Sự xuất hiện của Dương Thần khiến cho cả phòng họp lại yên lặng trở lại, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt khác thường nhìn qua nhìn vào Dương Thần và Lâm Nhược Khê.
Hai người họ là vợ chồng bí mật, cách nghĩ của tất cả mọi người với Dương Thần không giống nhau, họ cho rằng Dương Thần là một tên công tử bột chỉ biết ăn chơi, coi như là một người đàn ông có gia thế bí ẩn, phù hợp với logic, chẳng qua mọi người ở đây không nắm rõ lai lịch của Dương Thần mà thôi.
Lưu Minh Ngọc nhìn thấy Dương Thần bước vào, lau nước mắt, cúi đầu, không nhìn hắn.
Dương Thần cũng không thèm để ý đến chi tiết vụn vặt đó, không chút do dự, đi đến phía sau cô, vỗ nhè nhẹ lên lưng cô.
Lưu Minh Ngọc giật mình, trước mặt nhiều người như vậy, lại còn ngay trước mặt Lâm Nhược Khê, Dương Thần làm như vậy, không còn nghi ngờ gì nữa chính là thể hiện sự quan tâm và ủng hộ với mình, tuy rằng vô cùng cảm động, nhưng lại khiến cô có chút khiếp đảm.
Rất nhanh, Lưu Minh Ngọc nhấc bàn tay của Dương Thần ra khỏi vai mình, lắc lắc đầu:
- Tôi không sao, Giám đốc Dương.
- Không sao mà còn khóc, đừng có cậy mạnh mẽ, em như này cũng không làm việc được nữa rồi, về nhà tắm nước nóng, rồi nghỉ ngơi đi.
Dương Thần ôn tồn nói.
Dương Thần vừa mới lau khô nước mắt, bây giờ lại bắt đầu rơm rớm, cảm động không nói nên lời, chỉ có điều, không ngừng lắc đầu, ra vẻ mình không có vấn đề gì cả.
Nhìn thấy cảnh tượng này, không khí trong phòng lại trở nên khác thường, tất cả mọi người đều đã nhìn ra điểm mấu chốt.
Nhưng Lâm Nhược Khê cũng không thay đổi bất cứ cảm xúc nào, không nhìn thấy bất cứ sự vui mừng giận dữ nào, chỉ im lặng nhìn Dương Thần an ủi Lưu Minh Ngọc được một lúc, rồi mới nói:
- Anh định xử lý như thế nào?
Dương Thần quay đầu lại, nhìn người phụ nữ không chút biểu cảm này, có chút hơi ngại ngùng xấu hổ, cười cười nói:
- Cái đó... bà xã, em đừng nghiêm túc như vậy, nhìn em anh thấy hơi sợ sợ đấy.
Lâm Nhược Khê chau mày:
- Tôi không rảnh để nói đùa với anh, còn nữa, đây là công ty, Giám đốc Dương.
- Ặc...
Dương Thần sờ tay ra sau gáy, nhìn một lượt những người đang nhìn mình, ngượng ngùng cười nói:
- Anh cũng chưa nghĩ ra xem phải đi điều tra như thế nào, nhưng em yên tâm, sớm muộn gì anh cũng điều tra ra thôi.
Mọi người thiếu chút nữa thì té nhào khỏi ghế, còn chưa nghĩ ra? Tên này đang nói đùa với mọi người sao?
- Ồ đúng rồi.
Dương Thần vỗ tay, cười nói:
- Thực ra chuyện này rất đơn giản, không phải ở công ty có máy camera sao, xem xem camera đã ghi lại được những gì rồi, rốt cuộc mấy ngày gần đây, ngoài Lưu Minh Ngọc ra còn có ai đụng vào két bảo hiểm không, không phải là sẽ xong ngay sao?
Mọi người tỏ vẻ kỳ quái, đều có vẻ gì đó ngượng ngùng, cuối cùng, cũng có Mạc Thiện Ny đứng lên giải thích:
- Giám đốc Dương, có thể anh không chú ý, mặc dù trong công ty có rất nhiều nơi lắp camera, nhưng văn phòng làm việc của những lãnh đạo cao cấp, thì đều không lắp, bởi vì như vậy thì sẽ gây trở ngại cho việc trao đổi.
Dương Thần cứng đờ mặt, không có camera? Vậy thì là ai, vậy thì không thể biết được người nào trộm chúng đi sao?
- Giám đốc Dương, tôi thấy anh nói chuyện vẫn nên suy nghĩ thì hay hơn.
Lý Minh Hòa cười nhạo nói.
Dương Thần lườm anh ta một cái.
- Anh có cách tìm ra thủ phạm à?
- Tôi? Mặc dù tôi rất hy vọng là mình có thể làm được, nhưng tôi đương nhiên là không có cái năng lực ấy.
