Thái Nghiên không nghĩ tới Lâm Nhược Khê sẽ kích động như vậy, có chút xấu hổ.
- Tôi...tôi chỉ là...tôi không cố ý.
- Không sao.
Vú Vương lau lau khóe mắt, đột nhiên nhét tấm ảnh vào túi áo, miễn cưỡng cười một cái
- Tiểu Thư, cô cũng đừng trách Thái Nghiên tiểu thư, cô ấy quan tâm đến tôi, cho nên mới nhắc đến.
Lâm Nhược Khê bước tới, thân thiết nắm lấy tay Vú Vương nói:
- Vú Vương, Vú đừng buồn, không phải còn có con ở cạnh Vú sao? Chuyện gì đã qua rồi thì để nó qua đi, đừng nghĩ nhiều, Vú nhất định phải luôn vui vẻ.
Nhìn thấy cảnh này, không chỉ Dương Thần, kể cả Sắc Vi và mấy người Mã Quế Hoa, đều kinh ngạc vô cùng.
Từ trước đến nay chưa bao giờ thấy người lạnh lùng như Lâm Nhược Khê, lại chủ động nhiệt tình đi an ủi người khác như vây.
Xem ra, tình cảm sau bao năm nương tựa lẫn nhau giữa cô và Vú Vương, người khác khó có thể hiểu được, cũng chỉ có người chăm sóc cho Lâm Nhược Khê từ nhỏ là Vú Vương, mới có thể nhận được sự đãi ngộ như vậy.
Mà Dương Thần nhìn thấy vẻ mặt tự trách, áy náy của Thái Nghiên lại nhìn thấy Vú Vương đau lòng rơi lệ, trong đầu mù mịt.
Rốt cuộc quá khứ của Vú Vương còn ẩn chứa chuyện gì, phải làm cho cố Tổng giám đốc dặn hai cô từ nhỏ là không được nhắc đến.
Thấy Mạc Thiện Ny cũng không hiểu gì giống mình, Dương Thần có thể chắc chắn, việc phát sinh năm đó là trước lúc Nhược Khê và Thái Nghiên mười ba, bốn tuổi, là lúc đang học cấp hai, khi đo Vú Vương chắc mới chỉ khoảng ba mươi tuổi.
Vú Vương vốn dĩ kiềm chế được rồi, nhưng nghe Nhược Khê an ủi như thế, nhìn thấy cô kiên định như thế, nước mắt lại chảy xuống.
- Tiểu thư...tôi...tôi muốn về phòng nghỉ ngơi một chút, đợt lát nữa sẽ ra.
Vú Vương vừa lau nước mắt, vừa quay đầu chạy về phòng.
Nhìn thấy bóng Vú Vương chạy về phòng, tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được một cảm giác bi thương phảng phất.
Lâm Nhược Khê chán nản nhìn về phía Thái Nghiên còn đang cúi đầu, thở dài một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Dương Thần buồn bực hỏi:
- Rốt cuộc là có chuyện gì, bức ảnh ấy chụp ai?
- Đừng hỏi gì cả, nếu như anh không muốn làm cho Vú Vương đau lòng thêm nữa.
Lâm Nhược Khê mặt lạnh như tiền nói.
Thái Nghiên cũng ngoan ngoan tiếp tục chuyển sách, cũng không dám nói thêm gì nữa.
Quách Tuyết Hoa và Mã Quế Phương hai người nhìn nhau, đều cảm thấy bất ngờ, bọn họ ở cùng Vú Vương cũng khá lâu rồi, cũng không nghĩ rằng Vú Vương lại có nhiều bí mật như vậy, thậm chí đến đám hậu bối cũng không dám nhắc tới, vừa nói đến Vú Vương đã khóc thảm thiết như vậy!
Bất kể như thế nào, sự việc dưới sự trấn áp của Lâm Nhược Khê, cứ như vậy qua đi.
