Nghe xong lời này, sắc mặt Mẫn Quyên trở nên đau khổ,
- Tôi cũng không biết nữa, không biết là lão gia có định để cho Lam Lam ở lại Trung Hải hay không, hơn nửa năm nay, chúng tôi gần như đã đi hết cả nửa Hoa Hạ rồi.
- Tôi cũng đã từng hỏi qua lão gia, có muốn tìm một nơi tốt, đưa Lam Lam đến nhà trẻ, nhưng lão gia nói để ông ấy suy nghĩ xem thế nào đã, cho nên tôi cũng không tiện hỏi nhiều.
Lâm Nhược Khê cảm thấy lo lắng nói:
- Đứa trẻ nhỏ như vậy, ôm theo lăn lộn khắp nơi, không có lợi cho sự trưởng thành của nó, đợi ông nội của Lam Lam về, tôi muốn gặp ông ấy, nói chuyện với ông ấy, có được không?
Mẫn Quyên sửng sốt, tò mò nói:
- Lâm tiểu thư, thứ cho tôi nói thẳng, tại sao cô lại bận tâm đến chuyện của Lam Lam như vậy? Lần trước Lam Lam có nói với tôi, cô lái xe đi cứu Lam Lam, thiếu chút nữa là bị đám người độc ác đó hại rồi.
Lâm Nhược Khê ngây người ra một lát, chính mình cũng cảm thấy mơ hồ.
Đúng vậy, sao cứ nhắc đến chuyện của Lam Lam, là mình lại cảm thấy cứ như nó đương nhiên phải thế vậy.
Thật giống như... đây vốn dĩ là chuyện mà mình nên quan tâm vậy.
Loại cảm giác này, khiến cho Lâm Nhược Khê mơ hồ cảm thấy bị kích động, lại có chút sợ hãi...
- Có thể... là do tôi và cô bé có duyện phận đặc biệt.
Lâm Nhược Khê khẽ cười nói.
Mẫn Quyên có chút kinh ngạc, lại có chút xúc động cười nói:
- Nói những lời từ tận đáy lòng, Lâm tiểu thư đừng để ý, nếu như Lâm tiểu thư là mẹ đẻ của Lam Lam, thì Lam Lam nhất định sẽ rất hạnh phúc...
- Pằng pằng!!
- Pằng pằng!!
Lâm Nhược Khê chỉ cảm thấy trái tim trong ngực mình nhói lên hai phát!
Giống như là dùng cây búa đập thật mạnh về viên đạn đang bay ngược lại phía sau vậy!
Không kìm được, Lâm Nhược Khê hừ một tiếng, khuôn mặt trắng bệch lấy tay ôm ngực.
- Lâm tiểu thư!?
Mẫn Quyên kinh ngạc hô lên một tiếng, không biết chuyện gì đang xảy ra nữa!
Ngoài cảm giác tim đập càng ngày càng nhanh thì Lâm Nhược Khê còn cảm thấy đầu mình bắt đầu vô cùng đau đớn!
Giống như là có người đang muốn bổ đầu mình ra vậy!
Vô số thứ khiến cô cảm thấy mơ hồ quen thuộc, nửa thật, nửa ảo, đang điên cuồng lẻn vào trong đầu cô!
Cô không phân biệt được gì nữa rồi, nhưng lại cảm thấy được hết thảy mọi thứ!
Tức thì, mồ hôi lạnh tuôn ra như tắm, ướt đẫm cả chiếc vảy mỏng cô đang mặc!
- Mẹ chị! Chị làm sao vậy?!
Lam Lam bỗng ý thức được Lâm Nhược Khê có cái gì đó không bình thường, bổ nhào, xông vào ôm lấy hông Lâm Nhược Khê, ngửa cổ hỏi với khuôn mặt nhỏ nhắn.
Trong đôi mắt đẹp của Lâm Nhược Khê, vốn dĩ là đôi con ngươi đen láy như trân châu, chợt lóe lên, rồi cô cũng không thể ý thức được cảm xúc của mình đang phức tạp đến cỡ nào!
Giống như là một khối bảo thạch, sáng đến mức khiến người ta không còn có thể nhìn rõ được gì nữa.
Ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt thuần khiết nhỏ nhắn của Lam Lam, tim Lâm Nhược Khê đập nhanh, đầu đau buốt, cơ thể như bị chói buộc, nhưng kỳ diệu thay mọi thứ lại nhanh chóng trở lại bình thường...
- Lam... Lam Lam...
Lâm Nhược Khê thì thào, tưởng chừng như những lời vô nghĩa.
