Lâm Nhược Khê tỏ ra suy tư, giống như đang nhớ ra chuyện gì đó.
Lâm Nhược Khê thấy tình thế thay đổi, trong đầu hiện lên một suy nghĩ, quay đầu lại kèm theo cả ánh mắt khác thường nhìn Dương Thần.
Còn Dương Thần, đã cười ha hả ngồi xuống, tiếp tục ăn từng miếng thịt chim bồ câu. Hầu như tất cả chỗ thịt chim bồ câu trên bàn, đều đã bị hắn ăn hết sạch.
Thân Nhã Hinh nhíu mày, có chút bất an hỏi:
- Hải Đào, HENRYGRAVES, là tên của chiếc đồng hồ này?
Vương Hải Đào hít thật sâu mấy hơi, ánh mắt mê mẩn, rồi lại quay sang nhìn Dương Thần, lúc đấy mới gật đầu, nói:
- Không sợ các vị cười chê, nếu như hôm nay không thực sự được nhìn tận mắt chiếc đồng hồ HENRYGRAVES này, tôi còn cho rằng chiếc đồng hồ này đã không còn tồn tại trên thế giới này nữa rồi.
Trong ánh mắt mọi người tràn đầy sự khó hiểu, trong mắt bọn họ, cái đồng hồ quả quýt này chỉ giống như một chiếc đồng hồ mạ đồng mà thôi, thoạt nhìn chẳng có chỗ nào đặc sắc cả.
Vương Hải Đào nhìn chiếc đồng hồ với vẻ đầy kinh ngạc và thán phục, giải thích:
- Tôi cũng chỉ nhìn thấy chiếc đồng hồ này qua tài liệu mà thôi, HENRYGRAVES, là một chiếc đồng hồ có công năng siêu phức tạp, đừng tưởng bây giờ nó không có vẻ gì, bởi vì một khoảng thời gian dài đã trôi qua, kỳ thực thân đồng hồ được làm từ vàng 18K, được dát tuyệt mỏng và vô cùng khéo léo.
Chiếc đồng hồ này, được sinh ra vào khoảng giữa năm 1932, 1933, là do nhà sưu tầm đồng hồ người Mĩ HENRYGRAVES, đã mời hàng trăm thợ thủ công xuất sắc về chế tạo đồng hồ về làm, lấy mục tiêu là chế tác ra một chiếc đồng hồ độc nhất vô nhị. Cả thế giới này chỉ có một chiếc!
- Cái gì!?
Mọi người đều thốt lên đầy hoài nghi.
Hoàng Nhạc Nhạc che miệng, mở to mắt nói:
- Như vậy chẳng phải là..bây giờ cũng sắp được một trăm năm tuổi rồi sao?
Không chỉ có cô ấy, đến vợ chồng nhà Chris cũng phải há hốc miệng.
Lý Kiến Hà và Thân Nhã Hinh thì không nói nên lời, đầu óc của bọn họ bây giờ bắt đầu quay mòng mòng.
- Hải Đào, có phải cậu nhìn lầm rồi không, cả thế giới chỉ có một chiếc, cậu có thể tin được vào chiếc đồng hồ này sao?
Có người hoài nghi hỏi.
Vương Hải Đào lắc đầu:
- Tôi đảm bảo tuyệt đối không nhìn nhầm, bởi vì độ ô xy hóa của chiếc đồng hồ này phù hợp với niên đại của chiếc HENRYGRAVES, hơn nữa cũng không có bất cứ dấu vết gì của hàng nhái cả.
Mọi người cũng không nghi ngờ gì nữa, nhà họ Vương là một nhà sưu tầm có tiếng, Vương Hải Đào lại là một nhân tài kiệt xuất, đương nhiên là không thể ăn nói tùy tiện được rồi.
Trong đầu Lâm Nhược Khê, không ngừng nghĩ đến những lời nói mà Dương Thần nói buổi tối hôm tặng đồng hồ : “Đây thực sự là một chiếc đồng hồ tốt, anh cướp được từ tay lão già ở Cục điều tra liêng bang Mỹ đấy...”
