Lúc này, Dương Thần mới chậm rãi đi đến ban công cúi người ngồi xuống. Trên người hắn cũng ướt sũng. Người phụ nữ ấy đang ướt nước mưa, hắn chắc chắn cũng nên chịu ướt cùng cô.
- Thế nào? Đã cảm nhận được điều gì mới mẻ chưa?
Dương Thần nhẹ nhàng hỏi.
Sắc Vi ngẩng đầu khẽ nói:
- Hạt mưa trước mắt em, không phải hạt mưa rơi trước mắt em…
- Ừ.
Chính Sắc Vi cũng thấy mơ hồ:
- Hình như có chút cảm giác, nhưng em không biết nó rốt cuộc là gì.
Dương Thần cười nói:
- Được rồi, có một chút gì đó cũng là tiến bộ, cứ từ từ, em chỉ mới bắt đầu thôi, kể cả là nội lực công pháp tu luyện của mình có tiến bộ rất nhanh thì vấn đề cảnh giới cũng không vội vã được.
- Ừ.
Sắc Vi cười khẽ từ từ đứng dậy.
Bởi vì bị mưa ướt hết nên quần áo trên người Sắc Vi dinh chặt vào thân hình yêu kiều quyễn rũ lộ ra bộ ngực đứng thẳng ngạo nghễ, còn thấy cả đôi núm nhũ hoa nhô cao.
Trên mái tóc ướt đẫm, từng giọt nước liên tiếp nhỏ xuống khuôn mặt nhỏ xinh làm mê đắm lòng người.
Ánh mắt Dương Thần nhìn cô chăm chú, vẻ đẹp mông lung này thêm đôi chân trần đang bầy ra trước mặt đây càng làm cho tim hắn thêm phần xao xuyến.
Nhìn thấy người đàn ông nhìn mình chằm chằm Sắc Vi cũng không thẹn thùng mà lại dùng ánh mắt quyến rũ nói:
- Ông xã, chúng mình xuống núi đi, cứ như thế này mãi sợ mắt anh rơi ra mất.
Dương Thần khẽ phát vào mông người phụ nữ này phát ra tiếng “bốp” làm phần thịt ở đó khẽ rung lên.
- Mới sáng sớm ra đã làm điệu bộ hồ ly tinh, nếu như không phải chỗ này toàn bùn đất thì anh sẽ xử lý em ngay tại đây rồi.
Dương Thần cười nói.
Sắc Vi cười khanh khách đứng dậy bước đi được vài bước chuẩn bị xuống núi mới phát hiện ra đúng như Dương Thần nói, chỗ này toàn là đất ẩm ướt, cả con đường trở thành đường đất,
Nếu cứ dẫm lên như vậy thì đôi giày trắng nõn kia thể nào cũng trở thành màu vàng mất.
Quan trọng hơn, Sắc Vi dù sao cũng là một cô gái, lại rất thích sạch sẽ, nhìn thấy đoạn đường này bỗng có chút không muốn bước đi.
Tuy nhiên cũng bởi vì vậy mà Sắc Vi nghĩ ra điều gì đó, quay đầu lại nhăn nhó nói với Dương Thần:
- Ông xã, anh cõng em được không?
Dương Thần thoáng suy nghĩ liền hiểu hay suy nghĩ của cô gái này, cơ hội này thật quá lãng mạn.
Do dự một lát Dương Thần lắc đầu:
- Không, anh không cõng.
Sắc Vi cảm giác mất mát, chỉ là muốn để mình và Dương Thần thân thiết tự nhiên thôi chứ không mong muốn gì nhiều.
Tuy nhiên không đợi cô gái quay người tiếp tục đi, Dương Thần từ phái sau xông lên trước cúi mình ôm lấy cô.
- Á!
Sắc Vi kêu lên một tiếng, bị ôm bất ngờ như vậy cô không hề có chút chuẩn bị nào.
Ôm lấy cổ Dương Thần, Sắc Vi vui mừng hỏi:
- Chẳng phải đã nói là không cõng mà?
- Nhưng có thể bế mà.
Dương Thần vừa đi vừa cười.
- Tại sao phải bế…
Dương Thần nháy mắt :
- Bởi vì như vậy mới có thể nhìn thấy mặt em. Như vậy với đủ.
Trong lòng cảm thấy ngọt ngào, Sắc Vi không kìm chế được tự mình rướn người hôn say đắm Dương Thần.
Chiếc lưỡi nhỏ mềm mại ẩm ướt quấn lấy đôi môi quyến rũ, Sắc Vi cười quyến rũ:
- Ôm như vậy không chỉ nhìn thấy mặt mà còn có thể làm được việc khác nữa.
Mưa xong làm sắc màu cảnh vật trên núi mông lung, trên con đường nhỏ uốn lượn có khung cảnh xanh biếc, có tiếng chim hót líu lo.
