Dương Thần trầm mặc lại, bỗng nhiên sắc mặt bình tĩnh, khiến cho người chung quanh không dám lớn tiếng thở.
Suy tư một lát, Dương Thần mới chầm chậm nói: "Được rồi, thời gian, địa điểm."
"12h trưa nay cùng ta đến một chỗ ăn một bữa cơm a, ta sẽ đưa địa chỉ cho cậu, ta chờ cậu ở đó", Ninh Quang Diệu nói.
Dương Thần đáp ứng, cúp điện thoại, quay lại phía chúng nhân nói: "Lời ta muốn nói, đã nói xong. Về phần kế tiếp, công tác của các người, căn cứ vào lịch làm việc công ty đã an bài cho lâm tuệ."
Mọi người đồng ý, chuyện làm ăn, bọn họ rất rõ ràng nên làm cái gì.
Dương Thần đi về phía Trang Phong vốn câm như hến không dám vào phòng họp, tại chỗ nói: "Trang Phó tổng giám, tôi hôm nay ở chỗ này đem lời nói rõ cho ông biết, những người này là bằng hữu nước ngoài tôi thỉnh tới từ phương xa giúp lâm tuệ nhà chúng tôi, chứ không phải cho công ty. Bọn họ chỉ duy nhất làm một việc, là phục vụ lâm tuệ. Về phần nghệ sĩ khác, nghiệp vụ khác của công ty, bọn họ một mực có thể cự tuyệt. Tôi không muốn có người nói với tôi, có kẻ mượn danh nghĩa của tôi, ép những người bạn nầy đi làm chuyện bọn họ không muốn."
Trang Phong lau mồ hôi lạnh, cười lấy lòng lấy xác nhận. Hắn minh bạch, những người này, không hiểu làm cách nào mà Dương Thần có thể làm cho họ tin phục như vậy, tuy không biết nguyên nhân cụ thể, nhưng cho hắn ba cái lá gan cũng không dám mạo phạm, tùy tiện chọn một cái tên cũng không phải hắn một Phó giám đốc nhỏ nhoi có thể đụng vào.
Bọn người Daniela thì cảm kích nhìn Dương Thần, bọn hắn vốn tưởng rằng là phải "Bán mình" cho quốc tế Ngọc Lôi, thật không nghĩ đến thực chỉ cần vì một người nghệ sĩ phục vụ thì tốt rồi. Nói như vậy, đối với bọn hắn là thân phận những quốc tế đại sư, không có gì là bôi nhọ danh tiếng cả, vì chỉ là bồi dưỡng một nhân vật mới mà thôi, huống chi là em gái của vị đại nhân này, đây là một việc rất quang vinh.
Kế tiếp, đương nhiên phải nghĩ biện pháp ứng phó với vòng vây phóng viên bên ngoài, đang lúc đội ngũ quản lý công ty nghĩ đến làm thế nào để giải thích, Donny đến từ Italy là người đại diện nổi tiếng đứng dậy, nói: "Không cần đi giải thích nhiều, chúng ta về sau muốn làm việc vì lâm tuệ tiểu thư, thừa lúc có cơ hội này, tổ chức buổi trình diễn thời trang, mọi người dự họp, tôi đứng ra thuyết minh là xong."
Người hộ tống phiên dịch ra nhiều ngôn ngữ đem lời Donny nói cho mọi người.
Trang Phong hai mắt tỏa sáng, nếu như làm như vậy, chính xác có thể gây ra hiệu ứng tuyên truyền rất tốt, nhiều quốc tế đại sư như vậy tụ tập ở Yên kinh, có thể nói hơn phân nửa trong đó cho tới bây giờ chưa từng tới Hoa Hạ, lần này đến đây, đều vì lâm tuệ !" Lâm tuệ về sau danh tiếng hẳn nổi lên như diều gặp gió !"
"Thế nhưng mà, đột nhiên nhiều vị đại sư tôn kính đại giá quang lâm như vậy, truyền thông sẽ rất hoài nghi a", một gã nhân viên công tác lo lắng nói.
Donny cười lắc đầu, "Đúng đấy, tôi đang muốn cho giới truyền thông đi hoài nghi, hoài nghi chúng tôi tới còn có cái gì nguyên nhân khác. Muốn để cho lâm tuệ tiểu thư hưởng trọn “ánh đèn sân khấu” liên tục duy trì với hiệu suất cao, không chỉ cần thực lực ca hát của bản thân cô, còn cần rất nhiều phương tiện lăng xê làm đồ gia vị. Chúng ta có thể tùy tiện nói một ít nguyên nhân, nhưng truyền thông nhất định sẽ chính mình tra rất nhiều tin tức, đến cuối cùng cho sẽ có rất nhiều thông tin xuất hiện dù chỉ là bịa đặt.
Nhưng có thể khẳng định, nhờ lực ảnh hưởng của chúng ta, truyền thông sẽ không đăng lên những tin tức bất lợi, chỉ biết đem thân thế bối cảnh của lâm tuệ tiểu thư ghi nhận một cách đặc biệt thần bí, hiệu quả mê người."
