Khóe miệng Tuệ Lâm hiện lên nụ cười dịu dàng
- Dương đại ca muốn dùng chút quà này để đuổi em đi sao?
Tất cả mọi người đều im lặng, Lâm Nhược Khê càng không muốn nghe tiếp, chẳng lẽ Tuệ Lâm lại cự tuyệt? Cô thật sự muốn nhúng chân vào vũng bùn này sao! ?
Cũng không đợi mọi người hiểu rõ chuyện, Tuệ Lâm nhanh chóng cầm chiếc head phone đắt tiền lên ôm ghì vào người.
Ánh mắt hờn dỗi lườm Dương Thần một cái
- Em nhận cái này trước, nhưng sau này phải có món quà khác mới được, em là đại minh tinh, không phải dễ dàng mà đẩy đi được đâu.
Mọi người lúc này mới thở phào, nhưng cũng cảm thấy chút chua xót.
Nhìn thấy Tuệ Lâm cười rạng rỡ, nhưng ai cũng có thể nhận thấy, trong ánh mắt cô có chút chua xót.
Hai tay Lâm Nhược Khê nắm chặt váy, cúi đầu không nói.
Dương Thần xúc động, tuy rằng cảm thấy có lỗi với tâm ý của Tuệ Lâm, nhưng mình làm sao có thể không biết xấu hổ tiếp nhận tình ý của cô được.
Chuyện này đối với mình đúng là diễm phúc, nhưng đối với các cô, với ai cũng không công bằng, thừa lúc giữa mình và Tuệ Lâm còn chưa có gì, chặt đứt sợi tơ tình này luôn.
Nếu là mình trước đây người đẹp hát hay như thế này đưa đến cửa, đương nhiên sẽ không cự tuyệt, nhưng tình hình bây giờ, có tránh được thì nên tránh.
Bị Dương Liệt làm loạn như vậy, cũng không còn hứng thú ăn chơi gì nữa.
Ngoại trừ Đường Đường hoạt bát nhí nhảnh ra, những người khác đều có tâm sự, nên không thể nào đùa vui được nữa.
Nói chuyện được một lát, Đường Uyển nói có việc nên phải về công ty trước, Dương Thần cũng không có hứng thú ở lại, liền đứng dậy dẫn mọi người rời đi.
Lý Độn vì phải đi Thượng Hải, vỗ vỗ vai Dương Thần, coi như nói lời tạm biệt.
Dương Thần có chút cảm kích người này, nếu không phải Lý Độn nửa thật nửa giả gây sự với Dương Liệt, mình cũng không tiện ra tay.
- Nếu không tán được Đường Tâm, cứ gọi điện cho tôi, tôi sẽ giúp cậu,
Dương Thần cười nói.
Lý Độn tò mò
- Anh cũng có thể giúp được sao?
- Tôi có thể an ủi cậu, để cậu tuy rằng bị đá cũng cảm thấy dễ chịu một chút.
Dương Thần nói.
Lý Độn nhăn mặt, cau có phủi mông rời đi.
Sau đó, Dương Thần cũng lái xe chở cả nhà quay về.
Trên xe, ngoại trừ Tuệ Lâm ngồi cuối cùng với Trinh Tú, ánh mắt có chút thất thần, thì sắt mặt Quách Tuyết Hoa có chút khó coi.
- Dương Thần
Quách Tuyết Hoa có chút khó khăn nói
- Con nói thật đi, có phải mẹ trở thành gánh nặng của con...
Dương Thần ngẩn người, vừa lái xe vừa cười nói
- Có một chút, nhưng trong phạm vi con chấp nhận được.
Lâm Nhược Khê ở bên ghế phụ vội hích eo Dương Thần, nhăn mày nói khẽ
- Anh đừng có nói linh tinh...sao lại có thể nói như vậy được...
Dương Thần bất đắc dĩ liếc vợ một cái
- Anh chỉ nói sự thật, nếu không phải do mẹ, anh đã giết chết Dương Liệt từ lâu rồi.
- Nhược Khê con không cần khuyên đâu, mẹ biết trong chuyện này Dương Thần sẽ không nói dối đâu,
Quách Tuyết Hoa cười khổ nói
- Mẹ cũng biết Liệt nhi rất quá đáng, nhưng mẹ không thể nào nhẫn tâm được.
