Dương Thần không biết làm như thế nào trả lời:
- Anh nghĩ quá phức tạp rồi, kì thực kẻ bán đứng công ty không phải người nào đó, mà chính là trong văn phòng của Ngô Nguyệt, chính là chiếc máy phôtô copy...
- Máy photo?
Lâm Nhược Khê nhíu mày hỏi.
- Làm sao lại là máy photo của Ngô Nguyệt. Em đã nói rồi, rất nhiều tài liệu chính mắt em nhìn thấy cô ấy tự tay photo mà.
Dương Thần giải thích:
- Có thể em chưa từng chú ý đến một số lĩnh vực do vậy không rõ là phải. Hiện tại các máy photo trên thị trường đều có một ổ đĩa trong, mỗi lần photo, tất cả các tài liệu đều được lưu giữ tại đó, chỉ cần người có chút kiến thức về công nghệ thông tin, cũng có thể dễ dàng lấy các tài liệu này không đến mười mấy phút.
Việc máy photo tiết lộ những tài liệu mật, việc này thường xảy ra trong chiến tranh gián điệp, do vậy các phòng ban cần phải dặc biệt chú ý đến tài liệu phế thải, và các thiết bị lưu trữ phải được tiêu hủy hoàn toàn, đề phòng gây ra tai họa lớn. Em hiểu chưa?
Lâm Nhược Khê nhíu mày khó hiểu, vì dù sao cô là người học về kinh tế, làm gì hiểu được những thứ thuộc về kĩ thuật này.
L
Đợi đến khi hiểu ra, Lâm Nhược Khê mới hỏi:
- Kể cả ổ cứng trong máy photo có thể lấy được dữ liệu ra, nhưng máy photo trong văn phòng của Ngô Nguyệt, hàng ngày chỉ có cô ấy và em tan ca rất muộn, không thể có chuyện có người muốn lại gần em và cô ấy được, hơn nữa cửa văn phòng luôn đóng... do vậy..
- Do vậy cái tên Lý Minh Hòa mới chuyển đến công ty, có bao nhiêu người đẹp thì không theo đuổi, chỉ si mê theo đuổi mỗi cô Ngô Nguyệt. Vì hắn ta biết rằng chỉ có được sự tin tưởng của Ngô Nguyệt, mới có cơ hội đột nhập vào văn phòng của cô ấy mà không bị cô ấy nghi ngờ, thậm chí còn có thể để cho Ngô Nguyệt thỉnh thoảng giao chìa khóa cho hắn ta, lấy lí do là tìm một số tài liệu.
Dương Thần tuôn ra một tràng:
- Anh không thể không khâm phục tính nhẫn nại và mưu kế của thằng cha đó, từ khi bước vào công ty, tất cả những gì hắn ta làm là đều chỉ với một mục đích, mỗi bước đi của hắn ta đều đánh lừa được chúng ta, mọi việc hắn làm không để lại bất kì dấu tích gì…
Trong mắt Lâm Nhược Khê lóe lên vài nét thương cảm:
- Ngô Nguyệt, cô ấy... rất thích Lý Minh Hòa.
Dương Thần lặng lẽ nhìn người con gái trước mặt một cái, trong đầu nghĩ, lúc đầu Lâm Nhược Khê muốn giữ kín bí mật việc Ngô Nguyệt và Lý Minh Hòa có quan hệ tình cảm với nhau, đối với người trợ lý của mình mà lại còn là đàn em học khóa sau, Lâm Nhược Khê miệng không thường nói ra lời quan tâm, nhưng trong lòng cô ta lại rất hi vọng Lý Minh Hoà không có liên quan gì đến chuyện này, mà là đối xử tốt với Ngô Nguyệt.
Dương Thần nhẹ nhàng nói:
- Đó cũng chẳng còn cách nào, em biết không, lúc đầu anh đi đến văn phòng tìm em, thì đã bắt gặp Ngô Nguyệt và Lý Minh Hòa đang tìm tài liệu, họ còn nói rằng, em đi trung trâm mua sắm Ngọc Tông mua đồ cơ.
Lâm Nhược Khê gật đầu:
- Em vẫn còn nhớ ngày hôm đó anh đến tìm em...
- Giờ em mới hiểu ra, Lý Minh Hoà muốn đến văn phòng của em vì đã có mục đích sẵn xác định xem khi em photo tài liệu có dùng máy photo của văn phòng hay không, sau khi hắn ta biết văn phòng của em không có máy photo thì hắn ta biết, những tài liệu mà hắn ta muốn đều nằm tại máy photo trong phòng làm việc của Ngô Nguyệt, ngay từ đầu âm mưu của hắn đã rất kín kẽ.