Sau khi hai người xuống núi còn nắm tay nhau chuyện trò một lúc. Đưa Sắc Vi về nhà xong Dương Thần mới đánh xe đến công ty Giải trí Ngọc Lôi đi làm.
Đến phòng làm việc đã thấy một người đẹp dáng người cao ráo mảnh dẻ mặc bộ quần áo màu tím nhạt đang ngồi bận rộn ở bên bàn làm việc dựng sát tường. Nhìn thấy Dương Thần bước vào, cô gái lập tức đứng dậy cung kính chào.
- Chào chủ nhân.
Một khuôn mặt phương Đông điển hình, đôi lông mày đậm cong, môi đỏ như máu, chính là lãnh tụ hiện nay của hội Bát Kỳ - Bát Nhã.
Từ khi lực lượng tinh nhuệ của hội Bát Kỳ có thể vào Hoa Hạ một cách bình thường, Bát Nhã rốt cục cũng có lí do để đến gần Dương Thần. Bởi vì có rất nhiều lực lượng ninja trung kiên đều ở tại Hoa Hạ, cô là người đứng đầu của hội nên đương nhiên cũng có thể nói là tới để quản thuộc hạ, đến làm việc ở Trung Hải để điều hành tốt hơn.
Dương Thần biết rằng người phụ nữ này không thể bỏ được bản tính “Nô tì”, ngay từ nhỏ đã được Tokugawa dạy dỗ là một sát thủ chỉ biết nghe lệnh sinh tồn, còn bị Tokugawa một tay chiếm đoạt.
Mất đi trinh tiết, linh hồn của người phụ nữ cũng theo đó bị bóp méo.
Tokugawa chết đi cô cũng không còn chủ nhân tâm phúc, thân bất tự tại. Thêm nữa chính Dương Thần đem trả lại cô tôn nghiêm và sự tự do nên nữ Ninja này đem tất cả tâm huyết đều đặt lên hắn.
Cô đã muốn đến như vậy, chính mình cũng là lúc cần người, Dương Thần liền để cô thay vị trí của An Tâm, giúp mình xử lý công việc hàng ngày.
Chuyện này tự nhiên cũng được Lâm Nhược Khê đồng ý, Dương Thần cũng nói cho Nhược Khê biết thân phận thực sự của Bát Nhã, Lâm Nhược khê đồng ý không chút do dự.
Về vấn đề an nguy mà nói thì sự độ lượng của người phụ nữ có phần làm cho Dương Thần khâm phục.
Xem ra không phải Lâm Nhược Khê so đo với mình, mà là phụ nữ có khả năng phát giác tình huống nguy hiểm rất nhạy bén, thực sự không thể chịu được cảnh vợ chồng lại chiến tranh lạnh nên tạm thời giấu hết tất cả những sự bất mãn lại.
Bát Nhã dù sao cũng là nhân tài quản lý hội Bát Kỳ, cai quản một công ty giải trí chỉ là việc rất nhỏ thậm chí còn làm tốt hơn Dương Thần.
Dương Thần đến đi làm thì quá nửa thời gian là nghe cô và Molins của tiểu đội Hải ưng báo cáo, bất kì dấu vết nhỏ nào cũng không thể bỏ qua, cần phải nhanh chóng tìm ra hang ổ của đối phương.
Sau khi ngồi vào chỗ Dương Thần liền hỏi:
- Có tiến triển gì không?
Bát Nhã đáp thật thà:
- Ninja ở Yến Kinh đã tìm ra ba viện nghiên cứu quân sự bí mật, nhưng vì canh giữ vô cùng nghiêm ngặt và lối vào cũng không rõ ràng nên vẫn đang tìm cơ hội tiếp cận và thăm dò.
Áng chừng muộn nhất là ngày kia có thể có kết quả, nếu như ba nơi đó đều không phải phòng thí nghiệm của Nghiêm Bất Vấn thì cần khuếch tán đến các khu vực ven thành thị hoặc là xem xét đến các tỉnh khác.
Dương Thần gật gật đầu:
- Vậy còn động tĩnh của Nghiêm Bất Vấn? Tình hình bên nhà Nghiêm gia như thế nào?
- Chủ nhân, Nghiêm Bất Vấn đã gần hai tuần không xuất hiện. Người của chúng ta không có cách nào biết được hắn rốt cuộc ở đâu. Nội bộ Nghiêm gia gần đây có vẻ vô cùng căng thẳng, gia chủ của Nghiêm gia, ông nội Nghiêm Bất Vấn, phó chủ tịch Hoa Hạ Nghiêm Thanh Thiên gần đây hai kỳ đại hội trung ương đều cáo ốm không tham gia.
Theo như chúng tôi tìm hiểu, ông ta đang tự mình điên cuồng tìm kiếm Nghiêm Bất Vấn… hình như Nghiêm Bất Vấn đến gia đình mình cũng không cho biết vì lí do gì.
Dương Thần cười khẽ:
- Đúng là một gã có cá tính, nếu như không phải nhất định đối đầu với ta thì ta cũng không nỡ giết hắn.
