- Thế nào, trong lòng uất ức? Hối hận rồi?
- Không đâu…
Lưu Minh Ngọc nỉ non.
Mẹ Lưu trách cứ nói:
- Lúc trước mẹ khuyên con, con cũng không chịu nghe, nhất định phải ở bên Dương Thần, mặc dù nhà chúng ta cũng không giống như những gia đình bình thường, nhưng cùng là phụ nữ, mẹ vẫn là biết con đau khổ. Cũng may Dương Thần vẫn là người đàn ông có trách nhiệm, cũng có bản lĩnh, mẹ mới không phản đối. Ngọc Nhi à, nghe mẹ nói, sinh được thì sinh sớm một chút đi, nghe nói Tổng Giám Đốc Lâm vẫn chưa có thai, nếu như con có thể sinh con trước, chẳng phải về sau càng có địa vị sao?
Lưu Minh Ngọc thở dài, sau khi cô nghe Dương Thần nói bởi vì thể chất chênh lệch, rất khó khiến nữ nhân bình thường mang thai, nên không hy vọng trong mấy năm có thể mang thai rồi, nhưng những lời này không thể nói cho người lớn nghe được.
- Mẹ, bản thân con có tính toán rồi, mẹ cứ yên tâm đi, hơn nữa nếu như Dương Thần sẽ vì con sinh cho anh ấy đứa con, mà xem trọng con hơn, thì anh ấy cũng sẽ không duy trì cuộc hôn nhân đó với Tổng giám đốc Lâm Tuy rằng con cũng không rõ vì sao, nhưng trong lòng anh ấy Tổng giám đốc Lâm, nhất định không phải là một vị trí bình thường.
- Lần này A Hào xảy ra chút chuyện, anh ấy đã bỏ rơi Tổng giám đốc Lâm lập tức đến giúp chúng ta, chứng tỏ trong lòng anh ấy có con, như vậy là được rồi, nếu như quá tham lam, vậy chỉ có thể khiến anh ấy ghét bỏ.
Mẹ Lưu ngẫm lại cũng đúng, bà cũng là người phụ nữ nghĩ thoáng, bằng không lúc đầu cũng sẽ không cam chịu Lưu Thanh Sơn tại Yến Kinh có người phụ nữ khác, vì thế cũng liền vỗ vỗ vai con gái, để Lưu Minh Ngọc đi ăn sáng.
Dương Thần vẫn cùng Lưu Thanh Sơn nói một vài chuyện về xã hội đen, cũng không cố ý đi nghe lén mẹ vợ và Lưu Minh Ngọc nói cái gì, cô ấy đã tin tưởng mình như vậy, mình ít nhất cũng phải cho người ta sự tin tưởng như vậy.
Hội Trường Kình tối qua chết người rối tinh rối mù, trên đường cao tốc xảy ra cháy nổ, cảnh sát tất nhiên đã điều tra tất cả sự việc đã xảy ra.
Những việc xã hội đen đề cập tới hội Trường Kình và hội Thanh Long, cảnh sát địa phương bình thường cũng không dám điều tra quá sâu, hơn nữa Lưu Thanh Sơn cũng đang âm thầm chuẩn bị, càng có thể ngăn chặn miệng của truyền thông và quan chức.
Cho dù thật sự có người điều tra ra ngọn nguồn sự việc, giết rất nhiều người là Dương Thần, nếu biết được bối cảnh thật sự của Dương Thần, cũng sẽ coi như chưa xảy ra chuyện gì.
Coi như Dương Thần không dùng đến danh tiếng của Dương gia, nhưng có bối cảnh quan viên, quả thật sẽ có không ít đặc quyền, điều này Dương Thần cũng có chút động lòng.
Sau khi Lưu Minh Ngọc ăn xong bữa sáng, gần trưa rồi, ngồi lên chiếc xe BMW X6 mới của Dương Thần.
Trên đường đi, Dương Thần còn đang rối rắm, giải thích với Lâm Nhược Khê thế nào đây, mình một đêm không về nhà, rõ ràng càng có tật giật mình.
Lưu Minh Ngọc nhìn thấy Dương Thần đau đầu, cười nói:
- Tổng giám đốc Lâm chẳng phải cũng không rèn luyện thân thể sao, anh cũng mua cho cô ấy một vài món quà nhỏ thực tế đi, không thể trốn tránh mãi được.
