Bị Nhền Nhện nói như vậy, người của hội tam giác đỏ đều xôn xao hết cả lên.
Bọn chúng đều là những kẻ liều mạng, dùng dao liếm lăn lộn trên giang hồ, vốn là không phải dễ đối phó. Hải Ưng tuy mạnh, nhưng vẫn chưa tới mức nghe danh chúng mà sợ mất mật.
Huống chi kiến nhiều còn cắn chết voi, một con chim ưng có gì đáng sợ?
- Xem ra bọn bây vẫn chưa hiểu hết tình hình, có những sự chênh lệch không phải số lượng có thể bù đắp lại được.
Mạc Lâm dáng vẻ sầu não vò vò nắm tóc, nhưng vẫn ôn tồn nói với Lâm Nhược Khê cười:
- Phu nhân, cho phép tôi làm một số chuyện không được dễ coi lắm trước mặt phu nhân. Nhưng bọn chúng đều thực sự đáng chết...
Nói xong, từ trên người Mạc Lâm phát ra tiếng nổ. Trong nháy mắt một viên đạn bay với tốc độ kinh hoàng găm trúng vào ngực Nhền Nhện.
Nhền Nhện kêu lên 1 tiếng đau đớn. Chưa kịp hoàn hồn, nó đã bay ra xa đến bảy tám mét, đập ngay vào thanh cửa cuốn phía trước.
Mạt Lâm ra tay với Nhền Nhện trước tiên là để giải quyết mối nguy hiểm bên cạnh Lâm Nhược Khê. Đối với anh, sự an nguy của Lâm Nhược Khê là điều quan trọng hàng đầu.
- Ra tay đi!
Rắn Độc biết không có đường lui, bất chấp đám người Hải Ưng có mấy tên, lập tức ra lệnh cho bọn thủ hạ nổ súng.
Báo Đen vung lên cây súng dài, những tên khác cũng lôi vũ khí ra, tất cả nhắm vào Mạt Lâm.
Không chờ bọn chúng kịp nổ súng, Mạt Lâm đã nhanh chóng lắc mình, nhảy vào giữa đám đông.
“Bằng”
Một tiếng súng trầm đục vang lên, nhưng viên đạn đi chệch hướng bay vọt lên trời.
Một tên bắn súng to con đang ngắm bắn, chuẩn bị nổ súng. Mạc Lâm tung cước đá bay súng của y lên không trung.
“Á” tên to con thống thiết kêu lên một tiếng, cổ tay y trong nháy mắt đã bị bẻ gãy cái rắc.
Vì Mạc Lâm đã xông vào giữa đám đông nên những tên khác cũng không dám tùy tiện nổ súng, nếu bất cẩn có thể bắn trúng vào người của mình.
- Mẹ kiếp, nó muốn cứu con đàn bà kia, mau tóm lấy ả kia.
Rắn Độc hét lên ra lệnh, mấy tên thuộc hạ lập tức quay sang Lâm Nhược Khê.
Lâm Nhược Khê hoảng sợ lùi lại, toan trốn chạy nhưng không kịp.
- Ngu xuẩn!
Mạc Lâm lạnh lùng cười khẩy, thoắt cái bay lên cao. Hai tên thủ hạ tới bắt Lâm Nhược Khê đã bị Mạc Lâm tóm gọn. Mạc Lâm mỗi tay giữ một tên, quăng chúng vào giữa đám người của Rắn Độc.
Hai tên thủ hạ bị ném nằm đè lên đám lưu manh. Sức nặng của hai tên này làm cho lũ côn đồ gào thét kêu khổ không ngớt.
Mạc Lâm vẫn chưa dừng lại. Đang ở thế thượng phong, anh quay người tiếp hết tên này đến tên kia, nhanh chóng hạ gục bọn chúng bằng không quá hai chiêu.
