Dương Thần cũng không khách khí, bắt đầu viết từng dòng từng dòng chữ trên giấy, tốc độ không chậm, chữ viết rất rõ ràng.
Lâm Nhược Khê lẳng lặng nhìn người đàn ông đang ngồi trước mặt mình, viết từng câu từng chữ để chia cắt hai người cứ như thể trước mặt hai người đang dần dần xây lên một bức tường thành…
Rõ ràng đã gần gũi nhau như vậy, rõ ràng là người mà hằng ngày vẫn gặp gỡ, vậy mà sau khi tờ giấy này có hiệu lực thì sẽ không còn như vậy nữa.
Được khoảng 10 phút, Lâm Nhược Khê đã cảm thấy giống như vừa trải qua cả một thế kỷ rồi.
Khi Dương Thần cầm lấy tờ thỏa thuận đã viết xong, đặt xuống trước mặt Lâm Nhược Khê, Lâm Nhược Khê cuống quýt, vội vàng lau đi nước mắt trên khuôn mặt.
Cô cũng không biết nước mặt chảy xuống từ khi nào. Ngày này vẫn còn chưa qua mà những giọt nước mắt đã chảy xuống thì lại không thể đếm hết được.
Vẻ mặt Dương Thần không chút biến sắc, dường như chẳng thể đoán được hắn đang nghĩ gì, nghiêm nghị nói:
- Em có thể xem kỹ lại những điều khoản trên đây. Anh không muốn xảy ra vấn đề gì. Anh đã ký tên rồi, em chỉ cần ký tên lên thì tờ đơn này sẽ bắt đầu có hiệu lực.
Lâm Nhược Khê nhìn những điều khoản chằng chịt, tự làm cho mình vững tâm lại, chấn hưng tình thần, bắt đầu xem kỹ lại.
Trên tờ đơn này mọi thứ rất công bằng, không có bắt cứ khúc mắc gì về lợi ích, cũng không có thiếu sót nào. Có thể nói, đây là sự chia tay nhẹ nhàng, yên bình nhất.
Nhìn tới chỗ ký tên ở cuối cùng, Dương Thần đã viết tên của hắn, còn một chỗ trống chính là chỗ dành cho cô.
Lâm Nhược Khê ngơ ngác một hồi rồi mới ngẩng đầu lên, khuôn mặt lạnh lùng nói:
- Đưa bút cho em.
Dương Thần bất thình lình nhếch miệng cười, nói:
- Trước khi đưa cho em bút để em ký tên, anh muốn nói rõ một số chuyện đã,có như vậy thì cuộc ly hôn này mới có thể khiến anh thấy nhẹ nhàng yên tâm hơn.
Lâm Nhược Khê im lặng một lát rồi nói:
- Anh nói đi.
Đồng thời cô đặt chiếc đơn trên tay vào giữa hai người.
Dương Thần vắt chéo chân, nhấp một ngụm cà phê rồi nói:
- Chúng ta đi được đến ngày hôm nay chẳng qua là nhờ hai nguyên nhân chủ yếu. Thứ nhất: Những người phụ nữ bên cạnh anh không chỉ có mình em, thậm chí không ít những người mà em biết, những người chị em tốt của em… Thứ hai: Hôm nay anh đã hiểu lầm em, có thể nói… anh nghi ngờ em. Nhưng nguyên nhân thứ hai, anh nghĩ nhiều lắm cũng chỉ là một mồi lửa, dù sao anh cũng không phải là một người máy, không phải là một chiếc máy tính, anh cũng có cảm nhận của riêng mình, cũng biết bực tức, cho nên… anh không biết vấn đề này lớn như thế nào. Thế nên anh xin lỗi vì bản thân anh lỗ mãng và ngu ngốc.
Lâm Nhược Khê cười lạnh lùng:
- Không cần đâu, nếu đã ly hôn rồi thì không cần phải xin lỗi.
Dương Thần nhún vai, cuời nói:
- Được rồi, anh đã nói cái chính rồi. Anh tin lần anh trở về Yến Kinh này, em không hài lòng nhất với anh, là từ chỗ Khương San bá mẫu mà biết được, anh cùng Ngưng Nhi và Nghiên Nghiên có qua hệ với nhau. Tuy anh không rõ cô ấy nói với em như thế nào nhưng anh muốn dù nói như thế nào thì em đều không cảm thấy đó là những lời dễ nghe.
