Cả buổi chiều, Dương Thần đi dạo phố cùng Mạc Thiện Ny, khiến cho tâm trạng của cô tốt hơn nhiều, cuối cùng cũng không còn lo lắng về mấy chuyện đấy nữa.
Đợi đến giờ tan làm mới về nhà, vừa đúng lúc nhìn thấy Lâm Nhược Khê đang ngồi xem ti vi cùng với Quách Tuyết Hoa và vú Vương.
Nhìn thấy Dương Thần về nhà, ánh mắt Lâm Nhược Khê có ý gì đó không rõ ràng, nhưng chắc chắn là, Lâm Nhược Khê có chút không hài lòng.
- Mẹ, con đi bưng thức ăn lên.
Lâm Nhược Khê đứng dậy, lập tức đi đến phòng bếp, cũng không chào hỏi gì Dương Thần.
Dương Thần có chút hơi khó hiểu, hôm qua vừa mới làm hòa xong, quan hệ đã tiến thêm được một bước nữa, sao bây giờ lại ném cho mình ánh mắt như vậy?
Vì thế, Dương Thần cũng theo cô vào bếp, bưng hai đĩa thức ăn ra, đứng phía sau Lâm Nhược Khê, cười tủm tỉm nói:
- Vợ yêu, chồng về đến nhà sao không chào hỏi tiếng nào, như thế này không hòa thuận lắm đâu.
Lâm Nhược Khê đem đồ ăn để lên trên bàn, quay người lại cười mỉa mai:
- Chiều này anh đi làm chuyện gì.
Dương Thần nghẹn lời, nhìn bộ dạng của Lâm Nhược Khê, chắc đã biết chuyện chiều nay mình đưa Mạc Thiện Ny đi dạo phố.
- Không nói được sao? Để em nói cho, buổi sáng công ty đang họp, tại sao giám đốc Dương lại đưa Phó chủ tịch Mạc đi ra ngoài, cả buổi chiều cũng không nhìn thấy bóng dáng đâu. Ngô Nguyệt còn chạy đến văn phòng hỏi em có biết chuyện không.
Lâm Nhược Khê căm giận trừng mắt nhìn Dương Thần nói:
- Anh thấy em nên trả lời như thế nào, nói em không biết? Vậy thì buồn cười quá, không biết chồng của em đi ra ngoài hẹn hò với cấp dưới của mình. Nói em biết? Vậy thì còn ra thể thống gì nữa.
Dương Thần bất đắc dĩ nhún vai.
- Anh... anh suy xét không chu toàn, thật ra bọn anh không làm gì cả, em cũng biết, gần đây Thiện Ny tâm tính bất ổn, anh cũng chỉ dẫn cô ấy đi ăn một bữa cơm, và đi dạo phố thôi.
- Anh không cần phải báo cáo với em, em không quản được anh, em cũng không muốn trở thành người phụ nữ ghen tuông hồ đồ, chỉ hy vọng anh đừng để lúc em phải đối mặt với cấp dưới, mà không thể nói được gì.
Lâm Nhược Khê nói.
Dương Thần cười lấy lòng nói:
- Không thì như vậy, ngày mai anh đi chơi cùng em một ngày? Vừa hay mấy chuyện ở công ty cũng đã làm xong, anh rảnh.
Lâm Nhược Khê lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái.
- Anh thực biết quan tâm. Xin lỗi, anh rỗi, em không rỗi.
Nói rồi, cũng chẳng thèm để ý đến phản ứng của Dương Thần, tiếp tục vào bếp bưng đồ ăn lên.
Dương Thần gập gập bàn tay, cũng không biết làm thế nào để Lâm Nhược Khê hết giận, lần này đúng là tránh vỏ dưa thì gặp vỏ dừa, lại nghĩ, lúc Lâm Nhược Khê bị Ngô Nguyệt hỏi chuyện này, chắc cũng cảm thấy xấu hổ không biết nên trả lời như nào.
Bữa cơm chiều, Dương Thần ăn không thấy ngon, bởi Lâm Nhược Khê không nói câu nào, ăn cơm xong liền về phòng làm việc.
