Cúp điện thoại, Dương Thần hắng giọng, việc này khó thì cũng không khó, chỉ là đang tối mà phải đi bắt An Tại Hoán, thật sự là không vui.
Mấy người Dương Phá Quân và An Tâm nghe thấy lời Dương Thần cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Dương Thần vuốt ve khuôn mặt An Tâm.
- Anh sẽ đi bắt cha em, ý em thế nào. Nếu em không muốn ông ấy gặp chuyện không may, anh có thể bảo vệ ông ấy.
Đôi mắt xinh đẹp của An Tâm đầy nước mắt, miễn cưỡng cười:
- Nếu em nói không hề để ý, đó là em đang nói dối anh. Nhưng nếu ông ấy đã không để ý đến đứa con gái như em thì em sao phải vì ông ấy mà làm cho người đàn ông của mình khó xử. Mặc anh làm gì thì làm, em cũng ủng hộ lựa chọn của anh. Nhưng phải cẩn thận, ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì.
- Chậc chậc.
Dương Thần có chút xúc động nhìn người con gái.
- An yêu tinh chính là An yêu tinh. Em càng ngoan như vậy anh lại càng lưu luyến với nước mắt của em.
Dương Thần thở dài, ôm chặt An Tâm vào lòng mới xoay người nói với Dương Phá Quân:
- An Tại Hoán tôi sẽ tự mang đến đây. Nhiều nhất là hai ba tiếng nữa, trước khi trời sáng. Nếu ông không muốn đợi có thể rời khỏi đây, nhưng người thì ông cũng không thể đụng vào.
Dương Phá Quân lạnh lùng nói:
- Tôi cũng muốn xem, bằng đấy thời gian cậu có thể làm được chuyện gì. Tôi và mọi người sẽ đợi ở đây. Quân nhân chúng tôi lấy phục tùng mệnh lệnh là thiên chức. Nếu bộ Quốc phòng đã đồng ý, thì tốt lắm, tất nhiên sẽ tuân thủ quy định.
Nói xong, Dương Phá Quân bảo cấp dưới đem nhóm người An gia thả lại trong phòng, trông giữ nghiêm nhưng cũng không có hành động bạo lực nào.
Mấy người họ hàng An gia không có ý kiến gì. Chỉ biết Dương Thần là cứu mạng của họ. Những người vừa nãy có bất mãn với Dương Thần lúc này đều cảm thấy xấu hổ.
Dương Thần thấy thế, liền bước ra ngoài cửa lớn. Bước chậm ngoài sân vắng không giống như đi bắt kẻ tội phạm.
Khi Dương Thần đi khuất, An Tâm mới không nhìn theo nữa. Bỗng nhiên ý thức được Dương Phá Quân vẫn đang đứng phía trước, vẻ mặt hơi ửng hồng, cúi đầu nhỏ giọng nói:
- Tư lệnh… tư lệnh Dương. Mời vào trong phòng ngồi, tôi pha cho ông chén trà.
Tuy rằng Dương Thần có thể không để ý đến người cha này, nhưng An Tâm cũng không dám thế.
Dương Phá Quân đưa ánh mắt phức tạp nhìn An Tâm. Cô gái trẻ xinh đẹp này yêu thương Dương Thần, người lớn như ông không thể không hỏi han:
- Với điều kiện của cô vì thằng nhóc kia mà làm người thứ ba có thật sự tốt không?
An Tâm kinh ngạc ngẩng đầu, sau đó cười e lệ:
- Thi thoảng cũng buồn nhưng khi anh ấy đối tốt, cũng không sao cả.
Dương Phá Quân vẻ mặt nghiêm nghị dần dần tái đi, xúc động thở dài, lắc lắc đầu. Cũng không biết nghĩ gì, lập tức đi vào trong phòng.
Tuy An Tâm không hiểu nhưng cũng không nghĩ nhiều, nhìn ra cửa chính sau đó quay vào trong.
Gió đêm thổi phơ phất, thành phố đang chìm sâu trong giấc ngủ. Chỉ những người ở đây không thể ngủ.
Tiếng nước sông chảy róc rách vẫn chậm chạp như cũ. Trong nhà mấy bóng người đang đi đi lại lại.
Một người khuôn mặt đen, râu rậm đang dùng lực nắm gọn cặp đùi dài của một người đàn bà, hôn khắp người, thậm chí cả chỗ tế nhị.
