Dương Thần bực mình cái bà Đường Lộ Di này, vừa mới tỉnh dậy không ngủ tiếp mà dưỡng thương đi, hắn đã cố tính không chữa khỏi hẳn nội thương cho bà ta, cũng coi như là chút trừng phạt với bà ta, ai ngờ đến bà ta đang lúc trọng thương cũng mò đến đây quấy phá hai người.
Đến thì đến, hắn đang định ở nơi rừng trúc non xanh nước biếc này xử lý luôn tỉ tỉ nhà họ Thái, đang lúc tình sâu ý đậm, mụ mò đến đây quấy phá gì chứ?
Nhưng đã đến rồi thì hai người cũng không thể tùy tiện tiếp tục được nữa.
Thái Ngưng giấu gương mặt xinh đẹp sau lưng Dương Thần, cúi đầu không dám nhìn sư phụ.
Sắc mặt Đường Lộ Di trắng nhợt, nhưng không có gì đáng lo ngại, biểu lộ cảm xúc phức tạp, bà ta bay từ phía xa rừng trúc nhẹ nhàng đáp xuống chỗ hai người cách chỉ có mấy bước, thân pháp nhẹ nhàng ấy quả nhiên là cao hơn đồ đệ Thái Ngưng một cảnh giới, không chút ảnh hưởng nào của nội thương.
- Hừ, thanh thiên bạch nhật, ôm ấp nhau trong rừng trúc mà không thấy xấu hổ sao.
Đường Lộ Di lạnh lùng nói, nhưng trong đáy mắt lại là sự nồng ấm khó phát hiện.
Dương Thần không vui.
- Này, tôi đâu có hôn lên môi bà, bà bực bội gì chứ?
- Cậu…
Đường Lộ Di tức sôi cả máu, nhưng cũng không dám trực tiếp phản bác Dương Thần, bởi vì bà ta biết rõ, thực lực của đối phương hơn hẳn, tốt nhất là không nên dây vào.
- Vì cậu đã cứu mạng mọi người trong Đường Môn, cho nên tôi không chấp cậu.
Đường Lộ Di lạnh lùng cao ngạo nói.
Dương Thần lắc đầu:
- Ngưng Nhi, đầu óc sư phụ em có vấn đề, chắc là đã bị người ta khống chế tâm trí rồi, lại còn tự coi ta đây giỏi lắm.
- Cậu nói cái gì?
Đường Lộ Di suýt nữa hộc máu mồm.
- Được rồi, được rồi.
Thái Ngưng vội vàng ngăn Dương Thần, xấu hổ cắn môi, nhìn sư phụ, lại kéo tay Dương Thần:
- Anh ít nói hai câu có được không, xét cho cùng bà ấy cũng là sư phụ, là trưởng bối.
Dương Thần cũng không phải là tức mụ ta thật, người đàn bà ấy tuy rằng miệng lưỡi lạnh như băng, nhưng lúc nhìn Thái Ngưng, trong đáy mắt lại hiện lên sự dịu dàng, rõ ràng là rất yêu quý đệ tử.
- Sư phụ, sư phụ đích thân tới đây tìm chúng con, có chuyện gì sao?
Đường Lộ Di nhìn Thái Ngưng, im lặng một lúc, nhẹ nhàng nói:
- Con ở ngoài cũng đã được vài năm, con có khỏe không?
Thái Ngưng sửng sốt, khi định thần lại, Thái Ngưng thấy cay nơi sống mũi, mắt đỏ hoe lắc đầu cười nói:
- Vâng, cảm ơn sư phụ đã quan tâm.
- Vậy thì tốt…
Đường Lộ Di khẽ cười.
- Nhưng đừng như sư phụ, con mắt hãy nhìn cho rõ…
Vừa nói, Đường Lộ di vừa liếc mắt nhìn Dương Thần:
- Dương Thần, tôi biết cậu không phải là kẻ bình thường, tôi cũng biết, tôi, ngay cả Đường Môn cũng không phải là đối thủ của cậu, nhưng Ngưng Nhi là do tôi mười năm nuôi nấng, là đệ tử mà tôi tận mắt nhìn nó trưởng thành, đối với tôi giống như là con gái vậy. Tôi có thể đối với nó khá nghiêm khắc, bởi vì có như vậy, khi ra ngoài mới không bị bắt nạt, nhưng cậu thì không được, cậu phải trân trọng, yêu thương, coi nó như là châu ngọc, nếu như cậu làm tổn thương , tôi có thành quỷ cũng không tha cho cậu.
