Lần này, cả ba người đều nhăn mày, thở hổn hển, vừa lúc nãy còn to mồm đòi chém đòi giết, nhưng đối với phụ nữ thì bọn chúng không dám mạnh tay mạnh chân, đàn ông thì lại càng không phải bàn.
Nhưng Dương Thần làm sao có thể kém hiểu biết như họ, cho dù không động đến tu luyện, thì sức mình cũng thừa đánh được bọn cướp, so gì mấy tên đầu đường xó chợ này.
Trước kia mạnh hơn nhiều lắm.
Thấy ba tên đó tới gần, Dương Thần trực tiếp tiến lên một bước, rối mắt tiện tay túm lấy, ném ba tên kia giống như ném mấy viên đá, quăng liên tục vào ba góc, vẽ ra ba đường pa-ra-bôn, rơi thẳng vào xe rác di động bên đường, đối phó với mấy tên lưu manh này, nói đạo lý thuần túy gì đó không có tác dụng, trực tiếp dùng bạo lực để giải quyết, thì mới không còn phiền phức nào hết.
Chân trần sợ gì đi giày, cách nguyên thủy nhất mới có hiệu quả nhất.
Mọi người xung quanh vừa nhìn thấy sức mạnh của Dương Thần, đều ý thức mà dạt ra thành một vòng lớn, chụm đầu thảo luận, đây có phải là người luyện võ hay không.
Dương Thần cũng không để ý mấy người đó, đi đến bên cạnh xe rác, lại dùng tay đem ba tên lưu manh ném mạnh xuống mặt đất, đầu tóc bẩn thỉu, cả người hôi thối.
Ba tên sợ hãi như sắp chết đến nơi, quỳ rạp trên mặt đất, dập đầu cầu xin Dương Thần tha thứ.
Dương Thần ngồi xổm xuống, giơ tay hướng về tên béo lùn:
- Ê, đừng có mà giả vờ, tiền đi lừa được đâu?
Thịt trên mặt tên béo lùn kia run lên, nhưng lại không dám đùa giỡn với tên có sức mạnh vô cùng này, chỉ có thể chầm chậm sờ vào túi quần, lấy ra một tập tiền ra.
Chỗ tiền này, ngoài hai mươi tờ tiền một trăm tệ màu đỏ ra, còn có lẫn tờ mười tệ với hai mươi tệ màu mè hoa lá.
Nhìn tên đàn ông ở đó đếm tiền, Dương Thần chẳng nói chẳng rằng liền lấy đi toàn bộ số tiền đó.
- Ấy anh ơi đây… Tiền khác trong này đều là tiền của em mà.
Tên béo lùn vội vã nói.
Mặt Dương Thần tối sầm, trợn trừng mắt nói:
- Sao, chúng mày giở thủ đoạn thì được, mà tao lại không đường đường chính chính cướp đi số tiền này được à? Đều là phạm pháp, pháp luật qui định tao không thể phạm pháp được à? Nói cho chúng mày biết, cửa xe của bà xã tao cũng bị đâm hỏng rồi, sửa cũng phải mất mấy trăm nghìn tệ, lấy của chúng mày mấy trăm tệ là may cho chúng mày rồi, lần sau lại còn gặp nữa thì tao sẽ đưa thẳng đến đồn công an luôn.
Nói xong, cũng không thèm để ý ba tên đang khóc không ra nước mắt kia, nghênh ngang đi ra từ đám đông đang xúm đông xúm đỏ lại, lên xe Bentley của Lâm Nhược Khê, tiếp tục đi về hướng trường học.
Đám người xung quanh đứng xem há hốc mồm, đây rốt cuộc là ai làm…
Gậy trúc của ai?
Tên béo lùn trong cơn tức giận, nhìn chằm chằm biển số của chiếc xe Bentley, ghi nhớ số, thấp giọng mắng, ánh mắt tràn đầy sự không cam tâm…
Dương Thần cũng chẳng để ý chuyện này, cố gắng hết sức nhanh chóng tới bên ngoài trường học, đúng lúc nhìn thấy Lâm Nhược Khê từ cổng trường đi về bãi đỗ xe.