Người râu rậm kẹp hai đùi của người phụ nữ lại bên hông, mông dùng sức giữ vững, đẩy mạnh, tạo thành tiếng, tuy rằng không nhanh nhưng mỗi một lần đẩy mạnh đều xâm chiếm từng tấc một.
Người phụ nữ xinh đẹp kia hoàn toàn không thể phản kháng được, chỉ có thể phát ra những tiếng ô ô giống như đang khóc.
Đơn giản là, nơi được chăm sóc cẩn thận của người phụ nữ đang bị người đàn ông ngồi lên.
Người đàn ông hai tay nắm chặt đầu người phụ nữ, nửa ngồi xổm trên người cô gái, mông còn cọ xát liên tục, vừa đắc ý cười ha ha:
- Thế nào, cách này của tôi không tồi chứ. Đàn bà không phải rất nên mắng sao, lúc này là thật nhất. Chỉ cần một cái miệng, tôi để cô ăn rắm.
Khuôn mặt người đàn ông râu đen đầy mồ hôi, người phát ra mùi thối hoắc:
- Đã quá, loại phụ nữ xinh đẹp này chỉ thấy có một ít, thật không nghĩ đời này có thể có cơ hội có được một người. Ngay cả muốn tôi ngày mai gặp Diêm Vương cũng được!
- Này, các anh đừng nhiều lời, làm nhanh lên, làm xong tôi và lão què còn làm.
Một người đàn ông khác hét to.
Lão què tuy một chân không còn nhưng tuổi trẻ nên cũng như lang như hổ vồ đến. Tóm lại không thể cường tráng như người đàn ông kia. Thả hai quả đạn pháo đã dựa vào trụ cầu thở không ra hơi, lắc đầu nói:
- Các anh chơi đi, người đàn bà này thích, nhưng đáy quá sâu, tôi không thể nữa.
- Ha ha, Cao Tài Sinh, anh tự nhận mình mạnh như lão Hắc, nhưng không thể tưởng tượng được…
Người đàn ông râu đen đứng bên cạnh cười nói:
- Để tôi làm mẫu cho anh vài cái, không cần phải nói hươu nói vượn, ha ha…
- Thật không biết con đàn bà này bao nhiêu tuổi, nhìn tốt xấu cũng đến bốn mươi mấy, sao làn da có thể giống như một cô gái. Kẻ có tiền chính là hưởng thụ.
- Quan tâm nhiều như vậy làm gì, có tiền không có tiền đều như thế. Đánh mấy pháo mới là thật. Ngày mai hãy chạy trốn, người đàn bà này không rõ lại lịch sợ có người tìm đến. Tôi phải tránh để không ai tìm được tôi, tránh gặp những chuyện không may.
Mấy người nói xong những lời nói dơ bẩn khó nghe, vẫn hăng hái chiến đấu đến hừng đông. Những người phụ nữ như vậy không phải lúc nào họ cũng có cơ hội đụng chạm.
Cơ hội trước mặt, bọn họ không muốn lãng phí.
Mà lúc này, bị bọn họ dày vo không biết bao lâu, La thúy San hai mắt đã sưng đỏ, người đầy bụi đất, nước mắt nước mũi dính đầy mặt, cũng không thể khóc nữa….
Khi người phụ nữ tỉnh dậy, chính là tỉnh lại vì đau đớn. Sau những chuyện đã xảy ra, quả thực so với Địa ngục trong truyền thuyết còn khủng khiếp hơn.
Ở một vùng hoang vu nào đó, mình lại trần như nhộng nằm đây. Bị một người đàn ông râu đen đè lên, không kịp phản ứng lại đã bị một vật cứng nhét vào miệng!
Những gì xảy ra sau đó La Thúy San căn bản không dám nghĩ đến!
Lúc này, miệng mũi của bà tràn đầy chất dịch màu trắng ngà, cho dù chồng bà Ninh Quang Diệu cũng không từng làm thế với bà khi hai người gần gũi.
Bà nhớ, người của Dương Thần đã vứt bà ở đây. Hết thảy mọi chuyện này, đều là do Dương Thần gây ra.
Căn bản bà không có tâm trạng đi hận Dương Thần. Bởi vì bà biết một người phụ nữ cao ngạo đã hết rồi. Hận không thể chết!
Mặc kệ bà phản kháng như thế nào, nhục mạ như thế nào. Mấy người đàn ông này đều không buông tha. Bởi vì những người này vốn là những người hai bàn tay trắng, tầng lớp thấp, dù nói cho bọn họ bà là phu nhân của Thủ tướng, Bộ trưởng hoặc lãnh đạo cấp cao bọn họ sẽ thế nào, sẽ không để ý gì đến.