Lâm Nhược Khê nhắm mắt lại, cảm thấy thương xót với kết cục này, một lúc sau rồi hỏi:
- Vậy việc em trúng độc, cũng là do Lý Minh Hòa gây ra sao?
- Trong cà phê mà em uống có một số độc tố mãn tính, cụ thể thì anh không nói, nếu anh đoán không sai, Lý Minh Hòa biết được thói quen uống cà phê hằng ngày của em từ Ngô Nguyệt, đã âm thầm dùng một cốc cà phê cùng loại bỏ thêm một số chất độc rồi tráo đổi với cốc cà phê của em ở phòng làm việc của Ngô Nguyệt.
Dương Thần trầm ngâm nói:
- Nếu không sai, thì hắn muốn trong lúc Ngọc Lôi gặp nguy khốn cũng là lúc em gục đổ, không để cho em có bất kì cơ hội phục thù gì.
Lâm Nhược Khê mím môi, đôi mắt có vài tia kì vọng:
- Nói như vậy, Ngô Nguyệt không biết tí gì? Đúng không?
Dương Thần gật đầu đáp:
- Xem ra thì như vậy, nhưng cho dù cô ấy có biết hay không, anh cũng không thể cho phép cô ta ở bên cạnh em nữa, em phải thay đổi trợ lý, đổi một người phải tin tưởng được hoàn toàn. Chuyện này em phải nghe anh.
- Anh làm sao lại có thể như thế được, cho dù không thể dùng Ngô Nguyệt, việc em lựa chọn trợ lý dựa vào cái gì mà em phải nghe anh...
Lâm Nhược Khê tuôn ra một tràng không vừa lòng.
- Em nói cái gì cũng được, nhưng trợ lý phải được anh công nhận, không phải là người anh công nhận, anh ném luôn qua cửa sổ đó.
Dương Thần nghiêm nghị nói:
- Trước mắt coi như đã phá được việc ăn cắp lần này, nhưng thủ đoạn của Lý Minh Hòa quả là cao minh, kể cả là chúng ta biết thủ đoạn của hắn nhưng cũng chẳng có chứng cứ gì. Không thể nói rằng biết ổ cứng của máy photo là có thể lấy cắp tài liệu mà lại là hắn ta ăn cắp. Do vậy đợi lúc nữa khi đưa em về công ty, anh định gọi luật sư thả Minh Ngọc ra, vì dù sao đã có những chứng cứ đáng tin cậy hơn, thì việc nghi ngờ Minh Ngọc có thể giảm đi một nửa.
Lâm Nhược Khê bĩu môi:
- Biết rồi, việc công ty em sẽ xử lý, anh đi cứu Ngọc Minh của anh đi.
Nói xong, quay đầu nhìn ra phía cửa sổ, không thèm để ý đến Dương Thần.
Dương Thần bất ngờ, xem ra cái cô bé này đã bình phục rồi, đều có thể ghen đến mức này.
Cùng lúc, trong văn phòng phó tổng giám đốc Quốc Tế Ngọc Lôi.
Một tên vẻ mặt có vài phần thần bí mở cửa nói:
- Xin chào phó tổng Lý! Có tin vui!
Đang chăm chú xem giấy tờ, Lý Minh Hoà cau mày nhăn nhó:
- Hốt hoảng cái gì, không biết trong công ty phải từ tốn sao?
Cái tên đó nhếch mép cười trừ:
- Đúng vậy, vừa có thông tin Lâm tổng đã bình phục, sắp quay về tham gia cuộc họp của công ty, mọi người đều rất hồi hộp, do vậy liền chạy đến báo cáo với ngài.
Trong mắt Lý Minh Hoà lóe lên ánh nham hiểm, nhưng nét mặt lại rạng rỡ:
- Quá tốt rồi, anh đi bận việc của anh đi, tôi tạm thời phải tiếp vài nhân vật qua trọng, cần họ giúp đỡ, có việc gấp thì báo cáo với giám đốc Vương là được rồi.
Người kia lập tức đồng ý, vui vẻ quay trở về làm việc.
Lý Minh Hòa cắn chặt răng, mặc cái áo khoác ngoài, tay cầm túi qua đi ra phía cầu thang máy.
Đi một mạch đến bãi đỗ xe, thì tiếng điện thoại kêu lên, nhìn thấy số điện thoại hiển thị liền nhanh chóng nghe máy, có nói chuyện một cách vui vẻ:
- Ngài tìm tôi có việc gấp gì vậy?