Lâm Nhược Khê cho dù có điềm tĩnh như thế nào đi chăng nữa, cũng có chút hoảng hốt, người đàn ông người dính đầy dầu mỡ bên cạnh mình, rốt cuộc là đã làm gì ở Mỹ?
Vương Hải Đào bình tĩnh trở lại. Tiếp tục gật đầu nói:
- Không sai, mặc dù chiếc đồng hồ này đã có lịch sử gần một trăm năm rồi, nhưng bởi do kỹ thuật vượt thời đại, có thể nói rằng từ trước đến nay chưa từng có chiếc đồng hồ nào tinh xảo đến như vậy. Có thể tưởng tượng rằng, trong chiếc đồng hồ này có tới 900 linh kiện, tất cả đều là làm bằng thủ công, hơn nữa chiếc đồng hồ này còn có tới hai mươi tư chức năng lận! Là một trong những chiếc đồng hồ nhiều công năng nhất hiện nay, mặc dù bây giờ cũng có rất nhiều người thợ làm đồng hồ giỏi, nhưng cũng không thể phá bỏ được kỷ lục của chiếc đồng hồ này. (truyện được copy từ tunghoanh.com)
Theo tôi được biết, từ khi chiếc đồng hồ này được làm ra, đến khoảng năm 2100, tức là cũng vào khoảng một trăm năm, nó sẽ không chạy sai một giây nào!
- Không phải chứ... vậy chắc hẳn phải rất đắt?
Một người vội vàng hỏi.
Vương Hải Đào cười khổ nói:
- Kỳ thực nó quý đến mức không thể hình dung được nữa rồi. Khoảng hơn mười năm trước, trong lần đấu giá cuối cùng, lúc đó HENRYGRAVES được bán với giá mười một triệu đô la. Nếu như dựa vào tỉ suất hối đoái bây giờ mà tính, thì chắc chắn nó vẫn là chiếc đồng hồ đắt nhất thế giới! Có một không hai!
- Mười triệu... đô la Mỹ?
- Là chiếc đồng hồ quý nhất trong lịch sử?
Chính là miếng kim loại xấu xí trước mặt đây ư?
Trong nháy mắt cả căn phòng trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người đều chăm chú nhìn vào chiếc đồng hồ HENRYGRAVES trên tay Vương Hải Đào, không nói nên được lời nào.
Nếu nói, chiếc đồng hồ Vacheron Constantin TOURDELILE, lúc nãy là chiếc đồng hồ vương hầu, thì không còn nghi ngờ gì nữa chiếc HENRYGRAVES này chính là chiếc đồng hồ đế vương!
Từ lúc được làm ra đến bây giờ, chỉ dựa vào những linh kiện máy móc thuần túy, mà có thể chạy bất kể ngày tháng được gần hai trăm năm, không sai một giây!
Vương Hải Đào xúc động nói:
- Nếu như mua vào lúc này, nhất định sẽ vượt xa giá lúc bấy giờ. Thực tế, chiếc đồng hồ này không thể dùng tiền để thể hiện giá trị của nó được, điều tôi muốn nói là, trong mắt những người hiểu đồng hồ, thì nó vốn dĩ là một bảo vật vô giá! Nó là một trong những chiếc máy tốt nhất trong lịch sử loài người, có thể tận mắt được nhìn thấy nó, đúng là vô cùng may mắn rồi... hôm nay đúng là đã khiến tôi được mở rộng tầm mắt. (truyện được copy từ tunghoanh.com)
Nói xong, Vương Hải Đào đứng dậy, bước đến bên cạnh Dương Thần với vẻ kính phục, dùng hai tay trả lại đồng hồ cho Dương Thần, nói:
- Anh Dương, tôi rất ngạc nhiên, chiếc đồng hồ này đã bặt vô âm tín mười mấy năm trời, anh tìm thấy nó ở đâu vậy?
