Đêm tối mênh mông, ánh sao lung linh tụ lại xếp thành một dải ngân hà không bờ bến.
Dưới ánh sao, là vô vàn sóng biển dập dềnh, biển nước đen màu mực, cuồn cuộn không ngừng than thở những âm điệu từ trước tới nay không hề thay đổi.
Trên bãi biển là bờ cát phẳng mịn mượt mà, ở giữa những hạt cát màu vàng nhạt đôi khi có thể tìm thấy những sợi rong biển hoặc vỏ ốc mà sóng biển cuốn vào, làm cho cả bãi cát tràn đầy mùi tanh của biển.
Đây là bãi biển làng chài nằm ven biển ngoại thành Đông Nam của Trung Hải, theo quy tắc của Hoa Hạ, tháng sáu đến tháng chín là thời gian nghỉ ngơi không đánh bắt cá, cho nên nơi đây đặc biệt yên tĩnh.
Ngồi ngay dưới ánh trăng sáng, một đôi nam nữ ăn mặc mát mẻ, tay trong tay, để lại dấu chân nhợt nhạt dài thượt trên bãi cát.
Đây chính là Dương Thần và Thái Nghiên vừa đến để hóng gió và thả bộ trên biển.
Lúc đầu khi vừa mới về nước, Dương Thần tình cờ đến đây một mình ngồi cả đêm, nghĩ về những người bạn ở nước ngoài, nghĩ về những chuyện đã xảy ra trong quá khứ, làm cho mình bình tĩnh lại với mọi chuyện đã xảy ra trong ngày, để dễ dàng hội nhập được với xã hội trong nước, nhưng từ khi kết hôn với Lâm Nhược Khê, hắn đã không còn đến đây nữa.
Dương Thần cũng không biết, tại sao mình lại đưa người phụ nữ này đến tản bộ, theo như cách nghĩ mọi hôm của mình, thì chỉ còn lại một mình Thái Nghiên ở Trung Hải mà chuồn đến nhà cô ấy ở, nằm lì bên đó mới phải, nhưng vào một đêm lãng mạn thế này, Dương Thần đã không làm thế.
Thái Nghiên cũng không nghĩ rằng sẽ là một nơi như thế, lúc xuống xe chạy tới bãi biển này, thì việc xấu hổ hồi hộp trên xe lúc nãy đã tan biến hết, chỉ còn lại một bờ biển trải rộng phía trước, khiến cho người ta mê mẩn.
Chuyện ngược đời như thế, khiến cho Thái Nghiên cũng cảm thấy không sao giải thích được.
Đi được mấy dặm đường, Dương Thần cũng không nói câu nào, trông như đang xuất thần.
Thái Nghiên ở bên cạnh người đàn ông này, cũng không cảm thấy chán, ngược lại một Dương Thần trầm mặc như thế, lại khiến cho cô có một cảm giác mới mẻ, thậm chí còn cho rằng, có lẽ một tên vô lại làm ra vẻ lúc nào cũng cười cười nói nói, thì khuôn mặt thật cũng chỉ đến thế này thôi.
Đột nhiên Dương Thần đứng yên bên một tảng đá ngầm ven biển, quay đầu nói:
- Đi cả mấy dặm đường rồi, sao em không hỏi là tại sao anh đưa em đến đây?
Thái Nghiên lắc đầu cười:
- Anh đã đưa em đến thì nhất định anh sẽ nói, không phải sao?
Dương Thần mỉm cười, một tay quàng qua vai người phụ nữ, quay người hướng ra biển, để cho Thái Nghiên tựa nhẹ vào vai mình.
- Anh không sợ em cười anh. Vốn dĩ, anh muốn lái xe đưa em đến đây, làm cái việc anh muốn làm trên xe…
Thái Nghiên liếc người đàn ông một cái, giọng chua ngoa:
- Anh cũng lãng mạn quá nhỉ…
Dương Thần cũng cười vài tiếng:
- Em cũng biết là anh vốn rất trần tục mà…Nhưng sau khi đến đây, nhìn thấy bãi biển anh lại muốn cùng em đi dạo, không muốn làm chuyện ấy nữa rồi.