Dọn dẹp xong bát đũa, Quách Tuyết Hoa cởi chiếc tạp dề ra, bỗng nhiên gọi Dương Thần lại, nói:
- Con trai, vào phòng với mẹ.
Dương Thần bực bội, mẹ mình lại làm sao vậy, nhưng cũng gật đầu, đi lên theo.
Vào đến phòng Quách Tuyết Hoa, Dương Thần ngồi xuống mép giường, nhìn kỹ khuôn mặt của Dương Thần trong chốc lát, cười hiền lành nói:
- Lúc nãy con nói chuyện với Nhược Khê, mẹ có nghe được một chút. Chuyện này là con không đúng rồi, sao lại để Nhược Khê rơi vào hoàn cảnh xấu hổ như vậy được. Người trong nhà chúng ta biết thì đã đành, để người ngoài biết được, bất luận là Nhược Khê hay Thiện Ny đều có ảnh hưởng không tốt.
Dương Thần yên lặng gật đầu,
- Con cũng nghĩ rồi, quả thật có suy nghĩ không chu toàn. Nhưng... bởi vì con không hẹn được với Thiện Ny, trong lòng rất lo lắng, nên cũng không quản nhiều như vậy.
Quách Tuyết Hoa thở dài nói:
- Con thật là... thích con bé đấy đến như vậy sao? Cho dù mẹ nó có phản đối, con cũng không chịu buông tay sao?
Dương Thần lắc đầu cười, ánh mắt lộ vẻ thương nhớ,
- Nếu như bây giờ bắt con buông tay, thì lúc đầu con đã không đón nhận cô ấy. Nói gì thì cũng là con không tốt, nói con dối trá cũng được, con chỉ biết, con không muốn nếm lại một lần nữa cái vị mất đi người phụ nữ của mình.
Quách Tuyết Hoa hơi ngạc nhiên, bà có thể nghe ra được, Dương Thần ám chỉ điều gì, nhưng bà cũng hiểu rất rõ, đó tuyệt đối không phải là hồi ức tốt đẹp gì, vì thế bỏ qua vấn đề này, nói:
- Nhưng con thế nào đi chăng nữa cũng không được kích động, chuyện này không thể vội vàng được.
Dương Thần cười trấn an:
- Mẹ, mẹ yên tâm. Con biết rồi, đối với Mạc Thiện Ny mà nói, bác Mã là người thân quan trọng nhất đối với cô ấy. Không cần biết như thế nào, con sẽ chú ý đến cảm nhận của cô ấy, tuyệt đối sẽ không tùy tiện nữa, con định sau khi tính toán đâu ra đó thì sẽ đi tìm bà ấy, cho dù bà ấy có đuổi con đi, thì con cũng sẽ chịu đựng được. Mặc dù tác phong xử lý chuyện như thế này, khiến trong lòng con cũng phát hoảng, nhưng bây giờ con cũng chỉ có thể làm như thế này thôi.
Quách Tuyết Hoa nắm lấy tay Dương Thần, vuốt ve, vui mừng nói:
- Mẹ lo lắng con sẽ làm quá chuyện này lên, con nói như vậy, mẹ cũng yên tâm rồi.
- Con biết không, Dương Thần, lúc mẹ vừa gặp con, lúc còn chưa nhận con, cách đối nhân xử thế của con, giống như pháo đạn đùng đùng vậy, khiến cho mẹ rất hoang mang. Có lẽ do con ở nước ngoài một mình đã quen rồi, hoặc có lẽ do môi trường mà con lớn lên đã biến con trở nên như vậy, hống hách, ngang ngược, thậm chí còn không nói chuyện đạo lý.
Tuy rằng mẹ có thể nhìn thấy hết mọi chuyện, con là một đứa trẻ lương thiện, nhưng con chỉ thích làm những chuyện con thích, khó tránh khỏi khiến cho những người xung quanh vừa yêu vừa hận con.
