- Dừng tay… bà điên rồi sao? Đây là đại đệ tử một tay bà nuôi dạy!
Dương Thần trong mắt tràn đầy lửa giận, xem ra không nhịn được nữa.
- Hừ, nguyên nhân chính là vì thế, tôi mới có quyền phế võ công của nó.
Đường Lộ Di không chút do dự, thấy Dương Thần thực lực vô cùng lớn, lại lần nữa phi ám khí tới, là hơn mười chiếc Tiêm tế mao châm nhọn hoắt, hỗn loạn bay về phía Dương Thần.
Dương Thần không tránh, đám ám khí kia lúc chỉ còn cách hắn một tấc, đột nhiên giống như không trung mất đi trọng lực, chúng rung lắc một lúc rồi rơi xuống đất.
Chiêu thức ấy khiến Đường Lộ Di, Đường Điện Sơn và các trưởng lão sợ hãi.
Bọn họ hoàn toàn không nhìn ra được là Dương Thần làm như thế nào.
Dương Thần mặt không chút cảm xúc túm lấy tay Đường Lộ Di, một sức mạnh vô cùng lớn khó chống cự được, trực tiếp ném bay Đường Lộ Di ra khỏi phòng.
Nhưng Đường Lộ Di khinh công rất cao, giữa không trung đột nhiên bay lên, rồi vững vàng đứng lại.
Bị Dương Thần hóa giải hết mọi chiêu thức, Đường Lộ Di sắc mặt kinh hoảng, trong ánh mắt dường như sắp bốc lửa.
Dương Thần giơ tay ôm lấy Thái Ngưng đang khóc lã chã nước mắt nói:
- Không việc gì.
Thái Ngưng lắc lắc đầu, tuyệt vọng nhìn Đường Lộ Di, lại nhìn đám người Đường Điện Sơn nói:
- Con đến giờ vẫn không hy vọng mọi người có thể thật sự tốt với con, nhưng đến giờ con cũng không ngờ, con ở đây mười mấy năm, mọi người lại có thể nói phế bỏ võ công là phế bỏ con…
- Đó là tại ngươi gieo gió gặt bão thôi, lại còn vẫn đứng bên cạnh tên ác đồ kia, chúng ta ở Đường Gia Bảo đầy nhân tài, không cần đứa đệ tử như ngươi.
Một trưởng lão khinh thường nói.
- Câm miệng.
Dương Thần bỗng nổi giận gào lên một tiếng, giống như một con sư tử gầm lên rít gào.
Tiếng hét lớn khiến cho tất cả mọi người ở đó đều phải giật mình.
Dương Thần lạnh lẽo liếc nhìn lão trưởng lão kia, sau đó lại dịu dàng đưa tay lau nước mắt cho Thái Ngưng nói:
- Ngưng nhi, đây là bọn họ động thủ trước, nếu anh giết người, em đừng trách anh nhé.
Thái Ngưng cắn đôi môi như cánh hoa lắc lắc đầu nói:
- Anh cẩn thận nhé.
Cô vốn là người quyết đoán sát phạt trong bát bộ hạ, lúc này tình hình đã sáng tỏ, tất nhiên không muốn bắt Dương Thần có lòng dạ đàn bà.
- Ha ha,
Đường Điện Sơn đột ngột cười to nói:
- Dương Thần, hình như cậu chưa rõ ràng lắm thì phải, ở đây có khoảng mười cao thủ Tiên Thiên, cho dù cậu có đạt Tiên Thiên đại viên mãn, lại có “vãng niệm diễn sinh kinh” hộ thân, cũng không phải đối thủ của bọn ta, nếu không muốn bị chúng ta đánh cho hết công lực, sống không bằng chết, mau mau giao ra đây…
- Chết tiệt, toàn là chó má.
Không đợi Đường Điện Sơn nói xong, Dương Thần đã không muốn nghe tiếp.
Vung tay một cái, cùng lúc, Đường Điện Sơn và các trưởng lão đều cảm nhận được một áp lực uy phong cuồn cuộn, mênh mông, không hiểu từ đâu tới, giống như che phủ trời đất lại.
Giống như sóng lớn ở sông, biển, giống như sấm sét không ngừng.
- Cẩn thận!
Tất cả mọi người đều vận chân khí Tiên Thiên hộ thể, khó khăn lắm mới ngăn được cái lực đủ đập nát sao Bắc Đẩu kia, nhưng tất cả đều bay ngược ra ngoài..
