Đúng là Lâm Nhược Khê từ trước tới nay luôn bình tĩnh, cũng không thể ngăn hai tay mình nắm chặt, đặt trên váy, có chút hơi run run.
Quách Tuyết Hoa hốc mắt đã đỏ, bà không biết đi khuyên giải hai đứa con trai của mình như thế nào, sát khí lạnh thấu xương của Dương Thần, đã khiến bà cảm thấy không còn có thể xoay chuyển rồi.
Còn Đường Uyển thì ôm Đường Đường, yên lặng xem mọi chuyện.
Khuôn mặt xinh đẹp của Tuệ Lâm trắng bệch, cô muốn chính mình không cần do dự, nói một tiếng “không thích”, vậy có thể làm tan rã cục diện hiện tại kia.
Nhưng, lúc Tuệ Lâm muốn mở miệng, lại phát hiện, một tiếng “ không thích” này, tại sao lại khó nói ra như vậy…
Đây không phải sự vội vã giải thích lúc trước, lần này là từ tận đáy lòng mình.
Nếu như mình nói ra như vậy, có phải sẽ hoàn toàn từ bỏ được cái ý nghĩ đó không?
Nhưng…Đó vốn là thứ chính mình không nên hy vọng xa vời.
Nhưng vì sao? Chính mình biết rõ điều đó là không thể, lại còn muốn chấp nhận không mở miệng như vậy?
Mọi người thấy Tuệ Lâm do dự, hai má trong chốc lát trắng bệch lại có chút ngượng ngùng, mấy người nhanh ý, trong lòng đều đã có đáp án.
Tuy rằng Tuệ lâm không mở miệng, nhưng biểu hiện đơn thuần của cô, đã làm cho người ta hiểu tâm tư của cô.
Đôi mắt Lâm Nhược Khê bao phủ một tầng hơi nước, trong lòng như bị kiến cắn.
Khiến cô không hiểu ra sao cả chính là, cho dù bản thân đã nhìn ra, Tuệ Lâm thích Dương Thần, nhưng chính mình lại có thể như thế nào? Lẽ nào một ý niệm trong đầu như vậy, mình cũng phải đi cưỡng ép cắt đứt sao?
Mình dựa vào cái gì mà không cho người phụ nữ khác thích chồng mình, giống như Dương Thần cũng không thể không cho những người đàn ông khác âm thầm thích mình.
Nhưng vấn đề ở chỗ…Người phụ nữ này, là Tuệ Lâm!
Lâm Nhược Khê chỉ cần nghĩ đến, Tuệ Lâm đem tất cả chôn giấu trong lòng, yên lặng nhìn cuộc sống của mình và Dương Thần, lại chỉ có thể làm một người em gái ở bên quan sát, Lâm Nhược Khê liền không dám nghĩ nhiều!
Cô kỳ thật là vô tội , bởi vì cô không phạm bất cứ lỗi gì, sai chỉ có thể là đến bản thân mình đều không thể hiểu được.
So với nhưng người phụ nữ khác mạnh dạn biểu hiện ra, Tuệ Lâm vẫn rất cẩn thận chôn giấu tâm sự của mình, điều này làm cho Lâm Nhược Khê rất đau khổ, bởi vì cô không thể giúp cô ấy bất cứ chuyện gì.
Lúc này, một bàn tay lớn nóng rực từ dưới mặt bàn, nắm chặt lấy bàn tay run rẩy kia của Lâm Nhược Khê.
Dương Thần nặng nề thở dài, mỉm cười lắc đầu nhìn cô.
Lâm Nhược Khê biết đây là sự an ủi, nhưng trong lòng cô thế nào cũng không thể bình tĩnh trở lại.
Kỳ thật Dương Thần có chút không ngờ với biểu hiện của Tuệ Lâm, nhưng ngoài tình cảm phức tạp ra, những cái khác là bất đắc dĩ, bản thân vẫn coi Tuệ Lâm là em gái, mặc dù có vài lần mờ ám, cũng thỉnh thoảng cảm thấy tình cảm của một vài cô gái, nhưng cũng không đi vào sâu nghĩ quá nhiều, bây giờ xem ra, lại có chút khó xử rồi.
- Thế nào, nói không được phải không?
Trong ánh mắt Dương Liệt tràn đầy tà ý.