Lý Minh Hòa buông lỏng tay nói.
- Vậy thì câm miệng lại.
Dương Thần tiếp tục phản ứng với hắn ta, đoạn lại quay sang Lâm Nhược Khê vuốt ngực nói:
- Bà... À không, Tổng giám đốc Lâm, cô yên tâm, nhiều nhất là hai ngày, tôi bảo đảm có thể đưa cho cô câu trả lời.
Lâm Nhược Khê sau khi nghe xong, căn bản là không thèm đáp lại, còn quay đầu lại nói với Ngô Nguyệt:
- Cảnh sát đã đến chưa?
Ngô Nguyệt gật đầu:
- Đến rồi, năm phút trước đã đến đây rồi, bây giờ đang ở một phòng khác đợi chúng ta họp xong.
Lâm Nhược Khê nói:
- Để bọn họ vào.
- Vâng.
Ngô Nguyệt vâng lệnh, đi ra khỏi phòng họp.
Dương Thần nghe đến những câu này, nhíu mày hỏi:
- Hóa ra em đã báo cảnh sát rồi.
Lâm Nhược Khê hờ hững liếc hắn một cái.
- Xảy ra chuyện như thế này, không báo thì cảnh sát cũng sẽ tự tìm đến.
Dương Thần nghĩ ra điều gì đó, hơi cao giọng một chút, hỏi:
- Lẽ nào em muốn để cảnh sát dẫn Minh Ngọc đi?
Sắc mặt Lâm Nhược Khê không hề thay đổi, gật gật đầu.
- Cảnh sát không phải là những kẻ ngốc, với tình hình như hiện nay, Lưu Minh Ngọc là nghi phạm số một, trộm cắp, buôn bán chuyện cơ mật của công ty không phải là tội nhẹ, cộng thêm việc cổ phiếu của chúng ta bị tụt dốc không phanh, tài chính có vấn đề, đối với Trung Hải là một đả kích lớn, bắt người bị tình nghi số một cũng là điều dễ hiểu thôi.
Những lời này vừa nói ra, những người trong phòng đều cảm thấy kinh ngạc, bọn họ không ngờ, Lâm Nhược Khê lại có thể quyết đoán đến như vậy, dù gì thì Lưu Minh Ngọc cũng là nhân viên của cô ấy nhiều năm như vậy, vốn tưởng rằng chỉ chất vấn Lưu Minh Ngọc mà thôi, không ngờ sớm đã báo cảnh sát tới rồi, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng dẫn người đi.
Lưu Minh Ngọc ngây người ra, dường như cũng không ngờ rằng Lâm Nhược Khê nói đi báo cảnh sát là đi báo cảnh sát, ngồi yên ở đó im lặng không nói năng gì, giống như là đã cam chịu vậy.
Mạc Thiện Ny dường như không thể tin được vào những chuyện đang xảy ra trước mắt, nhìn Lâm Nhược Khê, rồi lại nhìn Dương Thần, hy vọng Dương Thần có thể ngăn chặn được mọi chuyện.
Lúc này, hai người đàn ông mặc trang phục cảnh sát đã bước vào phòng họp, sau khi Ngô Nguyệt chỉ cho bọn họ biết ai là Lưu Minh Ngọc, hai người cảnh sát đó liền đi tới hai bên của Lưu Minh Ngọc .
- Cô Lưu Minh Ngọc, theo như tin tình báo và những chứng cứ nắm được ở trong tay, chúng tôi nghi ngờ cô đã tiết lộ và bán những thông tin cơ mật của công ty ra bên ngoài, làm trái với quy định kinh doanh, hiện giờ cô là đối tượng tình nghi số một, mời cô theo chúng tôi về đồn hỗ trợ điều tra, có quyền im lặng, có quyền mời luật sư, nhưng bất cứ điều gì cô nói bây giờ đều có thể gây ảnh hưởng bất lợi cho cô.
Một anh cảnh sát sau khi nói xong, liền đứng trước Lưu Minh Ngọc làm tư thế “mời”.
Lưu Minh Ngọc hít một hơi thật sâu, cũng không có ý phản kháng và giải thích, định đứng dậy rời đi cùng bọn họ.
- Chờ một chút.
Dương Thần ấn Lưu Minh Ngọc ngồi xuống, thấp giọng chất vấn Lâm Nhược Khê:
- Lâm Nhược Khê, nhất định em phải làm như thế này sao?
Lâm Nhược Khê không động đậy nói:
- Không phải là em muốn làm như thế này, nhưng chuyện đã xảy ra rồi, nên phải làm như vậy.
- Em biết rõ cô ấy không phản bội.