Chắc chắn em cho rằng, anh chỉ đơn giản là gặp người phụ nữ đẹp thì thích ngay, thích điên cuồng, vấn đề là anh không muốn để em vào chuyện này nên mới nảy sinh những mối quan hệ với những người chị em tốt bên cạnh em. Nhưng anh phải nói cho em biết một điều là, anh tuy thích những người phụ nữ đẹp nhưng anh hoàn toàn không phải là loại bừa bãi, gặp người nào liền yêu người đấy mà không hề nghĩ tới cảm nhận của em…
Lâm Nhược Khê lạnh lùng nói:
- Anh muốn nói cái gì thì mau nói ra đi, không cần thiết phải vòng vo tam quốc như vậy. Em chỉ biết là người đàn ông nào đó nói phải đi Yến Kinh giúp đỡ một người người phụ nữ giải quyết một số phiền toái, lại chưa đến hai ngày thì đột nhiên lại có tin truyền đến là có quan hệ với hai người con gái khác, còn làm ầm ĩ để cha mẹ đều biết hết, tất cả đều chẳng thay đổi dễ dàng… Em vốn không nhìn thấy được bất cứ sự thẳng thắn, bất cứ sự chân thành, bất cứ cái gì mà anh gọi là bận tâm.
Lúc đầu có Thiện Ny, tôi đã nhẫn nhịn rồi bởi vì chuyện ở Hồng Kông là do những tính toán của em khiến cho mọi người gặp nguy hiểm, trong lòng em vô cùng áy náy. Cái cô Sắc Vi thì trước khi chúng ta quen biết nhau thì anh đã biết cô ấy rồi, em cũng không có quyền bắt anh phải xóa bỏ quá khứ huống hồ cô ấy đã cứu cả nhà chúng ta.
Cả Minh Ngọc cũng vậy, An Tâm cũng thế, em không tin là anh có thể cự tuyệt họ… Cho dù có thể coi như bon họ đúng là đáng thương, được… Bởi vì em đã không làm tốt bổn phận của một người vợ nên mới nảy sinh những chuyện này, em cũng xin nhận.
Em nghĩ, bên cạnh anh chắc hẳn vẫn còn những người phụ nữ khác. Ví dụ như Kathleen ở Pari, nhưng… đó là quá khứ của anh, em không thể thay đổi được.
Nhưng anh muốn em phải lý giải thế nào về người đã cùng em lớn lên, Nghiên Nghiên, lại cũng can dự vào chuyện này, thậm chí cả Thái Ngưng, người mà em vẫn coi như chị gái của mình, cô ấy cũng ở trong đó… Những người càng thân thiết càng làm những việc khiến em đau lòng vì đó không phải là tranh cướp mà là phản bội!
Vừa dứt lời, Lâm Nhược Khê như mất rất nhiều sức lực, thở phì phò, ánh mắt long lanh nhìn chằm chằm Dương Thần.
Dương Thần hít một hơi thật sâu, nghiêm mặt nói:
- Được rồi, anh sẽ sẽ nói cho em rõ lý do vì sao Ngưng nhi và Nghiên Nghiên “phản bội” em.
Lâm Nhược Khê không nói gì, lạnh lùng nhìn Dương Thần.
- Em còn nhớ lúc trước, lần đầu tiên em đưa anh ra khỏi đồn cảnh sát khu vực phía tây chứ, chính là bắt đầu từ lúc đó, Nghiên Nghiên đã bắt đầu theo dõi anh, cô ấy cho rằng, anh là một tên tội phạm cướp ngân hàng gì đó, chẳng phải là người tốt đẹp gì.
Cô ấy tố cáo anh, gây phiền phức cho anh, thậm chí có vài lần còn trêu tức anh, lúc đó anh hoàn toàn không thích cô ta.
Sau này anh gặp Trinh Tú, Trinh Tú nói với anh cái cô cảnh sát trưởng Nghiên Nghiên này từng giúp đỡ cô ấy, giúp cô ấy đi trên con đường đúng đắn, mở một cửa hàng buôn bán nhỏ.
Lúc đó, anh mới thay đổi cách nghĩ về cô ấy. Bởi vì lòng dạ cô ấy không phải là xấu nhưng anh cũng chẳng thích thú gì cô ấy.
