Ở đầu dây bên kia Lâm Nhược Khê nhớ lại một lát nói:
- Bởi vì đều là những văn bản mang tính kế hoạch, cho nên từ đầu năm đã bắt đầu chuẩn bị, bản sớm nhất có lẽ có từ tháng một, còn muộn nhất là vừa mới tuần trước, nói như vậy, cả công ty chỉ có hai người em và Lưu Minh Ngọc có được thôi, mặc dù quản lý của các bộ phận khác cũng tham gia thảo luận, nhưng văn kiện cuối cùng thì họ không nắm được, những văn bản ở trên mạng đều là bản điện tử, nhưng đều là bản chuẩn, tuyệt đối chỉ được lưu hành trong nội bộ, bởi vì không có văn bản thật, cho nên không có khả năng là có người làm giả. Sao? Chuyện này có vấn đề gì sao?
- Bao gồm cả những văn bản của tuần trước, tất cả đều bị tiết lộ ra hết sao?
Dương Thần hỏi cẩn thận.
Lâm Nhược Khê “ừ” một tiếng:
- Anh không phải nghi ngờ em đấy chứ, dù sao nếu như nói đến việc ai đó nắm giữ tài liệu, thì em cũng có điểm đáng nghi ngờ, huống hồ không phải em cũng không có động cơ gây án.
Dương Thần dở khóc dở cười:
- Nhược Khê, sao em lại nói móc anh như vậy, chín mươi phần trăm cổ phần Quốc Tế Ngọc Lôi ở trong tay em, em có lý do gì để tự hủy hoại lợi ích của mình đi như thế chứ? Mặc dù anh biết trong lòng em rất không thích Minh Ngọc, nhưng cũng cũng sẽ không dùng loại thủ đoạn này đi ức hiếp cô ấy, em là một người phụ nữ kiêu ngạo, không phải sao?
Lâm Nhược Khê yên lặng một lúc, không để ý gì đến đánh giá của Dương Thần, hơn nữa còn nói:
- Hiện giờ trong tay em chỉ còn năm mươi phần trăm cổ phần công ty thôi...
- Cái gì?
Dương Thần sửng sốt.
- Không phải trước đây em nắm giữ chín mươi phần trăm cổ phần sao? Sao đột nhiên chỉ còn lại năm mươi phần trăm?
Lâm Nhược Khê nói:
- Bởi vì sau khi tung sản phẩm mới ra thị trường, qui mô công ty được mở rộng, hơn nữa mấy tháng gần đây em không ngừng thu mua sản nghiệp giải trí, nhu cầu tiền mặt lớn, số tiền trước đây vay ở ngân hàng Thụy Sỹ, em đã trả hết rồi, hiện tại công ty ta trên thị trường đang rất được giá, cả thế giới đang đánh giá rất cao, giá cổ phiếu liên tục tăng không giảm, em đã bán bớt ba mươi lăm phần trăm cổ phần đi. Dù sao thì người nắm giữ cổ phần nhiều nhất cũng là em, cho nên việc này cũng không ảnh hưởng gì nhiều.
Dương Thần bực bội nói:
- Số tiền vay ở ngân hàng Thụy Sỹ căn bản là không cần phải trả luôn, không phải lúc đầu giám đốc ngân hàng đã nói rõ với em rồi sao? Em còn rúc vào cái sừng trâu ấy để làm gì! Hơn nữa em thiếu tiền, thì nói với chồng em một tiếng, việc gì mà phải đi bán cổ phần của mình đi.
- Hừ, cũng chẳng phải là em không có tiền, em có thể tự nuôi mình được, việc gì phải đi hỏi anh.
Lâm Nhược Khê đột nhiên cảm thấy bất mãn với chủ nghĩa nam tử hán của Dương Thần.
- Lẽ nào em hỏi anh lấy tiền, thì anh sẽ phải lợi dụng uy hiếp em cái gì đó hay sao? Em cũng xem thường anh quá rồi đấy. Còn nữa, em hãy nghĩ kỹ mà xem, bây giờ em chỉ nắm có năm mươi phần trăm cổ phần, ngộ nhỡ cổ phiếu có biến động, có người muốn đấu tiền với em thì làm thế nào, giống như tình huống ngày hôm nay chẳng hạn, một khi thị trường chứng khoán mở cửa, thì em sẽ gặp phiền toái lớn rồi.