Sau khi bận rộn cả một buổi trưa, tất cả đồ vật đều được chuyển đến nơi ở mới ở khu biệt thự phía Tây
Thái Nghiên còn phải quay về đồn cảnh sát làm việc, đi đến một mình rồi lại lặng lẽ đi về, nhưng Dương Thần cũng biết, phần nhiều là do cô cảm thấy xấu hổ, cẩm thấy cô làm thương tổn Vú Vương, cho nên cũng ngại không dám ở lại lâu.
Sau khi ký hợp đồng xong với bên Bất động sản, Dương Thần cùng với các nhân viên khác chuyển đồ vào nhà, còn sắp xếp như thế nào, có thể từ từ làm.
Vị trí của nhà mới, nằm dựa vào núi ở phía bắc của khu phía Tây, địa thế cao, ở xung quanh cũng chỉ có vài nhà, cây cối um tùm, cỏ cây xanh tốt, còn có bể phun nước và mấy bức tượng điêu khắc bằng đồng của châu âu, giống như vườn của hoàng gia châu âu.
Tuy phong cách bên trong biệt thự vừa kết hợp giữa cổ điển và thời thượng, nhưng những màu sắc ôn dịu và những đồ vật tinh quý, làm cho những thiết kế này khiến cho người khác có cảm giác gần gũi.
Gara ô tô cũng giống như Long Cảnh Uyển đều ở tầng hầm, rộng đến mức có thể để một lúc hai mươi mấy chiếc xe, làm cho những chiếc xe mà Lâm Nhược Khê cất không dùng có chỗ trưng bày tốt.
Tất nhiên để chúc mừng tân gia, không thể thiếu một bữa tối thịnh soạn.
Nhưng vừa chuyển đến nhà mới cũng không có đồ ăn gì, các cô ai cũng bận sắp xếp đồ đạc của mình, cho nên cũng không có ai có thời gian đi mua đồ ăn, cho nên đợi đến lúc gần tối, hai nhà hẹn nhau, ngồi lên xe Lexus LX570 của Lâm Nhược Khê, cùng nhau tìm một nhà hàng cao cấp ở gần đây.
Dương Thần lái xe, đợi Lâm Nhược Khê, Trình Tú và hai vị trưởng bối lên xe, sau đó đi đến nơi ở của Săc Vi.
Tuy nói là hàng xóm, nhưng khoảng cách cũng không gần, cách nhau cũng phải mấy trăm mét.
Đúng lúc Dương Thần lái xe qua ngã tư, thì một chiếc Land Rover màu đen từ chỗ đèn tạm dừng cũng muốn đi qua.
Nhìn thấy chiêc Land Rover phiên bản có hạn, đùng nói là Dương Thần, cho dù là đang ngồi ở ghế phụ là Lâm Nhược Khê, cũng lập tức nhận ra!
Đúng lúc này, người ngồi trong xe Land rover cung phát hiện ra hai người Dương Thần ngồi trong xe Lexus.
Của kính xe hạ xuống, từ ghế phụ của xe Land rover, lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn hoạt bát, cô bé vẫy vẫy tay, hưng phấn gọi
- Chú, chị Nhược Khê! hai người sao lại ở đây ?
Nhìn thấy Đường Đường và xe Land rover của Đường Uyển, trong đầu Dương Thần hiện lên một tia điện giật.
Mẹ kiếp, mình đúng là óc lợn mà! Lúc trước không phải là đã đến qua rồi sao, đây không phải nơi ở của Đường Uyển và Đường Đường – khu ngoại ô phía Tây sao.
Không ngờ một lúc đãng trí, trở thành hàng xóm của mẹ con Đường Uyển.
Dương Thần cũng không biết nên vui hay nên buồn nữa, trong mắt Lâm Nhược Khê, chỉ sợ lại nghĩ là mình cố ý không nói ra rồi!
- A, chẳng lẽ nhà vừa chuyển đến là chú và chị Nhược Khê? Hai người là gia đình mới chuyển đến?
Đường Đường vừa nghĩ tới, giả bộ hờn dỗi nói:
- Chú, chú thật là, muốn chuyển đến thì cũng phải nói một tiếng chứ! Chú rõ ràng là cố ý mà! Rõ ràng là biết cháu và mẹ ở đây, chẳng lẽ muốn cho mẹ con cháu một niềm vui bất ngờ.