- Nhưng xem ra bây giờ, càng ngày con càng biết nghĩ đến những người xung quanh, suy nghĩ cũng trở nên tinh tế hơn nhiều, mặc dù nói với con những điều giống nhau, con có thể cảm thấy không có nghĩa lý gì, rất nhiều chuyện vô cùng đơn giản, có vẻ lê thê không dứt ra được. Nhưng, là người sống ở trên thế giới này, có đủ thứ ràng buộc chúng ta, như vậy mới là cuộc sống, không phải sao.
Dương Thần cười rạng rỡ,.
- Đây chính là liều thuốc an thần mẹ tiêm cho con, yên tâm, sau này con sẽ chú ý, suy xét kỹ càng từng người một. Trước đây con chỉ có một mình, không ai thân thích, nhưng hôm nay đã có cả một gia đình, con còn phải biết cân nhắc nặng nhẹ nữa chứ.
Quách Tuyết Hoa chí vào trán của Dương Thần, đứng dậy nói:
- Biết là được rồi, con về phòng nghỉ ngơi, mẹ đi gọt cho con một ít hoa quả.
Hôm sau, buổi sáng.
Cứ theo thường ngày thôi, Dương Thần cùng với Triệu Đằng và Vương Khiết mở một cuộc họp nhỏ, đến chín giờ cuộc họp kết thúc, mới thấy An Tâm có chút lỗ mãng bước vào phòng làm việc.
Dương Thần chau mày, thoáng ngửi thấy mùi cồn:
- An Tâm yêu dấu, tối qua em đi uống rượu à?
Sắc mặt An Tâm có chút ảm đạm, miễn cưỡng cười,
- Vâng, tối qua có bữa tiệc sinh nhật của một người bạn, uống hơi nhiều một chút, yên tâm, em không sao. Nhưng em đến muộn cũng đừng có trừ lương của em đấy.
Dương Thần thở dài, đi đến bên cạnh An Tâm, cầm lấy cánh tay mềm mại của An Tâm, từ từ xâm nhập vào toàn bộ kinh mạch của An Tâm...
Từ sau khi đột phá được Tiên Thiên cảnh giới, chân khí Tiên Thiên đã chuyển hóa thành một loại sức mạnh, nhưng đồng thời “ Hướng Niệm Diễn Sinh Kinh” cũng khôi phục lại sức mạnh vốn có, khiến cho những tổ chức bị hao tổn hồi phục, tự nhiên cảm thấy nhẹ nhõm thoải mái.
An Tâm chỉ cảm thấy vô cùng ấm áp, khiến cho cô cảm thấy thoải mái và muốn ngủ trong chớp mắt, tình trạng uể oải mệt mỏi đã biến mất không còn dấu vết.
An Tâm cũng không phải là lần đầu tiên chứng kiến sự thần kỳ của Dương Thần, cười nói:
- Ông xã, anh rất giống đức A la, đúng là vạn năng.
- Ít lấy những thứ không giống người mà so sánh với anh đi.
Dương Thần mở miệng cười đùa, sau đó dặn dò:
- Cho dù có đi dự tiệc với bạn, cũng đừng uống quá nhiều, lần sau mà còn để anh nhìn thấy, anh sẽ đánh vào mông em đấy, cũng sẽ không khiến cho em hồi phục nhanh như này đâu, khiến cho em khó chịu mới được.
An Tâm bĩu môi nói, ấm ức nói:
- Biết rồi.
Dương Thần thấy mọi chuyện cũng đã thỏa đáng, đang định đi ra ngoài gặp Mã Quế Phương, nói chuyện của Mạc Thiện Ny một cách tử tế, lại không ngờ, cậu cấp dưới Vương Khiết vừa mới gặp ban nãy hấp tấp chạy vào.
Vẻ mặt hoảng loạn, Vương Khiết nói với giọng thất thanh:
- Không tốt rồi giám đốc Dương, tổng công ty xảy ra chuyện rồi!!
Dương Thần và An Tâm sửng sốt, Dương Thần chau mày hỏi:
- Tổng công ty? Ngọc Lôi làm sao?