Dương Thần cũng không ngờ rằng Lâm Nhược Khê thật sự muốn đưa Lưu Minh Ngọc đến đồn cảnh sát, trong lòng cảm thấy vô cùng bực bội.
Lâm Nhược Khê lạnh lùng nói:
- Anh sai rồi, em chỉ tin vào sự thật trước mắt, sự thật chính là Lưu Minh Ngọc là đối tượng tình nghi số một, Dương Thần đại nhân, nếu như anh muốn tham gia điều tra, thì tùy anh, nhưng, cảnh sát muốn dẫn Lưu Minh Ngọc đi, là việc em phải chịu trách nhiệm với toàn bộ công nhân của Ngọc Lôi trên thế giới này, chứ không phải dùng tình cảm cá nhân mù quáng để phán đoán.
- Xử lý xong những việc này, em còn phải chủ trì rất nhiều những cuộc họp khẩn cấp để ứng phó với một loạt vấn đề, em không có thời gian để đôi co với anh.
Ánh mắt Lâm Nhược Khê vô cùng cương quyết, không chút sợ hãi nhìn Dương Thần, kiên định và vô tình.
Dương Thần đột nhiên mỉm cười.
- Đúng là một vị Tổng giám đốc tốt, quá tốt... Tôi...
Không đợi Dương Thần nói xong, Dương Thần liền cảm thấy có người dùng lực túm lấy tay mình.
Dương Thần quay người lại, nhìn thấy đôi mắt Lưu Minh Ngọc ngân ngấn nước, theo sát mình lắc lắc đầu.
- Xin anh, đừng nói nữa, quyết định của Tổng giám đốc Lâm là đúng đắn, em cũng không có cách nào biện minh cho mình, vốn dĩ em cũng không biết tại sao lại trở nên như thế này, nếu như thật sự anh muốn giúp đỡ em, thì hãy tìm ra người phạm tội, đừng cãi nhau với Tổng giám đốc Lâm nữa.
Lưu Minh Ngọc miễn cười miễn cưỡng.
- Em không sao, cũng không phải là hình phạt gì, chỉ là hỗ trợ điều tra thôi, em nói thật hết những chuyện em biết là được rồi.
Nhìn ánh mắt cầu khẩn của Lưu Minh Ngọc , Dương Thần không đành lòng tiếp tục tra tấn cô, trong lòng cảm thấy vô cùng đau đớn, chỉ đành để cảnh sát dẫn cô đi.
Lâm Nhược Khê cũng không quan tâm nhiều đến việc Lưu Minh Ngọc bị dẫn đi, lại quay ra trực tiếp nói với mọi người:
- Bây giờ mọi người quay về với cương vị của mình, Lưu Minh Ngọc đi rồi, thì Bộ phận quan hệ công chúng tạm thời do Phó trưởng bộ phận đảm nhiệm, mỗi một bộ phận dựa theo tình hình thực tế mà đối phó, tổ chức các cuộc họp, buổi chiều Ngô Nguyệt sẽ thông báo cho các vị về những vấn đề khác, tan họp.
Tất cả mọi người đều không dám chậm trễ, Lưu Minh Ngọc trực tiếp bị giải đi, khiến cho bọn họ bị đả kích rất lớn, đủ có thể thấy được, cô Tổng giám đốc trẻ đẹp của chúng ta tàn nhẫn đến mức nào, đúng là không thể coi thường được.
Mọi người lục đục rời khỏi phòng họp, Mạc Thiện Ny có chút do dự có nên hay không tiếp tục khuyên Lâm Nhược Khê, nhưng nhìn thấy Dương Thần vẫn còn ở đây, cũng chỉ có thể cắn răng, đi ra ngoài xử lý những chuyện gấp trước.
Đợi mọi người đi hết rồi, Lâm Nhược Khê mới dẫn Ngô Nguyệt chuẩn bị về phòng làm việc của mình.
Dương Thần hắng giọng gọi Lâm Nhược Khê lại, nói:
- Tại sao lại không cho anh một cơ hội chứng minh Minh Ngọc trong sạch, rõ ràng em biết anh có thể làm được, hơn nữa, cho dù một ngày thôi cũng được, tại sao chứ?
Lâm Nhược Khê quay lưng lại, dừng bước, yên lặng hồi lâu, để cho Ngô Nguyệt về phòng làm việc trước, sau đó mới lãnh đạm nói:
- Em chỉ làm làm chuyện công, không tại sao cả.
- Minh Ngọc vì cái công ty này khổ sở vất vả biết bao nhiêu, lẽ nào đến thời gian một ngày cũng không thể hoãn lại được sao? Tại sao em lại không chút băn khoăn vậy, tại sao lại làm cô ấy tổn thương sâu sắc như vậy?
Dương Thần nói.
