An Tâm nghe thế liền cảm thấy đỡ buồn về chuyện của An Tại Hoán, cô vội lo lắng hỏi:
- Phiền phức gì? Có người hại anh phải không? Hay người Mỹ đã làm gì với anh sao?
Dương Thần nhìn nét mặt bồn chồn của cô gái thấy đáng yêu vô cùng, hắn cúi đầu hôn nhanh lên môi cô khiến An Tâm ngẩn người.
- Bảo bối An Tâm ngốc nghếch của anh, nếu như bị người Mỹ dùng đạn bắn phá thật thì chuyện đó đối với anh cũng chẳng có gì là phiền phức cả.
Dương Thần cười hì hì rồi đột nhiên vén vạt áo lên, rút từ bên hông ra một thứ gì đó được bọc trong giấy gói màu vàng:
- Hi hi, em xem đây là gì nào?
Dương Thần lắc lắc cái túi màu da cam trong tay đắc ý hỏi.
An Tâm càng lúc càng thêm mơ hồ, mãi mới nhận ra mấy chữ tiếng Trung ngoài bìa, cô lẩm bẩm:
- Là... Xoài sấy Philipine?
Dương Thần gật đầu cười:
- Lúc anh về tự nhiên nghĩ ra xoài sấy Philippine là món nổi tiếng thế giới, vừa ngọt lịm lại không bị ngấy, thế nên anh muốn mua cho em một gói nếm thử. Nhưng ai biết vì sớm quá nên chẳng cửa hàng nào mở cửa, anh đi một vòng mới tìm thấy một siêu thị 24h, mua cho em một gói, không biết rốt cuộc thế nào nên cũng không mua nhiều. Cũng may mà anh đem theo thẻ, nếu không thì thật chẳng biết lấy tiền đâu để mua nữa.
Dương Thần nói xong liền bóc gói giấy, lấy ra một miếng xoài đưa vào miệng An Tâm;
- A... Há miệng ra nào, ăn một miếng đi!
An Tâm dở khóc dở cười nhìn hắn trách móc:
- Thật là... Còn tưởng là chuyện phiền phức gì, làm người ta sợ chết khiếp.
Nhưng cô vẫn ngoan ngoãn há miệng đón lấy miếng xoài của Dương Thần.
Nhìn An Tâm nhấm nháp, Dương Thần vui vẻ hỏi:
- Thế nào, có ngon không? Anh hỏi chủ cửa hàng ở đó, sản phẩm của hãng này không bị ngán, hàm lượng đường không nhiều lại giữ được nguyên hương vị.
An Tâm gật gật đầu, dịu dàng cười nói:
- Ngon lắm, vừa ngọt lại vừa thơm.
Dương Thần nghe xong thấy mát lòng, đưa cả túi lớn vào tay An Tâm:
- Nếu ngon như vậy thì em cầm lấy để ăn dần nhé, lần sau nếu muốn ăn nữa thì anh sẽ chạy đi mua cho em.
An Tâm nhìn túi xoài trong tay, lại nhìn khuôn mặt thích thú của Dương Thần, nghi ngờ nói:
- Nhưng... Ông xã à, tại sao tự nhiên lại mua xoài sấy cho em, mọi chuyện vốn đã rất căng thẳng rồi, tại sao lại nhận thêm vất vả thế.
Dương Thần thở dài, giang tay ôm lấy cô vào lòng khẽ thì thầm bên tai:
- Anh biết dù kết quả có ra sao thì trong lòng em đều cảm thấy rất buồn... Nên anh muốn sau khi em ăn xoài ngọt thì trong lòng cũng thấy bớt đắng cay… Mặc dù cách này có chút ngốc nghếch nhưng chắc em hiểu được ý của anh, phải vậy không?
Thân thể mềm mại của An Tâm run rẩy trong vòng tay Dương Thần, những giọt nước mắt nóng hổi không lời thi nhau trào ra trên ngực Dương Thần, cô ngập ngừng nói:
- Anh thật đáng ghét... Anh... Anh xem anh kìa, chồng ơi, anh mới là đồ đại ngốc đấy...