Trong chớp mắt, Hội tam giác đỏ chỉ còn lại bảy tám tên chủ chốt còn đứng vững được, cầm súng còn ba bốn tên, những tên còn lại không gãy xương cũng hôn mê bất tỉnh.
Trong tay Mạc Lâm bỗng xuất hiện một cây súng tước đoạt từ tên bự con, cười vang nói:
- Tao không có súng bọn bây cũng không phải đối thủ của tao, giờ trên tay tao đã có súng, bọn bây có ngon thì cứ xông vào.
Báo Đen hai mắt vằn lên những tia máu, chửi đổng 1 tiếng, bất ngờ giơ súng lên. Nhưng người y ngắm vào không phải Mạt Lâm, mà là Lâm Nhược Khê.
“Bằng”
Không để Báo Đen kịp nổ súng, Mạc Lâm đã ra tay trước, đường đạn của Mạc Lâm đi đúng vào cổ tay tên Báo Đen.
- A!
Một tiếng hét thất thanh. Một bên tay của Báo Đen bị bắn trọng thương, thịt xương lẫn lộn.
- Vốn chỉ cần biết điều một chút, muốn giữ lại tính mạng của bọn bây cũng không thành vấn đề, Hải Ưng chúng tao không có hứng thú diệt trừ tất cả sâu bọ trên thế gian này đâu. Nhưng bọn bây đã dám động tới phu nhân tôn quý của tao, tất cả đều đáng chết...
Mạc lâm vừa nói dứt lời, đã giơ cao khẩu súng.
Sức mạnh thực sự đã khiến cho tất cả đám lưu mạnh được một phen kinh hoàng. Cho dù là thành viên bình thường nhất của Hải Ưng, bất luận là thể lực hay bắn súng, so với chúng đã là một trời một vực. Huống chi Mạc Lâm còn là một trong những đội trưởng của Hải Ưng. Đám côn đồ này căn bản dũng khí đánh trả cũng không có.
- Dừng tay, bằng không tao sẽ giết con nhỏ này.
Đột nhiên, nữ nhền nhện tóc vàng khi nãy bị đá bay ra xa bỗng xuất hiện.
Tất cả mọi người nhất loạt quay lại phía sau. Nhền Nhện trên miệng vẫn còn vết máu, lúc đó một tay đang giữ đứa bé gái, tay kia giơ lên khẩu súng nhắm vào đầu đứa bé.
Mặc dù Mạc Lâm ra tay rất mạnh, nhưng chưa hoàn toàn khiến cho Nhền Nhện gục hẳn. Trong lúc nước sôi lửa bỏng, trông thấy Lam Lam vẫn đứng đó không hề dịch chuyển một bước, Nhền Nhện bèn nảy ra một kế. Nó lẳng lặng lẻn vào đám đông tóm ngay đứa bé làm con tin.
Trước tình huống này, Mạc Lâm chỉ khẽ cau mày, còn Lâm Nhược Khê thì mím chặt môi, hai mắt mở to đầy vẻ lo sợ.
Nhền nhện cười độc ác:
- Mau buông súng, nếu mày còn dám động thủ, đánh chết bất kì một người nào của bọn ta, tao sẽ lập tức giết chết con bé này.
Đây chắc chắn là kế ép Mạc Lâm phải lựa chọn, hoặc anh sẽ giết chết Nhền Nhện, hoặc chọn cách cứu lấy đứa trẻ. Trong lúc này rất có thể sẽ bị bọn người Rắn Độc bất ngờ đánh lén, thậm chí, Lâm Nhược Khê cũng có khả năng sẽ bị trúng đạn.
- Mày tưởng rằng, đứa bé này có thể cứu bọn bây ư?
Mạc Lâm khẽ nhếch miệng cười.
