Đợi người trợ lý kia đi ra ngoài đóng cửa rồi, Lâm Nhược Khê chắc chắn bên ngoài không có ai mới cẩn thận lôi hộp gạo viên ra, lấy ra một viên ngậm trong miệng, tay mở túi tài liệu.
Túi tài liệu như vậy cũng không phải lần đầu nhận được, công ty lớn rồi thì vấn đề gì cũng có, các loại người muốn nói chuyện ngầm gì đó đều gửi đến những tài liệu kiểu như vậy để thuyết phục cô.
Lâm Nhược Khê chỉ coi đây là trò nhàm chán để thay đổi tâm trạng, lấy ra một tập tài liệu dầy trong đó.
Nhìn kỹ, Lâm Nhược Khê nhíu mi, đây là hồ sơ về một người, thường thường là nói về quá trình từng trải qua của một con người từ nhỏ đến lớn.
Lâm Nhược Khê lật giở trang đầu tiên, lúc nhìn thấy tấm ảnh cũ ở trang đầu tiên nét mặt lộ vẻ ngạc nhiên khó che giấu, ánh mắt dán chặt vào bức ảnh đôi nam nữ ở trong hình không thể rời mắt khỏi.
Không cẩn thận, viên nếp đang ngậm trong miệng rơi xuống trang giấy, lúc này Lâm Nhược Khê mới hoàn hồn.
Một tay Lâm Nhược Khê vô thức đặt lên ngực như giữ cho trái tim đang tăng tốc, sắc môi nhợt nhạt, gương mặt như không có một tia máu nào, toàn thân thả lỏng, không cảm giác gì.
Bàn tay phải run rẩy như vừa phải dùng sức lực lớn lật giờ trang tiếp theo của tập tài liệu.
Trong phòng làm việc rộng lớn của Chủ tịch, Lâm Nhược khê cô độc ngồi trên ghế sopha mềm nhũn như một bóng ma.
Trong phòng khách biệt thự Hải Tân, bầu không khí lại đang ngưng đọng như đóng băng.
- Á!!!
Ngô Nguyệt đang được Lý Minh Hòa ôm trong lòng nhìn thấy có người cầm sung chĩa thẳng về phía hai người thần kinh vốn dĩ đã yếu lại gặp phải tình huống như vậy bèn hét lên một tiếng rồi ngất lịm đi.
Tiếng hét chói tai này làm Lý Minh Hòa kịp phản ứng lại, lúc đó lại bị một khẩu súng ngắm thẳng vào trán mình thì sợ đến thót tim.
- Đừng, đừng giết tôi.
Lý Minh Hòa rụt đầu, cũng không bận tâm đến người phụ nữ đang hôn mê trong lòng mình có nguy hiểm hay không mà chỉ luôn mồm cầu xin La Thúy San.
Hắn không phải không muốn phản kháng mà chính bản thân hắn cũng biết bản thân mình không phải đối thủ của người phụ nữ trước mặt nên trong tiềm thức không có bất kì ý niệm chống cự nào.
La Thúy San mở chốt bảo hiểm sung, một tiếng cạch vang lên.
- Ngươi chỉ là một đống bùn không trát được lên tường, cho ngươi cơ hội tốt như vậy lại đẩy Lâm Nhược Khê lên thêm một nấc mới. Nói thật nhà ngươi bây giờ chết rồi còn có giá hơn là sống, vậy thì đương nhiên ta sẽ không ngại tiễn ngươi một đoạn đường, dù sao thì ta nhìn thấy ngươi cũng thấy phiền…
Nói xong La Thúy San chậm rãi rờ cò súng, cô vốn dĩ không vội vã nhả đạn là vì muốn nhìn thấy ánh mắt Lý Minh Hòa biến đổi đến mức tuyệt vọng tột độ.
Đột nhiên, Lý Minh Hòa như nghĩ ra điều gì hét lớn:
- Đừng giết tôi, tôi có chuyện muốn nói.
Trong lúc Lý Minh Hòa hét lớn hắn buông Ngô Nguyệt ra, dập đầu trước mặt La Thúy San dáng vẻ như con chó cầu xin sự thương xót.
La Thúy San chán nản nói:
- Muốn kéo dài thời gian sao? Ngươi nghĩ rằng sẽ có ai tới cứu ngươi sao?