- Là bởi vì anh có tâm sự?
- Có thể coi là như vậy…
- Bởi vì Nhược Khê sao?
Thái Nghiên lại kiên định nói.
Dương Thần sửng sốt:
- Tại sao em lại khẳng định như thế, chẳng lẽ anh không thể vì mẹ, vì chị của em, hay vì em được sao?
- Thôi đi, những chuyện nhỏ nhặt thì không nói làm gì.
Thái Nghiên hừ nhẹ:
- Em còn không biết sao, anh dỗ ngọt ai cũng được hết, nhưng với Lâm Nhược Khê thì anh chịu thua.
Dương Thần thở dài:
- Cũng không phải là anh không có cách…Chỉ là, anh cảm thấy anh có dỗ ngọt cô ấy thì cũng như uống rượu độc để giải khát, anh có thể cho tất cả những gì anh có cũng được, chỉ có chuyện tình mà cô ấy muốn, là anh không thể cho được mà thôi.
Thái Nghiên cảm thấy có chút chua chát nói:
- Ở trước mặt em mà anh có thể nói anh yêu vợ anh như thế nào, anh không cảm thấy giả dối sao, hơn nữa em cũng biết ghen đấy.
"A". Dương Thần lay lay vai của người yêu:
- Anh vốn không phải là người tốt gì, nhưng anh không giả dối đâu, nếu như anh giả dối thì ở trước mặt Lâm Nhược Khê anh sẽ nói rằng cô ấy là người duy nhất anh yêu, còn ở trước mặt em anh sẽ nói em là người anh yêu nhất.
Có lúc anh nghĩ, nếu như không nói thẳng trước mặt cô ấy, anh không thể nào vì cô ấy mà từ bỏ tụi em, có thể trong nhà sẽ không xảy ra mâu thuẫn, nhưng anh lại không muốn làm như thế, cô ấy là người phụ nữ thông minh, trong lòng cô ấy hiểu rất rõ, lừa cô ấy là không tôn trọng, anh nghĩ hai người dù cho có mâu thuẫn gì lớn đi chăng nữa, nếu như chịu thẳng thắn với nhau, nhất định sẽ có cách giải quyết.
Nhưng mà, mỗi khi cô ấy đau khổ trước mặt anh, anh lại cảm thấy nó như là một cái nút thắt không thể tháo gỡ, làm cho anh rất bất lực.
Thái Nghiên xoay đầu lại, lo lắng hỏi:
- Dương Thần, rốt cuộc anh sao thế, có phải hôm nay đã xảy ra chuyện đặc biệt gì sao?
Dương Thần im lặng một lúc, cũng không giấu diếm nữa, hắn kể hết chuyện hiểu lầm của Mạc Thiện Ny, cũng bởi vì đi đưa nhẫn mà gây mâu thuẫn ầm ĩ, kể hết toàn bộ một mạch.
Thái Nghiên nghe xong, đôi mắt có chút nhòa lệ:
- Anh thật thiên vị…Vì để Thiện Ny hiểu lầm mà tặng nhẫn kim cương cho cô ấy, sao lại không tặng cho em một chiếc…
- Đó không phải là chuyện chính, chỉ là trên người anh còn đúng vật này, lúc đó lại không biết dùng cách gì để trấn an Thiện Ny, nếu em thích, anh sẽ tặng cho em, cũng đâu phải là thứ gì đắt tiền đâu chứ.
Dương Thần cười.
- Em không cần đâu.
Thái Nghiên liếc hắn một cái:
- Chiếc nhẫn kim cương đáng giá triệu đô, đổi thành tiền Hoa Hạ cũng gần trăm triệu, tặng em còn sợ mất, lại không dám mang ra ngoài đường, cũng như là không có, chi bằng anh ở bên em nhiều một chút.