Dương Thần cười ha ha vui vẻ như đang tận hưởng.
Khi hai người ôm nhau, những người họ hàng thân thiết xung quanh của An Tâm đều đứng ở đằng xa, tuy rất tò mò xem hai người trẻ đang nói những gì mà kẻ khóc người cười như thế, nhưng vì sự sợ hãi Dương Thần mà không ai dám tiến lại gần.
Sau khi Dương Thần an ủi nỗi niềm của An Tâm xong mới nhìn một lượt toàn bộ đám người nói:
- Nếu như không phải An Tâm yêu quý của tôi lên tiếng thì nếu như các người không chết thì ban nãy tôi đều không ngại ra tay với các người rồi, vì hai ngày nay tâm trạng của tôi rất tồi tệ. Nhưng nếu như mọi chuyện đã như thế này rồi thì có giết các người cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa cả. Nhà họ An sẽ nhanh chóng khôi phục lại mọi hoạt động như bình thường, nếu như các người biết điều thì chắc các người biết nên làm gì tiếp theo đúng không.
Những người thân thích cứ nhìn nhau, mồ hôi mẹ mồ hôi con thi nhau toát ra lạnh trán, họ đâu phải không hiểu ý của Dương Thần – có thể giữ được mạng sống thì phải xóa bỏ thân phận của mình.
Cuối cùng một vị trưởng lão có tiếng tăm của An gia là người lên tiếng đầu tiên:
- Nếu toàn thể nhà họ An có thể toàn mạng thì cũng đều là nhờ vào An Tâm, đương nhiên nên để cho cháu gái An Tâm làm chủ nhân nhà họ An rồi. Tôi quyết định chuyển hết cổ phần do tôi nắm giữ sang cho An Tâm, tôi cũng đã già, cũng nên lùi ra phía sau rồi... Ha ha...
An Lão Nhị nói câu này mà trong mắt lộ rõ vẻ xót xa, nhưng để toàn thể nhà họ An có thể đi khỏi an toàn thì ông ta đành phải nói như thế.
Những người còn lại cũng nhanh chóng bày tỏ ý muốn nhanh chóng nhượng lại cổ phần, vì luật sư luôn ở bên cạnh An Tâm nên tất cả những việc diễn ra đều được giải quyết nhanh chóng.
Mặc dù An Tâm không có ý định thu lại cổ phần của những người họ hàng thân thích nhưng cô cũng hiểu làm như thế mới là cách để bảo đảm địa vị cho cô sau này ở An gia, vậy nên cô theo ý Dương Thần tiếp nhận lại hết cổ phần của những người đó.
Nhìn luật sư xử lý các giấy tờ Dương Thần nói:
- Từ này về sau, em thôi việc thư ký cho anh đi, với năng lực của em, lại được sự nâng đỡ của gia đình Rothschild thì việc quản lý sản nghiệp An gia sẽ không quá mệt. Dù cho cha em có là người như thế nào nhưng đây mới thực sự là nhà của em, không thể đến thế hệ của em mà cơ nghiệp bị đứt đoạn được.
An Tâm gật gật đầu, cô cũng dần dần nhận ra ở nơi cô sinh sống từ bé đến khi lớn, cho dù đã trải qua bao nhiêu nỗi đau đớn thì vẫn hi vọng có thể gìn giữ được tất cả những thứ này.
An Tâm bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, chu môi khẽ hỏi Dương Thần:
- Vậy ông xã à... Em đi rồi anh lại tìm cô nào để làm thư ký phải không?
Dương Thần cười khổ:
- Sao cứ nhất định phải tìm thư ký, lẽ nào một mình anh không thể làm nổi sao? Một mình anh làm không được ư? Nếu gặp phải cái gì khó khăn thì cùng lắm đi tìm cấp dưới hỏi thôi. Em yên tâm, bây giờ có các em anh đã đủ mệt rồi, không dám dụ thêm ai nữa đâu.