- Anh thật không hiểu, hắn rốt cuộc có điểm gì tốt? Lăng nhăng, trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, vì sao nhiều phụ nữ muốn ở bên cạnh hắn như vậy? Bây giờ, đến em cũng…
- Anh…không được nói anh Dương như vậy!
Tuệ Lâm bất mãn cả giận nói:
- Mặc kệ anh nói cái gì, em đều sẽ không nhận đồ của anh! Còn nữa, tại sao em thích ai phải nói cho anh biết? Anh cũng chẳng là gì của em cả!
- Ha ha, có phải anh rất tụt hậu không, phụ nữ bây giờ, chẳng lẽ đều thích tìm những kẻ lăng nhăng, ngược lại một người đàn ông toàn tâm toàn ý theo đuổi nhiều năm như vậy, lại muốn cự tuyệt?
Dương Liệt cười nhạo nói.
Không khí có chút ngượng ngùng, tất cả mọi người đều trầm mặc không nói nhìn Dương Thần, đặc biệt là Lâm Nhược Khê và Đường Uyển, trong lòng tự nhiên đều có vài phần chua xót, nói cho cùng, vấn đề phức tạp này, bọn họ cũng không rõ, rốt cuộc là thế nào, tự nhiên lại bị người đàn ông không có mấy ưu điểm này thu hút.
Trong khi đó sắc mặt của Dương Thần có vẻ rất bình tĩnh, dường như rơi vào trầm tư.
Lý Độn bỗng nhiên cầm ly rượu lên, dựa lưng vào ghế, lười biếng nói:
- Dương Liệt, không phải ngươi tụt hậu, mà là thứ tình cảm này, không phải ngươi đủ tốt, người ta sẽ thích ngươi.
- Hừ, anh hiểu cái gì, anh thì biết cái gì.
Dương Liệt khinh thường nói.
Lý Độn nhếch miệng cười nói:
- Tôi thật sự không hiểu, cũng không biết, vì sao tôi thật lòng theo đuổi một cô gái, rõ ràng địa vị thân phận, gia thế bối cảnh của tôi đều mạnh hơn cô ấy, nhưng cô ấy vẫn không chịu chấp nhận tôi…Nhưng, Tuệ Lâm…Ồ không phải, bây giờ là ngôi sao ca nhạc rồi, người ta từ chối anh, tôi có thể hiểu.
Dương Liệt cười lạnh.
- Ồ, nói nghe xem nào.
- Rất đơn giản.
Lý Độn nói:
- Cho dù anh không thể có được cô ấy, cũng không nên khiến cô ấy khó chịu, không nên khiến cô ấy lâm vào tình cảnh khó khăn, bởi vì anh yêu cô ấy, nên toàn tâm toàn ý muốn tốt cho cô ấy, cho dù cả đời này không có được, anh cũng không nên làm gì bất lợi đối với cô ấy…
- Giống như người trong lòng tôi không chịu chấp nhận tôi, tôi cũng sẽ yên lặng chờ cô ấy, tặng quà cho cô ấy, cô ấy nhận thì tốt, không nhận cũng không miễn cưỡng, chỉ cần cô ấy vui, làm gì cũng được.
- Tôi không biết lão Dương rốt cuộc có được coi là người đàn ông tốt hay không, cũng không biết hắn rốt cuộc có bao nhiêu người phụ nữ, nhưng theo tôi thấy, tính cách của anh cho dù có si tình như thế nào, có lẽ phụ nữ cũng không chịu nổi…
- Im miệng!
Trong mắt Dương Liệt phẫn nộ.
- Anh là huynh đệ của Dương Thần, đương nhiên sẽ nói giúp hắn!
- Ha! Anh bảo tôi im miệng! Anh cho rằng anh là ai? Coi Lý Độn ta dễ bắt nặt sao?
Tiếng quát chói tai, khiến Lý Độn ngồi không yên, đứng dậy xắn tay áo.
Dương Liệt tự nhiên nói:
- Thế nào, anh muốn động thủ?
- Đánh thì đánh, ông đây đánh không lại anh ngươi, chẳng lẽ lại sợ tên tiểu tử này sao?
- Đừng tưởng rằng anh là người của Lý gia tôi không dám động, Yến Kinh song vương? Anh còn kém xa Nghiêm Bất Vấn.
Dương Liệt cười lạnh nói.
- Pì! Dì Quách, con trai dì quá ngông cuồng rồi, xin lỗi nhá, ông đây phải ném hắn ta đi.
