chiếc giường nệm nhúng lên nhúng xuống, Dương Thần có thể nhìn thấy rất rõ ràng bộ ngực trên cơ thể Lưu Minh Ngọc đang nhấp nhô.
Trạng thái phập phồng liên miên, khiến cho hắn không kiềm chế mà dang hai tay, để cho bộ ngực vùi chôn hai tay của hắn.
Cũng có thể là vì Lưu Minh Ngọc đã rèn luyện được sự dẻo dai trong những ngày qua, không còn giống với ngày xưa, chỉ hơn một tiếng đồng hồ là đã mê man thiếp đi rồi.
Đến khi trời đã chuyển hẳn sang màu trắng, thì trận chiến trên giường của hai người mới đi đến hồi kết.
Lưu Minh Ngọc có thể ngửi thấy, mùi cơ thể của hai con người trên giường đang phát tán, khiến cho cô cảm thấy ngượng ngùng không chịu nổi, người gì thế này, mà có thể cày cấy hơn hai giờ đồng hồ trên cơ thể cô.
Nếu như để cho các bạn học không giỏi thời đại học biết được, nhất định sẽ rất ngưỡng mộ cuộc sống riêng tư của mình đây, nhưng nói thật, thì không phải ai cũng có thể chịu đựng được.
Cuối cùng, Dương Thần gầm nhẹ một tiếng, kèm theo cái phản ứng kịch liệt không biết lần thứ mấy của Lưu Minh Ngọc, mọi thứ từ từ trở về sự tĩnh lặng.
Căn phòng tĩnh lặng chỉ còn nghe tiếng thở trầm giọng của hai người, hai người trên giường đã ôm ấp lấy nhau, đang nhẹ nhàng cảm nhận cái cảm giác tuyệt vời lúc nãy, mọi thứ đều hết sức ấm áp.
Lưu Minh Ngọc vẫn nhắm chặt mắt, đôi môi mê hồn khẽ mở ra, rên nhẹ, trên mặt ửng hồng vẻ ướt át.
Dường như chính cô cũng chưa thể khôi phục tinh thần sau cái khoái cảm đỉnh cao này.
- Lưu Minh Ngọc yêu quý, anh không làm em thất vọng chứ?
Dương Thần nằm bên tai của Lưu Minh Ngọc, thổi nhẹ một cái.
Thân thể Lưu Minh Ngọc khẽ run, mở to mắt, giận dữ liếc Dương Thần một cái:
- Anh sắp làm em chết đấy, không dịu dàng một chút nào hết, trừ điểm!
Dương Thần nghe vậy cười một tiếng, sờ sờ cái mũi của mình, nói:
- Lát nữa anh sẽ nhẹ nhàng một chút?
- Hả? Còn muốn nữa sao…Trời…Trời sắp sáng rồi.
Lưu Minh Ngọc sợ hãi nói.
Dương Thần nheo nheo mắt, cười ha hả nói:
- Hù em một chút vậy thôi, anh đâu nhẫn tâm, nếu tiếp tục, thì anh phải vận công trị liệu những chỗ sưng của em đấy.
Lưu Minh Ngọc chu môi, không suy nghĩ nhiều nữa, cô mở miệng cắn vào chỗ lồi lên ngay ngực của Dương Thần.!
- Này! Tại sao lại cắn chỗ đó của đàn ông thế!?
Dương Thần la thất thanh.
Lưu Minh Ngọc cười quyến rũ nói:
- Dựa vào cái gì mà anh cứ cắn chỗ đó của em, mà em thì không được cắn của anh?
Sắc mặt Dương Thần hơi rối ren:
- Được rồi, được rồi, anh biết là anh có lỗi với mọi người, lần sau anh sẽ tôn trọng ý kiến của các em, ngoan nào, em hãy ngủ đi, trời sắp sáng rồi, phải nghỉ ngơi chứ.
Lưu Minh Ngọc vuốt nhẹ lên hai gò má của Dương Thần, dịu dàng nói:
- Ông xã, em có thể nhờ anh một việc không?
- Được.
Dương Thần nhanh nhẹn đáp.
- Thật sao?
Lưu Minh Ngọc bĩu môi đáp:
- Anh cũng không hỏi em là chuyện gì.
- Chuyện gì anh cũng hứa, em sẽ không đòi những chuyện mà anh không thể hứa mà, đúng không?
Lưu Minh Ngọc co người lại, để cho thân thể cô kề sát Dương Thần hơn chút nữa.
- Vậy anh hãy hứa với em, trước khi em không yêu anh nữa thì anh không được thôi yêu em trước.
Dương Thần hơi khựng người:
- Thế là thế nào, tại sao lại đột nhiên hỏi vậy?
- Bởi vì em sợ hôm nay nói xấu anh nhiều như thế, thì anh sẽ không yêu em nữa, bây giờ hãy nói mau, anh có chịu hay không…
- Được rồi, anh nhất định sẽ không bao giờ thôi yêu em trước.
Dương Thần cười mỉm nói.
- Thật sao?
Lưu Minh Ngọc gần như hoài nghi nói.
- Tại sao phụ nữ rất hay đa nghi như vậy?
Dương Thần cười khổ, ngáp một cái, vuốt ve mái tóc mềm mại của người phụ nữ.
Lưu Minh Ngọc im lặng một lát, cô trả lời:
- Bởi vì đàn ông, lúc nào cũng nói hôm qua là phải, ngày mai lại nói không phải, mà cái làm cho người phụ nữ đau lòng nhất, là hai cách trả lời như vậy, đều là thật lòng. Cho nên, câu trả lời của anh, khiến cho em rất sợ.
Dương Thần lúng túng nhìn vào đôi mắt long lanh của người phụ nữ, trong lòng thấy tội nghiệp, mỉm cười nói:
- Vậy có phải anh nên nói, ngày mai, ngày hôm sau, hôm sau nữa, một tuần sau, một tháng sau, cũng sẽ yêu em, câu trả lời như vậy có được không?
- Như thế sẽ rất tốt mà.
Lưu Minh Ngọc thật tình nói.
- Thôi được, bắt đầu từ bây giờ, trong một tháng tới, anh cũng sẽ yêu em như vậy, sau một tháng, thì xem biểu hiện của em, nếu em biểu hiện không tốt, thì đừng trách anh trở mặt nhé.
- Ừ…được.
Lưu Minh Ngọc cười thả lỏng.
Nói xong những lời này, dường như đã đốt hết những sinh lực còn sót lại của Lưu Minh Ngọc, cô dựa vào lòng Dương Thần, từ từ thiếp đi.
Dương Thần hôn một cái lên trán người phụ nữ, cùng ôm cô vào giấc mộng.
Trải qua một loạt chuyện như thế, Dương Thần cũng hơi mệt, ôm lấy người phụ nữ tựa một thanh kẹo bông to mà ngủ đến khi mặt trời lên cao.
Đúng vào lúc sắp điểm 12h, điện thoại trên chiếc tủ đầu giường rung lên…