Dương Thần có chút kinh ngạc, không ngờ Đường Lộ Di lại rộng rãi với vấn đề của Thái Ngưng như vậy, vẫn cứ tưởng rằng bà ta rất khắt khe với chuyện tình cảm nam nữ, và bà ta vốn rất chướng tai gai mắt với hắn.
- Hừ, cậu cho rằng tôi rất phản đối chuyện cậu và Ngưng Nhi?
Đường Lộ Di như nhìn thấu tâm can Dương Thần nói:
- Xét cho cùng tôi chỉ là sư phụ chứ không phải là mẹ đẻ, không thể quyết định chuyện cả đời nó, Đường Lộ Di tôi tuy rằng không ưa gì đàn ông, nhưng cũng không phải là mụ già không phân biệt phải trái, tên tuổi của cậu, tôi cũng đã biết, nếu như Ngưng Nhi thật sự không có địa vị trong lòng cậu, cậu nhất định sẽ không buông tha cho tôi, cũng không cứu tôi ra khỏi tay bọn ma quỷ, cậu có ân với Đường môn chúng tôi, tôi sao lại có thể lấy oán báo ân, không biết phân biệt đúng sai.
Dương Thần cười ha ha nói:
- Lúc bị người ta khống chế, bà trông cũng không vừa mắt như bây giờ, như vậy mới giống chí khí mà một đại cao thủ nên có.
- Tôi không cần cậu tâng bốc tôi, tôi biết cậu coi một Tiên Thiên cảnh giới nhỏ bé như tôi không ra gì.
Ánh mắt Đường Lộ Di nhìn Dương Thần có chút kì quái, gần như còn có chút buồn bực, một người trẻ tuổi như hắn sao tu luyện lại khủng khiếp đến thế chứ.
Mắt Thái Ngưng sớm đã đẫm lệ, năm tháng qua đi, cô vừa hận lại vừa thương sư phụ, người lúc vừa gặp gỡ lần đầu trông bà xinh đẹp, người đã tận mắt nhìn cô lớn lên, tuy không phải là mẹ đẻ, nhưng lại là người tốn nhiều tâm huyết cho cô còn hơn là người mẹ đã sinh thành ra.
- Sư phụ.
Thái Ngưng khẽ gọi.
Thân thể Đường Lộ Di khẽ run lên, xúc động nhìn đệ tử của mình.
Thái Ngưng cắn răng, không còn quan tâm đến gì nữa, chạy đến ôm chầm lấy Đường Lộ Di, ôm chặt lấy đôi vai của người phụ nữ.
- Sư phụ, Ngưng Nhi rất nhớ người.
Nét nghiêm trang trên mặt Đường Lộ Di cũng dần dãn ra, cứng người, dang tay ôm lấy lưng đồ đệ.
- Tiểu nha đầu, nhớ sư phụ sao không trở về, sao cứ phải ở ngoài bao nhiêu năm nay.
- Ngưng Nhi nhớ sư phụ, nhưng... nhưng lại sợ sư phụ trách mắng.
- Ta đã nói con là tiểu nha đầu mà, con đã trưởng thành rồi, cũng không còn hay phạm lỗi trong lúc luyện công như còn bé nữa, sư phụ sao lại có thể mắng con được… con thật ngốc…
Đường Lộ Di thương xót vuốt ve mái tóc Thái Ngưng, nhẹ nhàng thở dài.
Dương Thần đứng ở bên ngoài lặng lẽ nhìn hai người đàn bà, cũng không nói lời nào, trong đầu không kìm được nghĩ đến người đã truyền thụ “ Vãng Niệm Diễn Sinh Kinh” cho hắn, bỗng cảm thấy đắng nghẹn trong lòng.
Hai người đàn bà khóc chán chê và sau khi lấy lại tinh thần, Đường Lộ Di lúc này mới nói đến chuyện chính.
Thì ra là các vị trưởng lão như Đường Điện Sơn đã tỉnh, nhớ đến những chuyện xảy ra trước đây, lòng như ngồi trên đống lửa, cho nên dám mời các hạ Dương Thần qua đó một chuyến, hi vọng có thể trực tiếp cảm ơn, đồng thời cũng muốn bàn bạc chuyện vừa xảy ra.
Đương nhiên, mọi người cũng nhìn thấy đống hoang tàn trên đại điện mà Dương Thần tạo ra, mới kinh hãi mọi chuyện xảy ra là có thật.
Do trời đang tối dần, cho nên Dương Thần cùng Thái Ngưng cùng với Đường Lộ Di trở về Đường Gia Bảo đến hoa đình hay dùng để tiếp khách, nơi đó sớm đã bày sẵn một bữa tiệc thịnh soạn.
