- Nếu như con đoán không nhầm thì đây là mẹ vợ bé của con?
Dương Thần nhếch miệng cười hỏi.
Lưu Thanh Sơn có hai người phụ nữ, một là mẹ ruột của Lưu Minh Ngọc, một là người phụ nữ mà ông gặp ở Yến Kinh, cùng ông lăn xả giang hồ-chính là mẹ ruột của Lưu Minh Hào. Dương Thần nghĩ đi nghĩ lại, người phụ nữ này chính là bà ta.
Người phụ nữ quyền quý này thản nhiên cười nói:
- Sớm đã nghe Thanh Sơn nói đứa con rể như cậu không ăn kiêng, quả nhiên là như vậy. Vừa mới gặp đã hô “mẹ vợ bé” rồi. Tôi nghe mà không quen. Tôi và mẹ của Minh Ngọc cũng không phân lớn bé gì. Sao cậu lại giúp chúng tôi phân chia làm gì?
Dương Thần sờ sờ mũi, trong lòng thầm nghĩ “Làm sao tôi biết các người ngang vai ngang vế với nhau chứ, lại còn một vợ chính, một vợ lẽ làm gì chứ?”
Lưu Thanh Sơn hừ một tiếng:
- Mình cũng đừng chấp nhặt cậu ta làm gì. Cậu ta ngoài miệng nói một kiểu nhưng khi làm lại kiểu khác. Gọi thì có vẻ nghe vui tai, nhưng khi gặp phải chuyện gì thì lại chẳng nể nang gì.
Dương Thần liếc mắt nhìn người này một cái, không đánh ông một chưởng thì thôi, lại còn già mồm như vậy sao?
- Giới thiệu với cậu.
Lưu Thanh Sơn giơ một tay cầm điếu xì gà, một tay ôm vai vợ mình, cười nói:
- Đây là Từ Oánh-mẹ Minh Hào. Ngọc Nhi đã gặp qua bà ấy, cũng gọi bà ấy là mẹ. Cậu cũng nên gọi mẹ vợ đi là vừa.
Dương Thần vội nói vài câu nịnh nọt:
- Mẹ vợ à, mẹ lấy người đàn ông này thật là thiệt cho mẹ, đúng là trâu già gặm cỏ non.
Lời vừa nói ra, Từ Oánh cười rung cả người, còn Lưu Thanh Sơn lại muốn phản bác lại. Nhưng nếu phản bác, thì đồng nghĩa với việc nói Từ Oánh già, nên chỉ còn cách giương mắt nhìn.
Hàn huyên vài câu, Lưu Thanh Sơn mới nói:
- Có biết hôm nay tôi gọi cậu ra đây là vì việc gì không?
Dương Thần chớp chớp mắt:
- Gọi con ra là vì bố vợ đây, còn hỏi con làm gì?
Lưu Thanh Sơn cũng không muốn vòng vo với Dương Thần, nói:
- Cậu cũng biết. Tôi có một đứa con trai là Minh Hào. Mấy năm nay bôn ba đủ rồi, cũng cần một người để nối nghiệp, nhưng Minh Hào tuổi lại còn nhỏ, cũng chẳng có kinh nghiệm gì. Cho dù nó có năng khiếu về mặt đó, nhưng để làm một người trụ cột thì chẳng phải chuyện trong một sớm một chiều.
Tôi cũng không còn trẻ nữa, trước khi trở về Trung Hải, căn bản là muốn liên minh với hội Hồng Kinh để khuếch trương danh thế, nhưng phát hiện ra bọn rắn độc quá mạnh. Tóm lại là đối với việc chưa thể thở phào nhẹ nhõm này, tôi định sau này giao cho Minh Hào hoàn thành nốt.
Dương Thần đã hiểu ý của Lưu Thanh Sơn. Xem ra, ông ta cũng biết khả năng để xưng bá được ở Hoa Hạ không lớn, hơn nữa, những tỉnh khác đều có các thực lực đang ẩn giấu. Quốc gia cũng không cho phép hội Thanh Long của bọn họ độc chiếm, huống hồ còn có hội Hồng Kinh ở Trung Hải cũng đang chiếm thế chủ động ở phía nam.
Cho nên, Lưu Thanh Sơn muốn có sự chuẩn bị kỹ càng cho Lưu Minh Hào.
- Mặc dù bản thân cậu không phải người đáng lưu tâm trên con đường đi của chúng tôi, nhưng tôi cũng biết cậu không phải là một nhân vật bình thường, ít nhất Hội trưởng Sắc Vi cũng nghe lời cậu. Sau này, Minh Hào có thể làm được như thế nào còn cần đến sự giúp đỡ của cậu. Tôi tin con gái tôi không khoa trương cậu quá, và cậu cũng không phải dạng hẹp hòi ích kỷ.
