Dương Liệt nhìn thấy tất cả những chuyện này, sau khi kinh ngạc, biết lực lượng thần thạch, đang chữa trị cơ thể mình, thấy Dương Thần ngơ ngác đứng đó, như là khúc gỗ, tuy rằng không hiểu là vì sao, nhưng vẫn là chạy trước quan trọng hơn, thế là tức khắc phi thân rời khỏi đó!
Mãi đến lúc không thấy bóng dáng Dương Liệt, Dương Thần vẫn dứng nguyên ở đó, mồm thì thào, như là ma…
- Lão Dương! Cậu làm gì vậy!?
Lý Độn hổn hển giơ chân giơ tay.
Còn Dương Thần vẫn ngơ ngác đứng đó, không nhúc nhích.
Lâm Nhược Khê và Đường Uyển đều tỏ ra lo lắng, bởi vì trong mắt Dương Thần lại tràn đầy thống khổ và cuồng loạn.
Giờ phút này, cảnh tượng trước mắt Dương Thần và những người khác không giống nhau.
Tuy rằng Dương Thần đã thu tay lại, nhưng đau đớn của Quách Tuyết Hoa lại không thể giảm bớt, thân thể không ngừng chảy máu, lung lay sắp đổ…
- Mẹ…
Dương Thần run rẩy hô một tiếng, đang muốn đi lên phía trước, hướng niệm dẫn xuất kinh ẩn chứa thiên địa dẫ xuất lực quanh người, cũng điên cuồng xao động.
Giống như là hộ vệ vô cùng khẩn trương, đang bảo vệ chủ nhân của mình!
Trong đầu Dương Thần lập tức có khoảng trống, đột nhiên ý thức được cái gi!
Không tốt!
Vừa mới hô lên một tiếng to, “ Quách Tuyết Hoa” ở phía trước cũng đột nhiên thay đổi!
Chỉ thấy thân thể vừa mới còn lung lay sắp đổ, hóa thành một đám bóng ma hắc ám sâu thẳm, gào thét thảm thiết về phía Dương Thần!
- Hú——
Một tiếng quỷ kêu gào, dường như muốn nuốt cả Dương Thần trong bóng đen này!
Dương Thần hừ lạnh một tiếng, trong cơn giận dữ, chưa cần biết đây là ảo giác, hướng niệm dẫn xuất kinh dâng, phát ra sức mạnh mãnh liệt của thiên địa,hóa thành một lưỡi dao sắc bén, xé rách toàn bộ ảo cảnh!
- A!!!...
Hét thảm một tiếng, bóng đen kia biến mất thẳng vào giữa không trung.
Trước mắt Dương Thần tất cả một lần nữa khôi phục bình tĩnh.
- Ông xã!
Lâm Nhược Khê vẫn không dám tiến lên rốt cuộc không kìm nổi, bay nhanh lên, cầm lấy cánh tay Dương Thần, vẻ mặt lo lắng hỏi:
- Anh vừa mới làm sao vậy? Không có việc gì chứ!
Dương Thần thở dài,miễn cưỡng cười cười, vỗ vỗ tay cô.
- Không có việc gì, gặp phải chút bất ngờ, bây giờ giải quyết rồi.
Khi nói chuyện, Dương Thần liếc mắt nhìn Quách Tuyết Hoa ở đó lạnh lùng run rẩy muốn qua nhưng không dám, mỉm cười đau khổ
Mình chung quy vẫn rất mềm lòng, nếu không phải trong lòng mình còn lo lắng Quách Tuyết Hoa bất mãn, vậy sẽ không sinh ra ảo giác như vậy.
Vợ chồng Viên Hòa Vĩ thì thở dài nhẹ nhõm, tuy rằng Dương Liệt thiếu chút nữa mất mạng, tuy rằng cũng lo lắng tình trạng vừa rồi của Dương Thần, nhưng ai cũng không chết,làm cho bọn họ không đến mức luống cuống tay chân.
Hơi trầm ngâm một lát, Dương Thần mắt lộ thâm ý nhìn xa xa về phía trước, mới quay đầu nói với Lâm Nhược Khê:
- Con đi ra ngoài gặp một người, mọi người cứ tiếp tục ăn đi, cơm canh đều nguội cả rồi, không cần quan tâm con, con xong việc sẽ tự nhiên quay về.