Dương Thần chau mày nói.
Lâm Nhược Khê bất mãn nói:
- Chẳng lẽ em là thần tiên sao? Làm sao em biết sẽ xảy ra chuyện như thế này, huống hồ đây còn là công ty đa quốc gia theo chế độ Chủ tịch hội đồng quản trị, có chức vị giống như em, Bill Gates của Microsoft cũng mới chỉ nắm giữ hai mươi phần trăm cổ phần thôi đấy, em nắm giữ lấy năm mươi phần trăm cổ phần cũng đã là một tỷ lệ rất lớn rồi, chuyện này lẽ nào cũng là sai sao?
Dương Thần cũng không muốn nói nhiều đến đề tài rối rắm này nữa, thở dài, nói:
- Được rồi, được rồi, chuyện này không còn gấp gáp nữa rồi, điều anh muốn nói là, nếu như đoán không nhầm, công việc đi photo những văn kiện đó, là giao cho Ngô Nguyệt đi làm đúng không?
Lâm Nhược Khê do dự nói:
- Anh nghi ngờ Ngô Nguyệt lén lút đụng chân đụng tay vào đó sao?
Dương Thần nói:
- Máy photo đặt ở đâu? Anh nhớ là ở trong văn phòng không có.
Lâm Nhược Khê nói:
- Vâng, tất cả đều đặt ở phòng trợ lý của Ngô Nguyệt ở bên cạnh, nhưng chuyện đó cũng không có khả năng, nhưng những văn bản quan trọng như thế này, rất nhiều lần em đều tự mình đi xem Ngô Nguyệt photo, rồi mang về phòng làm việc, nếu như Ngô Nguyệt có làm gì, thì em không thể không biết được.
- Vấn đề cuối cùng, trong két sắt ở văn phòng làm việc của Minh Ngọc, những văn kiện đấy còn nguyên, vẫn còn ở bên trong đúng không?
Dương Thần nói.
- Anh... mở két sắt ra rồi?
Lâm Nhược Khê hoài nghi nói.
Dương Thần nói:
- Không, anh chỉ đoán thôi.
Lâm Nhược Khê thành thực đáp:
- Chính xác là vẫn còn ở bên trong, chuyện này em đã sớm biết rồi, nhưng bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển như vậy, chỉ cần vài thiết bị số, chỉ cần copy lại văn bản là coi như xong chuyện rồi, điều này không thể giúp Minh Ngọc gỡ bỏ được mối hiềm nghi, dù sao thì chuyện mang theo những văn kiện thật bên mình cũng là một chuyện phiêu lưu mạo hiểm, nếu như em là tên ăn trộm, thì cũng sẽ không trộm những thứ đó đi.
- Hừ, nói như vậy, tất cả mọi chuyện đều đã có thể nghĩ thông được rồi... cũng không phải là do Ngô Nguyệt có ý đồ xấu gì, chỉ là cô ấy đã vô tình tiếp tay cho kẻ khác mà thôi...
Liên tưởng đến những hình ảnh đã từng nhìn thấy, những ý nghĩ trong đầu Dương Thần đã trở nên rõ ràng, thở phào nhẹ nhõm cười.
Nhưng, Lâm Nhược Khê ở đầu dây bên đó lại không hề có phản ứng gì, cũng không hỏi nhiều là tại sao.
Dương Thần còn đợi người phụ nữ đó hỏi mình, để còn khoe ra, đợi được một lúc, lại chỉ nghe thấy tiếng “lách cách” giống như tiếng vật cứng gì đó va vào nhau.
- Nhược Khê? Nhược Khê? Em còn ở đó không?
Dương Thần bắt đầu thấy lo lắng trong lòng.
- Bà xã! Em đừng dọa anh, alo, alo...
Đầu bên kia điện thoại không có bất cứ tiếng gì đáp lại, nhưng vẫn gọi được.
Dương Thần đột nhiên ý thức được chuyện gì đang xảy ra, vội vàng lao vào văn phòng, cũng không đi thang máy, chạy ra phía cầu thang thoát hiểm không người ở phía sau, thả người xuống, trực tiếp nhảy đến tầng làm việc của Tổng giám đốc!