Dương Thần cảm thấy rất có lý, gật đầu.
Sau khi đi vào trung tâm thương mại được trang trí lộng lẫy, hai người đi đến chỗ các loại thiết bị và đồ tập thể thao.
Ngày thường, hai người đi đến trung tâm thương mại cũng chỉ là mua quần áo, loại dụng cụ này, là lần đầu đến xem, nên cả hai đều cảm thấy có chút mới mẻ.
Đi đến quầy chuyên bán đồ dùng mang theo bên người khi chạy bộ, Dương Thần đi vào, lấy trên giá xuống một cái MP3 nghe nhạc, nói:
- Chính là cái này, để trên tay, vừa nghe nhạc vừa chạy bộ, cũng không phiền hà gì.
Lưu Minh Ngọc cầm qua cẩn thận xem, nhìn thứ đen tuyền, nhíu mày nói:
- Cái này cũng quá xấu rồi, không đẹp chút nào?
- Đẹp làm cái gì, để cho gã đàn ông khác nhìn chằm chằm em à?
Dương Thần bất mãn nói.
Lưu Minh Ngọc buồn cười.
- Anh cũng biết ghen, chỗ em ở đâu có mấy người, ai sáng sớm nhìn em chạy bộ.
Lúc này, một cô hướng dẫn mua hàng đi đến bên cạnh hai người, mỉm cười nói:
- Vị phu nhân này, có gì không hài lòng sao?
Lưu Minh Ngọc vừa nghe, vội lắc lắc tay, xấu hổ không biết nói như thế nào.
- Tôi... Tôi không phải...
Người hướng dẫn mua hàng sửng sốt, hơi ngượng ngùng nói:
- Tiểu thư cùng vị tiên sinh này hóa ra không phải vợ chồng sao, rất xin lỗi.
- Nói gì vậy, cô ấy là vợ tôi.
Dương Thần nghiêm túc, còn giữ chặt tay Lưu Minh Ngọc.
Lưu Minh Ngọc giật mình nhìn người đàn ông này, không biết làm thế nào mà từ"Tình nhân" đã biến thành "Bà xã" .
Người hướng dẫn mua hàng tuy rằng mơ hồ, nhưng không nghĩ nhiều, giới thiệu cho hai người không ít thiết bị vận động, còn chọn vài bộ màu sắc tươi đẹp cho Lưu Minh Ngọc.
Đợi đến khi mua xong hết đồ từ trong cửa hàng đi ra, Lưu Minh Ngọc còn có chút mơ hồ,hỏi:
- Ông xã…Anh tại sao đột nhiên nói…nói những lời như vậy? Nếu Tổng giám đốc Lâm biết, anh không phải sẽ bị đuổi ra khỏi nhà sao.
- Hai người chúng ta, em không nói, anh không nói, Nhược Khê sẽ không biết.
Dương Thần nhe răng, thẹn đỏ mặt nói:
- Mặc dù hơi có lỗi cô ấy, nhưng anh cũng không thể bất lực đến mức sau lưng gọi em một tiếng “ bà xã” cũng không dám chứ, em chẳng vẫn gọi anh là “ông xã” sao.
- Em chỉ cảm thấy thân thiết…Hơn nữa thỉnh thoảng nghiền, ai bảo cả đời này em không hy vọng thật sự có ông xã.
Lưu Minh Ngọc chua xót cười.
Dương Thần giơ tay sờ khuôn mặt của Lưu Minh Ngọc.
- Anh biết bọn em đều vì anh bỏ rất nhiều thứ, kỳ thật rất nhiều tối, bản thân anh nghĩ về những gì đã làm hơn một năm nay, không khác gì cầm thú. Hống hách cướp đi những con đường lựa chọn khác của bọn em, chỉ có thể làm người phụ nữ của anh…Hơn nữa, lại tìm cho mình bao nhiêu lý do để không ngừng làm tổn thương các em. Anh biết, rất nhiều việc không phải dựa vào bảo vệ bọn em, cho bọn em đầy đủ vật chất, mà có thể xong được.
- Mặc dù anh không thể thật sự cho mỗi người bọn em đều có được sự đối xử của một người chồng đối với vợ, nhưng những cái có thể làm được, anh sẽ tận lực làm. Ít nhất, anh phải chứng minh với bọn em, mặc dù anh rất xấu, nhưng tấm lòng của anh là thật, không phải sao.
