Nghe được câu nói tự đáy lòng này của Jane, Dương Thần cảm thấy không khí như bị đè nén hoàn toàn, khiến cho không thở nổi.
Jane cười, tiếp tục nói:
- Thực ra, anh cũng không cần phải để ý đến những việc này, đối với em mà nói, giây phút yêu một người nào đó, thì thế giới này sẽ thay đổi khác đi, em đã phát hiện ra rằng, sống trên đời này tràn đầy động lực và hi vọng, cũng giống như trong bóng đêm có một tia sáng trong tim khiến cho em có cảm giác an toàn.
- Anh không đáng để em làm như vậy.
Dương Thần lắc đầu.
- Có đáng hay không là ở em.
Jane cố chấp nói.
Tay Dương Thần lướt trên ngọn cỏ.
- Jane, thực ra mối quan hệ của chúng ta đã rất thân thiết rồi đúng không, cũng giống như bây giờ đang ngồi tựa lưng vào nhau vậy, anh sẽ không giấu em chuyện gì, em cũng có thể nói tâm sự của em cho anh nghe.
Ánh mắt Jane có chút đắm say, nhẹ nhàng nói:
Khoảng cách tựa lưng thực ra lại không hề gần gũi… bởi vì, đấy là một vòng trái đất.
Lần này, tâm trí Dương Thần có chút không muốn nghe lời, lặng lẽ không nói gì.
- Dương Thần.
Jane đột nhiên dùng tông giọng có chút ai oán nói:
- Cứ cho là anh không muốn cho em được ở bên cạnh anh, thì xin anh cũng đừng đuổi em đi, bởi vì ngoài anh ra, em chưa từng muốn ở bên cạnh một ai đó, cho dù chỉ là giây phút…Hứa với em, được không?
Dương Thần ngơ ngẩn ngồi im lặng, trong lòng rối bời.
Một lúc lâu sau, Dương Thần từ từ đứng dậy, đi về phía bữa tiệc.
Chưa đi được mấy bước, Dương Thần dừng lại, quay lưng nói với người phụ nữ:
- Anh hứa với em.
Nói xong, Dương Thần lại tiếp tục bước đi.
Jane nhìn theo sau bóng hình người đàn ông, hé nở một nụ cười thầm lặng.
Đoạn Dương Thần đi vòng qua lối rẽ, định quay về phía bữa tiệc, thì phía trước lại xuất hiện một bóng hình yểu điệu mặc bộ váy ngắn hở ngực màu đỏ.
Một lớp trang điểm phấn hồng, trên tay Triệu Hồng Yến xinh đẹp phong tình là một li sâm banh, trông xuất thần đứng trong góc tường.
Một mái tóc búi gọn gàng, càng làm nổi bật đôi gò bồng đào lấp ló trong chiếc váy đỏ, khe ngực sâu hút gợi nét phong tình của người đàn bà từng trải, so với lần gặp đầu tiên ở văn phòng, cô còn căng tròn sắc xuân hơn.
Giống như một đóa hải đường đang trong lúc nở đẹp nhất, nhưng lại đứng một mình trong góc tường tỏa hương thơm.
Dương Thần đầu óc lộn xộn, cũng không nghĩ gì, khi phát hiện ra đột nhiên chạm mặt là Triệu Hồng Yến, không kìm nổi sững người lại.
Đúng lúc Triệu Hồng Yến cũng phát hiện ra Dương Thần, ánh mắt có chút kinh ngạc và xấu hổ, vội cúi đầu.
- Thật trùng hợp lại gặp nhau ở đây.
Dương Thần ra vẻ không có gì, chào hỏi một tiếng.
Triệu Hồng Yến mím môi, đáp lại một cách yếu ớt.
- Trở về bữa tiệc đi. Đứng lười nhác ở đây trốn việc sẽ bị trừ lương đây.
Dương Thần cười nói, đangcó ý định quay đi.
Thật lòng, lúc này nhìn thấy người phụ nữ hấp dẫn này, trong đầu lại nghĩ đến những âm thanh dâm dục trong căn phòng ngày hôm qua mà hắn đứng ngoài nghe trộm được.
Triệu Hồng Yến lấy hết dũng khí gọi người đàn ông đó đứng lại:
- Đợi đã.
- Hả?
Dương Thần dừng lại.