An Tâm nghe thấy câu trả lời này mới vui vẻ “Vâng” một tiếng.
Dương Thần lại cười xấu xa:
- Nhưng An Tâm, em yêu à, thỉnh thoảng em cũng phải đến văn phòng thăm anh đấy, nếu không lâu lâu anh sẽ thấy chán...
Vừa nghe đến đó An Tâm đã hiểu ý của Dương Thần, đôi má lúm đồng tiền ửng hồng, cô thẹn thùng nói:
- Em sẽ không đến văn phòng để bị anh bắt nạt đâu.
Dương Thần buồn bã:
- Không phải chứ, vậy anh đi làm chẳng có chút động lực nào rồi.
An Tâm nhìn hắn bằng đôi mắt quyến rũ, thỏ thẻ:
- Chồng ngốc ơi, sau này anh có thể đến phòng làm việc tìm em mà...
Tiếng nói thẹn thùng êm dịu này của cô khiến đầu Dương Thần quay cuồng, nhìn cô bé tiểu yêu tinh mềm yếu như cánh hoa bên mình mà liên tục nuốt nước miếng, chỉ thấy tức không thể đem An Tâm đến phòng làm việc
Cùng lúc đó, ở bên kia bờ đại dương.
Tại phòng làm việc của Cục trưởng Cục Hải quân, Lầu Năm góc, Bộ Quốc phòng Mỹ, đặc khu Washington, Bắc Mỹ.
Roughead, sỹ quan chỉ huy tối cao hải quân Mỹ, đang ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế gỗ lim, bên cạnh ông ta là hai viên tham mưu, ba người ngồi đối diện nhau, một trong số họ đang phát lại hình ảnh video.
Một người Châu Á lạ mặt giống như giở trò ma quỷ chỉ vung tay một chút đã làm bốc cháy chiếc phi cơ chiến đấu, biến nó thành một đống sắt vụn.
Roughead nét mặt trầm lặng, xem lại cảnh tượng đó đến ba lần, cuối cùng ném mạnh chiếc điều khiển từ xa khiến nó nát vụn.
- Chết tiệt! Ai nói cho tôi biết người này rốt cuộc là thế nào đây? Kẻ nào mà khiến cho đội hải quân tinh nhuệ vô địch của chúng ta phải chịu nỗi nhục lớn như thế này?
Từ khi nhậm chức, sự nghiệp của Roughead luôn luôn xuôi chèo mát mái, lúc này ông ta giống như một con sư tử nổi giận, nhưng ông ta kinh ngạc phát hiện ra rằng toàn bộ nanh vuốt của mình đều trở nên mềm oặt không chút sức mạnh.
Hai viên tham mưu cũng chẳng còn cách nào, không nói nửa lời, chỉ có thể im lặng chịu đựng cơn thịnh nộ.
Đúng lúc đó thì cánh cửa văn phòng bị đẩy ra, một người trung niên mặc bộ vest trắng với bộ tóc hói mỉm cười bước vào.
Nhưng nhìn thấy vẻ hòa nhã của người đàn ông kia, Roughead và hai viên quan tham mưu quyền cao chức trọng lại đều tỏ ra hết sức nghiêm túc đứng thẳng người.
- Cục trưởng Muller, có phải đã có kết quả điều tra?
Roughead không ngạc nhiên vì người này lại đến vào lúc này, bởi vì người này chính là Cục trưởng Cục điều tra liên bang đang nắm quyền hiện nay, Robert Muller.
Robert quay người lại nhìn cảnh đang phát trên màn hình, thở dài, lên tiếng bằng chất giọng khàn khàn:
- Tướng quân Roughead, tôi thấy ngài nên đi gặp tổng thống để bàn bạc một chuyện.
- Chuyện gì?
Roughead cau mày.
- Đưa hạm đội rúi lui khỏi biển Hoa Hạ.
Robert nói khẽ.