Còn Lam Lam nhìn đôi mắt đã trở nên bình tĩnh hơn của Lâm Nhược Khê, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra cảm xúc mãnh liệt.
Mẹ... mẹ...
Lúc này, Lâm Nhược Khê mới dần dần tỉnh táo lại, nghe được cô bé đang gọi mình là “mẹ”, có đôi chút kinh ngạc.
Lam Lam cũng không có ý định dừng lại, ôm lấy eo Lâm Nhược Khê, không ngừng gọi.
- Mẹ... mẹ... chị chính là mẹ...
Bảo mẫu Mẫn Quyên sau khi bị dọa cho kinh hãi, thấy mọi chuyện thành ra như vậy, vội vàng ôm lấy Lam Lam, nói:
- Lam Lam không được gọi lung tung, Lâm tiểu thư không phải là mẹ, phải gọi bằng chị.
Lam Lam ra sức lắc đầu, bĩu môi nói:
- Không mà! Chị chính là mẹ! Lam Lam nhận ra mẹ rồi!
Lâm Nhược Khê không nhớ rõ rột cuộc là đã có chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy trong đầu lúc nãy tràn ngập những thứ đã từng trải qua, nhưng lại không thể nhớ ra được, chỉ nhớ được trái tim bé nhỏ của mình đập loạn xạ, rồi trở nên trống rỗng.
Nhìn cô bé bướng bỉnh gọi mình là “mẹ” Lâm Nhược Khê vô cùng đau lòng, giống như có kim đâm vào trái tim cô vậy.
Gần như theo bản năng, Lâm Nhược Khê cúi xuống nhìn khuôn mặt của Lam Lam, nói:
- Lam Lam muốn gọi thì cứ gọi, sau này chị sẽ là mẹ của Lam Lam, có được không?
Lần này, khiến cho Mẫn Quyên cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Chị không thể tưởng tượng được, Lâm Nhược Khê lại thích Lam Lam như vậy, không ngờ lại đồng ý với một cô nhóc không quen biết để cô bé gọi cô bằng mẹ!
Đây cũng không phải là tùy tiện mà gọi được! Gọi như thế này, có thể hoàn toàn hủy hoại thanh danh của cô ấy!
Nhưng giờ phút này Lâm Nhược Khê không hề có chút hối hận nào trong đầu.
Lam Lam vui sướng nhảy bổ vào trong lòng ngực của cô, ôm lấy cổ cô, nũng nịu gọi một tiếng “mẹ”, Lâm Nhược Khê cũng cảm thấy trong lòng mình ấm áp ngọt ngào, giống như vừa được ăn mật vậy.
Hít một hơi thật sâu, trên người cô bé còn vương mùi sữa, trong đầu Lâm Nhược Khê không thể không nghĩ đến một chuyện ------ nếu như Lam Lam không có cha mẹ, thì mình thực sự có thể nuôi dưỡng cô bé được hay không?
Nếu như nhận nuôi cô bé này, thì nên giải thích với Dương Thần như thế nào đây?
Người đàn ông đó có thể chấp nhận một người chưa sinh được đứa con nào cho anh ấy như mình, nhưng lại ôm một đứa bé xa lạ về làm con gái không?
Nghĩ đến đây, Lâm Nhược Khê không kìm lòng được, cảm thấy vô cùng cay đắng!
Vừa mới quyết định không thèm quan tâm đến tên đàn ông thối đó nữa, sao lúc đang vui như thế này lại nghĩ đến hắn làm gì cơ chứ?
Không cần biết hắn có chấp nhận hay không! Lam Lam là con gái của mình rồi!
Mình không nên lo nghĩ nhiều như vậy, khuôn mặt Lâm Nhược Khê trở nên dịu dàng, mỉm cười, rất tự nhiên hôn lên khuôn mặt của Lam Lam một cái.
Lam Lam hai mắt ngập nước thấp giọng hỏi:
- Mẹ, Lam Lam biết là mẹ sẽ trở về mà!
Lâm Nhược Khê cảm thấy chua xót, nhưng cũng chỉ gật đầu,
- Ừ, sau này mẹ sẽ không rời xa Lam Lam nữa!
- Thật chứ?
- Thật,
Lâm Nhược Khê khẳng định.
Lam Lam lau nước mắt, chu cái miệng nhỏ nhắn, hôn lên mặt Lâm Nhược Khê một cái “chụt”.
Hai “mẹ con” nhìn nhau, dường như tình cảm đã kéo dài tới vài thế kỷ rồi.
