Lẽ nào thực sự mình đã sai? Là do cái lòng tự trọng buồn cười của mình kia sao?
Mình vẫn luôn hi vọng những người phụ nữ của mình nhận được sự quan tâm như nhau, nhưng hình như, mọi việc không được như mình nghĩ...
Lưu Minh Ngọc dường như đã thoải mái hơn, nhưng vẫn có đôi chút kích động, lau nước mắt nói:
- Cho dù cô ấy có đối xử với anh lạnh lùng, thì cũng sẽ không lấy lòng anh như vậy đâu, còn lừa anh lâu như vậy nữa, anh có từng ghét bỏ cô ấy chưa? anh đã từng tức giận với cô ấy chưa?
Còn bây giờ đến em, bởi vì em chỉ là tình nhân của anh, chỉ là nhất thời nghĩ không chi toàn, vô tình làm tổn thương một chút đến lòng tự tôn của anh, anh đã làm như đoạn tuyệt quan hệ với em đến nơi rồi ý...
Hơn hai giờ sáng, anh chạy đến hộp đêm đón em về nhà, rồi lại để em tự lái xe về nhà? Rốt cuộc anh còn có lương tâm không vậy.
Nói xong, Lưu Minh Ngọc tức giận cầm lấy chiếc túi da nhỏ của mình, đập bồm bộp và ngực Dương Thần!
- Bụp bụp bụp! Mấy phát này căn bản cũng chẳng có chút lực nào, nhưng nước mắt của cô lại giống như những hạt chân trâu, cứ lã chã không ngừng.
Dương Thần rúm lại, vội vàng nắm lấy hai vai cô, không để ý đến sự kháng cự của cô, tự trách:
- Minh Ngọc, em đừng như vậy... anh không nghĩ như vậy.
Lưu Minh Ngọc dùng hết sức thoát ra, nhưng làm thế nào cũng không thể nào thoát ra được.
- Buông ra, em sẽ tự lái xe về nhà!
- Em đừng làm loạn nữa, tình trạng của em như thế này lái xe thì sẽ xảy ra chuyện đấy.
Dương Thần nghiêm túc nói.
Lưu Minh Ngọc hừ lạnh một tiếng nói:
- Anh lo cho em là gì, dù sao trong mắt anh em cũng chỉ là một cô tình nhân không biết mình là ai thôi.
- Bây giờ em cũng coi như đã hiểu ra, trong lòng anh, người luôn giữ vị trí cao, ngoài người vợ chính thức của anh ra, thì những người phụ nữ khác đều chỉ là trò chơi mà thôi, chỉ được phép làm cho anh vui, mà không được phạm bất cứ một sai lầm nào.
- Từ trước đến giờ anh chưa từng nghiêm túc với em hay những người phụ nữ khác trong mối quan hệ tình cảm, anh chỉ muốn thỏa mãn dục vọng của bản thân anh mà thôi!
- Anh không có! Em nghĩ đi đâu vậy!?
Dương Thần sắp khóc đến nơi rồi, chuyện này thật sự là không ổn chút nào.
- Anh có!
Lưu Minh Ngọc cuối cùng cũng rút tay của mình lại.
Lau nước mắt, cũng không để ý đến mặt mũi gì nữa, giống như một con gấu trúc rồi, giọng khàn khàn nói:
- Một khi đã không thể với tới được trái tim của anh, thì sau này em cũng sẽ trốn ở một nơi thật xa, để tránh làm tổn thương lòng tự trọng của anh, rồi lại phải miễn cưỡng mà tha thứ cho em, khiến cho em lại càng tự trách mình hơn!
- Không có thân phận gì, em cũng không để tâm, nhưng nếu như ngay lúc ở bên cạnh nhau mà em cũng phải ngước lên nhìn anh, thì em lại càng không cần phải bận tâm đến mối quan hệ này nữa!
- Anh muốn đi tìm người phụ nữ biết thỏa mãn những hư vinh trong lòng anh, thì cứ việc đi tìm, dù sao thì cũng không phải là em!
Nói rồi, cô bước đi thật nhanh về phía xe của mình.
Dương Thần làm sao có thể để cho cô đi vào lúc này, thật sự là hận đến mức không thể tự cho mình hai bạt tai, đây là chuyện gì vậy? Giống như mình đang tự châm ngòi thuốc nổ vậy!
Người trong nhà đã đủ khiến mình phiền lòng lắm rồi, Lưu Minh Ngọc lại còn khiến mình không còn khoảng trống để thở luôn rồi!
Xông lên ôm lấy cái eo mềm mại của Lưu Minh Ngọc, Dương Thần nói như cầu xin:
- Minh Ngọc bảo bối, anh nhận sai rồi còn không được sao, quả thực là anh có phản ứng hơi mạnh một chút, là anh không suy xét kỹ càng... chúng ta mỗi người đều lùi một bước, chuyện này đâu cần phải ồn ào như thế này?
- Anh... anh buông em ra.
Lưu Minh Ngọc vặn vẹo cái thân thể mềm mại của mình, nhưng lại chỉ khiến cánh tay của Dương Thần xiết chặt thêm mà thôi.