Anh cũng không hiểu vì sao Nghiên Nghiên lại thích anh. Hay là vì anh đã cứu cô ấy trong vụ đấu súng, cũng có thể là vì cái khác… Tóm lại,anh không chủ động muốn trêu chọc cô ấy.
Em có nhớ lần đó, cô ấy đến nhà chúng ta, cô ấy đã quên chiếc túi trắng trên ghế sô pha. Cô ấy đã cố ý như vậy để lấy cớ khiến anh phải ra ngoài gặp mặt…
Nói thật lòng thì cái chiêu đó cũ rồi, nhưng tính cách của cô ấy lại không như vậy, có chút ngây thơ đáng yêu.
Chính lần đó, anh đã cùng cô ấy đi ăn trưa rồi cô ấy đột nhiên nói, cô ấy thích anh… Hơn nữa cô ấy cũng đã biết cuộc hôn nhân của chúng ta chỉ là trên hợp đồng…
Lúc đó anh còn ngẩn người ra, Lâm Nhược Khê tại sao em lại nói việc đó ra ngoài. Trời! Nếu cô ấy không biết chuyện này thì sẽ không nói như vậy.
Dương Thần lắc đầu cười đau khổ.
Lâm Nhược Khê nghe tới đó, sắc mặt hơi có chút bối rối, chính bản thân cô cũng đã quên rồi. Chính cô đã nói chuyện hợp đồng hôn nhân với Thái Nghiên. Nếu việc này đúng là như vậy thì rõ ràng là chính cô cũng đã có phần sai…
Dương Thần lại tiếp tục nói:
- Nhưng tuy những lời nói của Thái Nghiên khiến anh rất xấu hổ, cũng rất cảm động nhưng hôm đó anh lại cự tuyệt cô ấy. Lúc đó anh chỉ cảm thấy, cô ấy là người chị em tốt của em, anh không thể không nghĩ tới cảm nhận của em. Đó là sự thật.
Nhưng anh thật không ngờ rằng, tính cách của Thái Nghiên lại mạnh mẽ quyết liệt tới vậy. Cô ấy cứ ngốc nghếch cho rằng, anh nghĩ cô ấy không đủ mạnh mẽ cho nên mới từ chối cô ấy…
Em còn nhớ buổi tối hôm đó, chị của cô ấy là Ngưng Nhi lại chạy tới nhà chúng ra nói anh đối xử tàn nhẫn với Thái Nghiên. Nếu cô ấy có mệnh hệ gì thì tuyệt đối sẽ không tha cho anh sao…
Lâm Nhược Khê yên lặng gật đầu, cô cũng không rõ đêm đó rốt cuộc là có chuyện gì.
Dương Thần nói:
- Nghiên Nghiên để trở thành người mạnh mẽ đã dùng thân phận là một nữ cảnh sát của mình để tham gia vào chương trình tuyển chọn bộ đội đặc chủng… Điều đó có thể sẽ là trong quá trình huấn luyện có thể sẽ xảy ra những tử vong bất ngờ…
Đến lúc này, Lâm Nhược Khê cũng không thể bình tĩnh được nữa, sắc mặt thay đổi, đôi môi mấp máy,
- Thật… thật sao?
Dương Thần cười đau khổ:
- Nếu không thì em thử nghĩ xem, tại sao chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi đó mà Nghiên Nghiên đã được nhận chức vụ cảnh sát trưởng, lại còn không thấy bóng dáng đâu nữa.
Lâm Nhược Khê nhớ lại những ngày này, đúng là lúc đó cô không thể liên lạc được với Thái Nghiên, thật không ngờ lại xảy ra chuyện này đều vì Thái Nghiên làm mọi người toát mồ hôi hột…
Dương Thần thở dài nói:
- Em biết sao không, lần đó anh đã được chứng kiến cuộc sống trong huấn luyện của Thái Nghiên. Đứng cùng một đám đàn ông, khuôn mặt đen rám nắng, đứng dưới ánh nắng mặt trời cố gắng duy trì sự nghiêm túc, lúc đấy cô ấy làm bộ như không biết anh… Anh căn bản không thể lừa gạt chính mình thì làm sao có thể coi thường tất cả sự cố gắng của cô ấy?