Vừa hay hôm nay hội Thanh Long của chúng tôi mở cuộc họp các vị nguyên lão, tất cả những người phụ trách quan trọng đều sẽ đến. Bây giờ còn lại cậu ở Yến Kinh này, tôi định dẫn cậu đến gặp những nhân vật quan trọng của hội Thanh Long chúng tôi. Mọi người đều sẽ quen nhau, sau này khi tôi rút lui, cậu có thể giúp Minh Hào hết mình.
Trong lòng Dương Thần rất bối rối. Hóa ra là mình đi che chở cậu em vợ kia. Hơn nữa tên tiểu tư Lưu Minh Hào còn ức hiếp cô bé Trinh Tú, việc này mình còn chưa tính sổ. Thế lực của hội Thanh Long ở Yến Kinh, lẽ nào mình vẫn luôn chạy về hướng này sao?
Nhưng Lưu Thanh Sơn đã làm như vậy, dù gì đi nữa cũng không phải là vì mình. Có thể ông ta cảm thấy mình là người khống chế thực sự của hội Hồng Kinh, vì vậy mình mới có giá trị, có thể giúp Lưu Minh Hào làm cho những phe phái thực sự ở trong hội Thanh Long phải sợ hãi.
Sắc mặt Từ Oánh có chút đau buồn, nói:
- Thanh Sơn à, Minh Hào còn nhỏ mà mình đã nhẫn tâm như vậy, để cho nó nhỏ như vậy vào trong hội làm gì chứ?
- Nó là con trai của Lưu Thanh Sơn tôi đây. Đã không muốn đi học, đương nhiên chỉ có thể đi trên con đường này mà thôi.
Lưu Thanh Sơn cũng không quan tâm Dương Thần đang ở đây, nắm lấy tay Từ Oánh, nói:
- Chờ tôi rút lui, bà cũng trút bỏ được gánh nặng. Những năm này, bà cùng tôi xông pha khắp nơi, tôi biết bà rất vất vả. Kiếp sau, tôi sẽ dẫn bà đi ra ngoài nhiều hơn, chăm sóc bà nhiều hơn.
Từ Oánh cười chua xót, cũng không khuyên nhiều nữa.
Dương Thần ở bên nghe như vậy, cảm thấy Lưu Thanh Sơn này mặc dù đức hạnh chẳng ra làm sao, nhưng đối với con gái và con trai của mình lại rất chân thật. Tuy nhiên vẫn có chút tò mò, hỏi:
- Mẹ vợ bé cũng đảm nhiệm chức vụ của hội sao?
Từ Oánh cười nói:
- Mới đầu tôi mở một khách sạn ở Yến Kinh, sau đó thì gặp Thanh Sơn, liền theo ông ấy đi trên con đường này. Hội Thanh Long chính là do tôi và bố vợ của cậu cùng nhau xây dựng, sau đó tôi tiếp quản nội vụ, bây giờ thì đảm nhiệm những việc hậu cần, cũng coi như Đường Chủ.
Dương Thần gật gật đầu, thảo nào tên tiểu tử Lưu Minh Hào lại không an phận như vậy, hóa ra mẹ gã cũng không phải người hiền lành, thật thà gì cho lắm.
Chiếc xe chạy gần một tiếng đồng hồ mới đến được địa điểm cần đến, là một khách sạn nghỉ dưỡng được thiết kế theo phong cách lâm viên, tên khách sạn vừa nhìn thì đã biết chủ của nó “Khách sạn nghỉ dưỡng quốc tế Thanh Long”.
Trên đường đi vào trung tâm của khách sạn nghỉ dưỡng, bên cạnh hồ nhân tạo là một căn hộ 3 tầng màu trắng, được thiết kế theo phong cách Baroque, vô cùng lớn tọa ngay gần hồ.
Dưới sự tiếp đón của những người phục vụ, Dương Thần theo sau Lưu Thanh Sơn và Từ Oánh, chầm chậm đi vào trong khu vực đại sảnh.
Đi vào trong mới phát hiện ra đây là một kiến trúc kết hợp giữa phòng yến tiệc và phòng đại hội. Trong phòng yến tiệc lớn, đã có không ít những người đàn ông đi giày da, mặc Tây phục và những người phụ nữ mặc những bộ quần áo xinh đẹp.
Nói cách khác chính là xã hội đen, chẳng khác nào một công ty ma-phi-a lớn.
Mọi người nhìn thấy Lưu Thanh Sơn và Từ Oánh bước vào, đều đứng lên chào hỏi. Đa số đều tỏ thái độ thành kính với Lưu Thanh Sơn. Dù sao, hội Thanh Long cũng là do một tay ông ta gây dựng nên. Uy tín nhất định là có thừa.
Khi nhìn thấy Dương Thần, ánh mắt của mọi người đều tỏ vẻ nghi ngờ, nhưng cũng không ai dám tiến lên hỏi nhiều.