Lời này vừa nói ra, Dương Thần liền cảm thấy hai ánh mắt băng lạnh sau lưng làm mình đông cưng.
Lâm Nhược Khê biết được không ngờ mẹ con Đường Uyển cũng ở đây, cũng ở cùng một khu này, quả nhiên cho rằng Dương Thần có ý muốn giấu.
Dương Thần cười khổ quay đầu nói
- Bà xã, nếu như anh nói với em, anh thật sự không nhớ Đường Uyền ở đây...em...sẽ tin chư?
- Anh đoán đi?
Lâm Nhược Khê nghiến răng nói.
Dương Thần tắc nghẹn
- Chắc là sẽ không tin.
- Anh thật là có bản lĩnh, có khi nào ngày mai em cũng sẽ phát hiện, Minh Ngọc và An Tâm kỳ thực cũng ở cạnh chung ta?
Lâm Nhược Khê cười lạnh hỏi.
Dương Thần nhún vai, không biết là nên trả lời thế nào, sợ rằng nói cái gì cũng không đúng.
Quách Tuyết Hoa và Vú Vương ngồi đằng sau, giả bộ như không nghe thấy, không nhìn thấy gì, chỉ có Trinh Tú là che miệng cười trộm.
Dù sao cũng đã gặp rồi, tất nhiên cũng phải chào hỏi.
Đường Uyển lái xe qua một bên, trên người mặc một bộ váy màu đen, lộ ra đôi vai thon trắng như tuyết
- Lâm Tổng, đúng là không thể nào cắt đứt được hết duyên phận, tôi đang định đưa Đường Đường đi ăn cơm, xem ra mọi người cũng vậy, chi bằng cùng đi đi, sau này là hàng xóm của nhau rồi, cũng nên thân thiết một chút mới phải.
Đường Uyển trên mặt khó giấu được sự vui sướng và đắc ý, cô cho rằng, là do Dương Thần cố ý không nói ra, lừa Lâm Nhược Khê đến đây,
Cho nên, Đường Uyển cảm thấy cô thắng.
Lâm Nhược Khê biết, nếu trở mặt thì chính là do cô không kiềm chế được, cô sẽ thua, cho nên khẽ cười
- Như vậy rất tốt, bình thường rất bận, ăn một bữa cơm, cũng không biết khi nào mới được ăn cơm cùng nhau đây.
Ngụ ý, đừng có nghĩ là có lần sau, cho cô đắc ý lần này.
Đường Uyển cũng không để ý, hướng về phía Quách Tuyết Hoa và Vú Vương ôn nhu gật đầu, liền nhẹ nhàng lái xe phía sau chiếc Lexus.
Đoạn đường tiếp theo, Dương Thần như ngồi trên đống lừa, Lâm Nhược Khê bên người như một quả bom có thể nổ bất cứ lúc nào, tim Dương Thần giống như một quả bóng cao su bị bóp chặt.
Đợi cho Sắc Vi và mẹ con Mạc Thiện Ny đều lên xe, biết được mẹ con Đường Uyển cũng ở đây, còn là hàng xóm của nhau, đều cảm thấy kinh ngạc, cho dù là Mạc Thiện Ny trong công việc có quen biết một chút, cũng không thân thuộc lắm với Đường Uyển, chứ đừng nói là Sắc Vi, cho nên phản ứng của hai cô cũng không như Lâm Nhược Khê.
Đồng thời, hai cô cũng đều hiểu, vì sao Lâm Nhược Khê tự nhiên lại trở nên lạnh lùng khiến cho người khác khó có thể tiếp cận như vậy.
Sau khi lái xe qua một đoạn đường cao tốc, đến một nhà hàng Italy gần đấy, do mẹ con Đường Uyển dẫn đến, bởi vì hai mẹ con ở đây đã rất lâu rồi, cho nên những nhà hàng ở gần đây cũng biết khá rõ.