Nói xong, cũng không đợi mọi người phản ứng, Dương Thần đã biến mất.
Bởi vì những người ở đây đều không phải là lần đầu thấy bản lĩnh vô cùng kỳ diệu của Dương Thần, cũng không quá kinh ngạc, chỉ có điều đều lộ ra vẻ ưu tư.
Mà ở trong công viên nhỏ trong khu nhà cao cấp của Viên gia, bên một con suối nhỏ, bóng dáng Dương Thần theo không trung đã lướt qua.
Trên chiếc ghế thật dài ở bên cạnh con suối nhỏ, một người đàn ông trung niên mặc âu phục đen, cà vạt hồng, tóc nâu, đang đeo một tai nghe, nghe nhạc.
Tai nghe này vẫn là độ trung thực cao, nhìn mặt hàng xa hoa này, hiển nhiên biết người đàn ông này cực kỳ khắt khe với âm nhạc.
Giờ phút này, ông ta dường như say mê vào âm luật động lòng người nào đó, thản nhiên cúi đầu.
Đối với việc Dương Thần đến, người đàn ông rất rõ, chỉ là hơi nâng tay, chào hỏi, nhưng không mở mắt ra, còn ra hiệu bảo Dương Thần không cần nói nữa.
Dương Thần cẩn thận đánh giá người đàn ông này, sau khi xác nhận chưa từng gặp qua, đi đến trước mặt người đàn ông, giơ tay gỡ chiếc tai nghe điện thoại xuống.
- Ơ…
Vẻ mặt người đàn ông buồn bực, vội giơ tay lấy lại ống nghe, dùng tiếng Đức nói:
- Đã nói với cậu dừng có quấy rối mà! Tôi còn chưa nghe xong!
Dương Thần không để ý tới ông ta, sau khi tự đeo tai nghe lên, nghe xong,lập tức tháo xuống, cũng dùng tiếng Đức nói:
- “D nhỏ Toccata và Fugue” của Bách.
Người đàn ông sửng sốt, vẻ mặt vui vẻ bất ngờ.
- Cậu hiểu?
- Đã nghe qua.
Dù sao không phải là khúc nhạc ít được chú ý, mà những tác giả âm nhạc cổ điển, trong đầu Dương Thần tự nhiên là có.
- Ừm, không tồi, người hiểu được âm nhạc mới đúng là người hiểu ý nghĩa sinh mạng con người.
Người đàn ông nghiêm túc nói.
- Tôi không nói tôi hiểu.
- Nhưng tôi biết cậu hiểu.
Vẻ mặt người đàn ông khẳng định.
Dương Thần không muốn tranh luận, nói:
- Bản lĩnh của ông không tồi, không ngờ có thể nắm được chút tâm ma của tôi, khiến tôi rơi vào ảo giác.
Người đàn ông lắc lắc ngón tay, vẻ ặt ung dung và khó lường nói:
- Đó không phải là ảo cảnh.
- Ồ? Vậy đó là cái gì.
Ánh mắt Dương Thần lạnh lùng.
- Cảnh trong mơ, cậu chỉ là mơ một giấc mơ vốn tồn tại trong đầu mà thôi.
Người đàn ông có chút đắc ý nói.
Dương Thần nặng nề thở dài.
- Cảnh trong mơ…Vậy hẳn là sẽ không có sai lầm rồi…
Người đàn ông hiện lên một tia tà quang cổ quái.
- Xem ra cậu đã đoán được tôi là ai?
- Đoán được không khó, dù sao hơi thở trên người ông cũng rõ ràng như vậy..Nhưng tôi không rõ, đường đường là một trong mười hai chủ thần, một trong thần minh trí tuệ nhất, thần Mercury, Hermes , vì sao có thể trở thành một Huyết tộc…
Trong mắt Dương Thần tràn đầy phức tạp, bởi vì sự xuất hiện của người này, thực sự vô cùng quái dị!