Cái bóng của Dương Thần vừa xuất hiện ở trong hành lang, đi từ phòng làm việc ra, Ngô Nguyệt cũng muốn gặp Lâm Nhược Khê, vừa hay lại gặp Dương Thần ở đây!
Nhìn thấy bộ dạng Dương Thần vô cùng lo lắng, Ngô Nguyệt nhất thời có chút kinh hoàng, không đợi cô chào hỏi, Dương Thần đã chạy ngay đến phòng Tổng giám đốc, rồi ra sức dùng sức tông cửa!
Vào đến văn phòng, cảnh tượng trước mắt khiến cho Dương Thần thót tim!
Trên tấm thảm trước bàn làm việc, Lâm Nhược Khê nằm trên đó hôn mê bất tỉnh, một tay vẫn còn cầm chiếc điện thoại di động, hiển nhiên là vừa lúc nãy vẫn còn nói chuyện với Dương Thần, bây giờ đột nhiên lại ngất ra như thế này!
Ngô Nguyệt chạy vào theo sau, nhìn thấy cảnh tượng này, hét toáng lên, những văn bản ôm trong lồng ngực rơi tung tóe, trong mắt hiện rõ sự hoảng loạn.
Dương Thần trong chớp mắt đã bình tĩnh trở lại, đi đến bên cạnh Lâm Nhược Khê rồi quỳ xuống, một tay bắt lấy mạch của Lâm Nhược Khê, một tay ôm cô vào lòng, rồi vận nguyên khí truyền vào trong cơ thể cô, đồng thời kiểm tra cả những bộ phận khác trong cơ thể cô.
Lát sau, ánh mắt Dương Thần bốc lửa, hơi run run!
Lần này kiểm tra, Dương Thần phát hiện nội tạng của Lâm Nhược Khê đặc biệt là khu vực gan, không ngờ lại có một lượng độc tố lớn như vậy!
Những chất này tạm thời sẽ không gây nguy hiểm cho tính mạng, nhưng hiển nhiên sẽ ăn mòn nội tạng của Lâm Nhược Khê, là hư tổn những tế bào khỏe mạnh, nếu không nhầm, thì trong một khoảng thời gian ngắn nữa thôi sẽ chuyển thành ung thư ác tính!
Lâm Nhược Khê vừa rồi đột nhiên phát bệnh, hệ thống miễn dịch của cơ thể phản ứng lại, thần kinh đại não lựa chọn bảo vệ cơ thể nên mới ngất đi.
- Lâm ... Lâm tổng chuyện này là như thế nào vậy?
Ngô Nguyệt mặt tái mét, không kìm nổi rơi nước mắt, run rẩy đứng ngây người ra ở bên cạnh.
Dương Thần truyền chân khí vào, khiến cho tình trạng bệnh của Lâm Nhược Khê ổn định trở lại, nói:
- Lúc nãy Nhược Khê ăn cái gì, uống cái gì không?
Ngô Nguyệt ngây người ra một lát, nhỏ giọng nói:
- Tôi chỉ đưa cho Tổng giám đốc Lâm một cốc cà phê mà bình thường hay uống thôi...
Nói rồi, chỉ lên cốc cà phê nóng đã uống được một nửa ở trên bàn.
Dương Thần sắc mặt u ám hỏi:
- Cốc cà phê này là chính tay cô pha, không có bất cứ người nào đụng tay vào sao?
Ngô Nguyệt sắc mặt trắng bệch.
- Giám đốc Dương, không... không phải tôi, tôi thật sự không biết tại sao lại trở nên như thế này, đây là loại cà phê mà Tổng giám đốc Lâm thích nhất, từ trước đến nay luôn uống loại này mà...
Dương Thần ôm Lâm Nhược Khê lên, nói với Ngô Nguyệt:
- Đợi lát nữa tôi sẽ phái một người nước ngoài đến đây, cô đưa chỗ cà phê còn lại cho người đấy, sau đó để anh ta đến phòng làm việc của cô lấy một thứ. Nếu như có người hỏi Nhược Khê ở đâu, thì nói sức khỏe không được tốt, đến viện điều trị rồi, những chuyện khác, cô đừng có quản!