Dương Thần thuận miệng nói:
- Lần trước đi Mỹ vừa đúng lúc nhìn thấy trên người một tên béo, tôi liền tìm cơ hội cướp về, dù gì thì hắn cũng không cần, làm quà tặng cho vợ tôi là thích hợp nhất.
Robert đã chết rồi đương nhiên là không cần đến nữa, kỳ thực lúc đầu sau khi hắn đoạt được chiếc đồng hồ này, vẫn luôn mang theo bên người, để thể hiện rằng “nơi nguy hiểm nhất mới là nơi an toàn nhất”, điều này đúng là có hiệu quả, không có ai ngờ rằng, một thứ đồ vật quý giá như vậy, mà hắn lại mang theo bên mình, hơn nữa cho dù có người nhận ra, thì cũng đâu có ngốc đến mức đi ra tay với Cục trưởng cục FBI?
Đúng là Dương Thần, đối với những vật phẩm xa xỉ kiểu này cũng đã từng biết đến, lại cộng thêm trí nhớ tốt đã nhìn thấy một lần là không thể nào quên được, cho nên lúc vừa nhìn thấy chiếc đồng hồ này, liền nhận ra ngay lai lịch của nó, cho nên đã nghĩ đến việc lấy về làm quà cho Lâm Nhược Khê.
Chỉ tiếc, gặp phải chuyện của Mạc Thiện Ny, cho nên cũng không có cơ hội nói rõ lai lịch của chiếc đồng hồ này cho Lâm Nhược Khê nghe, thiếu chút nữa còn bị Lâm Nhược Khê hiểu lầm rằng mình tùy tiện lấy một thứ đồ vớ vẩn nào đó để tặng, đúng là khiến cho Dương Thần tức điên lên được.
Dương Thần không chút do dự, đưa HENRYGRAVES trả lại cho Lâm Nhược Khê.
Còn Lâm Nhược Khê thì vẫn chưa hết ngây người ra, lần này cầm lấy chiếc đồng hồ, lại cảm thấy vô cùng nặng nề.
Dương Thần cười dịu dàng nói:
- Với tôi mà nói, Nhược Khê là món bảo bối quý nhất thế gian, cho nên chỉ có thứ bảo bối vô giá mới đáng để tặng cho người vợ yêu dấu của tôi.
Những câu này đương nhiên là nói ra để cho mọi người nghe rồi, khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy kinh ngạc, còn Lâm Nhược Khê thì đôi má có lúm đồng tiền thì đỏ bừng bừng.
Lần trước còn oán giận việc tặng nhẫn kim cương cho Mạc Thiện Ny, rồi lại tặng mình một cái đồng hồ quả quýt, nhưng hôm nay, lại là mình trách nhầm anh ấy rồi... anh ấy nói chiếc đồng hồ quả quýt này giữ lại để tặng mình, hóa ra không phải là thuận miệng mà nói...
Mọi người giương mắt nhìn như thể chiếc đồng hồ đó là tinh hoa của cả một thế kỷ vậy, nằm lặng lẽ trong lòng bàn tay, với ngổn ngang trăm mối cảm xúc.
Lý Kiến Hà và Thân Nhã Hinh sắc mặt u ám đứng dậy, bọn họ tuyệt nhiên không nghĩ tới, vốn dĩ là muốn Lâm Nhược Khê xấu mặt, trở thành trò cười cho mọi người, nhưng cuối cùng lại trở thành tiết mục ân ái của Dương Thần dành cho Lâm Nhược Khê.
Chiếc đồng hồ Vacheron Constantin đáng giá ba triệu bảng Anh, tuy rằng cũng khiến cho người ta chậc lưỡi, như với chiếc HENRYGRAVES trong truyền thuyết này, thì chiếc đồng hồ bình thường này còn thua xa!
Những người có mặt ở đây cũng không dám khinh thường Dương Thần nữa rồi, trong lòng cũng không khỏi tò mò đoán xem thân phận thật sự của người này, làm cấp dưới ở Quốc Tế Ngọc Lôi, không chừng cũng chỉ là đi làm để giết thời gian mà thôi.