Một điều để anh thích thú, thậm chí đó chỉ là sự phán đoán của cô ấy, thậm chí chính cô ấy không thấy có hy vọng liền đưa ra một quyết đinh thiếu chút nữa thì mất đi mạng sống của mình… Anh đã làm gì cho cô ấy? Anh đã cho cô ấy cái gì? Nếu anh còn coi thường mạng sống của cô ấy thì anh còn là con người sao?
Nói cho cùng thì những chuyện đã cùng xuất hiện với cô ấy không ít,từng chuyện từng chuyện một, nếu nói anh hoàn toàn không có chút cảm giác gì với cô ấy thì là lừa gạt người khác. Chỉ có điều là thông qua chuyện này thì anh thừa nhận tất cả mà thôi.
Lâm Nhược Khê cắn nhẹ đôi môi, ánh mắt mơ màng nói:
- Được, coi như chuyện của Thái Nghiên tôi có thể hiểu được, vậy còn chị Thái Ngưng thì sao…
Dương Thần mệt mỏi đáp:
- Chuyện của Ngưng Nhi, thực ra em cũng có can dự vào.
Lâm Nhược Khê nhíu mày:
- Tại sao lại là tôi, tôi tuy biết chị Thái Ngưng, nhưng vốn không quen với chị ấy.
- Tằng Tâm Lâm, chuyện của Tằng gia lẽ nào không phải do em bày ra hay sao?
Dương Thần cười đau khổ nói:
- Nếu không phải là em trực tiếp đứng ra hủy bỏ hãng truyền thông của Tằng Tâm Lâm và Hứa Trí Hoành thì sẽ không có chuyện sau này họ liên kết lại với nhau báo thù. Nếu như bọn họ không điên cuồng, muốn giết em đến cùng thì anh cũng sẽ không phải giết Tằng Tâm Lâm. Nếu không phải là Tằng Tâm Lâm đã chết thì thủ lĩnh Tằng Mậu của Tằng gia ở Yến Kinh cũng sẽ không đến Trung Hải báo thù cho cháu hắn…
Nếu không phải là Tằng Mậu bất chấp tất cả muốn tiêu diệt Quốc tế Ngọc Lôi , muốn giết em, muốn xử lý anh thì anh cũng sẽ không phải gánh vác chuyện giết Tằng Mậu…
Lâm Nhược Khê nghe một chuỗi các nguyên nhân trước rồi kết quả sau, khó hiểu nói:
- Được rồi… Tất cả những chuyện đó tôi có trách nhiệm rất lớn, nhưng tôi chỉ là việc mà một người thương nhân phải làm, tôi cũng không thể đoán hết trước được các tình huống phát sinh, tôi cũng không thể biết trước sự phát sinh của tất cả những chuyện này. Huống hồ, chuyện này thì có quan hệ gì với chị Thái Ngưng chứ?
Dương Thần trợn mắt nhìn Lâm Nhược Khê:
- Em cho rằng thủ lĩnh của Tằng gia là Tằng Mậu chết rồi, chuyện này dễ thu xếp hay sao? Em biết sao không, người cuối cùng không phải là anh giết mà là Ngưng Nhi vì không muốn anh gặp phải nguy hiểm, không gặp phải sự báo thù của nhiều vây cánh Tằng gia, để cho anh và những người xung quanh em đều yên tâm mà sống, Ngưng Nhi đã động thủ , giết chết Tằng Mậu và gánh vác hoàn toàn trách nhiệm…
- Cái gì…?
Lâm Nhược Khê trợn tròn mắt. Quả thực cô không ngờ sự việc lại thành ra như vậy.
Dương Thần giọng than vãn nói:
- Thực ra, em cũng nên tìm một cơ hội để nói lời cảm ơn với Ngưng Nhi. Nếu không phải là vì cô ấy trước toà án quân sự bảo vệ chúng ta thì có lẽ anh chưa chắc đã xảy ra chuyện, nhưng em và Quốc Tế Ngọc Lôi khó tránh được việc không bị quấy nhiễu, có thể là… bây giờ không biết liệu chúng ta có sống được trên đất Trung Quốc nữa hay không.
Lâm Nhược Khê nhắm chặt mắt lại, ôm lấy trán cho bình tĩnh lại, rồi thốt lên:
- Chị… chị Thái Ngưng… chị đã giải quyết mọi việc sao?
