Và dứt lời, ở bãi xe bên ngoài căn nhà một chiếc Cadillac Escalade màu trắng chậm rãi dừng lại ngay ngắn đúng theo phong cách thanh lịch trang nhã của Cadillac.
Loại siêu xe động cơ V8 6.2 này rất khó gặp ở Hoa Hạ, nhưng ở Mỹ nơi sản xuất ra nó thì rất rẻ chỉ trên dưới một trăm nghìn USD.
Bước từ trên xe xuống đầu tiên là hai gã đàn ông đeo kính đen, cửa xe mở ra tiếp sau đó là một người đàn ông trung niên thấp người đầu hói, người đàn ông này vừa bước xuống xe thì khiêm tốn gập mình mời người ngồi sau xuống xe.
Người xuống xe không phải ai khác mà chính là Poseidon trên mình mặc đồ hải quân.
Poseidon đi thẳng đến cửa, liếc mắt nhìn Christine coi như là lịch sự chào hỏi chủ nhà.
Christine ánh mắt tức giận thoáng nhìn, nhường chỗ cho hắn vào nhà.
Hai gã vệ sỹ đứng ngoài cửa, Poseidon mang theo gã đầu hói vào đi thẳng đến bên bàn ăn nhìn Dương Thần vẫn đang ngồi gặm bánh mỳ mới từ từ ngồi xuống.
- Êy, ta bảo lão già rồi, đổi nghề cũng nhanh thật đấy, sao hôm qua vẫn là đầu bếp Hawaii mà hôm nay đã trở thành quân nhân hải quân Mỹ rồi?
Dương Thần cười ha hả.
Poseidon mặt không cảm xúc nói:
- Dương Thần, tên ta là Prandelli, là thượng tướng danh dự hải quân Mỹ, hôm nay ta tới không phải đùa với ngươi mà chỉ muốn kết thúc chuyện này.
Người đàn ông trung niên hói đầu khiêm tốn nói:
- Vị này chắc chính là Minh vương các hạ, tôi là cục trưởng đương nhiệm của cục điều tra liên bang, Robert Muller, rất vinh hạnh thay mặt FBI đến để biểu đạt sự kính trọng đối với ngài…
- Đừng nhiều lời, có gì nói nhanh đi.
Dương Thần thiếu kiên nhẫn nói.
Robert cười mị dân nói:
- Là thế này, vì tướng quân Prandelli đã chứng thực, ngài không phải là ác nhân đã ra tay với hạm đội của chúng tôi, chúng tôi rất lấy làm tiếc và xin lỗi vì đã nghi ngờ ngài gây nên mâu thuẫn khó xử cho hai nước. Vì vậy tôi đến để xin ngài thứ lỗi.
Christine ở một bên hừ một tiếng:
- Dương Thần đã thành ra như vậy, xin lỗi có ích lợi gì?
Robert hơi ngượng ngùng cười gượng:
- Thưa cô Christine, tôi biết sự việc này do chúng tôi đã sơ suất, nhưng chúng tôi chỉ là người thường, thực sự là còn nhiều điều nhận thức không được rõ ràng, nên xin cô bớt giận.
Dương Thần trong lòng hiểu rõ, hóa ra Christine cũng tốt, cái tên Prandelli này cũng tốt, thực ra thân phận chủ thần thức tỉnh là nước Mỹ có hiểu biết, nghĩ cũng phải, nước Mỹ là siêu cường quốc lớn nhất thế giới, không thể nào chỉ có hư danh.
Giống như anh em Stern và Alys ở gia tộc Cromwell, mặc dù bị cho là loại làm bại hoại nước Anh nhưng không hề có bất kỳ biện pháp nào có tính chất thực tế can thiệp đến bọn họ. Rõ ràng chính phủ Anh cũng ngầm biết thân phận họ.
Chẳng qua, chủ thần là tổ chức mật cấm kị cuối cùng của mỗi nước, không giống nước Mỹ lần này gây ra tình huống khó có thể tránh được thì tuyệt đối sẽ không đi quấy nhiễu đến chủ thần.
Mặc dù chủ thần không định riêng quốc gia nào, nhưng thân xác ở quốc gia nào thì cũng có chút tình cảm, huống hồ đụng phải Christine cũng không mấy quan tâm, đừng có quay đầu đi nói không muốn nói chuyện.
- Chỉ có việc này thôi?
Dương Thần nhíu mày:
- Có chút việc này mà phải đi một chuyến vậy sao? Chỉ cần gọi điện thoại nói là được mà?
Robert ngại ngùng nói:
- Là thế này, bởi vì bên phía Hoa Hạ ép chúng tôi truy cứu điều tra tới cùng người giá họa cho ngài là ai, nên cần ngài giúp chúng tôi kiểm định một số tin tình báo, nhưng tuyệt đối không cần đến vài ngày, nhiều nhất là ba ngày, nếu như chúng tôi không tìm ra kết quả thì sẽ không làm phiền ngài nữa. Chúng tôi hi vọng, trong thời gian này ngài có thể ở lại Mỹ giúp đỡ chúng tôi.
