- Đủ rồi, đủ rồi, đủ rồi.
Ninh Quang Diệu không còn cách nào để nghe tiếp, chặn lời Dương Thần lại, thở dốc, nói:
- Cậu...cậu đừng nhắc lại vấn đề này, tôi đã nói hết những gì cần nói rồi.
Dương Thần cười lạnh lùng:
- Sao thế, muốn đuổi tôi đi, yên tâm, tôi cũng không định ăn cơm cùng ông.
Nói xong, liền định đứng dậy rời đi.
Ninh Quang Diệu vội gọi lại, nói:
- Đợi ta nói đã, còn chưa nói.
Dương Thần lấy hết sức bình tĩnh, ghìm cảm xúc của mình nói:
- Có điều gì thì nói nhanh, bây giờ ở cùng ông thêm một giây nào, tôi cũng đều thấy khó chịu.
- Cậu...
Ninh Quang Diệu trước giờ chưa bao giờ gặp phải người làm như vậy với mình, cố nén giận nói:
- Đã như vậy, tôi nói ngắn gọn thôi.
Theo ta được biết, ngươi có giao tình khá tốt với Đường Lão Đường gia, cháu gái Đường Uyển của ông ta cũng có mối quan hệ không bình thường với cậu, mà Lý Độn của Lý gia, dường như cũng đã đi đến gần với cậu, là như vậy.
Dương Thần cười nhạo nói:
- Đã điều tra rõ ràng như vậy rồi, cần gì phải hỏi nhiều, Ninh gia đã là gia tộc hùng mạnh nhất trong bốn đại gia tộc, tôi cũng không nghĩ là ông lại không biết tình báo của tôi.
- Theo tôi biết thì Dương lão rất vừa ý với cậu, hơn là em trai Dương Liệt của cậu, cậu nhìn thì có vẻ cả ngày la cà lông bông, nhưng từ kinh nghiệm cậu đã trải qua, sự tích và thực lực của bản thân cậu, đều là người thừa kế mà Dương gia mong đợi nhất, mà Dương Lão cũng đã thể hiện thiện ý với ngươi, nghĩ rằng không lâu nữa, ngươi sớm muộn cũng về làm chủ Dương gia, đạt được tất cả chính quyền và quân quyền mà Dương gia có....
- Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?
Dương Thần lạnh lùng nói.
Ninh Quang Diệu cười gượng gạo nói:
- Trước mắt xem ra, chỉ có Ninh gia chúng tôi, vì mối quan hệ của Quốc Đống, và quan hệ của cậu không ra làm sao, nhưng ta hy vọng cậu có thể bỏ qua ân oán cá nhân, theo đại cục mà suy nghĩ, nếu như thật có một ngày cậu trở thành chủ nhân Dương gia, còn có xung đột rõ ràng với Ninh gia chúng ta, đó là một cục diện bất lợi đối với Hoa Hạ.
Có lẽ ngươi vẫn chưa thực sự hiểu về Dương gia, nên không rõ, nhưng ta có thể tiết lộ cho ngươi một chút.
Chỉ nói trên phương diện quân đội của Hoa Hạ, mặc dù trên bề mặt là Dương gia nắm quân quyền, chủ yếu là Dương Phá Quân nắm giữ quân khu giang nam, nhưng trên thực chất, quân đội có trên dưới một nửa tướng lĩnh, đều là trung thành với Dương gia, loại này trong quân đội, là khó đổi nhất, năm đó cụ cố cậu Dương Hoa Lão tướng quân là quân hồn của quân đội Hoa Hạ, cho đến nay, đến bây giờ vẫn vậy không thể bị xóa nhòa, chính là vì sao mà địa vị của Dương Lão, hết sức quan trọng...
- Nói những điều này vẫn là quá sớm, hơn nữa, không muốn xảy ra xung đột, ông quản tốt con ông là được rồi.
Dương Thần bĩu môi nói.
- Tôi đương nhiên sẽ quản thúc Quốc Đống.
Ninh Quang Diệu nghiêm nghị nói:
- Tôi chỉ hy vọng, nhìn theo mặt Nhược Khê, nhìn vào quan hệ bố vợ con rể của chúng ta, trong đáy lòng cậu, nhất nhất đừng xem Ninh gia và Dương gia như hai kẻ đối địch...Nếu không thì, đạo lý trai cò tranh chấp ngư ông đắc lợi cậu chắc cũng hiểu rõ.