Dương Thần lắc đầu không nói gì, lòng dạ phụ nữ đúng là khó đoán, nhưng rất đáng yêu.
Hai người im lặng xem cảnh biển, nghe tiếng sóng.
Đột nhiên, Thái Nghiên lắc mạnh vai Dương Thần, nói:
- Có nhiều lúc em nghĩ, làm người tình của anh, còn thoải mái hơn nhiều so với làm vợ của anh.
- Vậy là có ý gì đây?
- Ây…Tuy rằng không thể gặp anh mỗi ngày, nhưng ít nhất cũng không phải đau lòng quá nhiều khi thấy anh có người phụ nữ khác cũng không cần lo lắng đêm nay anh có về không, có cùng ăn cơm tối chung không, mẹ chồng có thương mình không, không cần làm ra vẻ cao ngạo giả tạo trước mặt anh, không cần bất mãn vô ích trước những việc làm xấu xa của anh…
Dương Thần chăm chú lắng nghe, sau cùng, không kiềm chế được, hắn dùng tay siết chặt lấy Thái Nghiên:
- Làm vợ anh… Thiệt tình tệ hại đến thế sao?
- Cũng không tệ đâu…
Thái Nghiên đột nhiên ngẩng đầu, đến trước mặt Dương Thần, nhìn sâu vào hắn, cười nói:
- Tuy làm vợ anh lúc nào cũng cảm thấy sự phản bội, cảm thấy anh đa tình tàn nhẫn, thậm chí còn thường xuyên vì những tình cảm dâng trào của anh làm cho phát điên, nhưng mà…Cho dù là em, là chị, là Thiện Ny cũng được, hoặc bất cứ người phụ nữ nào của anh cũng được, em nghĩ…Ai cũng đều ngưỡng mộ, chỉ có Nhược Khê là vợ anh, chuyện này…
Dương Thần khó hiểu nhìn người phụ nữ:
- Tại sao, làm vợ anh không phải là một chuyện tệ hại hay sao, tên xấu xa như anh, nếu như không phải bởi vì hiện tại chưa ai có thể giết được anh. Đoán rằng rất nhiều năm trước, những người phụ nữ bên anh hoặc là kẻ địch, sẽ nghiền xương anh thành tro mất.
- Anh còn không hiểu sao.
Thái Nghiên hơi buồn bã nói:
- Anh đối xử với chúng em, tuy rằng có tình yêu, đương nhiên là những lúc chúng em buồn, anh đều nghĩ hết mọi cách để yêu thương, dỗ dành chúng em…
Nhưng mà, khi Nhược Khê đau lòng, anh cũng sẽ đau lòng theo, chỉ là không dám đối mặt mà thôi, bởi vì chính anh cũng đau lòng, nên đương nhiên không biết cách an ủi cô ấy rồi…
Yêu càng sâu, thì đau càng nhiều, bởi vì anh yêu Nhược Khê nhiều hơn bất cứ ai trong bọn em, cho nên lúc anh đối xử với cô ấy, anh không biết làm thế nào, chỉ sợ nói thêm một lời, sẽ càng khiến cho cô ấy đau thêm…
Nhưng, chính là thứ tình yêu khắc cốt ghi tâm này, đều khiến cho tất cả phụ nữ say mê điên cuồng, anh hiểu không?
Lời người phụ nữ, hòa quyện với tiếng sóng quanh quẩn bên tai.
Dương Thần hốc mắt đỏ ngầu nhìn vào đôi mắt sáng tinh của người phụ nữ, cảm thấy trái tim như ngừng đập trong phút chốc.
Sau một hồi lâu, Dương Thần cười tươi:
- Cô bé, anh cứ tưởng rằng em hấp ta hấp tấp, sẽ không thể suy nghĩ đến những chuyện sâu xa như thế, những lời này như là chỉ có chị em mới nói với anh được.