Dương Thần cảm thấy một khối mềm mại trong lòng mình, lập tức phần phía dưới cảm thấy như bị kích thích.
Làm căng rồi Lưu Minh Ngọc cũng đành buông xuôi, ngoan ngoãn đứng yên không dám động đậy.
- Lưu... lưu manh...
Lưu Minh Ngọc ấm ức nói.
Dương Thần cười ha hả,
- Anh vốn dĩ là như vậy, anh nói nghe nè, bảo bối, em tha thứ cho anh chuyện này đi, lần sau anh tuyệt đối sẽ không nói như vậy nữa, tuyệt đối không giận dữ với em nữa, được không?
- Em nói cũng nói rồi, em là một người phụ nữ bình thường, anh cũng chỉ là một người đàn ông bình thường mà thôi, chỉ là có đôi chút bản lĩnh, khó tránh được có những lúc phạm sai lầm, có xảy ra những chuyện như vậy thì mới có thể càng ngày càng tốt hơn chứ, không phải sao?
- Hừ em không tin, anh chỉ biết nói những câu bùi tai, anh nghĩ rằng em dễ bị lừa gạt vậy sao? Em sẽ không quên những lời ác nghiệt mà anh vừa nói với em đâu!
Lưu Minh Ngọc lạnh lùng nói.
Dương Thần xấu hổ,
- Vậy em muốn như thế nào thì mới chịu tha thứ cho anh.
- Em không tha thứ!
- Thật không?
- Còn thật hơn cả vàng!
- Vậy thì hết cách rồi.
Ánh mắt Dương Thần tỏ vẻ hạ quyết tâm.
Lưu Minh Ngọc có dự cảm không lành, nhưng không đợi cô suy nghĩ kĩ, đã bị Dương Thần bế thốc lên!
- A!
Kinh ngạc hô lên một tiếng, Lưu Minh Ngọc chỉ càm thấy trời đất quay vòng vòng, rồi lại thấy mình bị Dương Thần vác lên trên vai!
- Anh... anh làm gì vậy! Mau bỏ em xuống!
Lưu Minh Ngọc dịu dàng nói.
Dương Thần cười ha ha, chạy thẳng đến cửa hộp đêm.
Bởi cửa của hộp đêm là đường dành cho người đi bộ, thế nên người người đi lại không ngớt.
Lưu Minh Ngọc cảm thấy hai má đỏ bừng, trước mặt nhiều người như vậy là bị một người đàn ông vác trên vai, cũng không dám nhúc nhích, chỉ nhắm tịt hai mắt, giống như con nai nhỏ nhút nhát.
Bước vào bậc thang ở cửa lớn.
Dương Thần nhẹ nhàng hạ cô xuống, giẫm lên mấy bậc thang cao cao.
Người đi đường và khách đều tò mò nhìn vào, cười đùa chỉ trỏ.
Lưu Minh Ngọc hận là không tìm được cái lỗ nẻ nào mà chui xuống, không rõ là Dương Thần muốn làm trò gì.
Dương Thần nghiêm mặt, bước lui xuống mấy bước, hướng mặt vào Lưu Minh Ngọc, rồi quỳ một chân xuống...
Lúc này, hoàn toàn không thấy được sắc mặt ửng hồng của Lưu Minh Ngọc nữa, thay vào đó là khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy kinh ngạc của cô...
Mọi người xung quanh cũng đều im lặng, hiển nhiên là ý thức được chuyện gì đang xảy ra, sự tình không đơn giản như họ đã từng nghĩ.
Vẻ mặt Dương Thần rất thành khẩn nói:
- Minh Ngọc bảo bối, rất xin lỗi, nhưng lời của em khiến cho anh hiểu ra anh còn thiếu xót rất nhiều, là anh không đúng, một lần nữa anh thật lòng xin lỗi em.
- Bây giờ anh đã quỳ một chân xuống rồi, nếu như em còn không tin rằng anh thành tâm thành ý xin lỗi, thì anh sẽ quỳ cả hai chân xuống...
Lưu Minh Ngọc ngơ ngác nhìn Dương Thần, không thể tưởng tượng được, không thể ngờ được là người đàn ông này lại quỳ gối xuống trước mặt mình...
Mặc dù chỉ mới quỳ một chân, nhưng trong mắt cô, người đàn ông này suốt ngày hi hi ha ha, bình thường hay nói những lời ngon ngọt, nhưng để anh ta nghiêm túc quỳ gối trước một người phụ nữ, đúng là chuyện nghìn lẻ một đêm!
Quan trọng là, bây giờ không phải là cầu hôn gì gì, chỉ là xin lỗi mà thôi!
Dương Thần nhìn Lưu Minh Ngọc yên lặng không nói, có chút buồn rầu, xem ra mình đã làm cô ấy tổn thương sâu sắc, cũng đúng, có thể cái cảm xúc tiêu cực này rất lâu sau mới có thể hết được.