Bọn người Trang Phong bừng tỉnh, bận rộn phân phó hoạt động xuống dưới tuyên bố sẽ tổ chức họp báo với các phóng viên.
Tuệ Lâm ở một bên nghe được có chút sững sờ, nắm góc áo Dương Thần, lo lắng nhỏ giọng nói: "Dương đại ca, em thật sự có thể chứ, nhiều ngoại quốc tiền bối như vậy, em có chút sợ hãi."
"Sợ cái gì, bọn họ đều là người bình thường, không giống với em, trước kia em không được sát nhân, nhưng giờ thì đơn giản. Nếu không thích ai, em cầm thanh kiếm, tùy tiện chém nhiều cái cho chết tươi, có anh ở đây, ai dám xem thường em", Dương Thần nháy mắt cười nói.
"Em sẽ không cầm kiếm chém người đâu..." Tuệ Lâm thầm thì, nhưng ngẫm lại đúng thế, mình cũng không phải nữ ca sĩ bình thường, cũng sẽ không bị ai khi dễ, không chừng xảy ra chuyện còn phải do chính mình bảo hộ bọn họ ấy chứ, vậy nên cũng không sợ sệt nữa.
Phóng viên rất nhanh tụ tập ở phòng họp lớn dưới lầu, toàn trường đèn flash không ngừng, như là một đoàn du lịch nhắm về các vị quốc tế đại sư nháy lia lịa.
Với tư cách đã từng là đại diện của rất nhiều Thiên vương quốc tế, Donny rất nhanh đem hào hứng tại hiện trường ổn định lại, hơn nữa cùng các phóng viên đối đáp trôi chảy, một phương diện tô đậm sự coi trọng đối với lâm tuệ, lại một phương diện tăng thêm cảm giác thần bí cho lâm tuệ, đem hứng thú của các phóng viên vốn đang ở trên chúng đại sư chuyển dời đến lâm tuệ.
Đến cuối cùng, với tư cách Phó giám đốc Trang Phong vẫn không quên đi lên cùng lâm tuệ khai mạc buổi hòa nhạc, tận dụng phát tán tin tức tuyên truyền miễn phí.
Dương Thần ở bên yên lặng nhìn xem, coi chính mình như một nhân viên bình thường, nhìn thấy Tuệ Lâm có chút khẩn trương ngồi trước màn ảnh, không khỏi cảm khái, lúc trước cái cô bé kia xuống núi về nhà mình vốn là một tiểu đạo cô ngây thơ, lại có thể trở thành minh tinh màn ảnh, đúng là thế sự khó liệu.
Đợi đến giờ hẹn cùng Ninh Quang Diệu, Dương Thần nháy tin nhắn cho Tuệ Lâm, rồi lặng yên rời khỏi đại sảnh hội nghị.
Ninh Quang Diệu cho địa chỉ là một sơn trang nghỉ mát yên tĩnh ở Đông thành Yên kinh, dọc theo bên ngoài sơn trang, có không ít quán cơm bình dân, cũng không thiểu khu dân cư xen kẽ trong đó.
Dương Thần không nghĩ tới Ninh Quang Diệu sẽ chọn một địa phương như vậy, nhưng cũng may chỗ này cảnh đẹp và tĩnh mịch, dòng xe cộ cũng ít, phảng phất đã được rời xa âm thanh ồn ã một thời gian ngắn.
Lái xe đi vào chỗ Ninh Quang Diệu là một nhà hàng sau một nông trang giải trí, Dương Thần lập tức nhìn thấy, nhà hàng bên ngoài treo một biển "Tạm dừng buôn bán".
Mà ở bên ngoài nhà hàng chỉ có hai chiếc xe con, một chiếc A8 và một chiếc Passat bình thường, Dương Thần biết rõ, đây hẳn là bị Ninh Quang Diệu bao trọn rồi.
Đi đến trong nhà hàng, một gã vệ sĩ áo đen hiển nhiên nhận ra Dương Thần, trực tiếp liền làm tư thế mời, để cho Dương Thần vào quán ăn đằng sau.
Khiến cho Dương Thần có chút ngoài ý muốn chính là,phía sau cái nông trang giải trí, vậy mà còn có một hồ nhân tạo không nhỏ, toàn bộ nông trang là kiến tạo vây quanh hồ. Tại chung quanh hồ, bàn ăn bầy đặt theo hình uốn lượn.
Mà giờ này khắc này, chỉ có một bàn bên cạnh, hai người đang ngồi, bọn vệ sĩ đều đứng cách mấy chục thước.
Trong đó một người đàn ông trung niên ăn mặc âu phục,đeo cà- vạt giống như là vừa dự xong hội nghị nào đó, đương nhiên là Ninh Quang Diệu đã gặp mấy lần.
Về phần một nam tử trẻ tuổi khác mặc áo sơ mi màu lam nhạt, dĩ nhiên là người hôm qua mới gặp và có phát sinh chút chuyện bên trong hộp đêm, Ninh Quốc Đống.