Tuy rằng sắc trời mờ mịt, còn có mưa phùn dày đặc, phụ huynh đón con ở ngoài trường cũng thành đám, nhưng không chút ảnh hưởng tới vẻ đẹp của người phụ nữ này.
Bên trong áo hở cổ màu vàng trắng phong cách Hàn Quốc là áo cổ tròn màu xanh non, phối hợp với váy trắng như tuyết, tóc xõa nhẹ nhàng, cách ăn mặc mộc mạc lại giống như u lan nổ rộ trong mưa.
Đi qua mặt đất ướt sũng bùn, Lâm Nhược Khê dễ dàng tìm thấy Dương Thần, lúc đi tới bên ngoài cửa xe, Dương Thần còn đang nhìn cô xuất thần, điều này khiến cho Lâm Nhược Khê hơi vui vẻ đồng thời cũng dở khóc dở cười.
Cúi người xuống, Lâm Nhược Khê gõ gõ cửa sổ xe.
Lúc này Dương Thần mới phản ứng lại, cười ha hả hạ cửa kính xe xuống, nói:
- Nhược Khê yêu dấu, có muốn anh đem xe này đến nhà máy sửa không, còn em ở đây đợi Trinh Tú.
Lâm Nhược Khê hé miệng cười lắc đầu:
- Em sẽ phái người đến đem nó đi sửa, anh là một Giám đốc của một công ty, lẽ nào còn tự mình đi làm sao, cứ đỗ ở đây.
- Không thể nói như vậy, đây là xe của bà xã, có thể sao?
Dương Thần vội vàng nịnh nọt.
Lâm Nhược Khê liếc hắn một cái, dịu dàng nói:
- Được rồi, cũng không phải không biết anh là người như thế nào, là người vừa sáng ra tỉnh dậy đột nhiên chạy tới nước Mỹ, còn mua cái gì đó, Trinh Tú thi đến mười một rưỡi mới xong, em biết gần đây có một quán trà không tồi, đến đấy ngồi đợi một lát đi.
Tuy rằng người đàn ông này không hiểu ra sao chạy tới nước Mỹ vài ngày, trong lòng căn bản là có rất nhiều oán giận, nhưng lúc nãy vừa về nhà, liền vội đến hiện trường gánh vác tất cả những chuyện phiền phức, khiến trong lòng Lâm Nhược Khê rất nhanh không còn cảm thấy tức giận nữa rồi.
Vẫn là cảm giác có người đáng tin cậy là tốt.
Cho dù cái tên này có bao nhiêu thói hư tật xấu, nhưng đối với phụ nữ thì là người đàn ông có trách nhiệm, điều này cô rất thích, kết quả là, giọng nói của Lâm Nhược Khê không khỏi dịu dàng đi vài phần, lại thêm lúc trước đã quyết định muốn cùng với Dương Thần duy trì cuộc hôn nhân này, cũng tự nhiên mà mời hắn nhàn nhã đi uống trà.
Dương Thần không ngờ Lâm Nhược Khê sẽ chủ động mời hắn, trải qua thời gian dành cho hai người, nhưng ngẫm nghĩ tỉ mỉ, giữa vợ chồng cùng ăn một bữa cơm, uống trà cũng không phải chuyện gì kì lạ, ngược lại hắn vẫn xem quan hệ như trước kia, ngạc nhiên, huống hồ ngày thường Lâm Nhược Khê cũng không chịu buông lơi công việc, lần này do Trinh Tú thi đại học mới đặc biệt nghỉ ngơi, một cơ hội hiếm có.
Vì thế gật gật đầu, tắt máy, định xuống xe.
Nhưng vừa định mở cửa xe, ánh mắt lại dừng lại, nhìn bên ngoài cửa sổ xe, nuốt nuốt cổ họng.
Lâm Nhược Khê nghi hoặc, tên này làm sao vậy, cô cùng hắn uống trà thì có cái gì mà giật mình thế sao?
Nhưng dần dần phát hiện không đúng, Lâm Nhược Khê nhìn theo ánh mắt của Dương Thần, chính là… ngực của cô.