Triệu Hồng Yến quay người, không biết đã từ lúc nào nước mắt long lanh, khuôn mặt như đang tự trách mình, cười chua xót nói:
- Dương Thần, có phải anh cảm thấy, tôi là một người phụ nữ lả lơi, không biết xấu hổ là gì, có phải ngay cả một câu nói của tôi cũng làm anh buồn nôn?
Dương Thần sửng sốt một lúc lâu, vội quay người lại nói:
- Sao cô lại nghĩ như thế, thật không hiểu gì cả, nếu là như vậy thật thì tôi có chủ động chào hỏi cô không?
- Anh chỉ cố ý an ủi tôi, để tôi không quá mất mặt đúng không?
Triệu Hồng Yến cười, sầu thảm nói:
- Thực ra anh không cần phải như vậy, anh càng giả bộ như không có việc gì xảy ra thì tôi càng cảm thấy mình càng ti tiện.
Dương Thần thở dài, cười đau khổ nói:
- Cô đã nói như vậy, vậy thì tôi muốn hỏi, rốt cuộc cô có chỗ nào làm tôi có cảm giác cô là một người đàn bà ghê tởm?
Triệu Hồng Yến cứng họng, do dự một lát, quay đầu đi, nói:
- Hôm qua anh…chắc chắn anh đã nghe thấy, còn phải cần tôi nói ra sao?
- Chỉ bởi vì cô tự thỏa mãn mình mà tôi có cảm giác cô rất xấu xa sao?
Dương Thần khinh thường nói:
- Cô nghĩ tôi thuần khiết lắm đấy, đồng thời cô cũng tự nghĩ mình nghiêm trọng quá rồi.
Triệu Hồng Yến ngây ra, hiển nhiên là không thể ngờ tới Dương Thần sẽ dùng khẩu khí này đáp lại cô.
Dương Thần tiếp tục nói:
- Cả thế giới có hơn sáu tỉ người, mỗi ngày chuyện ân ái nam nữ vẫn diễn ra, cô có thể đếm được không? Nếu như người nào cũng như cô, tự sướng đúng là một căn bệnh trầm cảm. Vậy thì con người trên thế trái đất này sớm đã bị diệt chủng rồi, những phụ nữ đã ly hôn như cô không nhiều sao? Vậy thì những lúc họ có nhu cầu mà không có đàn ông bên cạnh thì họ phải làm như thế nào đây?
Nếu như không đi theo con đường chính quy là tìm một người đàn ông tái hôn, thì cô cho rằng nên giải quyết như thế nào đây? Hay là, cô nghĩ những người tùy tiện đi tìm một người đàn ông họ thuần khiết hơn sự tự sướng của cô được bao nhiêu?
Đừng đùa nữa, cô và tôi cũng chỉ là một người đàn ông và một người đàn bà giống như một con kiến trong xã hội loài người vậy, tôi chỉ là nhìn thấy cô làm một chuyện hết sức bình thường, tôi cũng không phải là một thằng con trai chưa bao giờ lên giường với phụ nữ, tôi cũng không phải là không biết trên cơ thể cô có những gì, cô cũng không còn là một cô học sinh trung học chưa tốt nghiệp suốt ngày ngồi đọc mấy quyển tiểu thuyết trẻ con ấy nữa, không đến nỗi vì chút chuyện cỏn con đấy mà nghĩ rằng mình rất xấu xa chứ.
Triệu Hồng Yến lúng ta lúng túng một hồi lâu, ngập ngừng nói:
- Vậy sao anh… anh lại giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Dương Thần bất lực dỏng môi, thở một tiếng,giống như không cười nói:
- Không còn cách nào khác…Tôi phát hiện ra rằng dáng cô càng ngày càng đẹp ra, mặt càng ngày càng xinh, tôi lại là một tên háo sắc, nếu như ngộ nhỡ không nhịn được mà làm một việc không bằng cả loài cầm thú, thứ nhất là làm ô uế sự thanh bạch của cô, thứ hai là chỉ hại cô mất đi công việc mà cô khó khăn lắm mới có được, xét cho cùng cô cũng là nữ đồng nghiệp đầu tiên mà tôi coi là bạn trong công ty Ngọc Lôi, cho nên tôi không thể coi bạn mình như loại con gái tùy tiện.