Dương Thần gật gật đầu, cảm kích nói:
- May mắn thay, lần này đi Yến Kinh lại tạo dựng được quan hệ tốt với người họ Lý. Coi như là được giải quyết rồi, Nếu không nhờ có chuyến đi lần này, Thái Ngưng sẽ không nghe lời mẹ của cô, gả cô cho một tên trông giống như một bọc cỏ khô vậy.
Một người chẳng có quan hệ gì với anh nhưng lại vì anh mà cam tâm tình nguyện vào nhà lao của tòa án quân sự, chấp nhận thân bại danh liệt mà không nói gì, suýt chút nữa bị gả cho một người đàn ông cô hoàn toàn không yêu, em nói xem, rốt cuộc cô ấy ngốc nghếch như thế nào, cái gì cũng chưa được chạm vào nhưng ngược lại, lại đem cả đời mình ra để gánh vác…
Nếu anh ngu xuẩn mà không hiểu tấm lòng của cô ấy, nếu anh thực sự để cô ấy gả cho người thừa nước đục thả câu thì anh chẳng phải là không bằng loài sâu bọ sao.
Lâm Nhược Khê không nói gì, u u mê mê nghe hết, cầm ly cà phê trong tay mà trong lòng cô thấy khó chịu vô cùng.
Dù cho phải trả giá bằng tất cả, dù cho phải vứt bỏ sinh mạng và ý nguyện của mình cũng không cần phải báo đáp sao…
So sánh một chút, những việc mà cô vì Dương Thần mà làm có vẻ như ít ỏi đến đáng thương…
Dương Thần cười tự giễu nói:
- Anh có lúc thực sự cảm thấy bản thân mình có vẻ giống như có thể nhặt được nhân chiếc bánh có nhân từ trên trời rơi xuống. Chuyện tốt gì cũng vào mình. Đương nhiên rồi, anh không nói em không tốt, anh chỉ muốn nói rõ một điều này ra---- rằng anh không phải là kẻ có thể vứt bỏ bất cứ người nào yêu anh và anh yêu sâu sắc bởi vì tất cả những thứ đó đều là điều họ đáng được hưởng cả.
Lâm Nhược Khê ngẩng đầu chạm mắt Dương Thần.
- Lâm Nhược Khê, anh rất cảm ơn em đã bên cạnh anh trong suốt một năm vừa qua. Tuy đến cuối cùng chúng ta không có kết quả tốt đẹp, nhưng … những kỷ niệm này thực sự rất ấm áp…
Dương Thần cười mỉm nói.
Khóe mắt Lâm Nhược Khê hơi đo đỏ, những suy nghĩ lởn vởn trong đầu. Những ký ức đầy màu sắc cứ không ngừng ùa về trong đầu…
- Lâm tiểu thư, em sẽ không bắt anh phải bồi thường những khoản nợ cũ chứ?
- Cưới em
- Lâm tiểu thư, em nói cho rõ ràng một chút,có vẻ như anh nghe nhầm thì phải…
- Anh không nghe nhầm, em nói anh phải cưới em, cưới ngay lập tức!
…
- Một cuộc hôn nhân không tình yêu , kết cục cũng sẽ như bọn họ thôi sao?
- Sẽ không đâu. Ít nhất chúng ta sẽ không như vậy. Nếu Lâm Nhược Khê bảo bối, em muốn đi tới một khách sạn chứ, hét tên anh lên là được. Anh rất thoải mái, muốn cùng mọi người đùa giỡn…
- Đi mau!
…
- Cho em ba lựa chọn, xem phim, đi siêu thị, thủy cung, em muốn đi chỗ nào?
- Đi thủy cung đi, em thích loại cá cảnh nhiệt đới, trông nó thật đẹp.
- Buổi tối thủy cung đóng cửa rất sớm, chọn chỗ khác đi.
- Vậy… đi siêu thị cũng được
- Đi siêu thị thì cũng được, nó sẽ làm anh mệt chết.
- Vậy thì đi đâu?
Đi xem phim nhé.
- Vậy thì bảo em chọn làm gì? Anh nói luôn là muốn đi xem phim luôn cho xong.
- Dân chủ, dân chủ, ha ha…
----
- Em yêu à, hợp đồng hôn nhân của chúng ta còn bao lâu?