- Không phải.
Lý Minh Hòa ngẩng đầu xúc động nói:
- Tôi biết một bí mật, bí mật này có thể giúp cô có một ngày cho cả nhà họ Dương một đòn chí mạng, cho bọn họ thân bại danh liệt, chỉ cần cô không giết tôi, tôi sẽ cho cô biết bí mật này.
Trong mắt La Thúy San hiện ra nét hứng khởi:
- Ồ, ngươi bảo ta làm sao để tin những gì ngươi nói, họ Dương cũng không phải là dòng họ bình thường, ngươi đừng thử thách lòng kiên nhẫn có hạn của ta.
- Tuyệt đối không hề. Cô cũng biết cụ ta từng là cận vệ đương nhiệm của Dương Diệp lão Viên Soái, tôi tình cờ nhìn thấy trên quyển sổ ghi chép của cụ một chuyện nội tình nhà họ Dương. Lúc đó cụ tôi sau khi phát hiện ra đã nghiêm khắc yêu cầu tôi phải sống để bụng chết mang theo, còn đem đốt quyển sổ ghi chép đó đi. Vì vậy có thể nói điều tôi được biết tuyệt đối là thật.
Lý Minh Hòa tràn đầy hi vọng.
La Thúy Sơn trong mắt thoáng hiện nét suy tư:
- Tốt, nếu ngươi thật sự có tin tức hữu ích có thể cho ta biết thì ta sẽ tha cho ngươi khỏi phải chết. Có điều ngay bây giờ phải nói cho ta biết, nếu không ta sẽ cho là ngươi lừa gạt ta…
Lý Minh Hòa nét mặt do dự, nhưng nhìn đến họng súng đen ngòm chĩa vào mình thì đành nuốt nước bọt, gương mặt nhẫn nại nhận lệnh nói:
- Được, tôi sẽ nói cho cô biết, tôi tin tưởng cô là đại nhân, chắc chắn sẽ không lừa gạt tôi…
Nói xong, Lý Minh Hòa đứng dậy tiến lên trước, nhỏ tiếng thì thầm điều gì đó bên tai La Thúy San.
Mặc dù trong cả biệt thự chỉ có hai người nói chuyện, Ngô Nguyệt còn đang hôn mê, nhưng Lý Minh Hòa vẫn vô cùng thận trọng, hắn chỉ hi vọng thái độ này sẽ làm cho La Thúy San càng thêm tín nhiệm mình.
Nghe Lý Minh Hòa nói xong, La Thúy San ánh mắt ưu tư hiện nét sắc lạnh, gương mặt lộ ra vài phần hưng phấn.
- Ngươi thề, những điều ngươi nói đều là thật?
La Thúy San nheo mắt hỏi.
Lý Minh Hòa rối rít gật đầu:
- Sự việc này nếu kiểm tra kĩ thì cơ bản có thể kiểm tra được, dựa vào thủ đoạn của cô, chỉ cần tìm được người hồi đó làm cho nhà họ Dương hoặc là một lão binh đi theo Dương Diệp Lão nguyên soái thì sẽ có thể tìm được dấu vết. Năm đó trong tay Dương Diệp lão nguyên soái có một vài sỹ binh trẻ tuổi, chắc chắn sẽ còn nhiều người sống đến giờ. Thậm chí có thể ra nước ngoài tìm tướng địch lúc đó cũng có thể tìm thấy dấu vết.
Huống chi, hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển như vậy, tìm bất kỳ di vật nào của Dương Diệp nguyên soái, làm một vài xét nghiệm là được.
La Thúy San liếc mắt nhìn Lý Minh Hòa, bỗng nhiên cười ma mị:
- Lý Minh Hòa, ồ không, từ giờ ngươi có thể đổi tên thành Tiết Minh Hòa rồi, Tiết Minh Hòa, ngươi đúng là đứa trẻ ngoan thức thời, đợi đến một ngày nào đó Dương gia bị loại khỏi tứ đại gia tộc, ta tất nhiên sẽ phải cảm ơn ngươi tử tế.
Tiết Minh Hòa hí hửng, kích động nói:
- Không không, chỉ cầu xin cô có thể chừa lại cho tôi một con đường sống, làm trâu làm ngựa gì tôi cũng cam lòng.