- Sao lại là ta? Chẳng phải có Prandelli sao?
Dương Thần nói.
- Ta muốn về Hawaii làm bếp, hơn nữa, người kia giả dạng nhà ngươi.
Prandelli giọng điệu không thay đổi.
Dương Thần suy nghĩ một lát gật gật đầu:
- Được, tôi đồng ý, tôi sẽ ở Los Angeles, các người đi đi.
- Vậy xin cảm ơn Minh Vương các hạ.
Robert lộ nét mừng rỡ, vội vàng cúi đầu.
Prandelli đứng dậy dẫn người đi ra ngoài cũng không dài dòng, ra đến cửa quay đầu lại nói:
- Tình hình nhà ngươi hiện tại không có cách nào vận dụng pháp tắc không gian, cũng không có công pháp tu tập Hoa Hạ, khuyên nhà ngươi đừng quá lộ liễu, kẻ thù của ngươi không ít đâu…
Dương Thần cười nham hiểm:
- Không ngờ người vẫn còn quan tâm đến sự sống chết của ta.
- Ta chỉ là không muốn Hades chết hẳn thôi.
Prandelli không ở lại lâu thêm, nói xong liền đi vào xe.
Robert còn nói lời từ biệt với Christine rồi vội theo sát không rời.
Christine nhìn thấy chiếc Cadillac rời đi, khó hiểu đi tới trước mặt Dương Thần hỏi:
- Sao anh lại đồng ý với Robert, anh không giống kiểu người có thể ngoan ngoãn phối hợp với FBI.
Dương Thần phấn khích nói:
- Đến thì cũng đến rồi thì cũng phải chơi chút rồi mới về. Em không biết ở Trung Hải anh nhiều áp lực như thế nào đâu, bên nào cũng không dễ ứng phó, đợi anh nghỉ ngơi dưỡng sức thì mới có thể xử lý được mấy cô nàng đó.
- Hiểu rồi.
Christine lạnh mặt nói:
- Anh ở Trung Hải không có cơ hội phong lưu, đến đây chỉ có một mình, nhớ tới cuộc sống sung sướng tự do trước kia cái tính lại nổi lên đúng không?
- Anh đâu phải loại người như thế? Anh là thực lòng yêu người phụ nữ của mình.
Dương Thần nghiêm túc nói.
- Anh thực sự là thực lòng yêu bọn họ, là vì anh đau đầu vì bọn họ, nhưng không có nghĩa là thân thể của anh hoàn toàn trung thành với các cô ấy, minh chứng lớn nhất là vừa tỉnh dậy đã không buông tha cho người hầu của em.
Christine bất đắc dĩ lắc đầu.
-Thôi đi, vốn dĩ anh đã là người như vậy rồi, nhưng em cảm thấy rất lạ là chẳng phải trước kia anh đã tính thay đổi không chơi bời bừa bãi nữa rồi sao, sao lại bị sét đánh xong rồi lại còn thoải mái hơn trước kia, hay là em cảm giác sai?
Dương Thần đứng dậy vươn vai, hai tay đút túi, chậm rãi đi đến bậu cửa sổ, mắt nhìn phong cảnh dưới chân núi từ từ nói:
- Buông, không buông thì có khác gì, làm sao thoải mái, làm sao để vui vẻ thì cứ như vậy đi, không hại đến thế gian vạn vật thì làm sao có thể tất cả đều là quy cho anh. Chỉ có anh mới biết rõ yêu ghét trong lòng mình. Bất kể anh làm việc gì có phải trong mắt người khác nhìn thấy là không phải, là đáng xấu hổ nhưng chỉ cần quý trọng và che chở thì tình yêu thực sự mãi còn đó, việc gì phải bận tâm đến đạo đức luân lý mơ hồ của thế gian.
Bóng dáng người đàn ông trong ánh nắng có chút mông lung, Christine lẳng lặng nghe nhìn, bỗng nhiêncũng không biết vì sao mình hoang mang, dường như người đản ông này ngay lúc này đây không ở trước mặt mình nhưng hắn thực sự đang tồn tại…
Lúc này, nữ tì Shary quét dọn xong tầng hai chạy đến phía sau Christine cung kính hỏi:
- Chủ nhân, xin hỏi bữa sáng có cần dọn đi không?
Christine quay đầu lại cười nói:
- Shary, tháng này thưởng thêm cho cô một triệu USD để cô tiếp đãi ông Dương tử tế.
Shary nghe xong gương mặt lộ nét vui sướng đỏ mặt, ánh mắt quyến rũ nhìn về phía Dương Thần ở cách đó không xa, chỉ hận một nỗi ngay bây giờ không thể xông đến làm chuyện ấy với hắn.