Cũng có mấy người nhìn Lâm Nhược Khê, ý chừng muốn mượn xem xem có được hay không.
Lâm Nhược Khê dùng ánh mắt hỏi Dương Thần, Dương Thần đương nhiên không có gì để nói, tặng cho phụ nữ rồi, thì cho dù là muốn ném vào cống rãnh cũng là tùy ý.
Lâm Nhược Khê cũng hào phóng đưa HENRYGRAVES cho mấy người bạn học cùng thưởng thức.
Lúc nhìn kỹ, mọi người mới phát hiện ra, hai mươi tư công năng của chiếc đồng hồ danh tiếng, quả nhiên không phải là danh bất hư truyền, lại nghĩ đến chiếc đồng hồ được làm cách đây gần một trăm năm, đúng là không thể tưởng tượng được!
Nhất thời, mọi người đều ca ngợi rằng Lâm Nhược Khê được gả cho một người chồng tốt, thứ bảo bối vô giá này, cho dù là nhà đại gia quyền quý, thì cũng phải là thứ đồ gia bảo đặc biệt, còn đây Dương Thần lại để tùy cô, thực đúng là khiến người khác phải ghen tỵ mà.
Mọi người ở đây cũng đều không phải là kẻ ngốc, thứ như thế này mà cũng có thể lấy được, tiện tay đem tặng vợ, nếu như không phải là người có thân phận, thì đánh chết bọn họ cũng không tin. Cho nên đủ lời a dua cứ vo ve bên tai không dứt.
Kết quả là, gió đã đổi chiều, vừa mới nịnh nọt lấy lòng vợ chồng Lý Kiến Hà, bây giờ đã chuyển qua lấy lòng Dương Thần và Lâm Nhược Khê.
Cục diện đã thay đổi, Lâm Nhược Khê cũng không ngờ, chỉ là mấy lời đường mật này cũng không khiến cô cảm động, chỉ là ngoài mặt ứng phó một chút thôi.
Mắt Thân Nhã Hinh đã bốc hỏa rồi, từ khi còn đi học đã luôn bị Lâm Nhược Khê chèn ép, mặc dù sau này là tình nguyện lấy Lý Kiến Hà, nhưng cũng không thể cãi được. Vốn tưởng rằng Lâm Nhược Khê lấy phải một tên “hạ cấp” vốn dĩ không được sống xa hoa bằng cô ta, muốn mượn cơ hội này làm nhục Lâm Nhược Khê một phen, ai ngờ, tất cả mọi tính toán lại biến thành sân khấu của vợ chồng Lâm Nhược Khê. (truyện được copy từ tunghoanh.com)
Đúng lúc này, cửa phòng mở ra, một người đàn ông trung niên ăn mặc rất đẹp, dẫn theo mấy người thanh niên trẻ tuổi, cùng bước vào, cười ha hả nói với mọi người:
- Đúng là ngại quá, đã quấy rầy việc dùng cơm của các vị rồi!
Nhìn thấy người đàn ông này, sắc mặt cứng nhắc của Lý Kiến Hà trở nên tươi tỉnh, giống như tìm thấy cơ hội phản đòn, vội vàng đứng dậy nói:
- Đương nhiên là không phải rồi, cháu đợi bác lâu lắm rồi đấy.
Chris quay đầu lại, nhìn thấy người tới, cười ha ha nói:
- Còn gọi gì mà bạn cũ, hóa ra và anh Viên!
Người tới đây rõ ràng là Viên Hòa Vĩ-cha của Viên Dã!
Viên Hòa Vĩ vẫn tao nhã như trước đây, nâng ly rượu vang lên, nhiệt tình chạm ly với Chris.
Đồng thời, cũng nhìn một lượt những người ngồi ở bàn, ánh mắt của Viên Hòa Vĩ nhìn thấy Dương Thần và Lâm Nhược Khê đang ngẩng đầu lên, lộ vẻ tươi cười thân thiết, hiển nhiên, đã đoán trước được hai người cũng sẽ ở đây.