Roughead mặt cứng đờ:
- Tại sao? Lẽ nào để chúng ta biểu hiện sự yếu đuối hay sao? Chỉ vì tên lạ mặt đột nhiên xuất hiện đấy ư? Cho dù hắn ta có là dị nhân, thì chẳng phải chúng ta cũng có cơn lốc màu lam đấy thôi?
Robert đảo mắt, đưa ra một chiếc máy tính bảng từ phía sau:
- Tướng quân, sau khi xác nhận thì đây là tài liệu về thân thế cụ thể của vị kia... Thật ra nếu không vì tính đặc thù của sự việc lần này thì cả đời ông cũng không có cơ hội được xem tài liệu của nhân vật này đâu, tôi đề nghị ông hãy xem rồi phát biểu.
Roughead ngạc nhiên, sắc mặt trở nên nghiêm trọng, cẩn thận đón lấy chiếc máy tính bảng, mở ra.
Hai viên tham mưu rất biết điều, loại tài liệu này họ nhất định không thể xem nên nhanh chóng tránh sang một bên.
Roughead vừa mở màn hình thì tay đã run lên, suýt chút nữa thì đánh rơi máy tính xuống đất.
Bởi vì ông rõ ràng nhìn thấy phần đánh dấu tài liệu là ba chữ “S”!
SSS? Ngay đến loại tài liệu siêu cơ mật về thí nghiệm phi nhân tính cũng cùng lắm chỉ có đến các văn kiện tài liệu điều tra cấp hai S, đột nhiên bây giờ lại có đến tận ba S?
Nhịp tim của Roughead nhanh bất thường, ông ta hiểu được rằng tại sao Cục trưởng Cục điều tra liên bang đích thân đưa tới như thế này, mức độ quan trọng hoàn toàn khó để có thể tưởng tượng nổi.
Ổn định thần lại, hít một hơi thật sâu, Roughead mới tiếp tục mở tài liệu ra...
Đập vào mắt ông ta là một bức ảnh nhìn có vẻ rất bình thường, phía trên là hình một chiếc nhẫn đen theo phong cách cổ xưa, hơn nữa dòng chữ được khắc trên nhẫn lại là : “MINH VƯƠNG”...
Một loạt những biểu cảm ngây dại ngu ngốc, khi xem xong chưa nhiều nội dung tài liệu thì đã mất tầm 15 phút.
Roughead động tác cứng đờ trả lại máy tính cho Robert, trên mặt ông đã túa ra bao nhiêu mồ hôi lạnh.
Robert vẫn nụ cười đó nói:
- Bây giờ chắc tướng quân đã hiểu được ý của tôi, đi bàn bạc với ngài Tổng thống, kỳ thực Tổng thống cũng chưa từng xem những tư liệu này. Nếu không quá bức thiết thì tốt nhất là càng ít người biết càng tốt.
Roughead gật đầu thật mạnh:
- Tôi sẽ đi... Nhưng... Cục trưởng, người kia... Ngài xác định là không đứng về bất kỳ một bên nào, sẽ không động thủ với ta, phải vậy không?
Robert vỗ vai Roughead:
- Vị đó có hạ thủ với hải quân của ta hay không, quan trọng là phải xem chúng ta biểu hiện sự tôn trọng với người đó ra sao. Tôi tin ngài có thể hiểu được ý của tôi.
Roughead cắn răng nói:
- Tôi lập tức đến Nhà Trắng, tôi đảm bảo hạm đội sẽ rút quân khỏi Đông Nam Á!
Thái độ thay đổi trong nháy mắt của ông ta khiến hai viên quan tham mưu hai bên đều lộ rõ vẻ ngơ ngác.
Trong khi đó nhân vật chính gây ra một loạt những thay đổi đó đang ở tít tận Trung Hải Hoa Hạ xa xôi, không hề biết, hay nói cách khác là không hề quan tâm.
Sau khi Dương Thần sắp xếp xong chuyện nhà họ An thì trời đã sắp sáng, hắn liền từ biệt An Tâm, tìm chỗ nào không có người trong nháy mắt đã di chuyển đến gần một con phố có quán rượu, tìm xe của mình lái về nhà.