“Bịch, bịch, bịch, bịch…”
Mấy tiếng đánh truyền đến, là chín cao thủ Tiên Thiên, bao gồm cả Đường Điện Sơn, một cao thủ Tiên Thiên đại viên mãn, toàn bộ đều bị đánh bật vào góc tường.
Tảng đá chỗ vách tường bị nổ tung thành chín cái lỗ hổng.
Nếu những người này không phải là cao thủ Tiên Thiên cảnh giới, Dương Thần lần này có thể giống như bọn Cao Thiên Nguyên lúc trước, đánh cho hóa thành bột mịn.
- Tiểu tử này công lực kỳ quái, không phải là uy lực của Tiên Thiên cảnh giới?
- Vận toàn lực!
Các trưởng lão không dám do dự, mọi người vận toàn bộ Tiên Thiên chân khí, các loại ám khí tuyệt sát của Đường môn giống như châu chấu bay ào ào.
Bạo Vũ Lê Hoa Châm, độc củ ấu, thiết thiềm thừ, Nga Mi uyên ương châm…
Tất cả ám khí hỗn loạn, hoặc mạnh mẽ, hoặc âm thầm chứa Tiên Thiên chân khí, khắp nơi lóe lên hào quang sắc bén.
Dương Thần coi thường không để ý, vươn ra một nắm đấm, đấm thẳng về phía trước.
Tất cả ám khí, ngay giữa không trung như bị áp lực lớn nghiền vào hóa thành một đống bột phấn, tiêu tan trong không khí.
- Chút tài mọn, chỉ dựa vào các người mà dám đoạt đồ của bố đây…
Thái Ngưng ở phía sau Dương Thần thấy vậy, kinh ngạc vô cùng, cô rốt cuộc có thể yên tâm, người đàn ông của chính mình không có việc gì, cũng cảm nhận được sự mạnh mẽ sau khi đột phá Tiên Thiên cảnh giới.
Đường Điện Sơn sắc mặt xanh mét, đưa mắt ra hiệu cho các trưởng lão, mọi người hiểu chuyện gì đó, đồng thời lấy ra từ trong ngực một vật đen xì, ném về phía Dương Thần.
- Vạn Chu Hỏa Lân đạn?
Thái Ngưng hô lên kinh hãi.
Một đám Vạn Chu Hỏa Lân đạn ném mạnh đến, Dương Thần cũng không thể giống lúc nãy tiêu diệt chúng, chỉ vì lần này đám ám khí đã nổ tung giữa không trung.
“Bùm, bùm, bùm…”
Mấy tiếng nổ vang liên tiếp, phấn độc bay khắp nơi, muôn màu hồng, tím… rực rỡ vô cùng nhưng lại có thể lấy mạng người khác.
Xung quanh Dương Thần và Thái Ngưng hình thành một vùng tử khí lớn.
Dương Thần không sợ độc tố, nhưng vì Thái Ngưng, hắn vẫn thi triển một vòng bảo hộ, đem tất cả khói độc cản ở bên ngoài, đồng thời khói độc ở xung quanh giống như khối không khí, theo yêu cầu của Dương Thần, cuốn lại như một con rồng.
- Rút lui!!
Đường Điện Sơn hét lớn một tiếng, sớm mang theo em gái Đường Lộ Di và các trưởng lão chạy ra khỏi sảnh.
Dương Thần hội tụ tất cả khí độc lại, đánh bật trả về phía mọi người.
Nhưng không đợi đám khói độc bay khỏi cửa, đột nhiên chợt nghe thấy tiếng tảng đá lớn “ù ù”, đại sảnh lại thay đổi.
Hai bên vách đá, đột nhiên từ trong phá ra, không ngờ là vô số ám khí.
“Vút…!”
Vô số ngân châm độc tinh tế từ trong lỗ nhỏ trên vách đá bắn ra, rào rào như mưa, vốn cũng không thể tránh.
Dương Thần đã tức chết, những người này là đuổi tận giết tuyệt, căn bản không quan tâm mạng sống của hai người họ, thật không biết vì sao, chẳng lẽ bọn họ chỉ vì bộ “vãng niệm diễn sinh kinh” mà phải hạ độc thủ?
Nhưng cái kỹ xảo này Dương Thần không thèm để ý.
Một đám khói độc như con rồng cuốn khỏi đại sảnh xong, Dương Thần một tay ôm Thái Ngưng, quanh thân mình tản ra một luồng khí uy nghiêm cuồn cuộn!