Ánh mắt Thái Nghiên hiện lên chút quở trách:
- Đúng là em không thông minh như chị, nhưng em cũng đâu đến nỗi ngốc chứ, nếu không thì làm sao phá án đây?
- Xin lỗi, vốn dĩ anh chỉ muốn làm em vui, không ngờ đến bãi biển này, lại làm em rơi lệ.
Dương Thần nhẹ nhàng đưa tay lau giọt nước mắt của người phụ nữ, nhẹ giọng.
- Vậy anh có nên bù đắp cho em không.
Đột nhiên Thái Nghiên giở giọng tinh nghịch.
Dương Thần khựng người:
- Anh phải làm sao đây?
- Làm cho em vui…
- Cái gì, em muốn nhẫn kim cương sao?
“Ây da”, Thái Nghiên hờn dỗi, thân hình sát bên mình của Dương Thần, đôi bồng đảo đẫy đà cọ sát trước ngực:
- Lúc nãy trên xe em đã làm anh vui vẻ rồi…Anh…Anh cũng phải làm em vui…
Dương Thần chợt hiểu ra, cười ha hả:
- Xem ra cô bé của anh làm một lần chưa được lại muốn làm lần hai đây, anh sẽ làm em vui vẻ đến sáng.
Nói xong, Dương Thần một tay ẵm lấy Thái Nghiên, mặc kệ cô la lối, để eo của cô ta trên vai mình, tay kia lưu loát cởi quần của cô đến mắt cá chân.
Vốn dĩ thân hình của Thái Nghiên không nhẹ, nhưng trong tay của Dương Thần, lại nhẹ như lông hồng.
Trong một lúc, Thái Nghiên chỉ cảm thấy phần mông hơi lạnh, cái duy nhất còn sót lại cũng bị tuột đến mắt cá chân, cả thân dưới đều bị phơi bày trong không khí.
- Anh…Anh không thể ở đây…
Dương Thần cười ha hả:
- Trở về xe rất mất thời gian, chi bằng bắt đầu tại đây.
Vừa nói, Dương Thần thả Thái Nghiên xuống, cởi quần của mình ra, nhét vào tay Thái Nghiên, để cô cầm lấy.
Không đợi Thái Nghiên kịp phản ứng, Dương Thần lại ẵm cô dậy, nhưng lần này, đôi chân của Thái Nghiên như lò xo kẹp lấy eo của Dương Thần, cơ bắp săn chắc trên vùng eo của Dương Thần làm cho tim người phụ nữ đập mạnh liên hồi.
Cặp mông mỹ miều của Thái Nghiên bị Dương Thần dùng đôi tay đỡ lấy, nhắm trúng mục tiêu, rắn chắc kết hợp lại với bộ vị của Dương Thần.
Tuy rằng chỉ có một chút ánh trăng, nhưng thị lực của Dương Thần không bị hạn chế, không chút lao lực để thân mình vào trong một mảnh ướt át chưa được bao lâu của Thái Nghiên.
“Ưm”
Thái Nghiên mặt tựa áng mây, đôi mắt tràn đầy sống cuồn cuộn, cái quần của Dương Thần trong tay sém rơi xuống đất, cặp mông vờn quanh cổ của Dương Thần, cảm giác đầy nhiệt huyết trong cơ thể, lại được thổi vị mặn của gió biển, sự xung kích của nước và lửa, như hồn xiêu phách lạc.
Dương Thần nhìn vẻ kích tình của người phụ nữ, mái tóc ngắn tung bay trong gió, thật say mê lòng người, ngắm đúng đôi môi mộng đào, hôn thật mạnh lên đó.
Nhất thời, thiên lôi địa hỏa giao ban, diễn cuồng nhiệt trên bãi biển.
Hai người một bên hưởng thụ sự kích tình trên bãi biển, một bên từ từ đi về hướng đỗ xe.
Đêm dài lãng mạn, mùi thơm khắp nơi, ánh trăng nơi chân trời kia, vì không diễm lệ bằng nên phải trốn xuống các tầng mây.