Lưu Thanh Sơn vừa đến, hội nghị các bậc nguyên lão hội Thanh Long có thể chính thức bắt đầu. Đại hội này đã chuẩn bị mở cả ngày, vì vậy, buổi sáng đã bắt đầu, mọi người đều tiến dần vào trong phòng họp lớn.
Xung quanh một chiếc bàn hội nghị lớn hình tròn, Lưu Thanh Sơn ngồi ngay ngắn ngay ở vị trí cao nhất, Từ Oánh được coi là một trong số những phu nhân và Đường Chủ của Hội trưởng ngồi ngay bên trái, đương nhiên những nhân vật trong hội thuộc những thành phần quan trọng thứ hai, địa vị còn cao hơn so với tưởng tượng của Dương Thần.
Dương Thần đang do dự không biết ngồi ở đâu, thì liền có một người đàn ông bước đến, nói:
- Anh có thể ngồi ghế phía sau Hội trưởng.
Dương Thần nghe thấy giọng nói này rất quen, ngẩng đầu nhìn, hơi sửng sốt. Một khuôn mặt trắng, nhỏ nhắn ngay trước mắt, chẳng phải là Cao Việt là lúc trước bị mình đưa vào sở cảnh sát sao?
Đáng lý ra thì tên Cao Việt này phải đang ngồi ở trong đó mới phải chứ, sao lại có thể đến Yến Kinh được? Dựa vào tính cách của Thái Nghiên, tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha cho tên phạm nhân mà cô bắt được mới đúng chứ.
Lúc này, Lưu Thanh Sơn quay đầu lại, thấp giọng nói với Dương Thần:
- Cao Việt là người tôi phái đến, vừa được thả từ sở cảnh sát về. Cho dù trước kia, cậu có khúc mắc gì với anh ta thì anh ta cũng là trợ thủ đắc lực của tôi. Cậu đã giáo huấn anh ta một lần rồi, vậy cũng đừng tính toán gì nữa, ngồi xuống đi, cuộc họp sắp bắt đầu rồi.
Dương Thần nhíu lông mày, không ngờ Lưu Thanh Sơn còn nghĩ cách để đưa tên này ra. Bản thân hắn thực sự chẳng quan tâm đến vai vế của Cao Việt, chỉ là cái bộ dạng kỳ quặc vừa rồi, rõ ràng là có thái độ thù địch với mình mà.
Từ Oánh nhìn Cao Việt, lại nhìn Dương Thần, vẻ mặt suy nghĩ nhưng không nói gì.
Sau một hồi, Lưu Thanh Sơn ra hiệu cho toàn thể mọi người im lặng, vẻ mặt trang nghiêm, chậm rãi nói:
- Trong Hội nghị nguyên lão ngày hôm nay, tôi muốn tuyên bố một vài việc quan trọng. Chắc các vị ở đây, trước khi đến cũng đã nghe qua vài tin đồn rồi, nhưng trước khi nói đến việc quan trọng này, tôi muốn giới thiệu với các vị đây một thanh niên trẻ tuổi…
Lưu Thanh Sơn xoay người chỉ vào Dương Thần ở phía sau, ra hiệu cho Dương Thần đứng một lúc, nói:
- Anh ta là Dương Thần, là con rể của tôi. Cũng có không ít các anh em đều đã nghe qua cái tên này. Hội Hồng Kinh ở Trung Hải có thể nói là có quan hệ với anh ta.
Lúc này, một vài Đường Chủ của hội Thanh Long trong hội trường đều ghé tai nhau thì thầm to nhỏ, nhìn Dương Thần với ánh mắt khác thường. Bọn họ chỉ có thể tiếp xúc được với một vài cán bộ cấp cao bí mật, đương nhiên bọn họ không ngờ, người đứng đằng sau hội Hồng Kinh lại là một thanh niên bình thường như vậy.
Dương Thần có chút xấu hổ, cảm giác mình bị bọn họ soi xét như một loài động vật, đứng một lúc rồi lập tức ngồi xuống.
Sau khi Lưu Thanh Sơn giới thiệu xong, tiếp tục nói:
- Sở dĩ tôi để cho Dương Thần ngày hôm nay đến tham gia hội nghị lần này, là vì việc tôi muốn tuyên bố có liên quan đến Dương Thần.
Nói tới đây, Lưu Thanh Sơn cố ý dừng lại, nhìn tất cả mọi người trong hội trường một lượt, xác định xem mọi người đã chú ý lắng nghe chưa, mới nói:
- Khoảng thời gian trước khi đi Trung Hải để mở rộng địa bàn ra phía nam, tôi phát hiện ra tôi đã đi trên con đường này dần 30 năm rồi. Tôi cũng không còn trẻ nữa, rất nhiều người trẻ tuổi đều có sự dẻo dai hơn tưởng tượng của tôi nhiều.