Vú Vương ở bên cạnh vỗ vỗ đùi Quách Tuyết Hoa,
- Không sao, không phải mọi người vẫn ổn cả đấy thôi, Tuệ Lâm cũng không có việc gì.
Nghe nhắc đến tên mình, Tuệ Lâm mỉm cười an ủi:
- Đúng vậy, dì Quách, làm mẹ làm sao có thể trơ mắt nhìn con mình chết chứ.
- Cũng thật mỉa mai, rõ ràng là anh em ruột, vậy mà bây giờ lại giống như kẻ thù,
Vú Vương thở dài nói.
Quách Tuyết Hoa dường như đã hạ quyết tâm, nói
- Dương Thần, mẹ quyết định rồi, ngày kia, sau khi đã giải quyết hết mọi chuyện ở đây, sẽ quay về Yến Kinh, chăm sóc ông nội con.
Dương Thần thở dài nói
- Mẹ, cũng không đến mức phải như vậy, con có thể nói cho mẹ biết, Dương Liệt đã mất đi cơ hội giữ lấy mạng sống của nó rồi.
- Lần sau nếu để con gặp mặt, bất luận như thế nào con sẽ thẳng tay giết chết nó.
- Cho dù mẹ có hận con cả đời, không nhận con là con đi nữa, thì con cũng không còn cách nào khác.
- Đối với con mà nói. Dương Liệt đã gây ảnh hường tới sự an toàn của Nhược Khê, Tuệ Lâm, con không thể để nó có cơ hội giở thêm thủ đoạn nào khác.
- Không sai, mẹ là mẹ của con, nhưng con còn có vợ của mình và những người mà con quan tâm, con không thể vì mình mẹ, mà mạo hiểm như vậy được.
Quách Tuyết Hoa thoáng hiện lên chút bi thương, cười khổ nói:
- Con nói đúng...là mẹ quá ích kỷ rồi, mẹ nên nghĩ đến cảm giác của Nhược Khê...
- Không sao đâu
Lâm Nhược Khê vội quay đầu lại lắc đầu nói
- Mẹ, mẹ đừng nói như vậy, nếu như Dương Thần muốn giết Dương Liêt thật, thì con sẽ khuyên anh ấy...
- Em khuyên anh cũng vô ích thôi, nó bây giờ đã không còn là chính nó nữa rồi, nó sau khi tiếp nhận sự cải tạo của Nghiêm Bất Vấn, đã ra nhập ma giáo rồi, nếu không sớm giết đi, sau này chắc chắn sẽ thành đại họa.
- Anh đã buông tha cho nó nhiều lần, bắt đầu từ hôm này, anh tuyệt đối sẽ không như thế nữa.
Trong mắt Dương Thần tràn đầy sát khí.
- Dương Thần!
Lâm Nhược Khê vội kêu lên, cứ như thế này, chằng phải sẽ giết chết trái tim của Quách Tuyết Hoa sao?
Quách Tuyết Hoa càng buồn hơn, nhưng không nói gì, hiển nhiên thừa nhận những gì Dương Thân vừa nói.
Bà làm sao không biết được rằng chính mình đang giúp kẻ xấu làm điều ác, nhưng vẫn khó có thể vượt qua được tấm lòng của người mẹ.
Nếu quay trở về Yến Kinh, không thấy cảnh hai anh em tương tàn, có lẽ sẽ cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Chỉ là...không thể ngày nào cũng nhìn thấy hai con, bỏ lại người bạn tốt Ngọc Lan, thật sự không nỡ.
Tất cả mọi người trên xe đều có chút trầm mặc, Dương Thần có thể nhận thấy, nhưng hắn cũng không biết nói gì hơn.
Tuy rằng lúc bình thường ở nhà, cái gì cũng nghe lời Quách Tuyết Hoa và Nhược Khê, lại còn suốt ngày bị Trinh Tú bắt nạt.
Nhưng nếu dính đến sự an nguy của toàn gia đình, Duong Thần không muốn bất kỳ ai trái ý hắn.