Cậu không ở vị trí của chúng ta nên không hiểu rõ, Lý gia và Đường gia, đều không đơn giản như bề mặt.
Dương Thần đột nhiên phá lên cười ha ha, cười ngặt nghẽo, như muốn co giật.
Ninh Quang Diệu không rõ đây là vì sao, nhíu mày nói:
- Sao ngươi lại cười, lẽ nào lời ta nói buồn cười lắm sao?
- Buồn cười?
Dương Thần nhịn cười, nói:
- Buồn cười cực.
Ninh Quang Diệu ngớ người, lại chuyện gì nữa đây?
- Trước ông luôn mồm nói, không muốn gặp vợ tôi, vì những lý do buồn cười đó, không muốn gặp con gái đẻ của mình, bây giờ, ông lại lấy việc Nhược Khê là vợ tôi, làm điểm đột phá thuyết phục tôi.
Ha ha, Ninh Thủ tướng, ông đúng là tận dụng triệt để.
Ông đã có thể dùng tới mối quan hệ của tôi và Nhược Khê, bảo tôi làm cái này cái kia, đơn giản là mượn việc chúng ta là bố vợ con rể, tôi hẳn giúp ông điểm này, cho thủ hạ của tôi giết hết chính địch của ông, phải thế không? Ồ không, tôi muốn giết ai sẽ giết người đó, tổng thống Mỹ tôi cũng có thể giúp ông giết, sao nào? Bố-vợ-tốt-của-tôi.
Ninh Quang Diệu giận dữ nói:
- Ngươi nói cái gì thế, những cái này ta đều vì sự hòa thuận của hai nhà, vì sự ổn định của Hoa Hạ.
- Tôi chính là mặc kệ quốc gia thiên hạ cái mẹ gì, tôi là một người đàn ông bình thường, chồng một người phụ nữ, tôi muốn làm cho vợ tôi đừng vì một người bố không tâm không phổi mà đau lòng, muốn cô ấy vui vẻ mà sống và làm việc, những cái khác, không cần tiếp.
Ninh Quang Diệu bị chọc tức không nhẹ, nồi trên ghế, tay chỉ Dương Thần, run rẩy nói không ra lời.
Dương Thần đi ra vài bước, đột nhiên dừng lại, quay đầu lại nói:
- Ninh Thủ tướng, tôi trước giờ không được gọi là người đàn ông tốt, tôi rất háo sắc, không nghề nghiệp, cũng chẳng có chí tiến thủ, hơn nữa còn hay trêu hoa ghẹo nguyệt, Nhược Khê luôn ghét tôi, hận tôi không thể một lòng yêu cô ấy, những cái này tôi đều biết, thế nên tôi áy náy với cô ấy rất nhiều, không dám giận cô ấy, hết sức lấy lòng cô ấy.
Nhưng tôi chính là tồi tệ như này, hôm nay mới phát hiện, so với người đàn ông như ông, tôi thật sự cao thượng rồi, so với mẹ vợ quá cố của tôi, mẹ đẻ của Nhược Khê, Nhược Khê thật là hạnh phúc rồi.
Tối thiểu, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng, để cho bất cứ người nào tôi yêu thương rời bỏ tôi, bất kể tình huống nào, tôi đều chịu trách nhiệm với người phụ nữ tôi yêu và yêu tôi...
Ngoài ra tôi muốn nói với ông là, tôi thật sự rất may mắn, may không đưa Nhược Khê đến gặp ông, vì, ông căn bản không xứng làm bố của vợ tôi.
- Ngươi cút ra ngoài cho ta.
Ninh Quang Diệu cuối cùng cũng không kìm nổi, gào lên.
Dương Thần thương hại liếc nhìn Ninh Quang Diệu một cái, lắc đầu cười nhạo, xoay người bước đi.
Cứ thế ra khỏi nhà Nông Gia Lạc này, Dương Thần ngửa cổ nhìn bầu trời u ám, ánh mặt trời ảm đạm, lẩm bẩm:
- Nhược Khê yêu quý, không phải vì nàng, ta thật muốn làm thịt những con súc sinh này...
Hít một hơi thật sâu, Dương Thần áp chế cơn giận giữ trong lồng ngực, mới lái xe rời đi.
Loáng một cái, giờ cơm trưa đã qua rồi, nhưng Dương Thần không định bỏ bữa trưa, nên gọi điện cho Đường Uyển.
