Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 829: Đây là phòng thí nghiệm

Dương Thần gần như đoán ra được đầu mối, tuy ngoài miệng Khắc Long Nhân nói “Bất tử”, nhưng tuyệt đối không phải như vậy.

Bởi vì sau lần đầu tiên bị Dương Thần tấn công, tuy y có thể hồi sinh nhưng hiển nhiên đã suy nhược đi nhiều.

Đây cũng là lí do vì sao, lúc này đây y ngay cả mức độ phản kháng cũng không có, bởi đã bị Dương Thần chèn ép phía sau.

Nói theo cách khác, nếu như Dương Thần đã nhiều lần giết y, thì cho dù y có thể hồi sinh nhiều lần nhưng sớm muộn cũng sẽ bị hủy diệt hoàn toàn.

Bất luận địch thủ có nói bản thân mạnh đến thế nào đi chăng nữa thì hãy luôn tin rằng mình còn mạnh hơn hắn gấp bội. Đây chính là ý nghĩa đích thực mà Dương Thần hiểu ra được từ trong vô số lần chiến đấu.

Ngay trong lúc Dương Thần suy nghĩ, ấn vào chỗ máu chảy ra, lại có thêm một luồng sức mạnh thần bí ùa tới.

Lúc này đây, nơi mà Khắc Long Nhân dưỡng sức chính là bãi cỏ hơn mấy chục thước.

Trong mắt Dương Thần lóe lên một chút kinh ngạc, không ngờ người này có thể hồi sinh máu ở nơi không đủ năng lực thế này.

Dương Thần vốn không cho y cơ hội phục hồi, lại lần nữa xuất một lực diễn sinh thiên địa oanh tạc tới!

“Ầm!”

Một huyết nhân vừ mới đắp nặn lên đã bị nổ thành mảnh vụn, Khắc Long Nhân đó toan dùng một chút sức mạnh thần bí ngăn cản, nhưng hoàn toàn vô ích!

Cuối cùng, Dương Thần nhận thấy được, một tia thần lực từ giữa vũng máu bay ra, như phải tiêu tan tại vùng này.

Dương Thần biết rằng, đó tất nhiên là lai nguyên thần lực của Khắc Long Nhân, tuy không phải là một linh hồn vẹn nguyên, nhưng đó thực sự là một dấu ấn thần kỳ.

Không một chút do dự, một luồng diễn sinh lực trào dâng vồ cuốn mà đi, liền cùng cơn lốc xoáy nghiền vụn phần tâm hồn còn lại.

Lần này, Khắc Long Nhân không thể nào hồi sinh được nữa!

Dương Thần lạnh lùng hừ một tiếng, trở lại gian phòng đổ nát tan hoang của An Tâm.

An Tâm sớm bị hình ảnh máu chảy đầm đìa làm cho sợ tới mức mỗi bước chân đều có chút chột dạ, trông thấy Dương Thần đi lên, yếu đuối ngã vào lòng của người đàn ông.

Đứng trước cô gái bị không ít kinh hãi, Dương Thần nói:

- Không sao rồi, đợi anh đi Yến Kinh một chuyến, giết sạch bọn hỗn tạp kia, thì sẽ không có người đến quấy rầy hai ta.

An Tâm lo lắng nói:

- Ông xã, sẽ rất nguy hiểm đúng không?

- Lẽ nào em vẫn không tin anh sao?

An Tâm lắc đầu, nhưng ánh mắt cô hiện rõ sự lo lắng.

Dương Thần vừa cười vừa vuốt nhẹ lên mái tóc của An Tâm:

- Căn phòng này hỏng rồi, nếu em bằng lòng, chi bằng đến ở tại căn nhà ngoại ô phía tây mà bọn anh đang sống, mọi người ở cùng một nơi, anh cũng sẽ khỏi phải chạy đôn chạy đáo khắp nơi, đúng không nào?

Trong mắt An Tâm ánh lên một niềm vui thích, nhưng cô lại bĩu môi nói:

- Nếu chị Nhược Khê không vừa mắt với em thì phải làm sao...?

Dương Thần gượng cười:

- Nhược Khê, cô ấy đáng sợ đến thế sao? Tại sao mỗi lần nhắc tới cô ấy, em đều rụt rè như vậy?

- Cũng không phải là sợ, mà chỉ là... chỉ là cảm thấy toàn thân lạnh run...

An Tâm ngập ngừng.