Sự đả kích này so với giết La Thúy San còn đáng sợ hơn.
Lúc này, một chiếc xe jeep trên cây cầu, Eydlin của tiểu đội Hải Ưng vừa mới tới không bao lâu. Hai đội viên nữ cũng đang vui vẻ nói chuyện.
- Minh Vương thật sự cũng có thể tra tấn người, tiếp theo còn có bốn người đàn ông. Chắc chắn muốn ép hoàn toàn mới được.
Fanny cười khanh khách nói.
Eydlin thích thú bắt tay vào mở camera loại nhỏ, xem các video đã thu được cười tà ác:
- Đây là lần đầu tiên tôi làm việc này. Xem ra kỹ thuật chụp ảnh của tôi không tồi. Fanny cô xem, vẻ mặt này giống như người phụ nữ rất thích thú… ha ha…
Fanny cười ngặt nghẽo. lập tức hỏi lại:
- Nếu chụp tốt, thì lấy làm quân bài chưa lật là đủ rồi, sao còn phải theo dõi…
Eydlin gật gật đầu:
- Minh Vương nói, đây là màn thứ nhất, đợi sau khi kết thúc, chúng ta phải theo dõi phu nhân thủ tướng. Xem bà ta tiếp theo sẽ trải qua như thế nào. Ngài nói, chúng ta phải chụp thật nghệ thuật, không thể chỉ có vật lộn, mà phải phản ánh cuộc sống thật sự. Đưa ra hình ảnh sâu sắc về con người, khiến cho người xem cảm động…
Fanny vui mừng:
- Còn chưa có hình ảnh cuộc sống thật, tôi đoán sáng mai vị phu nhân Thủ tướng này sẽ tự sát.
- Tự sát cũng là một kết cục. Tóm lại, chúng ta chỉ cần bản ghi chép là được, sau đó giao cho Minh Vương.
Eydlin giơ tay chống lưng cười nói:
- Tốt lắm, chúng ta nghỉ ngơi một chút, cô đi cùng tôi, một mình tôi sẽ rất nhàm chán.
Fanny quay người nhìn
- Việc như vậy sao lại nhàm chán.
Vận mệnh của La Thúy San sẽ như thế nào. Lúc này Dương Thần cũng không để ý đến.
Mặt biển xanh như bầu trời, trời xanh như biển. Dương Thần như đi trên đất. Đứng ở tầng mây thấp, mặc cho gió lạnh thấu xương. Từ khi đi ra khỏi An gia, Dương Thần liền không thể kiềm chế, trực tiếp đi vào biển, gọi điện thoại cho Macedonia. Chờ Macedonia nói cho hắn vị trí của An Tại Hoán.
Thật ra An Tại Hoán có thể ở đâu ngoài căn cứ quân sự Philippine và Mỹ. Nói cách khác gián điệp Trung Quốc cũng không tìm thấy hành tung của ông ta.
Mà đặc công Israel là tổ chức nổi tiếng cùng với FBI của Mỹ. Trên cả thế giới, bất kỳ căn cứ nào của Mỹ cũng không thể thiếu cơ sở ngầm của Israel. Mà Macedonia là gián điệp hàng đầu, không chỉ nắm giữ đặc công của dân tộc Do Thái mà còn nhiều tổ chức gián điệp tinh nhuệ. Cho nên, trong điều tra các căn cứ quân sự anh ta sẽ thuận tiện hơn.
Quả nhiên, không đầy năm phút đồng hồ sau, Macedonia đã gọi điện thoại đến, đắc ý cười nói:
- Minh Vương, ngài muốn tìm An Tại Hoán, ba tiếng trước vừa mới sắp xếp vào một căn cứ quân sự của Mỹ ở Nam Á, căn cứ hải quân số ba. Tôi lập tức sẽ đưa cho ngài tọa độ. Tôi cũng đã bố trí quân, hay là để tôi hỗ trợ ngài.
Dương Thần nói:
- Chỉ cần tọa độ thôi, những cái khác anh không cần phải xen vào, tôi tự làm nhanh hơn.
Macedonia cũng không dám phản đối, cúp điện thoại, lập tức nhắn tin tọa độ. Đối với Dương Thần mà nói tìm căn cứ hải quân không phải là khó khăn.