Bát Nhã nghi hoặc nói:
- Chủ nhân, công chúa Zen cũng không xác định con đường đó có phải do Nghiêm Bất Vấn phá hoại hay không, về lí mà nói, Nghiêm Bất Vấn không phải là không thù không oán gì với người rồi hay sao? Vì sao người vẫn tin hắn là người đứng sau bày trò?
- Kì thực lần đầu tiên ta nhìn thấy con người hắn là dường như đã có thể đoán định rất nhiều sự việc là do hắn gây ra.
Dương Thần lạnh nhạt.
Bát Nhã sửng sốt, hiển nhiên không hiểu rõ ý tứ của Dương Thần.
Dương Thần liếc nhìn cô:
- Bát Nhã, cô sợ ta không?
Bát Nhã không tìm nổi giật mình cúi đầu cái cằm như muốn rớt xuống bộ ngực đầy đặn:
- Sợ.
- Chính là như thế.
Dương Thần thích thú bật cười.
- Cô sợ ta vì cô biết được bối cảnh của ta, cô biết ta đã đi con đường như thế nào, biết ta đã từng làm những việc như thế nào. Không chỉ có cô mà kể cả Solon, Macedonia, Ron những người đó, mặc dù ta đối xử với họ rất khoan dung, coi bọn họ là bằng hữu, nhưng trên thực tế, trong thâm tâm bọn họ vẫn sợ ta… Đây cũng là lí do vì sao trước khi về Hoa Hạ ta không hề cảm thấy mình thực sự có bạn bè.
Bát Nhã ngẩng đầu kinh ngạc nói:
- Hay là… Nghiêm Bất Vấn không sợ ngài?
Dương Thần lắc đầu:
- Hắn không sợ ta. Từ con người hắn ta không thấy bất kì nét sợ hãi nào, nhưng rõ ràng hắn biết quá khứ của ta, bởi vì hắn là nhân vật cốt lõi trong quân đội, giống như một thiên tài, hắn không có lí do nào không biết bối cảnh của ta.
Nhưng Nghiêm Bất Vấn ở trước mặt ta hoàn toàn là một tư thế bình đẳng, thậm chí có phần khiêu khích, ngay lúc đó ta đã đoán được hắn chính là nhân vật số 1 nhưng không nghĩ rằng mục tiêu của hắn lại chính là ta.
Việc ta luôn cảm thấy băn khoăng là hắn với ta rốt cuộc có thù oán gì, hơn nữa, hắn dựa vào cái gì mà có thể vênh vang đến vậy.
Bát Nhã hình như có chút hiểu bèn nghiêm túc nói:
- Chủ nhân, ngài chắc chắn mạnh hơn Nghiêm Bất Vấn, hắn là loài vô tri.
Dương Thần rùng mình nhìn gương mặt nghiêm túc của nữ ninja không nhịn được cười.
Lúc này, điện thoại của Dương Thần rung lên, hắn liếc nhìn là số điện thoại gọi đến từ Anh liền biết ngay là ai gọi.
- Zen, có kết quả rồi sao?
Zen ở đầu dây ngáp một cái, ngữ điệu lười biếng:
- Đoán đúng rồi, xâm nhập vào mạng chính là ở Yến Kinh, Hoa Hạ, địa điểm cụ thể là… chỉ có thể xác định là hướng Tây Bắc, bởi vì đối phương không sử dụng IP thông thường nên tôi không có cách nào theo dõi. Nhưng tôi có thể đảm bảo rằng toàn bộ Hoa Hạ có thể làm được đến mức này ngoại trừ Nghiêm Bất Vấn ra mà còn có người nào khác thì Hoa Hạ chính là cái nôi của những thiên tài máy tính.
- Tây Bắc…
Dương Thần hỏi Bát Nhã
- Ba phòng thí nghiệm quân sự có phòng nào ở phía Tây Bắc Yến Kinh không?
Bát Nhã vội vàng gật đầu:
- Có, phòng thí nghiệm đó nằm trong núi, khó khăn nhất để tiến vào.
Dương Thần nhếch miệng cười:
- Xem ra… Phen này có thể đi bắt hắn được rồi.
- Dương Thần, ngươi định ra tay thật sao? Theo như tôi được biết, địa vị của Nghiêm Bất Vấn ở Hoa Hạ không hề thấp.
Zen có phần lo lắng hỏi.
- Hứ, ta cần biết hắn là ai, để cho những ngày này ta phải sống căng thẳng, nếu không phải vì hắn giỏi trốn ta đã chẳng đợi đến tận bây giờ. Tuy có Viêm Hoàng Thiết Lữ không cho ta giết, bọn họ sợ ta đánh mất thể diện của họ.
Dương Thần cười nhạo.
Giờ phút này trong ánh mắt hắn hiện lên tia sát khí làm cho sát thủ Bát Nhã cũng im lặng lùi lại sau mấy bước, người ớn lạnh.