Dương Thần dở khóc dở cười, phủi phủi phía dưới đầm ngủ của An Tâm, nói:

- Càng thân thiết càng tốt, thực ra Nhược Khe rất dễ mềm lòng. Chỉ cần em đừng quá soi xét cô áy là được mà. Cô ấy là một người không chấp nhận thất bại, em thuận theo cô ấy, cô ấy cũng sẽ chẳng gây khó dễ cho em.

An Tâm suy nghĩ một lúc rồi cuối cùng cũng gật đầu:

-Vậy hôm nay em đi xem bên đó có ngôi biệt thự nào trống không, thấy được em sẽ chuyển ngay tới đó. Căn nhà này hãy tu sửa lại, cho lũ người hầu trong coi.

Dương Thần rất hài lòng với kết quả như vậy, không phải thúc đẩy các cô gái sống cùng nhau, mà chỉ là ở gần nhau, chung quy lại trong lòng vẫn thấy yên tâm đôi chút.

Sau khi chắc chắn An Tâm không còn vấn đề gì, Dương Thần giao cho các chiến sĩ Hải Ưng tiếp tục âm thầm bảo vệ, sau đó lại biến mất khỏi căn nhà.

Xem ra Nghiêm Bất Vấn cố ý để bản thân biết hắn đang giở trò ma mãnh phía sau, hơn nữa lực lượng thần bí đó của y quả thực vô cùng quái đản.

Nhưng Dương Thần chẳng hề sợ bóng sợ gió như thế, một khi y đã muốn cưỡi lên đầu mình, không đem y băm thành trăm mảnh, quả thật rất không phải với ý đồ tìm đến cái chết của y.

Thời khắc cấp bách này, Dương Thần cũng không e dè dùng lực diễn sinh thiên địa sẽ dẫn đến thảm kịch hay không.

Nhất niệm qua đi, lại lần nữa xuất hiện, đã từ Trung Hải chuyển hướng vùng núi Tây Bắc Yến Kinh.

Sát biên giới của mảnh đất núi rừng tươi tốt, sườn núi nhấp nhô là dây thép gai cách li, chỉ có một con đường từ thành thị kéo dài qua đây, nhưng có không ít đồn biên phòng trấn giữ.

Tọa độ mà Bát Nhã đã cho, chính tại triền núi bên cạnh đây, nhưng Dương Thần chưa thể thấy được điều bí ẩn gì trong phòng thực nghiệm.

Đúng lúc này, dưới chân núi vọng lại tiếng của mấy chiếc xe địa hình

Dương Thần ngoảnh lại nhìn, nheo nheo mắt, không ngờ rằng người xuống xe lại chính là người mình quen - Lý Độn.

Người chột mắt cao lớn mặc áo chẽn rằn ri, ngắm nghía cây hắc kim quân đao trong tay, ngẩng đầu trừng mắt nhìn về hướng Dương Thần phía sườn núi

Hiển nhiên, Nghiêm Bất Vấn vẫn luôn chú ý, mà động tĩnh của Dương Thần Lý gia cũng biết, nên sau khi nhìn chuẩn liền phái Lý Độn đi tới nơi này trước.

Lý Độn để bọn lính chờ dưới chân núi, một mình phi nhanh mấy bước, trong vòng mười giây đã tới được chỗ đứng của Dương Thần

- Lão Dương, anh thật đúng là Thần, từ Trung Hải đến đây nhanh thế này, chậc chậc... Không biết đến bao giờ tôi mới có bản lĩnh như anh, lúc đó, Đường Tâm sẽ tự nguyện đến với tôi rồi!

Lý Độn nói với bộ dạng uể oải.

Nghe lời nói của một kẻ lười biếng, Dương Thần ngầm hiểu trong lòng, mỉm cười:

- Anh còn không theo đuổi?

- Ai... Thật không biết làm thế nào, tôi cảm thấy cô ấy có ý với tôi, nhưng chỉ là không thể đồng ý.

Lý Độn buồn rầu nói.

Dương Thần nghiêng nghiêng đầu:

- Anh vội vã đến đây không phải là cùng tôi nói chuyện anh thầm thương trộm nhớ Đường Tâm đúng không?

- Hì hì

Lý Độn cười ngây ngô một hồi, mới nghiêm túc nói:

- Chúng ta có thể đừng vào hay không?

- Anh cho rằng tôi sẽ dừng tay sao?

Dương Thần nheo mắt.

- Anh không phải không tìm thấy sao? Anh xem, đây đều là núi rừng, tìm không thấy thì rút lui trở về thôi.

Lý Độn chỉ khắp núi đồi bạt ngàn.

Dương Thần nói:

- Tìm không thấy, tôi sẽ hủy diệt ngọn núi này. Tôi không tin, phá tan ngọn núi này cũng không thấy được phòng thí nghiệm của tên súc sinh kia.