Trái ý cũng vô dụng, chỉ cần hạ quyết tâm, mình nói thế nào thì phải như thế.
Đúng lúc xe chạy qua khu thương mại, Vú Vương đột nhiên như nhớ ra cái gì, đập vào ghễ lái xe của Dương Thần, nói:
- Cậu chủ , tới đầu đường phía trước thì dừng xe, tôi vào bên trong mua chút đồ, tý nữa bắt taxi về cũng được.
Mọi người trong xe đều ngẩn ra, Dương Thần nói:
- Vú Vương, bảo Nhược Khê cầm về cho, hoặc là đưa bảo người của công ty đưa đến không phải tốt hơn sao, nơi này là nơi nhộn nhịp nhất,bên trong rất hỗn loạn, nếu muốn thì nên đến mấy khu mua sắm lớn .
- Dừng xe đi.
Không ngờ người nói lại là Lâm Nhược Khê.
Lâm Nhược Khê trong mắt dường như có chút bi sầu,nói:
- Vú Vương muốn mua chắc chắn có dụng ý, anh cứ dừng xe đi.
Dương Thần nhận ra, chắc chắn Nhược Khê biết cái gì, nhưng dù sao cô và Vú Vương đã không nói, cũng không tiện hỏi nhiều, nghĩ một chút, nói:
- Nếu đã như vậy, anh đi cùng Vú Vương vậy, Nhược Khê em lái xe đưa mọi người về đi.
- Anh cũng muốn đi?
Lâm Nhược Khê buồn bực hỏi.
Dương Thần gật đầu, cười nói:
- Yên tâm đi, anh đi cùng Vú Vương, chẳng lẽ lại có thể đi trêu ghẹo gái nhà lành sao? Anh cũng muốn đi mua chút đồ, nhân tiện bảo vệ Vú Vương luôn, một đại mỹ nhân như thế này, chẳng may bị đại thúc xấu xa nào trêu ghẹo thì làm thế nào.
Vú Vương mặt đỏ
- Đều là bà già cả rồi, còn mỹ nhân gì nữa... cậu đừng trêu tôi nữa.
- không phải sao!
Cháu cũng cảm thấy Vú Vương giống chị cháu hơn.
Trinh Tú ngồi sau khanh khách cười nói.
Đùa vui một lúc, làm cho không khí trong xe thoải mãi hơn chút, cả nhà đều cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Quách Tuyết Hoa cười cười, trong lòng cảm thán, đúng vậy, không cần nghĩ tới những chuyện không vui, nên quý trọng những thứ trước mắt.
Xe dừng bên đường, Dương Thần xuống xe, để Lâm Nhược Khê lái xe.
Nhắc Lâm Nhược Khê lái xe cẩn thận chút, dù sao cũng là giờ cao điểm, lại đúng nơi đông người, sau đó, liền cùng với Vú Vương đi vào gần chợ.
Nơi này thuộc loại buôn bán bình dân đông nhất Trung Hải, nhưng giá lại không rẻ nhất.
Cho nên mặc kệ Dương Thần trước kia bán thịt dê xiên nướng, hay là sau này được trở thành công tử mặt trắng được “ Phú bà bao”, cũng rất ít khi đến đây.
Chỉ biết là, vùng này tập trung rất nhiều những phụ nữ có gia đình và học sinh cấp 3.
Vú Vương rất vui khi Dương Thần đồng ý cùng bà đi dạo phố, mấy chục năm nay chăm sóc cố Tổng giám đốc, đến nay lại chăm sóc Lâm Nhược Khê, tuổi trẻ của Vú Vương đều ở trong cái nhà này.
Hiện giờ được Lâm Nhược Khê và Dương Thần đối xử như trưởng bối trong nhà, bà cũng cảm thấy xứng đáng với những gì mình bỏ ra
Thấy Dương Thần đi bên cạnh mình, giống như con mình, chút phiền muộn trong lòng Vú Vương, bớt đi nhiều rồi.
Dương Thần không ngừng nhìn ngó xung quanh, thấy Vú Vương vẫn chưa vào cửa hàng nào, tò mò hỏi:
- Vú Vướng, rốt cuộc vú muốn mua cái gì, không xem mấy thứ như quần áo như chẳng hạn.