Mạc Thiện Ny cảm thấy đưa mẹ đi ăn đồ tây cũng không có gì, chỉ có Lâm Nhược Khê có chút bất mãn, dựa vào cái gì mà Đường Uyển có quyền quyết định?
Nhưng lúc Dương Thần cười tủm hỏi cô, cảm thấy đi đâu thì tốt hơn, Lâm Nhược Khê trong đầu trống rỗng, cô làm sao biết được chỗ nào ăn ngon.
Ngoại trừ quán bán bỏng viên ra, thì đại tổng giám đốc Lâm không có ấn tượng với cái gì hết.
Nhà hàng Italy này xây theo phong cách cổ, cách trang trí làm cho mọi người có cảm giác giống như đang ở thời Trung cổ phục hưng.
Ánh đèn u ám, cùng với nhũng chai rượu nho đã uống hết hoặc là gần hết được bày ở gần cửa sổ, làm cho người ta cảm thấy một không khí phương tây lãng mạn
Quản lý nhân viên phục vụ có vẻ rất quen với mẹ con Đường Uyển, là một thanh niên lai có mái tóc màu hung, tao nhã chào hỏi, sau đó dẫn mọi người lên tầng hai.
Chưa hề đến những nơi như thế này như Mã Quế Phương và Trinh Tú, đều cảm thấy mọi thứ rất mới mẻ.
Sau khi ngồi xuống bàn, mọi người ngồi quanh bàn, nói chuyện rôm rả, tuy rằng Lâm Nhược Khê và Đường Uyển chưa trực tiếp nhìn nhau, nhưng hai người đều rất giỏi trong giao tiếp, cho nên cũng không làm cho không khí quá căng thẳng.
Sau khi chọn xong món, thời gian chờ đợi bỗng trở nên có vẻ rất lâu, cũng may nhà hàng có cung cấp bánh mỳ Italy để giúp khách hàng trong lúc chờ đợi ăn tạm.
Số bánh mỳ đó, ngoài Đường Đường lấy một cái, còn lại 7,8 cái đều bị Dương Thần kéo về trước mặt, không một chút khách khí nhồm nhoàm ăn.
- Anh không thể kìm chế một chút sao, cái này không phải chỉ .để cho mình anh ăn,
Lâm Nhược Khê ở bên cạnh chau mày nói.
Dương Thần cầm bánh mỳ huơ huơ,
- Mọi người ăn rồi đầy bụng, tý nữa không ăn được, i bụng dạ anh tốt,ăn hết chỗ này tý nữa còn có thể ăn được tiếp, không lãng phí.
Đường Đường ở một bên bĩu miệng nói
- Chú căn bản là lợn, loại pizza lạp sườn, cháu chỉ ăn có hai miếng đã no cứng bụng rồi, chú gọi ba cái bánh pizza, còn thêm một suất bít tết, hai đĩa mì ý, may mà chị Nhược Khê có tiền, nếu không thật đúng là không thể nào nuôi nổi chú.
- Đi ra chỗ khác.
Dương Thần vẻ mặt không vui nói:
- Trẻ con thì biết cái gì, nếu như ta không ăn nhiều như thế này, thì làm sao có thể thể hiện bà xã ta có tiền? Hơn nữa, đã sớm nói với cháu rồi, ta cùng với chị Nhược Khê của cháu thân phận giống nhau! Cháu phải gọi ta là anh! Gọi giống như Viên Dã! Cái đấy còn không biết, còn muốn đi lấy chồng?
Đường Đường cắn một miếng bánh mỳ
- Vậy thì đơn giản, cháu bảo anh Viên Dã cũng gọi chú là chú, như vậy không phải không thành vấn đề rồi sao!
Dương Thần bị vụn bánh mỳ làm cho sặc sụa, hận không thể uống một ngụm nước phun ra, tuy nhiển cảnh đấu võ mồm như vậy, cũng khiến cho mấy người khác cười vui vẻ.
Đúng lúc Dương Thần chuẩn bị không để ý đến Đường Đường, tiếp tục ăn bánh mì, thì ở góc phía trái, đột nhiên xuất hiện một cảnh đặc biệt, làm cho hắn khẽ nhăn mày.