¬- Đó có thể là căn cứ bí mật của quân đội ta, vốn đầu tư cũng không ít, anh đập vỡ rồi, ông già của tôi sẽ khó có thể chuyển giao cho những quân nhân đó.

Lý Độn nói một cách buồn bực.

- Đây không phải là chuyện mà tôi muốn quản. Bọn họ có ý kiến thì hãy đến tìm tôi, tôi sẽ nói trước, Nghiêm Bất Vấn nếu đã xác nhận được là kẻ làm loạn đó, tất nhiên tôi sẽ phải giết chết, ai cũng đừng hòng cản tôi. Tôi biết ông già của anh cho anh tới đây, muốn tôi bán thể diện cho anh, chỉ có điều, anh cũng biết đấy, thể diện của tôi vẫn chưa đến giá đó.

Dương Thần lạnh giọng nói.

Lý Độn không còn cách nào khác, gãi gãi đầu:

- Chuyện này không phải người làm mà... Được rồi ! Được rồi! Ông già nói rồi, một khi Nghiêm Bất Vấn đã không thể không trừ, thì chúng tôi sẽ không thể cưỡng ép ngăn cản anh. Anh nhất định phải giết chết Nghiêm Bất Vấn, vậy tôi dẫn anh tới phòng thí nghiệm thôi, anh hãy kiềm chế một chút, lúc xây dựng phòng thí nghiệm này quả thực đã tiêu tốn không biết bao nhiêu tiền vốn.

Dương Thần thầm nghĩ, là các anh căn bản không thể ngăn cản được tôi, bĩu miệng:

- Dẫn đường.

Lý Độn cũng không nói nhiều, sau vài cái nhún người băng qua một đồi núi, đi đến một nơi triền núi rất cao, chỉ vào một mặt vách núi bị nham thạch bao phủ, nói:

- Nơi đây là cửa vào, nhưng vì phòng thí nghiệm chỉ có Nghiêm Bất Vấn có điều khiển mở từ xa, tôi cũng không thể giúp anh mở cánh cửa này... Anh tự mình lo liệu nhé!

Dương Thần nhíu mày, không ngờ rằng Nghiêm Bất Vấn lại độc hưởng phòng thí nghiệm, có thể thấy vị trí của anh ta rất cao, tùy ý đưa tay vỗ vào vách đá!

“Ầm Ầm!”

Một tiếng núi nổ, mặt đó nhìn như rào cản nham thạch tầm thường, ầm ầm sụp đổ!

¬ ¬- Đây...

Lý Độn vô cùng kinh ngạc, còn Dương Thần nhìn thấy mọi thứ trước mắt với nét mặt u ám.

Chỉ sau khi vách núi kia sụp đổ, bên trong không ngờ lại là một hang động tối tăm rộng lớn vô cùng!

Toàn bộ phần bên trong núi đã bị vét sạch!

- Đây là phòng thí nghiệm?

Dương Thần đầy ngờ vực hỏi Lý Độn.

Lý Độn vội xua tay:

- Dương Thần! Mặc dù tôi làm việc vì đất nước, nhưng cũng sẽ không lừa dối anh đâu! Lý Độn tôi tuy rằng keo kiệt không mời mọi người ăn cơm, nhưng chưa bao giờ lừa gạt anh em đâu! Đây đúng là phòng thí nghiệm, nhưng tôi cũng không biết tại sao lại trở thành một núi không thế này! Chết tiệt! Anh không có mắt nhìn sao? Phòng thí nghiệm quả thực ở chỗ này mà!

Dương Thần nhìn vẻ mặt lo lắng cuống cuồng của Lý Độn, cũng hơi tin, hơn nữa, nếu không phải phòng thí nghiệm ở bên trong đây, cũng không thể lớn như thế này. Đã xảy ra chuyện gì thế?

Một ý nghĩ chấn động lóe ra, Dương Thần đột nhiên tỉnh ngộ¬ - Là vận dụng luật không gian dịch chuyển phòng thí nghiệm đi rồi!

- Khỉ thật... Bị hắn đùa giỡn rồi! Hắn sớm biết chúng ta tra được vị trí của hắn, phái thuộc hạ đến thăm dò thực hư của ta, đồng thời nhanh chóng dùng luật không gian di chuyển tới một nơi khác! Còn làm cho chúng ta vồ lấy một nơi trống không!

Dương Thần nghiến răng nghiến lợi, vô cùng căm phẫn, đấm một quyền vào vách đá, làm sụp đổ hẳn một mảng lớn nham thạch!