- Lam Lam, mẹ đưa con đi siêu thị lớn chơi được không, ăn xong rồi phải vận động nhiều một chút, không thì sẽ không tiêu hóa được đâu.
Lâm Nhược Khê vào vai rất nhanh.
Lam Lam gật đầu, ngẫm nghĩ một chút nói:
- Mẹ, Lam Lam muốn mua gấu trúc!
- Gấu trúc?
Lâm Nhược Khê mơ hồ.
Mẫn Quyên đứng bên cạnh đã không biết chuyện gì đang xảy ra nữa rồi, lại an ủi bất đắc dĩ nói:
- Bởi vì Lam Lam nhìn thấy một con gấu trúc đồ chơi rất lớn, muốn ông nội mua cho, nhưng món đồ chơi đó nhập khẩu từ Đức, lại rất to, cả Trung Hải chỉ có một con, phải cần đến năm vạn tệ lận, cho nên chưa mua cho Lam Lam được.
- Lâm tiểu thư, Lam Lam còn nhỏ không hiểu chuyện, cô đừng giận, là bởi Lam Lam quá nóng lòng tìm mẹ nên mới như vậy.
Lâm Nhược Khê giật mình gật đầu, cười nói:
- Không có gì đáng giận cả, không phải là một con gấu trúc thôi sao, bây giờ mẹ đi mua cho Lam Lam!
Lâm Nhược Khê lập tức vỗ tay hoan hô, cái đầu nhỏ rúc vào ngực Lâm Nhược Khê, cười khanh khách không ngừng.
Còn bảo mẫu Mẫn Quyên đã hết nói nổi, chị chỉ cảm thấy, nếu như không phải chị đang nằm mơ, thì thực sự thế giới này đúng là quá điên khùng rồi!
Thế nên, Mẫn Quyên không ngừng cầu khấn, cho lão gia nhà chị mau mau trở về, cứ như thế này, ai biết “mẹ con” hai người này còn làm những chuyện vĩ đại gì nữa!?
Sau khi thanh toán xong, Lâm Nhược Khê cầm tay Lam Lam, ra khỏi nhà hàng, đi về phía đỗ chiếc xe của mình.
Bởi vì Lam Lam muốn mua con gấu trúc ở trong khu trung tâm thương mại sầm uất, cho nên phải lái xe đi tới đấy.
Mẫn Quyên đành phải đi theo sau hai người, chị cũng không có bất cứ ý kiến gì, chỉ có thể dựa theo lời dặn dò của lão gia, chăm sóc tốt Lam Lam là tốt rồi.
Về mặt an toàn, Mẫn Quyên biết bản lĩnh của Lam Lam, vốn dĩ vẫn là Lam Lam bảo vệ chị đấy chứ.
Lúc đi đến bãi đỗ xe vắng người, Lâm Nhược Khê đang định bảo Lam Lam lên xe, bỗng nhiên Lam Lam quay chiếc đầu nhỏ lại, dường như rất ngạc nhiên, nhìn về phía chiếc cột xi măng lớn cách đó không xa.
- Lam Lam, làm sao vậy?
Lâm Nhược Khê thân thiết hỏi.
Lam Lam hỏi ngược lại:
- Mẹ, chú với chị kia có phải là bạn của mẹ không?
- Chú, chị?
Lâm Nhược Khê hoài nghi quay đầu lại nhìn, cũng không nhìn thấy ai,
- Ở đâu cơ?
Lam Lam dường như hiểu ra điều gì đó, bỗng nhiên thân hình nhỏ bé, “tách” một cái, chớp mắt đã đến bên chiếc cột xi măng cách đó gần hai mươi mét!
Lam Lam chỉ vào phía đằng sau chiếc cột xi măng, hai người một nam một nữ, mặc quần đùi, đội mũ lưỡi trai trắng, giọng còn hôi sữa quát:
- Nói! Hai người làm gì mà cứ đi theo mẹ suốt vậy, không nói chứng tỏ các người là người xấu, là người xấu thì Lam Lam sẽ giết chết các ngươi!
Hai người này, là thành viên của đội Hải Ưng mà Dương Thần phái đến để âm thầm bảo vệ Lâm Nhược Khê.
Mặc dù người ở chỗ đội trưởng Mạc Lâm, đều đã biết đến cô nhóc tên Lam Lam này, biết cô nhóc này cực kỳ khủng bố, nhưng không ngờ lại kinh khủng như vậy!
Hóa ra bọn họ đều đã ở trong tầm ngắm của cô nhóc từ lâu, hơn nữa bọn họ còn không kịp phản ứng, đã bị cô nhóc này phát hiện ra!