Vương Khiết mấp máy, dường như không biết phải nên nói như thế nào, cuối cùng “ày” một tiếng, chạy đến bàn làm việc của Dương Thần, mở máy tính của Dương Thần ra, nói:
- Giám đốc Dương, anh đến xem đi ạ, hiện tại công ty như cái nồi vỡ rồi ạ.
Dương Thần và An Tâm nghi ngờ chạy đến bên chiếc máy tính, nhìn vào cái hiện lên trên màn hình, Dương Thần có chút bực bội, không hiểu ra làm sao, còn mặt An Tâm thì biến sắc, ánh mắt toát ra vẻ không thể tin được.
Cái thứ hiện lên trên màn hình, là một loạt các hồ sơ văn kiện, đều được tải lên trên mạng.
- Tại sao có thể như vậy... không thể như vậy được...
An Tâm lẩm bẩm.
Mặt Vương Khiết nhìn như đang đi đưa đám:
- An Tâm tiểu thư, cả công ty sắp phát điên rồi, đây...chuyện này làm sao có thể xảy ra được!
Dương Thần không hiểu ra sao cả, vội vàng hỏi:
- An Tâm, đây là văn bản gì vậy, cái gì mà đấu thầu, với trả giá thế...
An Tâm nặng nề thở dài, nói:
- Những văn bản này, là kế hoạch đấu thầu của Quốc Tế Ngọc Lôi trong nửa năm tiếp theo, phương án trả giá, phương án đàm phán, và cả phương án của bộ phận thu mua. Còn cả những thứ khác như tư liệu của khách hàng lớn, bản vẽ thiết kế sản phẩm, cùng với dự toán tài chính của công ty Ngọc Lôi, kế hoạch phân phối phương án...
- Chữ này anh cũng biết, những thứ này bị làm sao?
Dương Thần bực bội hỏi.
An Tâm chua xót nói:
- Nói đơn giản, những văn kiện này, đều là những văn kiện cơ mật nhất của Quốc Tế Ngọc Lôi, bất cứ một đối thủ cạnh tranh nào biết được, đều sẽ phát sinh những đả kích rất lớn, mà còn bao nhiêu văn kiện như vậy, toàn bộ đều bị công khai trên mạng, như vậy bằng với việc, công việc của Quốc Tế Ngọc Lôi trong nửa cuối năm tiếp theo, gần như là không còn... Anh nghĩ mà xem, còn chưa bắt đầu đàm phán, đã để đối thủ nắm được lợi thế của anh. Còn chưa đi mua bán gì, người khác đã cướp đi trước rồi... nói như vậy, Quốc Tế Ngọc Lôi không phá sản thì ít nhất cũng phải thụt lùi mất mấy năm, thậm chí là mười năm cũng nên...
- Thứ quan trọng như vậy, sao lại có thể ở trên mạng được chứ?
Dương Thần coi như cũng đã hiểu ra mọi chuyện.
- Lẽ nào là hacker?
- Không thể như thế được,
Vương Thần lắc đầu giải thích:
- Giám đốc Dương, có lẽ anh không hiểu lắm, những văn kiện quan trọng như vậy, thường dùng giấy để lưu giữ. Dù sao thì cũng là mạng inte, hacker có rất nhiều kỹ thuật hiện đại khiến chúng ta khó lòng phòng bị, đặc biệt là những công ty lớn như công ty của chúng ta, sẽ trở thành mục tiêu lớn. Cho nên, những văn kiện này, dựa theo lệ cũ, đều là phải gửi cho những người giữ chức giám đốc trở lên và được cất trong két sắt bảo mật trong văn phòng.
Dương Thần nhíu nhíu mày, trong đầu như đột nhiên nhớ ra điều gì đó, hỏi:
- Bây giờ có biết ai là người truyền cái này lên không?
Vẻ mặt Vương Khiết có chút khó xử, ai thán nói:
- Những văn kiện này, đa số nội dung đều liên quan đến đàm phán và đấu thầu, còn cả kế hoạch xâm nhập thị trường, nếu như dựa vào phân công bộ phận của công ty, thì hiện tại là ở chỗ của trưởng bộ phận Lưu Minh Ngọc...