- Những kẻ chết dưới tay tao ít cũng phải kể đến mấy trăm. Chuyện chết chóc đối với tao mà nói là điều hết sức phù phiếm. Nhiệm vụ của tao chỉ là bảo vệ cho vị phu nhân đang đứng phía sau tao. Còn ai sống ai chết, tao căn bản không có bận tâm. Mày cho là dùng một đứa trẻ không chút quen biết có thể uy hiếp được tao hay sao? Hừ, thật tức cười quá đi...
Nói xong, Mạc Lâm giơ súng lên, nhằm thẳng vào tên thủ lĩnh Rắn Độc.
- Không!
Lâm Nhược Khê kinh hãi kêu lên, vội vã tiến lên giữ lấy tay Mạc Lâm:
- Không được nổ súng, đứa nhỏ sẽ chết mất.
Mạc Lâm nhìn Lâm Nhược Khê đầy vẻ khó hiểu:
- Phu nhân, đứa trẻ này đâu có quan hệ gì với chúng ta, tại sao chúng ta lại phải quan tâm tới sự sống chết của nó.
Trong lòng Mạc Lâm cảm thấy rất khó xử, theo lí mà nói, anh chỉ phụ trách bảo vệ sự an toàn cho Lâm Nhược Khê, nhưng cô lại lệnh cho anh bảo vệ cho đứa bé này, nếu không tuân lệnh sẽ khiến Lâm Nhược Khê hận mình, điều đó cũng đồng nghĩa với việc bất trung với Dương Thần...
Mạc lâm chỉ có một cái đầu mà phải suy tính hai việc. Sớm biết như vậy anh đã phái theo mấy thủ hạ đi cùng. Bình thường đều chỉ cần một mình anh đã có thể giải quyết êm xuôi tất cả, hôm nay xảy ra tình huống này cũng chỉ là đột phát.
Lâm Nhược Khê cũng không biết đáp lại thế nào, đứa bé này đến tên là gì cô còn không biết. Nhìn đứa trẻ này bộ dạng thật đáng thương, đôi mắt long lanh ngân ngấn nước, miệng thì thào không nói nên lời...
Cùng lúc đó, Lam Lam với vẻ ngây thơ vô tội nhìn mọi việc diễn ra trước mắt, trước cảnh tượng hãi hùng trước mắt cô bé cảm thấy không chút đáng sợ, ánh mắt tỏ rõ sự vô vị nhạt nhẽo, chẳng chút hứng thú
Thấy Lâm Nhược Khê muốn cứu mình, ánh mắt Lam lam mới ánh lên chút tia mừng rỡ, thêm vào đó là cả sự tò mò.
Nhền nhện thấy Mạc Lâm còn đang do dự, bèn nói:
- Thế nào, tao khuyên mày vẫn là buông vũ khí đi, chúng tao có thể đảm bảo cho mày và con đàn bà mày đang bảo vệ rời khỏi chỗ này một cách an toàn...
- Mày nghĩ là tao sẽ mắc lừa mày hay sao? Chỉ cần tao buông súng, bọn bây sẽ thừa cơ nổ súng.
Mạc lâm tỏ vẻ khinh bỉ nói.
- Nhưng mày không có quyền lựa chọn, nếu đứa nhỏ này chết, chủ nhân của mày sẽ không bao giờ tha thứ cho mày...
Nhền Nhện chỉ có thể dùng hết sức nhấc bổng Lam Lam lên cao đe dọa.
Bị kẹp chặt hai bên, Lam Lam đột nhiên lắc lắc cái đầu,chớp chớp mắt hỏi:
- Dì à, mẹ con không ở đây, dì lừa con đúng không?
Nhền Nhện hung dữ đáp:
- Câm miệng, có quỷ mới biết được mẹ mày ở đâu.
Nghe vậy, Lâm Nhược Khê mới giật mình, hóa ra người đàn bà kia lừa bé gái là dẫn cô bé đi tìm mẹ nó. Đứa bé đó chính là Lam Lam...