Lý Độn nói làm là làm.
Lý Độn vốn là có Tiên Thiên cảnh giới tu vi, cho dù che mắt, cũng là cao thủ đứng đầu tầng lớp cổ võ, nhất động thực cách, tự nhiên khí thế phi phàm.
Nhưng Dương Liệt sớm đã phi ngô hạ a Mông, trải qua sự cải tạo của Nghiêm Bất Vân, sớm đã thoát khỏi phậm vi tầng lớp tu hành thông thường!
Toàn thân Lý Độn, ngưng kết một trưởng Tiên Thiên chân khí hùng hậu, đã hướng về phái Dương Liệt!
Mà Dương Liêt lắc mình bay ngược, rơi xuống bãi cỏ bên ngoài, khiêu khích ngoắc tay với Lý Độn.
Lý Độn giận dữ, bay người lên trên, toàn thân chân khí tuôn ra mãnh liệt, hỗn tạp mãnh liệt, một đòn, bay thẳng đến ngực Dương Liệt!
Dương Liệt không tránh, đứng ngơ ngẩn tại chỗ, ngạo nghễ ưỡn ngực!
- Bịch!
Đám người Quách Tuyết Hoa kinh hô, đều không dám nhìn.
Nhưng Dương Liệt chỉ hơi lùi lại hai bước, sau đó hoàn toàn không chịu bất cứ thương tổn nào, quay lại nắm chặt lấy chân Lý Độn!
- Chút chân khí này, mà muốn động thủ với tôi?
Dương Liệt khinh thường cười lớn một tiếng, xoay người, ném Lý Độn ra như ném một quả bóng!
Lý Độn miễn cưỡng trên không trung dùng Tiên Thiên chân khí ngưng trệ, mới không đụng phải gốc cây lớn, khó khăn rơi xuống đất.
Thở hổn hển một hơi, Lý Độn vẫn không thể tin nổi.
- Mẹ nó chứ, thật lạ, trước kia anh đến ba chiêu đều khó tiếp tôi, tại sao chốc lát lại mạnh như vậy? Sớm nghe nói Nghiêm Bất Vân làm “ phẫu thuật” giúp anh, thế nào lại có thể lợi hại như vậy?
- Hừ, ếch ngồi đáy giếng.
Dương Liệt cười nhạo.
Thấy Lý Độn không phải đối thủ của Dương Liệt, Viên Hòa Vĩ, Dương Tiệp Dư đều cực kỳ lo lắng,vội nói với Dương Thần:
- Dương Thần, cháu mau đi ngăn cản bọn họ đi! Nếu đả thương Lý Độn, làm sao giải thích với Phó chủ tịch đây?
Dương Thần như vừa mới phục hồi lại tinh thần, nghe xong cũng không có phản ứng gì.
Quách Tuyết Hoa kinh hoảng hô to:
- Liệt Nhi, con mau dừng tay! Đừng đánh nữa!
Nhưng Dương Liệt cũng rất có lòng tin, từng nhìn thấy đối thủ bị mình chèn ép, đâu còn nghe vào, nói với Lý Độn:
- Thế nào, anh vẫn không phục?
- Vẫn còn kém xa!
Lý Độn bỏ bịt mắt xuống, lộ ra đôi mắt tối om làm cho người ta sợ hãi, một thân giấu Mật tong Phật môn nội công ngưng kết Tiên Thiên chân khí chợt tăng vọt!
Dương Thần trước mắt sáng ngời, Lý Độn quả thật là nhân tài võ nghệ, không ngờ mới trong khoảng thời gian như vậy, tu vi lại có tinh tiến, có lẽ là chiến đấu với mình, quả thật đã được lĩnh ngộ, cảnh giới nâng cao, Tiên Thiên chân khí tự nhiên tăng nhanh hơn, nghiễm nhiên là tới tiêu chuẩn Tiên Thiên hậu kỳ!
Theo tình thế này, có lẽ hắn ta trước 40 tuổi, liền có cơ hội bước vào Hóa Thần Kỳ rồi.
Lý Độn lại lần nữa công kích, so với lần chiến đấu với Dương Thần, tốc độ còn nhanh hơn ít nhất ba lần, ngoài Dương Thần ở đây ra, cho dù Tuệ Lâm nội công tu vi không tầm thường, cũng đã không nhìn thấy quỹ đạo cụ thể của hắn ta.