- Giả vờ không biết.
Giọng nói không chút nể nang nói:
- Mày xem việc ngu xuẩn mà mày làm, không phải là Lâm Nhược Khê sẽ bệnh khoảng nửa tháng, thậm chí còn mắc ung thư, làm sao chỉ có vài ngày đã quay về công ty làm việc rồi.
- Ngài bớt giận, tôi cũng không biết tại sao lại như thế, cô ta rõ ràng đã ngã bệnh rồi, có thể là mệnh cô ta tốt... tôi đã cố gắng hết sức rồi.
Lý Minh Hòa nói một cách bất lực.
- Ừ, nể mặt những công việc khác đang tiến triển thuận lợi, ta không truy cứu chuyện này nữa, bây giờ Lâm Nhược Khê có trở về Quốc Tế Ngọc Lôi, cô ta không thể làm gì được, kế hoạch hoạt động và phương án của nửa năm còn lại đều bị bại lộ, thế nên chẳng còn sức cạnh tranh với đối thủ nữa rồi, sợ rằng Lâm Nhược Khê có tiền cũng chẳng thể giữ được số tài sản này rồi, muốn bình phục lại sức khỏe cũng chẳng phải là việc dễ dàng gì.
- Đúng, đúng, ngài quả là tính toán như thần, đánh đổ Lâm Nhược Khê là việc sớm chiều.
Lý Minh Hòa nhanh nhảu trả lời.
Đầu dây bên kia cười khểnh:
- Anh không phải vờ vịt, là công của anh đâu. Anh bây giờ đã bị bại lộ, tốt nhất là lánh đi chỗ khác, ta sẽ sắp xếp chỗ an toàn cho anh.
Lý Minh Hòa nghe thấy vậy liền cảm kích trả lời:
- Cảm ơn ngài đã khoản đãi, vậy tôi đi làm việc đây.
Sau khi dập điện thoại, khuôn mặt Lý Minh Hòa hiện lên vài nét vui sướng pha lẫn vài nét nham hiểm, nhanh chóng tiến đến phía xe của mình.
Đúng lúc đó có một bóng người mảnh khảnh mặc áo khoác đen đứng chắn trước mặt hắn ta.
Lý Minh Hòa dừng bước, ánh hiện lên sự do dự, rồi mỉ cười nói:
- Thì ra là Nguyệt Nhi, tổng giám đốc Lâm sắp trở lại làm việc nữa, tại sao em lại ở đây.
Ngô Nguyệt mắt ngấn lệ, đau khổ nhìn Lý Minh Hoà cười gượng:
- Nói cho em.. tất cả không phải là do anh làm, đúng không?
Lý Minh Hoà mặt từ từ biến sắc, nở nụ cười khinh miệt nói:
- Em đã biết đáp án rồi, anh còn nói được gì, sao đây, làm sao, muốn ngáng đường không cho anh đi sao? Cái thằng Dương Thần đó đã phát hiện ra được điều gì sao, nó cũng chẳng có chứng cớ gì thì có thể làm gì được anh?
Ngô Nguyệt hít thở thật sâu, ngẩng đầu cố không để nước mắt rớt xuống, hai vai run lên nói:
- Em đáng ra nên sớm nhận ra một người con gái như em thì tại sao anh lại chủ động thích em. Nhưng em vẫn có mộng tưởng anh không là kiểu người chỉ thích vẻ bề ngoài. Chỉ cần em thật lòng với anh anh cũng sẽ thật lòng với em… vì thế dù anh có nói với em thế nào đi nữa thì em vẫn tin rằng anh trong sạch, anh không có ý đồ gì.
Lý Minh Hòa nhíu mày, sắc mặt không đổi.
- Lý Minh Hòa…
Ngô Nguyệt mắt đỏ ửng, đôi vai gầy run lên bần bật đau khổ nói:
- Anh bị ép buộc cũng được, anh chủ động làm cũng được, những việc anh làm với Ngọc Lôi, em có thể coi đó là việc cạnh tranh trên thương trường, nhưng anh không được lợi dụng em để hãm hại tổng giám đốc Lâm.
Cơ mặt Lý Minh Hòa co lại, cười nhạt nói:
- Tùy em nói thế nào cũng được, nếu không phải vì về sau vẫn còn việc trọng sự phải làm thì anh đã cầm dao đâm đến chết Lâm Nhược Khê đó!! Cho cô ta uống thuốc độc mà chết, có nghĩa là anh đã rất nhân từ với cô ta rồi!