Từ trước đến nay Ngô Nguyệt luôn cảm thấy Dương Thần ngứa mắt, nhưng giờ phút này lại không dám thoái thác, chỉ dám gật đầu đồng ý, ánh mắt tràn ngập sự lo lắng.
Dương Thần ôm Lâm Nhược Khê xuống lầu, sau khi đến bãi đỗ xe, trực tiếp lái xe đưa Lâm Nhược Khê rời khỏi đây, đến thẳng bệnh viện.
Đợi đến khi lái xe ra tới đường rồi, Dương Thần mới gọi điện thoại liên lạc với Mạc Lâm, Mạc Lâm còn đang tranh thủ thời gian điều tra gia cảnh của Lý Minh Hòa, không có cách nào phân thân, Dương Thần liền bảo anh ta phái một người trong đội đến trụ sở chính của Quốc Tế Ngọc Lôi, lấy hai vật chứng về căn cứ bí mật phân tích, đồng thời cũng theo dõi tông tích vị trí của Lý Minh Hòa, nhất định không được đánh rắn động cỏ, nhưng cũng không được để hắn “biến mất”.
Chạy nhanh tới bệnh viện, cũng may là có nguyên khí của Dương Thần giữ cho ổn định, nên bệnh tình cũng không nặng thêm.
Sau khi yêu cầu một phòng chăm sóc đặc biệt, Dương Thần không để cho bác sĩ đến khám, vốn dĩ cũng không có ý định để bác sĩ dùng những phương pháp trị liệu bình thường để điều trị bệnh tình của Lâm Nhược Khê.
Sau khi khóa cửa phòng lại, điện thoại cũng tắt máy để không bị quấy rầy, Dương Thần mới bắt đầu sử dụng “Hướng Niệm Dẫn Sinh Kinh” có chứa những tổ chức tế bào đặc tính, kết hợp với nguyên khí hôm nay truyền vào, đả thông kinh mạch và bài trừ tất cả những độc tố có trong cơ thể của Lâm Nhược Khê.
Giống như lần trước, máu của Đường Uyển bị nhiễm độc, cơ thể nhiễm độc của Lâm Nhược Khê bây giờ đã yếu đi nhiều, nếu như không phải lượng độc tố tích tụ trong người lớn như vậy, thì cơ thể cũng sẽ không bị ảnh hưởng nghiêm trọng như thế này.
Tuy nhiên, điều này cũng khiến cho việc điều trị của Dương Thần thuận tiện hơn, không cần phải dùng cả máu của mình để bài tiết độc tố trong cơ thể ra, chỉ cần dựa vào đường dẫn chân khí, là có thể tống khứ độc tố ra ngoài cơ thể rồi.
Vì không muốn làm tổn thương đến các cơ quan nội tạng của Lâm Nhược Khê, Dương Thần làm thật cẩn thận, ước chừng phải gần một tiếng đồng hồ sau, mới tống khứ được chín mươi phần trăm độc tố ra khỏi cơ thể Lâm Nhược Khê.
Lúc kết thúc việc khai thông huyết mạch, khuôn mặt trắng nhợt của Lâm Nhược Khê mới hơi hơi ửng hồng, trong lúc hôn mê, một dòng máu đen chảy ra từ khóe miệng cô!
Dương Thần sớm đã có chuẩn bị, dùng một chiếc khăn ướt lau đi, không để cho máu đen chảy vào quần áo của Lâm Nhược Khê.
Nhìn đôi môi khô khốc của cô, hơi thở yếu ớt, mái tóc rối bù, Dương Thần thở dài nặng nề, cầm lấy bàn tay mềm mại của cô, suy nghĩ thất thần.
Trên thực tế, đối với Dương Thần mà nói, không cần biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, chỉ cần người không làm sao, thì công ty với tài sản, có cũng được mà không có cũng được. So với việc công ty bị tội, lúc nhìn thấy Lâm Nhược Khê hôn mê, tim Dương Thần đã đập nhanh vô cùng, thậm chí còn cảm thấy mình không thể thở được.
Đang lúc Dương Thần xúc động bùi ngùi, thì Lâm Nhược Khê từ từ tỉnh lại, ánh mắt có chút mơ hồ nhìn bốn phía xung quanh, sau khi xác định được đây là phòng bệnh, hình như đã nhớ ra được lúc nãy đã xảy ra chuyện gì, mới từ từ nhìn Dương Thần đứng ở trước giường, yếu ớt nói:
- Công ty... như thế nào rồi...