Tức thì, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, trừng mắt nhìn mắt:
- Đừng mất mặt thế, nhìn đủ chưa?
Bởi vì Lâm Nhược Khê mặc một cái áo cổ tròn sát người tương đối rộng, cái này hễ không cẩn thận, cúi người xuống thì liền lộ ra khe ngực, giữa trời đông trắng xóa, cái bóng đó có thể khiến người ta hoa mắt…
Kỳ thật dáng người của Lâm Nhược Khê hoàn toàn có thể làm người mẫu, chỉ là ngày thường do thân phận, quần áo mặc thường đều không quá lộ, nhưng như vậy vốn dĩ đã rất thu hút ánh mắt của người khác rồi, cũng cố gắng hết sức ăn mặc không quá thu hút, vì vậy Dương Thần hiếm có cơ hội trực tiếp nhìn thấy nơi hùng hậu của cô như vậy, khó trách ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy.
Bị vạch trần, Dương Thần cũng cười ngốc nghếch, làm như không có chuyện gì, sau khi xuống xe, cũng không để ý Lâm Nhược Khê xấu hổ hay không, nắm lấy tay cô, đi về hướng chiếc xe BMW, đương nhiên là có không ít đàn ông nhìn theo sau bằng ánh mắt ghen tị.
Bởi vì nhân viên chuyên phụ trách mấy chiếc xe sang trọng của Lâm Nhược Khê cũng có chìa khóa dự bị, vì thế cũng không cần ở đây đợi.
Sau khi hai người lên xe, theo lời Lâm Nhược Khê đi tới quán trà, quán đó đương nhiên là quán trà trước đây Đường Uyển và Lâm Nhược Khê đến. Lần trước hai người phụ nữ này gặp nhau, Lâm Nhược Khê cũng không thưởng thức gì mà đã rời đi, cảm thấy trà và điểm tâm ở đó cũng không tồi, thấy hơi tiếc, vì thế cũng nhân cơ hội này đến đấy một chuyến.
Lái xe, Dương Thần tò mò hỏi:
- Không hỏi xem anh bỗng nhiên đi Mỹ hai ngày làm gì à?
Lâm Nhược Khê nhìn bầu trời u ám, thản nhiên nói:
- Không muốn biết.
- Vì sao?
Dương Thần càng nghi hoặc.
Lâm Nhược Khê yên lặng một lát, rồi nói:
- Nếu như anh đi cùng phụ nữ, biết cũng phiền lòng, chi bằng không biết rõ còn tốt hơn.
Sắc mặt Dương Thần có chút xấu hổ, trong đầu hiện lên dáng người của kẻ gây tai họa, ra vẻ điềm tĩnh nói:
- Thực là, sao có thể như vậy được chứ? Nhược Khê à, em cũng không xem xem, ánh mắt anh nhìn em si mê cỡ nào, sâu đậm cỡ nào, nếu không phải anh đi giúp Christine xử lý chút việc, ước gì anh có thể lắp cánh trở về gặp em, làm sao có thể vớ vẩn cùng người phụ nữ khác được.
- Vớ vẩn với người phụ nữ khác?
Lâm Nhược Khê liếc hắn, hơi thở khẽ, hừ một tiếng.
Dương Thần trong lòng lo lắng, cái này rốt cuộc là tin tưởng hay không tin tưởng đây?
Nói mấy chuyện tào lao , trận mưa bên ngoài lại to thêm, hai người cũng đã đến quán trà, gọi một chút điểm tâm, một ấm Thiết Quan Âm, tìm một bàn trên tầng hai rồi ngồi xuống đối diện nhau.
Bên ngoài những giọt mưa tí tách theo đường cong mái nhà chảy xuống, giống như rèm che, âm thanh nghe động lòng người, ngắm dòng xe cộ đi lại, cả hai ngồi một lúc lâu không nói năng gì.
Qua một lúc, Lâm Nhược Khê thu lại ánh mắt ngắm cảnh mưa, mà hướng ánh mắt về phía người đàn ông ngồi đối diện.