Tại lúc Dương Thần nhìn thấy Ninh Quốc Đống, Ninh Quốc Đống cũng nhìn Dương Thần, Dương Thần thì còn đỡ, Nhưng Ninh Quốc Đống trong mắt lập tức bốc hỏa.
"Cha, người hôm nay bảo con tới nơi này, đợi một thần bí khách nhân, chính là hắn !" ?" Ninh Quốc Đống quay phắt đầu lại nhìn về phía phụ thân, cảm xúc kích động dị thường.
Hắn vốn hôm nay rất là phấn chấn, chỉ từ lần trước vì việc Lâm Nhược Khê, bị Ninh Quang Diệu ngăn cản, quay trở lại Yên kinh không cùng Ninh Quang Diệu gặp lần nào, chuyển đi ra bên ngoài ở.
Nhưng hôm nay, Ninh Quang Diệu vậy mà chủ động phá băng, gọi mình tới chỗ Ninh Quang Diệu rất ưa thích để ăn cơm, còn nói muốn cho hắn gặp một thần bí khách nhân...
Ninh Quốc Đống vốn tưởng rằng là lãnh đạo cấp cao nào đó, Ninh Quang Diệu ý định cho gặp mặt, giúp đỡ mình, trong nội tâm âm thầm kích động, dù sao như vậy xem ra, Ninh Quang Diệu cũng chưa từ bỏ mình, vẫn là có ý định bồi dưỡng mình trở thành người nối nghiệp, thật không nghĩ đến, hóa ra là Dương Thần !"
Ninh Quang Diệu trừng mắt liếc nhi tử, đứng dậy ôn hòa cùng Dương Thần cười nói: "Dương Thần ah, nhanh lại đây ngồi đi, lâu không gặp."
Dương Thần lườm Ninh Quốc Đống, khóe miệng mỉm cười nói: "Chúng ta vốn không quen thân, không cần ông tỏ cái điệu bộ quan cách ra với tôi." Nói rồi, thản nhiên ngồi xuống đối diện với Ninh Quang Diệu.
"Hừ, không biết xấu hổ..." Ninh Quốc Đống lạnh nhạt trào phúng.
Dương Thần căn bản chẳng để tâm đến hắn, thản nhiên nói: "Cho dù ta không biết xấu hổ, vẫn có người hướng ta quỳ xuống."
"Ngươi nói cái gì !" ?" Ninh Quốc Đống như bị châm đúng chỗ đau, đứng dậy gào lên.
"Quốc Đống !" ngồi xuống !" Ninh Quang Diệu nổi giận, quát lớn.
"Cha !" Hắn mắng con !" Người chẳng lẽ không biết hắn đã bắt con của người làm cái gì ư !" ?" Ninh Quốc Đống vỗ ngực hô lớn.
Ninh Quang Diệu sắc mặt đen kịt mà nói: "Câm miệng, oan gia nên giải không nên kết, chính là muốn cho các ngươi đem sự tình giải quyết mới cho các ngươi gặp mặt, chẳng lẽ còn chưa đủ mất mặt sau !" ? ngồi xuống !" "
"Có thể giải được sao ?" Ninh Quốc Đống thở không ra hơi, lắc đầu, thống khổ cười nói: "Cha hôm nay để cho con tới, là muốn bêu xấu con phải không !" ? Cha vậy mà lại giúp đỡ một ngoại nhân bức con ruột cha... thật sự là người cha tốt đấy..."
"Có cái gì, hôm nay nói rõ ràng ra, đều là người có đầu óc, nam tử hán đại trượng phu, thế mà lại nghĩ đối xử lạnh nhạt mỉa mai tính toán cái gì !" ?" Ninh Quang Diệu nghiêm nghị nói: "Mày muốn tìm lại mặt mũi, đừng để lại mất mặt ở chỗ này! Ngồi xuống !" "
"Cha nói con làm cha mất mặt?" Ninh Quốc Đống sắc mặt một hồi trắng bệch, xiết chặt nắm đấm, nói: "Tốt... cha đã thấy vậy, con đây đi, cha cùng hắn ăn uống từ từ, chậm rãi trò chuyện !" "
Ninh Quốc Đống nói xong, giận dữ cầm lấy áo khoác liền đi ra ngoài, cũng không quay đầu lại.
Ninh Quang Diệu gọi lớn hai tiếng, nhưng không có tác dụng, chán nản quay trở lại ghế, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, hiển nhiên tức giận không nhẹ.
Dương Thần phối hợp cầm lấy ấm trà, rót cho mình một chén trà xanh, nhấp một miếng, khẽ cười nói: "Vốn cho rằng, tôi vốn là kẻ hồ đồ, nữ nhân nhiều, trong nhà mới có thể lọan như vậy, thật không nghĩ đến, Ninh thủ tướng nữ nhân không nhiều lắm, thế mà trong nhà so với tôi còn loạn hơn, chậc chậc..."