Dương Thần đang vui mừng vì cô đã tỉnh lại, chạy đến bình nước ấm rót nước định đưa cho cô uống, vừa nghe thấy câu này, vẻ mặt vui mừng lập tức đông cứng lại.
Cầm chén nước chậm rãi đặt lên trên mặt bàn, sắc mặt Dương Thần khó coi nhìn cô, nói:
- Trong đầu của em không thể chứa được chuyện khác hay sao? Công ty, công việc, em không thấy phiền, nhưng anh nhìn thì thấy phiền đấy! Bây giờ em đã nằm ở bệnh viện rồi, lẽ nào còn không chịu quan tâm đến bản thân mình trước tiên hay sao? Lâm Nhược Khê, em như thế này không phải là chuyên nghiệp, em như thế này là vớ vẩn, ngốc nghếch!
Dương Thần càng nói càng giận, bỗng nhiên đứng dậy, hai tay chống nạnh bước đi thong thả trước giường bệnh, chỉ vào Lâm Nhược Khê nói:
- Sớm biết như thế này thì anh đã không để em tỉnh lại nhanh như vậy! Để em nằm như vậy cho xong! Quốc Tế Ngọc Lôi mà bị đóng cửa cũng tốt, khiến cho em biến hoàn toàn thành một bà nội trợ trong gia đình, đỡ phải họp hành với tăng ca gì hết, một người phụ nữ đã kết hôn mà bận rộn từ sáng đến tối cứ như đang đùa với tính mạng của mình vậy, có phải cả nhà sống dựa vào sức lao động của em đâu! Cơ thể em bị trúng độc rồi, có biết không hả? Nếu như anh không ở bên cạnh em, thì em có thể bị ung thư rồi đấy, có biết không hả!?
Cứ như vậy, Dương Thần quát to mắng mỏ một trận, chút giận ra ngoài!
Nhưng, lúc mới bắt đầu Lâm Nhược Khê có hơi ngây người ra, lúc sau, lại dùng ánh mắt dịu dàng nhìn hắn, mỉm cười hiền lành.
Dương Thần ý thức được Lâm Nhược Khê không hề tức giận, ngược lại, lại cảm thấy ngượng ngùng, cao giọng nói:
- Sao nào, cảm thấy những điều anh nói buồn cười sao? Anh nói cho em biết, em nói anh theo chủ nghĩa nam tử hán cũng được, nói anh ích kỷ cũng được, anh là như vậy rồi, tiểu nhân thì là tiểu nhân, anh không cần biết cái công ty kia sống chết thế nào, còn không tin sao, lẽ nào không có vị Tổng giám đốc như em, thì bọn họ không có cơm ăn sao?
Lâm Nhược Khê cúi đầu, đôi bàn tay trắng nõn đặt lên chiếc ga giường, yếu ớt nói:
- Bây giờ, Minh Ngọc vẫn còn ở trong đồn cảnh sát, anh ở đây, nói với em những câu này, lẽ nào không lo rằng cô ấy ở trong đồn cảnh sát sẽ cảm thấy ấm ức sao?
Ánh mắt Dương Thần tỏ vẻ bất đắc dĩ, cười đau khổ nói:
- Lo, đương nhiên là anh lo rồi, nhưng chuyện gì thì cũng phải cân nhắc nặng nhẹ.
- Bây giờ em đỡ hơn nhiều rồi, bây giờ anh đi làm chuyện khác đi.
Lâm Nhược Khê lắc đầu, ánh mắt nửa cười nửa không.
Dương Thần mất bình tĩnh, nổi giận thở dài:
- Lâm Nhược Khê, đúng là anh không còn cách nào với em nữa rồi, đến lúc này rồi còn đùa với anh được, bên ngoài đã đủ loạn lắm rồi, Minh Ngọc vẫn còn ở trong đồn cảnh sát, nhưng vì em, đến điện thoại anh cũng tắt rồi, chuyện gì cũng không lo nghĩ nữa, một lòng một dạ giải độc cho em, lẽ nào, em còn muốn anh móc tim của mình ra, cắt lát soi dưới kính hiển vi, lúc đó mới hiểu được lòng anh sao?