Cắn răng, Dương Thần nói:
- Từ trước đến giờ anh chưa từng quỳ cả hai chân vì bất cứ một người nào, nhưng anh không cảm thấy quỳ gối trước mặt người mình yêu là một chuyện gì đó đáng xấu hổ, một khi em vẫn còn chưa muốn tha thứ cho anh, vậy thì anh đành phải cho em thấy sự thành tâm của anh...
Nhìn thấy chiếc chân còn lại của Dương Thần chuẩn bị hạ xuống, cuối cùng Lưu Minh Ngọc cũng tỉnh ra!
- Đừng!
Lưu Minh Ngọc vội vàng ngăn cản Dương Thần, chạy xuống, kéo hắn ta oán giận nói:
- Sao lại làm chuyện mất mặt như vậy! Người ta đang nhìn anh kìa, một người đàn ông như anh quỳ xuống trước mặt em làm gì!? Nếu như là người không biết, lại còn tưởng em rảnh rỗi sinh nông nổi cố tình gây chuyện thu hút sự chú ý đấy!
Những người xung quanh đều mỉm cười rất có thiện ý, có người thì vỗ tay, có người thì giơ ngón tay cái lên với Dương Thần.
Dương Thần đắc ý cười nói:
- Vậy là em đã tha thứ cho anh?
- Có phải anh không biết xấu hổ, không để ý đến cái gì nữa rồi, em còn có thể tính toán với anh sao?
Lưu Minh Ngọc lườm hắn một cái, nhưng những lời nói đã trở nên vô cùng ngọt ngào.
Không sao, so với việc khẳng định được thành ý thì còn tốt hơn.
Dương Thần vội vàng cầm lấy tay cô,
- Một khi đã như vậy, chúng ta mau quay lại xe, kỳ thực anh cũng cảm thấy khá mất mặt.
Lưu Minh Ngọc “xì” một tiếng, ngoan ngoãn gật đầu, bị Dương Thần nắm lấy tay, bước thật nhanh về phía xe.
Đợi ngồi vào trong xe, Dương Thần lập tức khởi động xe rồi lái khỏi bãi đỗ.
Còn về phần chiếc xe của Lưu Minh Ngọc, để Thanh Long phái người mang về sau cũng được, tuy nói rằng không có thói quen tùy tiện mang theo vệ sĩ ra ngoài, nhưng để Thanh Long đại tiểu thư chỉ đạo mấy tên thủ hạ, thì dần dần cũng trở thành thói quen đối với Lưu Minh Ngọc.
Dương Thần lái xe chậm rãi về phía đường cao tốc, thở hổn hển, cười nói:
- Minh Ngọc bảo bối, hôm nay em đã dạy cho anh một bài học sâu sắc, em nói xem, phải trả công em thế nào đây.
Lưu Minh Ngọc còn đang chìm đắm trong điều ngọt ngào, nghe thấy câu này, nghi hoặc hỏi lại:
- Bài học gì cơ?
Dương Thần xấu hổ nói:
- Quả thực là anh đã có chút tự cao tự đại rồi, mặc dù anh luôn không cảm thấy như vậy, nhưng anh luôn cho rằng mình ở trên cao, anh luôn cảm thấy, anh chỉ cần đối xử với các em thật lòng, như vậy là đủ rồi, nhưng giữa nam nữ, không chỉ có tình cảm chân thành đơn thuần là xong.
- Em nói rất đúng, anh và các em là quan hệ nam nữ bình đẳng, chứ không nên coi các em là những người phụ nữ phải phụ thuộc vào anh.
Lưu Minh Ngọc nhìn người đàn ông này, hạnh phúc gật đầu.
- Vậy sau này anh không được hung dữ với em nữa, kể cả những người khác cũng vậy, anh tưởng chúng em làm tình nhân mà dễ sao, không giống như cô vợ đường đường chính chính không phải kiêng nể điều gì, sau này li hôn còn có tài sản, chúng em ngoài những lời hứa hẹn của anh, thì chẳng có cái gì cả, còn phải chịu áp lực của xã hội, đúng là mệt mỏi chết đi được.
Lưu Minh Ngọc ấm ức nói.
Dương Thần cười nói:
- Một khi đã gay go như vậy, vậy thì anh buông tay ra nhé, em đi tìm một người đàn ông, rồi gả cho anh ta, làm một mệnh phụ phu nhân chắc cũng không tồi đâu nhỉ.
- Anh dám!?
Lưu Minh Ngọc nhăn mặt nói:
- Lúc đầu là anh nói muốn túm lấy em làm tình nhân của anh, cũng chẳng phải em cầu xin anh, nếu như anh dám bỏ em, em sẽ chạy đến trước cửa nhà anh mà thắt cổ đấy!
Dương Thần cười ha hả, Lưu Minh Ngọc dẩu mỏ, rồi mỉm cười.
Cười xong, Dương Thần thở dài, nói:
- Có phải những người khác... cũng cảm thấy anh rất không công bằng, Thiện Ny, An Tâm, chắc cũng cảm thấy anh rất thiên vị, chỉ là từ trước đến nay nhẫn nhịn không nói ra mà thôi.