Nếu nói trong các vị thần, thần trí tuệ nhất, có lẽ là Athéna không sai, nhưng người nhạy bén nhất, có lẽ thuộc về thần chăn nuôi, Hermes.
Ông ta được người đời lấy thân che chở cho các thương nhân, người đi đường, kẻ trộm, trận đấu thể thao, ông ta phát minh thất huyền cầm, là thần âm nhạc đời thứ nhất, hay là tín sử của các chu thần, đi lại như gió.
Đây là một thần minh đa tài đa nghệ, đương nhiên, những cái này đều là truyền thuyết, về phần ông ấy thật sự như thế nào, Dương Thần không phải hiểu rõ, bởi vì, đây cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Hermes..
Nếu không phải chấn động chủ thần trên người ông ta, và năng lực đặc biệt của ông, Dương Thần cũng sẽ không nhanh như vậy nhận định thân phận của ông,
- Nghe nói ma trượng Hermes, có thể khiến thần minh cũng tiến vào cảnh trong mơ, hơn nữa khống chế thời gian tỉnh lại, bây giờ xem ra, thủ đoạn này của ông mạnh hơn nhiều so với tôi tưởng tượng, tôi cho rằng, cho dù có thể khống chế thường dân, thần lực cường mạnh của thần minh, hẳn là có thể tránh mới đúng.
Dương Thần thản nhiên nói.
Hermes ôn hòa cười cười.
- Cho dù là thần, cũng là sinh mạng, chỉ cần có trí tuệ sinh mạng, bất luận tốt xấu, đều sẽ có tư tưởng, chỉ cần có tư tưởng, sẽ có cảnh trong mơ.
Dương Thần gật gật đầu.
- Lời nói này không sai.
- Nếu mọi người đã cùng đường, có thể trả tai nghe lại cho tôi.
Dương Thần không để ý tới, ngồi ở một bên, cũng muốn ôm đi tai nghe cùng phụ kiện khác của nó.
- Cậu làm gi?
Hermes quát to một tiếng, vội vàng muốn đi cướp lại.
Dương Thần tà cười nói:
- Vậy ông nói cho tôi biết, vì sao phải giúp Dương Liệt chạy trốn.
Hermes liếm liếm môi, hoàn toàn không để ý tên bề ngoài tuấn tú đó, nói:
- Cậu muốn nghe nói thật?
Dương Thần hí mắt.
- Nếu như ông nói thật.
- Ta nói cậu cũng sẽ không tin.
Hermes bĩu môi.
- Cậu cũng biết, tôi là thần bảo hộ của kẻ trộm và kẻ lừa đảo.
Dương Thần nói:
- Tôi cũng có đầu óc, lừa gạt người hay không tôi tự mình hiểu rõ.
Hermes thở dài.
- Được rồi, tôi sẽ nói cho cậu biết.
Nói xong, thần chăn nuôi ghé sát vào tai Dương Thần, thì thầm nói vài câu, bộ dạng rất bí hiểm.
Vẻ mặt Dương Thần cứng lại, âm tình bất định, cảm xúc trong mắt thậm chí cuồng bạo, sau khoảng 10 giây, mới ổn định, nói:
- Nếu lần sau ông lại lấy cái nguyên nhân nhàm chán này, để người ta phải giết chạy mất, tôi sẽ không khách khí với ông như này đâu.
Hermes bất đắc dĩ buông tay.
- Xem đi, tôi biết cậu sẽ không tin.
Dương Thần không nói thêm nữa, thừa cơ đem toàn bộ máy móc của người này mang đi.
- Này! Hades! Cậu là cướp sao!? Đó là của tôi!!
Hermes kêu to.
Dương Thần liếc mắt nhìn hắn.
- Ông để người ta muốn giết chạy mất, đương nhiên tôi muốn tìm lại lợi tức, hỏi ông, ông cũng không nói thật. Bây giờ,cái tai nghe này cũng không tồi, tôi mang đi tặng người khác, nếu như ông không đồng ý cho tôi, thì cướp từ trên tay tôi về đi.
Hermes mở to hai mắt, vẻ mặt căm phẫn.
- Cậu…Cậu tại sao lại cho rằng lời nói của tôi không phải sự thật!?