Vừa nghĩ tới đứa bé chỉ có mong muốn đơn thuần là tìm mẹ, vô tình lại vướng vào cảnh sinh tử nan nguy này, bất giác không thể cầm lòng. Cũng chẳng biết vì sao, trong lòng cô chợt dâng lên sự đồng cảm xót thương cho chính mình.
Mạc Lâm thấy phản ứng như vậy của Lâm Nhược Khê,l ại càng cảm thấy khó hiểu. Anh quyết định, bất luận thế nào, bảo vệ Lâm Nhược Khê là nhiệm vụ trước hết, những chuyện khác đành nhắm mắt cho qua, bèn mím miệng giơ súng lên lần nữa, định xử lý đám người của Rắn Độc trước.
Nhưng cũng chính vào lúc đó, nghe thấy mình bị lừa, Lam Lam bất mãn cao giọng nói:
- Lam Lam ghét nhất bị người khác lừa, ông nội bảo lừa người khác là đứa trẻ hư.
Tất cả mọi người lúc đó bị một đứa trẻ không chút khách khí giáo dục cho một bài, đều sửng sốt đứng ngây ngẩn ra. Đứa trẻ thấy mọi người không có phản ứng gì cũng cảm thấy kì lạ. Nhền Nhện nhân đó mới lên tiếng quát:
- Quỷ con, còn làm loạn tao sẽ giết chết ngay...
Nhền Nhện đang muốn trút một tràng những lời cay độc ra đe dọa nhưng còn chưa kịp nói hết ả đã bị một luồng sức mạnh như trời giáng đánh cho một cú trúng ngực.
“Thình thịch.”
Một tiếng trầm đục vang lên, cả người Nhền Nhện lại bay ra ngoài, một lần nữa đập trúng vào cửa cuốn bằng kim loại
Nhưng cú đánh này so với cú đánh ban nãy của Mạc Lâm, sức mạnh còn ghê gớm hơn gấp nhiều lần
Nếu lần trước Nhền Nhện chỉ bị đập vào thanh cuốn, lần này cả cơ thể nó còn tạo thành vết lõm trên cánh cửa
Cửa cuốn có độ co dãn và tính dẻo nhất định, để làm cho cánh cửa này biến dạng cần phải dùng một sức mạnh mà người ta khó mà tưởng tượng được.
Nhền Nhện đến chết cũng không biết mình chết như thế nào, lồng ngực của mụ đã hoàn toàn thành một bãi hỗn hợp xương cốt máu thị , hai con ngươi trừng trừng trợn lên, miệng vẫn không ngừng phun ra dòng máu nóng...
Mọi người hoảng sợ nhìn cảnh tượng kinh hoàng tràn ngập máu tanh này, đưa mắt nhìn sang Lam Lam, mà đầu óc đã hoàn toàn trống rỗng
Bàn tay bé nhỏ mũm mĩm đánh Nhền Nhện của Lam Lam vừa mới thu về, đầu ngón tay vẫn còn dính vài giọt máu tươi.Với việc trong nháy mắt đánh cho Nhền Nhện kia thành đống thit vụn, thậm chí đem thịt người nhét vào cửa kim loại, nét mặt cô bé cũng không biểu hiện chút dị thường, chỉ bĩu bĩu cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu, tỏ vẻ không được thoái mái.
- Đưa Lam lam đến nơi xa như thế này tìm mẹ, lừa Lam Lam coi như không tính, dù sao cũng mua cho Lam Lam 1 cây kẹo mút rồi, nhưng giờ Lam Lam đã không có mẹ, lại chẳng biết tìm đường về nhà ra sao. Lát nữa nhất định sẽ bị ông nội đánh đít. Các người đều là người xấu...
Bọn Rắn Độc Báo đen ai nấy trợn mắt há hốc mồm, hoàn toàn không có phản ứng gì. Chúng căn bản không thể lý giải nổi bàn tay trắng nõn nhỏ xinh như miếng đậu hũ thế kia, tại sao lại có được sức mạnh như trái phá?