Đường Điện Sơn dẫn đầu các trưởng lão Tiên Thiên cảnh giới ra nghênh tiếp Dương Thần, khi nhìn thấy hắn mọi người đều khom lưng cúi chào.
- Trong lúc Đường Gia Bảo chúng tôi gặp nạn, Đường Điện Sơn ta thay mặt tất cả người trong Đường Môn đa tạ thiếu gia Dương Thần ra tay cứu giúp,nếu như ngày sau Dương Thần có gì sai bảo, Đường Gia Bảo chúng tôi quyết không từ nan, nguyện hết mình vì thiếu gia.
Đường Điện Sơn nghĩ lại những gì vừa xảy ra, toàn thân vẫn còn toát mồ hôi hột, nếu như cả Đường Môn đều bị người ta lợi dụng, và bị Dương Thần giết sạch, như vậy thì Đường Gia Bảo ắt sẽ diệt vong, nếu không có cao thủ trấn giữ, thì sao có thể đi so với phái Côn Luân, Thiếu Lâm Tự, nếu như vậy thật, Đường Môn sẽ bị giới võ lâm cô lập,các đệ tử cũng tan tác.
Dương Thần nào còn tâm trạng đi nghe những lời cảm ơn tự đáy lòng của đám người này, mấy lời nói này sao có thể hấp dẫn bằng những món ăn thịnh soạn đang được bày trên bàn tiệc, hắn cả ngày đã không ăn gì, tuy rằng không phải là đói, nhưng nhìn mà phát thèm, thế là cười hì hì nói:
- Vậy thì... Đường Môn Chủ, mấy lời này không cần nói nữa, chúng ta ăn cơm…
Mọi người trong Đường Môn đều hết sức kinh ngạc, vị thiếu gia Dương Thần này, không chỉ tu luyện cực cao , mà đối với mọi người cũng rất hòa khí, cũng không làm bộ làm tịch, càng không cao ngạo như những cao nhân khác, không ngờ hắn lại gọi mọi người cùng ăn cơm.
Dương Thần nếu như biết là hắn không muốn để ý đến bọn họ, mà trở thành một con người hết sức dễ gần, thì e rằng sẽ cười chết mất.
Vốn dĩ những bữa tiệc như vậy thì Thái Ngưng với tư cách là một đệ tử sẽ không được tham gia, nhưng bây giờ Thái Ngưng lại trở thành ân nhân cứu mạng của các bậc trưởng lão, tất nhiên là sẽ có sự khác biệt.
Đám người Đường Điện Sơn nói một hồi những lời hoa mỹ với Thái Ngưng, tâng bốc đến nỗi cô đỏ cả mặt, rõ ràng là có những việc không phải cô làm nhưng Đường Môn lại cho cô là đồ đề xuất sắc nhất.
Trong bữa tiệc, không tránh khỏi mời rượu, Dương Thần không được cự tuyệt, đám người này đều là những người chưa biết say là gì, những loại rượu này là rượu tự Đường Môn ủ, rượu hơn những sáu mươi độ, đều dùng bí quyết độc đáo của Đường Môn, nó còn tốt cho sức khỏe, rượu đi xuống thiêu đốt cả cổ họng, khiến cho Dương Thần lấy làm sảng khoái.
Khẩu vị của Dương Thần cực tốt, vừa uống rượu vừa nhắm thức ăn, nửa con lợn sữa quay mà mọi người thấy hắn vẫn không có ý định dừng ăn, ai cũng cảm thấy thật là quái dị.
Tuy rằng bọn họ chưa từng cảm nhận được cảnh giới hóa thần là như thế nào, nhưng mọi người đều rất rõ, cao thủ của cảnh giới này, tuyệt đối là không cần ăn uống, nhưng khi nhìn thấy cách ăn uống của Dương Thần, hoàn toàn giống như một thùng cơm không đáy vậy, một chút cũng không giống phong thái của một cao thủ, mồn đầy dầu mỡ, có lúc còn liếm cả ngón tay.
Người trong Đường Môn chỉ mong là bàn bạc thảo luận chuyện chiều nay, nhưng nhìn bộ dạng Dương Thần hình như là hắn đã quên sạch.
Cuối cùng, Đường điện Sơn không chịu nổi nữa, mở miệng nói:
- Dương thiếu gia, lần này đến đây có phải là có liên quan đến chuyện mượn dùng công pháp của “Vạn Quyển Lâu”, chúng ta có thể cùng nói chuyện?