- Còn một năm rưỡi nữa.
- Rút ngắn lại một chút thì thế nào, để thêm nửa năm nữa cho hai con sâu chúng ta lại thêm nửa năm nữa, đến lúc đó biết đâu lại chán ghét nhau thì sao
- Em đồng ý
…
- Anh dám trêu em sao? Trêu em ai sinh ai nuôi chẳng có vấn đề gì cả? Chê em là đứa trẻ không ai cần hả?
- Em nhầm rồi, em từ đâu đến thì quan trọng gì chứ. Trước đây em là con gái của ai cũng chẳng quan trọng, quan trọng là … Bây giờ em đang ở đây, em là vợ của anh.
…
Những hình ảnh làm động lòng người khiến Lâm Nhược Khê khó mà cầm lòng liền nhỏ hai hàng lệ. Sau khi cố gắng giữ bình tĩnh, Lâm Nhược Khê lau lau hai gò má.
Dương Thần nhìn trong mắt, vẻ mặt có nét vui tươi.
- Đưa cho em…
Lâm Nhược Khê khua tay.
Dương Thần sửng sốt
- Cái gì?
- Bút…
Lâm Nhược Khê hạ giọng nói:
- Chẳng phải là phải ký tên vào đây sao, đơn ly hôn…
Dương Thần run sợ trong giây lát, thấp giọng hỏi:
- Nhược Khê, không phải vừa rồi em đã khóc sao? Tại sao em lại ký tên?
Lâm Nhược Khê mơ mơ màng màng nói:
- Ý gì vậy…
- Anh nói nhiều như vậy, lẽ nào em không cảm động sao?
Dương Thần cười gượng hỏi.
Ánh mắt của Lâm Nhược Khê dần trở nên trong suốt, nói:
- Điều này có liên quan sao? Chằng phải là anh muốn ly hôn à?
Dương Thần nuốt nước bọt, ho khan hai tiếng, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Thực ra thì… Chúng ta có thể đi cùng trên một con đường thật không dễ dàng gì. Em cũng nhớ lại những kỷ niệm khiến em rơi nước mắt. Nếu như vứt bỏ nó thì thật là đáng tiếc…
Nói đến điều này, cuối cùng Lâm Nhược Khê cũng chậm rãi giải thích rõ ràng, những giọt lệ trong mắt rơi xuống trong giấu giếm như thể là đã hiểu.
Khẽ cười một tiếng, Lâm Nhược Khê nói:
- Vậy sao, em không thấy nuối tiếc, đưa bút cho em.
Người phụ nữ này lại giờ tay ra lấy bút.
Dương Thần giấu bút ra đằng sau lưng, lắc đầu nói:
- Em hãy suy nghĩ cẩn thận lại đi, chuyện này không đùa được đâu.
- Dương Thần, anh là người đề xuất việc ly hôn. Anh viết đơn ly hôn rồi, bây giờ lẽ nào lại đổi ý sao?
Lâm Nhược Khê trừng mắt nói.
Dương Thần mặt dài ra, cuối cùng đành phải từ từ rút bút ra, đưa cho Lâm Nhược Khê.
Lâm Nhược Khê cướp lấy bút, lạnh lùng liếc mắt nhìn Dương Thần một cái, tìm đúng chỗ ký tên của mình, chuẩn bị hạ bút…
Nhưng không đợi Lâm Nhược Khê đặt bút thì Dương Thần đã vội giật lại đơn ly hôn!
- Bà cô Lâm Nhược Khê của tôi ơi! Người phụ nữ ý chí sắt đá trong em đâu rồi? Anh bảo em ký tên là em ký thật à! Anh bảo em ly hôn là em ly hôn thật sao?
Rốt cuộc là em có lương tâm hay không? Nghe xong chuyện ngày xưa cảm động như vậy, lẽ nào em cũng không cảm thấy người đàn ông của em là người có trách nhiệm hay sao? Em cũng không nói một tiếng ông xã yêu của em, mọi thứ đều được lý giải, anh ủng hộ em…? Em để Nghiên Nghiên và Ngưng Nhi sống thế nào đây! Em không cho họ một con đường sống sao? Em ký ly hôn gì chứ?
Dương Thần khóc không ra nước mắt hét lớn.