Dường như đứng giữa đất trời, giơ tay chân ẩn chứa thiên uy huyền diệu.
Không đợi đám ngân châm đến gần, toàn bộ trong vòng mấy trăm thước, từ tảng đá tường thành vững chắc vô cùng ở đại điện, cả nóc nhà, vách tường bốn phương tám hướng, toàn bộ đều phát ra tiếng nổ rung chuyển.
“Ầm ầm…”
Trong nháy mắt, đại điện dường như biến mất.
Tất cả đều hóa thành một đống bụi, dù là đá hay kim loại, dưới câu niệm của Dương Thần, tất cả đều thành tro bụi.
Một trận cuồng phong cuốn quá, đại điện trung tâm của Đường Gia Bảo đã thành một đống lùng bùng.
Đám đệ tử của Đường Gia Bảo nhìn thấy cảnh đánh nhau bên này, từ xung quanh chạy đến xem, thấy cảnh tượng này, tất cả đều hoảng sợ đứng đó không dám nhúc nhích.
Dương Thần cùng Thái Ngưng bước qua mảnh đất trống, đứng ở trước mặt Đường Điện Sơn và các cao thủ Tiên Thiên.
Ánh mắt ngạo nghễ đảo qua, giống như nhìn con kiến, hắn lạnh lùng nói:
- Nói cho tôi biết, “Lầu Vạn Quyển” ở đâu, nói xong sẽ để các người được toàn thây.
- Ngươi… việc này là đối địch với toàn võ giới ở Hoa Hạ.
Đường Điện Sơn tức giận kêu lên.
- Hừ.
Dương Thần cười lạnh:
- Hồng Mông đến đây tôi cũng không coir a gì, còn quản cái môn phái chó má của các người sao?
Vốn thành thật nói chuyện cùng nhau, không có gì hết, giờ đã hết thời gian giảng đạo lý với các người.
Người nghe thì sống, chống lại thì chết, tiếp theo hoặc là được toàn thây, hoặc là xương cốt bị nghiền ra bụi, các người có thể chọn, vì tôi không có thói quen để lại người sống…
Nghe thấy Dương Thần không ngờ nói tới hai chữ “Hồng Mông”, Đường Điện Sơn và đám người kia kinh ngạc.
- Ngươi… ngươi đã đột phá…? Hóa thần?
Đường Điện Sơn đột nhiên tỉnh ngộ.
Cả đám trưởng lão lúc này mới phản ứng lại, chẳng trách họ không phải đối thủ của người này, cũng không ngờ hắn đã bước vào cảnh giới kia.
Lúc trước bọn họ tuy rằng cảm thấy Dương Thần công lực cao, nhưng lại không ngờ một người trẻ tuổi mới hai ba, hai tư tuổi lại là người đột phá Tiên Thiên đại viên mãn.
Cho nên họ vẫn cho rằng chỉ cần nhiều người hơn thì có thể thắng được, không ngờ, đến lúc này hiểu được thì đã muộn.
- Sao có thể… Hắn mới hơn hai mươi tuổi… sao lại có thể có chuyện này…
Đường Lộ Di đôi mắt rung động, thì thào nói.
Dương Thần không kiên nhẫn nhíu mi nói:
- Ngẩn người đã đủ chưa, tôi vội tìm đồ, không có thời gian để lãng phí với các người.
Đám người Đường Điện Sơn mặt xám ngoét, biết được Dương Thần đã hoàn toàn vượt qua cảnh giới, bọn họ biết có làm gì cũng phí công.
Đúng lúc này, một trưởng lão râu tóc bạc trắng ở phía sau hai mắt bỗng biến sắc, sau đó phát ra tiếng hô khan khan, giống như mãnh thú lao tới phía Dương Thần.
Dương Thần bỗng cảm thấy không ổn, ý niệm vừa chuyển, thân thể trưởng lão kia lập tức bị giam lại giữa đường, không thể tiến thêm được.
Nhìn thấy trong đồng tử trưởng lão kia sắc thái dị thường, trái tim Dương Thần đập mạnh, nhíu mày nói:
- Các người… là bị người ta khống chế tâm trí?
Tất cả người trong Đường môn đều mờ mịt, không biết Dương Thần đang nói gì…
Nhưng Đường Điện Sơn, Đường Lộ Di và các trưởng lão, giống như bị cái gì kích thích, tất cả hai mắt đều đỏ lên, trên mặt xuất hiện sắc khí mạnh, như hổ rình mồi, bật người về phía Dương Thần.