- Như thế đâu có được, ngươi chính là người cung cấp thông tin tình báo tối mật đấy.
La Thúy San bước đi hai bước, quay người lại:
- Nói đi, ngươi muốn được thưởng cái gì.
Hai con ngươi Tiết Minh chuyển động, hắn do dự một lát rồi chỉ sang Ngô Nguyệt đang hôn mê:
- Cô có thể đưa tôi và người phụ nữ này về Mỹ không? Bây giờ cô ấy đang mang thai đứa con của tôi, tôi mong có thể về Mỹ ổn định cuộc sống…Những việc khác không cần cô phải giúp tôi điều gì.
- Ồ, người phụ nữ này mang trong mình đứa con của ngươi ư?
La Thúy San ngạc nhiên nhìn Ngô Nguyệt đang nằm trên sàn:
- Lẽ nào ngươi không muốn lấy lại tất cả từ tay em họ ngươi sao, lẽ nào ngươi đã chịu thua?
Tiết Minh Hòa nghiến răng nói:
- Cô ta không phải em họ tôi… Cô ta chỉ là con tiện nữ thứ nghiệt chủng đã phản bội lại gia tộc mà thôi. Tôi có ngày hôm nay đều do mẹ con cô ta hại, tôi sẽ không để cô ta được yên ổn, nhưng bây giờ tôi phải để sóng gió qua đi, đợi con tôi sinh ra rồi sẽ tìm cách ngóc đầu trở lại.
- Ha ha ha ha…
La Thúy San bật cười lớn, mỉa mai nhìn người đàn ông này:
- Tiết Minh Hòa, ngươi chấp nhận giống cha ngươi, là một kẻ thất bại. Cha ngươi còn tự biết mình, biết mình vô dụng nên ngoan ngoãn trốn ra nước ngoài, còn ngươi, rõ rang là không có bản lĩnh gì mà còn nói lớn. Chỉ dựa vào nhà ngươi thì sẽ không đấu lại được con tiện nữ kia cùng tên họ Dương.
Nói xong, La Thúy San lại nhấc súng ngắm vào Tiết Minh Hòa.
Tiết Minh Hòa hoảng hốt tột độ, toàn thân lạnh toát thất thanh nói:
- Cô…cô không phải đã nói là tha cho tôi rồi sao?
La Thúy San cười lạnh:
- Chỉ nói ngươi ngây thơ thì cả đời này cũng không đấu lại được với em họ ngươi. Đến trẻ con cũng biết là con dê thì không có quyền nói đến danh dự với con sói.
Tiết Minh Hòa mất hết can đảm trơ mắt nhìn ngón tay La Thúy San cong dần.
-Phập!!!
Một tiếng động vang lên, cánh cửa biệt thự bị người đứng bên ngoài đạp đổ. Bụi tung mù mịt.
Trong màn đêm hắc ám của bên ngoài, một bóng người hai tay đút túi thong thả đi vào.
Người tới đây chính là từ công ty quốc tế Ngọc Lôi, trong chớp mắt đã đến khu vực gần đây – Dương Thần.
Vốn dĩ từ trung tâm thành phố đến khu vực này, dựa vào bản lĩnh của Dương Thần cũng chỉ là một cái chớp mắt. Nhưng số lượng biệt thự ở đây quá lớn, Eder cũng chỉ biết được phạm vi chung chung nên Dương Thần chỉ đành tự mình kiẻm tra từng ngôi biệt thự.
Lúc tìm thấy La Thúy San cùng Tiết Minh Hòa, Dương Thần mới đến bên ngoài biệt thự, đến khi vệ sĩ và cảnh vệ đều đã bị hạ bèn một cước đạp cửa xông vào.
- Hình như chưa đến muộn.
Dương Thần liếc mắt nhìn Ngô Nguyệt đang nằm trên sàn, rồi lại nhìn La Sắc Sắc nét mặt u ám cùng Tiết Minh Hòa đang trợn mắt há mồm rồi khẽ nhêch mép cười:
- Thủ tướng phu nhân gần đây xem ra cũng rảnh rỗi thật, trước kia mới chỉ gặp một lần ở Yên Kinh, bây giờ lại chạy vào khuấy đục nước Trung Hải, lại toàn làm những việc khiến tôi không thoải mái, hay là cô nghĩ rằng tôi không dám giết cô?