- Kẻ bạc tình này, có hoa trẻ cặp cùng rồi, sao còn rỗi rãi mà gọi điện cho tôi?
Đường Uyển miệng chua chát nói.
Dương Thần cười khổ:
- Không phải anh đến tìm em đi ăn cơm ngay giờ sao, anh đến đón em, thế nào?
Đường Uyển lầm bầm nói:
- Anh cũng không nhìn giờ ăn cơm, em ăn cùng Đường Đường rồi, đang trên đường dẫn Đường Đường đi thăm bác đây, không có thời gian ăn cùng anh, hơn nữa qua hai ngày thì phải về Trung Hải, vội lắm, anh tìm Thái Nghiên đi.
Dương Thần “ Ồ” một tiếng, có chút tiếc nuối, vì lúc tâm trạng không ra sao, có người phụ nữ thành thục như Đường Uyển ở cùng, sẽ cảm thấy tốt hơn nhiều.
Đường Uyển dường như cảm nhận được tâm trạng của Dương Thần không được tốt, nói có vẻ có lỗi:
- Lần sau ở cùng anh, được chưa, bây giờ thật không có thời gian...hay là tối em ăn tối cùng anh nhé?
- Không cần đâu, anh đâu phải là trẻ con.
Dương Thần cười, cho hai mẹ con đừng quá mệt mỏi, rồi cúp điện thoại.
Ngẫm nghĩ lúc này thật là không có ai có thể ăn cơm trưa nữa, nhưng Dương Thần vẫn gọi điện cho Thái Nghiên, cho dù không ăn cơm, để người phụ nữ vui vẻ đó ở cùng mình cũng tốt.
Điện thoại vừa đến, bên Thái Nghiên có vẻ đang cãi nhau ầm ĩ, nhưng vẫn là cô cao giọng hỏi:
- Đồ xấu xa, gọi điện cái gì, không biết là chị rất bận sao?
Dương Thần buồn bực, cùn là phụ nữ, Đường Uyển ghen cũng rất dịu dàng, người con gái này sao mà dữ dằn như vậy?
- Chưa ăn cơm trưa, muốn gọi em và chị em ăn cùng, ăn chưa vậy?
Dương Thần nhíu mày:
- Sao chỗ em ồn ào quá vậy?
Thái Nghiên cười hỳ hỳ nói:
- Đương nhiên rồi, em và chị em đi chơi ở chợ hoa cây cảnh mà, hay là bây giờ anh qua, bọn em cũng chưa ăn trưa, bụng cũng đói lắm rồi, lượn nửa ngày rồi.
- Chợ hoa cây cảnh?
Dương Thần túa mồ hôi hột, chị em nhà này đúng là kỳ ba đến nhà, không đi shopping, đi dạo chợ hoa cây cảnh.
Nhưng thế nào thì, Dương Thần cũng không quan tâm, chỉ là tìm người giải sầu, miễn là không phải nghĩ đến chuyện về tên thối tha họ Ninh kia, thế là hắn theo hướng dẫn của định vị GPS đến khu chọ hoa cây cảnh lớn nhất Yến Kinh.
Hắn đậu xe xong thì Thái Ngưng và Thái Nghiên đã đang cười tươi đứng đợi ở cửa rồi, hai chị em mặc hai chiếc áo ngắn tay Levi có họa tiết giống nhau một xanh một đỏ và váy jean ngắn, rõ ràng là trang phục đôi chị em, cả hai đều duyên dáng yêu kiều, một người thanh nhã cao quý, người kia năng động hoạt bát thu hút biết bao ánh mắt ngưỡng mộ.
Tâm trạng Dương Thần lập tức tốt lên rất nhiều, hắn bước về phía trước, giang rộng hai tay ôm lấy cả hai chị em.
Hai cô gái lập tức tránh sang hai bên, Thái Ngưng đỏ mặt nói:
- Đừng có như thế, có bao nhiêu người đang nhìn kìa.
Dương Thần đành chấp nhận, nếu mà là yêu tinh An Tâm chắc là đã vồ lấy mình rồi, nhưng cũng thể trông đợi người phụ nữ nào cũng mãnh liệt như thế, nhìn thấy tay Thái Nghiên đã cầm một chiếc lồng chim thật to lại còn che bằng một tấm vải cũ liền hỏi:
- Em mua gì đấy?