Lưu Minh Ngọc nhìn thật kĩ người đàn ông này trong chốc lát, bỗng nhiên kiễng chân, hôn vào khóe miệng Dương Thần một cái.
- Hóa ra anh cũng biết mình hống hách à, lúc trước biết bao nhiêu ngày em đều cảm thấy mình giống như là bị trói buộc, bởi vì lên giường một lần với anh, bắt buộc phải làm người phụ nữ của anh…Tuy nhiên, sau này nghĩ lại, dường như những người đàn ông khác cũng không có bản lĩnh như vậy. Đến chim khôn còn biết chọn cành mà đậu, một người phụ nữ như em, vốn dĩ đã chịu tổn thương, tìm thấy một người đàn ông có thể bảo vệ em lại có bản lĩnh, nên theo thôi.
Lưu Minh Ngọc giảo hoạt nói.
Dương Thần nhếch miệng cười.
- Cái gì? Cố đi theo? Anh…Anh thật sự không có chất lượng như vậy?
- Cũng không phải, ngoài việc bên cạnh nhiều ong bướm ra, anh vẫn là rất ưu tú.
Lưu Minh Ngọc lại bổ sung một câu.
- Nếu như loại bỏ chiều cao và diện mạo.
Dương Thần hận không thể tại chỗ lột váy đánh đòn cô, nhưng nghĩ lại mình cao khoảng 1m76, lại có diện mạo bình thường, cũng không lo lắng.
Trong siêu thị, cùng Lưu Minh Ngọc vừa nói chuyện, vừa mua hàng, sau khi mua đống lớn đống nhỏ, hai người liền tìm đến một nhà hàng gần đấy ăn cơm trưa.
Vốn dĩ buổi chiều còn định tiếp tục tìm một chỗ hưởng thụ thời gian của hai người, nhưng trong công ty đột nhiên gọi điện thoại, ban Quan hệ xã hội cần nghênh đón một đoàn đại biểu ngoại quốc quan trọng, cấp thiết cần lãnh đạo Lưu Minh Ngọc buổi chiều qua.
Lưu Minh Ngọc tuy rằng rất tiếc, nhưng vẫn rất coi trọng việc chính, chỉ đành bĩu môi trông mong Dương Thần đưa cô về công ty.
Dương Thần cũng không miễn cưỡng, đơn giản mang giúp những đồ dùng Lưu Minh Ngọc mua, cũng cùng đi đến công ty.
Chạy đến văn phòng của Lâm Nhược Khê để nói lời xin lỗi, nói rõ nguyên nhân một chút, so với ở nhà bị Quách Tuyết Hoa và Vú Vương soi mói thấy có vẻ thoải mái hơn chút.
Hơn hai giờ chiều, hai người cùng về đến văn phòng làm việc ở Quốc Tế Ngọc Lôi, Lưu Minh Ngọc chạy về ban Quan hệ xã hội bận rộn, Dương Thần thì mang theo túi lớn túi bé dụng cụ thiết bị thể dục, đi thang máy lên thẳng đến văn phòng Tổng Giám Đốc.
Vừa ra khỏi thang máy, liền gặp Triệu Hồng Yến đi xuống lầu.
Hôm qua bất ngờ gặp sau 12h, đúng là sau khi đuổi bóng ma trong lòng người phụ nữ này đi, một lần nữa cô lại tỏa sáng mê người.
Nhìn thấy Dương Thần, Triệu Hồng Yến trong mắt lộ ra một tia vui sướng, sau đó lại lo lắng nói:
- Dương Thần, anh muốn tìm Tổng giám đốc Lâm sao?
- Tôi tới nơi này đương nhiên là tìm Nhược Khê.
Dương Thần nói.
- Không phải đến tìm em sao?
Triệu Hồng Yến hừ nhẹ.
Nghe nói như thế, Dương Thần kinh ngạc sợ run lên.
Triệu Hồng Yến khuôn mặt đỏ hồng, bật người dời đi nói:
- Em cảm thấy tạm thời anh đừng đi vào, Tổng giám đốc Lâm tối qua bị anh làm tức giận gần như cả người đóng băng, hôm nay em cũng không dám cùng cô ấy lớn tiếng nói chuyện, đứng bên cạnh cô ấy cảm thấy như đứng bên tảng băng.
Trong mắt thiếu phụ xinh đẹp, không ngờ từ trong đáy mắt lộ ra vài phần sợ hãi.