Lâm Nhược Khê cười lạnh nhạt, sắc mặt như đã sớm biết trước là như vậy, vuốt vuốt sợi tóc, nói:
- Ý của em không phải là như vậy, anh nếu muốn ly hôn, đương nhiên là em phải phối hợp với anh. Trước mặt bao nhiêu người trong công ty như vậy mà anh hành động lỗ mãng thì em còn chần chừ gì nữa. Nào, đưa tờ đơn cho em.
Con ngươi Dương Thần chuyển động, bất chấp tất cả, xé nát tờ giấy trước mặt Lâm Nhược Khê thành những mảnh vụn ném xuống mặt đất.
- Anh… Tại sao lại xé nó đi?
Lâm Nhược Khê giận dữ hỏi.
Dương Thần điệu bộ ngu ngơ, ngốc nghếch hỏi ngược lại:
- Xé cái gì cơ, anh có làm gì đâu, chúng ta không phải tới đây uống cà phê hay sao, khụ khụ…
Lâm Nhược Khê thở dài, nhíu đôi lông mày xanh đen, vẻ mặt khó mà diễn tả:
- Thật tức chết đi được, tại sao em lại gặp phải một kẻ mặt dày như anh chứ. Coi như một năm vừa qua, một kẻ như anh sao có thể vẫn kém cỏi như này chứ, rõ là một tên vô lại!
Dương Thần nâng cốc cà phê lên, đầu nhìn ra vòi phun bên ngoài cửa sổ, giả vờ giả vịt nói:
- Ha ha, phu nhân à… vòi phun nước hôm nay đẹp thật đấy, nước như được phun nhiều hơn ấy, ha ha ha ha…
Lâm Nhược Khê trừng mắt nhìn mặt dày của Dương Thần, nghiến răng nghiến lợi , vừa muốn cười lại vừa muốn quát to, cuối cùng cô đứng dậy, cao giọng nói:
- Phục vụ! Mang hóa đơn cho tôi.
- Ấy, hóa đơn gì chứ, anh còn chưa uống hết mà.
Dương Thần vội xoay người kêu lên.
- Uống, uống chết thì thôi.
Lâm Nhược Khê không chờ người nhân viên phục vụ tới, liền rút ra mấy tờ vài trăm đồng, đùng đùng bỏ đi.
Dương Thần vẫn cứ ngồi ở đấy, uống hết cốc cà phê, định đuổi theo nhưng lại thấy cốc Jabium của Lâm Nhược Khê chưa uống hết liền uống một ngụm hết sạch rồi vội vã đuổi theo Lâm Nhược Khê.
Vừa tới bên ngoài quán cà phê, Dương Thần vội ngăn bước của Lâm Nhược Khê, cười hỏi:
- Em yêu ngoan ngoãn của anh, em đừng giận nữa… anh… anh không còn cách nào khác, anh toàn tâm toàn ý, cả đơi đi cạnh em!
Lâm Nhược Khê thực ra đã nguôi giận một nửa rồi, đối với chuyện Thái Nghiên,Thái Ngưng, cũng không cảm thấy uất ức nữa, mà chỉ còn sự bất mãn với Dương Thần, cô quay đầu, bĩu miệng nói:
- Thôi bỏ đi, coi như những lời anh nói chỉ là của một tên vô lại nhưng em không thể tin lời của anh nữa.
- Đừng mà, hơn nữa mối quan hệ của chúng ta bây giờ cả công ty đều biết. Lẽ nào chúng ta vừa mới tuyên bố là vợ chồng lại ly hôn ngay lập tức ly hôn hay sao? Như vậy thì mất mặt lắm… Anh mất mặt thì ít, nhưng tổng giám đốc như em thì mất mặt nhiều.
Dương Thần nghiêm nghị nói.
- Anh…anh còn có mặt mũi để nói chuyện này sao?
Lâm Nhược Khê nghĩ tới trong công ty lúc này chắc đang bàn tán về mối quan hệ giữa cô vào Dương Thần, chắc phát cuồng lên mất.
- Đừng kích động! Đừng kích động! Chuyện đã như vậy rồi...
Vẻ mặt nặng nề của Dương Thần bỗng dưng lại khiến Lâm Nhược Khê mềm yếu, hắn nói:
- Bà xã à, em cùng anh tới một nơi này nhé. Lần này anh sẽ không đùa em nữa.