Thật đáng tiếc, nếu để gã xấu xa Dương Thần này lợi dụng thêm chút nữa không biết chừng không chỉ có một triệu… Shary hối hận nghĩ.
Christine hơi kinh ngạc, cô trước nay chưa từng nhìn thấy người nữ tì bình thường vốn e lệ hôm nay lại lộ ra biểu hiện mê mị như vậy, cười khổ trong lòng, cái gì mà kiêu ngạo, thuần khiết, thực ra chỉ cần đủ tiền thì có là gì đâu… Sharry thời khắc ấy lại đang oán hận Dương Thần làm với cô nàng còn chưa đủ.
Đợi cho Shary cao hứng phấn chấn đi thu dọn đồ ăn, Dương Thần đi đến bên cạnh Christine khẽ giọng:
- Kì thực anh cũng không biết cô nàng này lại còn có bộ mặt này nữa, nhưng ít nhất em cũng không cần cảm thấy em hại cô ta bị anh ức hiếp chứ đúng không?
Christine quay đầu lại vẻ nghi hoặc lạ lẫm nhìn Dương Thần:
- Hình như anh khác thật rồi, trước kia mặc dù anh khá ngoan ngoãn nhưng ít nhất em cũng biết anh muốn gì, nhưng bây giờ, em cảm giác mình hiểu được anh… nhưng lại phát hiện ra, mình không nhìn thấu được anh…
Dương Thần nhếch miệng cười:
- Nữ thần tình yêu, trong cuộc đời dài dằng dặc của em, không biết em đã từng đọc một quyển sách có tên là “Con chó ở tháp Babel” chưa?
- Như thế nào?
- Mỗi người đều không chỉ có một mặt, cũng giống như trong cuốn sách đó nói, mỗi người đều có đến hai tâm hồn, một tâm hồn ẩn giấu ở mặt sau của tâm hồn thường ngày, chúng ta vì gặp gỡ những người khác nhau mà đeo những chiếc mặt nạ khác nhau, con người mãi mãi không hiểu rõ được bản thân mình, tất nhiên sẽ càng không hiểu rõ được người khác.
- Việc này có quan hệ với anh sao?
Christine nhíu mày.
- Nếu buộc phải nói có quan hệ với anh, vậy thì chính là… bởi vì em nhìn thấy, chính là anh, anh là chính mình, anh không đeo mặt nạ.
Dương Thần ánh mắt trong suốt nói.
Christine có chút thất thần, dường như trong ánh mắt người đàn ông trước mặt, cô nhìn thấy một bầu trời mặt đất mới hoàn chỉnh… lần đầu tiên cô mất đi khả năng suy nghĩ khi đứng trước mặt Dương Thần. Chuyện này làm Christine tự nghĩ lại cũng cảm thấy khó tin.
- Aphrodite, tôi có thể trịnh trọng hỏi em một điều này được không?
Christine như hồi tỉnh lại, sắp xếp lại dòng suy nghĩ hỏi hắn:
- Việc gì?
- Tiền.
- Cái gì?
- Anh nói tiền, vay tiền.
Dương Thần nói vẻ đáng thương.
Vốn tưởng người đàn ông này sẽ thao thao nói đến hồi kết, thế mà bỗng nhiên lại là vay tiền.
Christine thở dài để cho mình bình tĩnh lại rồi hỏi:
- Sao phải vay tiền?
- Đương nhiên là vì hiện giờ trên người anh không có tiền.
Dương Thần như một tên ngốc nhìn cô gái dung mạo tuyệt thế trước mặt.
Christine lại một lần nữa ngẩn người, hai má lúm đồng tiền khẽ ửng hồng nói:
- Em, ý em là, anh vay tiền làm gì?
- Ha ha…
Dương Thần cười ngượng ngùng.
- Anh muốn đi mua ít quà đem về tặng bà xã với các cô ấy, như thế trong lòng sẽ bớt áy náy đôi chút…
Christine nghiến răng trừng mắt nhìn hắn.
- Không có! Nếu anh cần tiền đi tìm thủ hạ của mình mà hỏi, để cho anh ở đây lại còn lấy tiền của em đi mua quà cho người phụ nữ của anh? Quên đi.
Cuối cùng, Christine cũng không ở lại lâu, cô đeo kính râm lên rồi bước ra ngoài.
- Chẳng nghĩa khí gì cả.
Dương Thần chán nản lắc đầu, nghĩ một chút rồi vội vội vàng vàng chạy tới nhà bếp hỏi Shary vẫn còn đang trong trạng thái kích động chìa khóa xe rồi chạy thẳng đến garage của ngôi nhà.
Chẳng bao lâu sau, một chiếc Porsche 911 GT màu lam hình dạng giống như mũi tên nhọn phóng ra đường hướng về phía chân núi…