Lâm Nhược Khê xoay người lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn Dương Thần, nói:
- Vậy trước mặt bao nhiêu người đi an ủi Minh Ngọc như vậy, không để ý đến cảm nhận của em, vậy có được không?
Dương Thần sửng sốt, nói:
- Tình hình lúc nãy, lẽ nào muốn anh giương mắt ra nhìn cô ấy cô độc một mình, bị bao nhiêu người công kích như vậy sao?
- Vậy còn em, tất cả mọi người đều biết em là vợ của anh, anh lại đứng trước mặt em quan tâm người phụ nữ khác, anh có từng suy xét đến ánh mắt của người khác nhìn em không?
Lâm Nhược Khê lạnh lùng nói:
- Một khi anh đã có thể vì Lưu Minh Ngọc mà không thèm bận tâm đến cảm nhận của em, vậy thì tại sao em lại phải để ý đến việc đưa cô ta vào đồn công an chứ? Huống hồ, thực tế là nên xử lý như vậy.
- Em thấy anh quan tâm đến Minh Ngọc, nên mới lật mặt với anh?
Dương Thần cảm thấy không thể tin nổi.
Lâm Nhược Khê cười khinh thường nói:
- Tùy anh nghĩ thế nào cũng được, bây giờ em rất bận, không muốn cãi cọ nhiều với anh làm gì, có tiền có thế, nếu như thực sự anh muốn Lưu Minh Ngọc ít phải chịu khổ, thì tốt nhất là mau chóng đi điều tra, giải quyết nguy cơ lần này, nhưng em có thể nói rất rõ ràng với anh rằng, nguy cơ lần này, không phải đơn giản mà có thể dùng tiền để giải quyết được, bởi vì đụng chạm đến tình hình hoạt động, phát triển của công ty, anh làm thế nào thì làm.
Lâm Nhược Khê nói xong, bước nhanh đi.
Dương Thần đứng trơ mắt ra nhìn Lâm Nhược Khê bước vào thang máy, hít một hơi thật sâu, oán hận vung tay lên, mọi chuyện hiển nhiên là phức tạp hơn mình nghĩ nhiều.
Tuy nhiên Dương Thần cũng không quá rối trí, xem xét tình hình trước mắt, so với những gì mình dự đoán, tên Lý Minh Hòa là kẻ đáng nghi nhất, theo như thái độ của anh ta thì Lý Minh Hòa nghiễm nhiên là muốn đổ mọi tội danh lên đầu Lưu Minh Ngọc .
Còn nữa, lúc trước mình đi đến phòng làm việc của Lưu Minh Ngọc, còn gặp tên đó nữa mà, hơn nữa dựa vào lời Lưu Minh Ngọc nói, Lý Minh Hòa thường đến văn phòng của Lưu Minh Ngọc nói chuyện phiếm và bàn công việc, là khách quen, cộng với quan hệ của Lý Minh Hòa và Ngô Nguyệt, nói không chừng lại moi móc được bí mật gì cũng nên.
Vấn đề mấu chốt bây giờ, là không có camera giám sát ghi lại tình huống lúc bấy giờ, nếu như có thể tìm được chứng cứ chính xác liên quan đến Lý Minh Hòa, thì coi như mình cũng bị Lý Minh Hòa làm thịt, coi như không làm nên chuyện gì, không thể nào giải nỗi oan khuất cho Lưu Minh Ngọc được.
Hơn nữa, Dương Thần cũng không cho rằng, một mình Lý Minh Hòa lại dám vuốt râu hùm, chuyện như thế này nếu như không có một hậu thuẫn vững chắc, thì người đó đúng là kẻ ngốc, hơn nữa kiểu phạm tội như thế này cũng không phải một mình anh ta có thể đụng đến được những tài liệu không có người sử dụng đấy được, như vậy chẳng khác gì tự làm khó mình.
Cho nên, tìm ra được chứng cứ phạm tội của Lý Minh Hòa, và nhân vật đứng sau lưng anh ta, đều là những việc phải làm trước tiên.
Dương Thần suy nghĩ thật cẩn thận, rồi sau đó gọi điện cho tiểu Đội trưởng đội Hải Ưng-Mạc Lâm.
- Minh Vương Các Hạ, có phải ngài vì chuyện rắc rối của Quốc Tế Ngọc Lôi ngày hôm nay mà gọi điện đến không ạ?
Mạc Lâm ở đầu dây bên kia nói có phần đắc ý.
Dương Thần buồn rầu nhéo nhéo mũi, xem ra quả thực là mọi người đều đã biết chuyện này, nói:
- Đừng phí lời, đến tổng công ty của Ngọc Lôi một chuyến đi, tôi cần khả năng chuyên môn của cậu để xác nhận một số phán đoán, hy vọng là tôi đúng...