Nghe xong những lời khen thẳng thắn của Dương Thần, cảm thấy có chút không đáng tin, nhưng trong lòng lại có một niềm vui khó mà đè nén, khuôn mặt đỏ bừng, hai chân quấn lấy nhau không biết phải nói thế nào.
- Tôi nói như vậy chắc cô đã hiểu rồi chứ, cô là một người phụ nữ rất tốt, đừng nên nghĩ ngợi lung tung mà mắc sai lầm.
Dương Thần cười nói.
Triệu Hồng Yến gật đầu:
- Cảm ơn, từ trước anh đã luôn giúp đỡ tôi, nhưng tôi lại luôn nghi ngờ anh, là tôi đã sai.
Dương Thần nghe thấy những lời này giống như là “lấy thân báo đáp”, vội vàng xua tay.
- Không sao, cô đừng quá để ý, tôi đi ăn chút gì đây.
Nói xong, vội lấy tay vỗ mông cho sạch cỏ cất bước đi.
Triệu Hồng Yến đứng đó nhìn theo dáng người khuất xa dần của Dương Thần, khẽ cười một nụ cười có chút ngượng ngùng.
Về đến bữa tiệc, Dương Thần một mình cầm đĩa đi tìm đồ ăn, buổi chiều còn tham dự vào buổi họp báo phỏng vấn của các phóng viên, buổi tối còn có nhạc hội chào đón, hôm nay đúng là bận rộn cả ngày.
Lâm Nhược Khê và Mạc Thiện Ny bận rộn bàn bạc làm ăn với các đối tác, buổi chiều cũng không có thời gian để ý đến Dương Thần, Dương Thần sau khi một mình dạo khuôn viên trường, tranh thủ rảnh rỗi đánh giấc ngủ trưa.
Không biết tự lúc nào trời đã chạng vạng tối, tiệc tối được chuẩn bị tại hội trường lớn của trường đang sắp khai mạc.
Lúc này, Lâm Nhược Khê mới đi tìm Dương Thần, chủ động giơ tay khoác vai chồng, nhìn trên dưới Dương Thần một lượt, hồ nghi nói:
- Buổi trưa anh đã đi đâu, không phải lại đi léng phéng đấy chứ?
Dương Thần cười gượng:
- Đây đâu phải chuyện của anh, em bàn bạc gì anh cũng không hiểu, anh chỉ là đi đánh một giấc ngủ trưa, yên tâm, không có đàn bà bên cạnh đâu.
Lâm Nhược Khê hài lòng gật đầu:
- Trong trường đại học có rất nhiều gái xinh, nhưng chắc chắn là cũng chẳng có ai để mắt đến anh, không đẹp trai, lại không có chút khí chất gì cho cam, thực ra em chỉ tiện mồm hỏi vậy thôi, em vẫn rất tin anh mà.
- Đó là vì anh đã có một cô vợ vô cùng xinh đẹp rồi, anh việc gì phải đi để mắt đến những nhan sắc tầm thường khác nữa.
Dương Thần nịnh nọt.
Lâm Nhược Khê mặt lạnh tanh:
- Vậy, anh và cô Jane ở đằng sau trường học làm gì?
Dương Thần rùng mình, cười nhăn nhó:
- Thì ra là em đã nhìn thấy.
- Hai mục tiêu lớn nhất thì em làm sao có thể bỏ sót cơ chứ.
Mắt Lâm Nhược Khê đằng đằng sát khí nói:
- Em tin anh, mới cho anh lấy thân phận là bạn bè cho anh tới đây, nếu như anh và cô Jane làm chuyện gì sau lưng em, vậy thì em sẽ cho dự án của cô ta về Anh luôn, tiếp đến là xử lý anh.
Dương Thần lạnh toát mồ hôi.
- Nhược Khê à, em đừng suy nghĩ nhiều, chỉ là nói vài câu chuyện, thời gian nói cũng không dài thì có thể làm gì chứ.
- Hừ, tốt nhất là nên như vậy, nếu như trước đây thì em không có tư cách gì quản thúc anh, vậy thì bây giờ em đang rất cố gắng, hơn nữa là anh nói sau khi kết hôn mới động phòng chứ không phải là em ngăn cản anh, nếu như anh còn léng phéng từ người này đến người khác thì em sẽ cho anh thấy thế nào là “lòng dạ đàn bà hiểm ác”, anh hiểu chưa?