Dương Thần đang ăn một miếng bánh đậu xanh, ăn rất yên lặng, vô thức đồ ăn trên bàn bị tiêu diệt đến hơn một nửa, dù gì trên máy bay cũng chỉ ngủ, sau khi về nhà cũng không ăn cơm, cái này thay cho bữa sáng.
- Sao anh không nói lời nào?
Lâm Nhược Khê u ám hỏi.
Dương Thần buồn bực chớp chớp mắt, cười nói:
- Cảnh ở đây cũng không tồi, nói chuyện ngược lại sẽ làm phá vỡ cảm xúc này.
Dáng vẻ Lâm Nhược Khê có chút không tin:
- Anh có thể là tuýp người thích sự yên tĩnh sao, em tưởng rằng anh sẽ lải nhải nói những lời nhàm chán chứ.
Dương Thần cầm miếng bánh trong tay nhét vào miệng, uống ngụm trà, ăn xong mới thở ra một hơi, nói:
- Nếu như không phải gặp được em, có lẽ bây giờ anh vẫn ở chợ bán thịt dê xiên nướng, làm người bán hàng rong qua ngày, cùng lắm mỗi ngày cùng khoác lác với mấy người bán rau, những chuyện khác cũng sẽ không để ý, anh vốn dĩ không phải vì náo nhiệt mới về nước, sao lại không thích yên tĩnh.
Đôi mắt ướt át của Lâm Nhược Khê ánh lên sự ưu tư, sau đó nhẹ nhàng “Vâng” một tiếng.
- “Vâng” cái gì? Bà xã, sao em lại là lạ thế?
Dương Thần khó hiểu hỏi.
Lâm Nhược Khê lắc đầu.
- Em chỉ nghĩ, em vẫn không hiểu anh, cảm thấy anh là người không ngừng gây ra chuyện thị phi, bây giờ dường như lại không phải như thế.
Dương Thần cười nói:
- Vốn dĩ từ trước đến nay em đều hiểu lầm anh, nếu không phải người khác chủ động đến gây chuyện với anh thì anh chẳng rỗi việc đi gây sự.
Lâm Nhược Khê nhìn người đàn ông với vẻ rất đắc ý, khóe miệng nở một nụ cười bất đắc dĩ, có lẽ thực sự là cô hiểu lầm anh rất nhiều chỗ.
Đúng lúc này, từ đầu cầu thang bỗng nhiên có hai người mặc đồng phục đi lên, nhìn ngó xung quanh, lập tức đến chỗ mà Dương Thần đang ngồi.
Hai người cảnh sát đứng ở một bên bàn, trong đó một người cảnh sát trung niên nói:
- Là cô Lâm và anh Dương đúng không?
Lâm Nhược Khê nhíu mày:
- Có chuyện gì ?
Người cảnh sát trung niên gật đầu:
- Nhận được tin báo, vừa rồi gần đường Thanh Hà, sau khi cô Lâm đây và một người khác xảy ra xung đột, anh Dương đã ở trước mặt mọi người đánh ba người làm công ngoại tỉnh, hơn nữa còn lấy hơn hai nghìn bốn trăm nhân dân tệ, chúng tôi hiện tại thấy trái với Điều lệ Văn phòng quản lý trị an, hy vọng anh Dương và cô Lâm về đồn phối hợp điều tra.
- Hai nghìn tư?
Lâm Nhược Khê kỳ quái liếc Dương Thần.
- Anh cảnh sát, hai tên kia lừa của tôi hai nghìn, sao lại là hai nghìn tư…
Còn chưa nói xong, Lâm Nhược Khê bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, trong mắt đột nhiên lóe lên ánh lửa, gắt gao nhìn chằm chằm Dương Thần:
- Anh… Tiền của bọn chúng anh cũng lấy?
Biểu hiện cảm xúc trên khuôn mặt Dương Thần cứng ngắt, nhỏ giọng nói:
- Đây không phải… muốn cho em hả giận sao…?
- Anh…
Lâm Nhược Khê sắp ngất đến nơi, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép tên này, cắn răng:
- Lúc nãy em không nói sai, kỳ thực trước nay em rất hiểu anh, hiểu đến mức không thể hiểu hơn được nữa…