Cho nên, tôi quyết định sau Hội nghị nguyên lão lần này, chính thức bắt đầu giao quyền lực cho con trai tôi-Lưu Minh Hào.
Lời này vừa nói ra, cả hội trường ồ lên, vài Đường Chủ thân cận khuyên giải, nói:
- Hội trưởng, chúng tôi đã nhìn Minh Hào lớn lên như thế nào. Nó thực sự có khả năng để đi trên con đường này, nhưng tuổi của nó còn quá nhỏ, vẫn là một đứa trẻ, làm sao có thể đảm đương được chức vụ Hội trưởng chứ.
Lưu Thanh Sơn xua tay, nói:
- Đương nhiên tôi sẽ không để cho Minh Hào đảm nhiệm chức Hội trưởng này ngay, tôi cũng sẽ tận tình dẫn dắt nó, hơn nữa còn có các anh em tốt đây dìu dắt, nó sẽ trưởng thành rất nhanh. Còn về việc sau khi tôi xin rút lui, sự an toàn ở trong hội, tôi định nhờ đồng minh của của chúng ta giúp đỡ-hội Hồng Kinh…Đây cũng là lý do mà hôm nay tôi dẫn Dương Thần đến tham gia hội nghị lần này.
Dương Thần là con rể tôi, là anh rể của Minh Hào, anh ta là người nhà, hay nói cách khác, hội Hồng Kinh tuyệt đối sẽ đứng về phía chúng ta. Cho dù tôi có lui về thì cũng không có bang hội nào dám chọi với hai bang hội hội Thanh Long và hội Hồng Kinh chúng ta cả.
Dương Thần ngồi ở phía sau bĩu môi. Người bố vợ này còn có thể vô liêm sỉ như vậy, mình còn chưa hứa hẹn điều gì, cũng chưa làm gì mà ông ta đã đưa mình lên xe. Hơn nữa, đây là thời đại gì chứ, một chút dân chủ cũng không có, đã cho ngay con trai mình lên làm Hội trưởng rồi. Sao lại có thể vô lý như thế chứ?
Quả nhiên, sau khi Hội trưởng tuyên bố như vậy, có một người đàn ông tóc đã hoa râm giơ tay cao giọng nói:
- Hội trưởng, tôi cảm thấy để cho Minh Hào làm Hội trưởng, có thỏa đáng không?
Lưu Thanh Sơn dường như không ngờ có người ngang nhiên phản đối mình như vậy, ánh mắt đanh lại, đứng lên, mỉm cười nói:
- Chú Trương. Chú cũng là tiền bối của tôi, có gì muốn nói thì cứ nói, đừng ngại.
Người đàn ông được gọi là chú Trương thở một hơi dài, mới nói:
- Tôi cảm thấy chức Hội trưởng này phải do một một nhân tài mà mọi người đều tâm phục khẩu phục mới có thể làm đảm đương được. Mặc dù Minh Hào là một cậu bé có tài, nhưng cũng chưa thực sự được đào tạo qua, ai có thể đảm bảo tuyệt đối rằng cậu ấy có thể đảm đương nổi? Lẽ nào phải thực sự đợi vài năm nữa mới đi xác nhận sao? Những người già cả như chúng tôi cũng không có nhiều thời gian để dìu dắt một người, vì vậy lão Trương tôi đây cho rằng, điều này là không thỏa đáng.
- Chú Trương, năm đó khi tôi vừa đến Yến Kinh, cũng chỉ là một tên tiểu tử thấp kém, nhưng một tay tôi lại có thể thống nhất được hội Thanh Long. Một số người khi trưởng thành sẽ khác xa so với người thường. Điểm này, tôi tin chú Trương có thể hiểu được.
Lưu Thanh Sơn mặt không chút cảm xúc nào, nói.
Không ngờ, Lưu Thanh Sơn vừa nói xong, lại có một phụ nữ Hồng Y tương đối trẻ tuổi phá lên cười, nói:
- Hội trưởng, ngài là anh hùng của hội Thanh Long chúng ta, đương nhiên chúng tôi biết điều đó chứ. Nhưng Minh Hào-con trai ngài nghe nói ở Trung Hải chỉ là một người chuyên đi gây chuyện khắp nơi. Điểm này so với ngài còn kém xa.
- Đúng vậy, Hội trưởng.
Lại có một người đàn ông trung niên cười nói:
- Mỗi một Đường Chủ chúng tôi đang ngồi ở đây còn có năng lực hơn nhiều so với một tên trẻ ranh. Hội trưởng có thể suy xét cho chúng tôi không?
Sắc mặt Lưu Thanh Sơn sầm xuống, ông cũng ý thức được, dường như đang có một cạm bẫy đã chờ mình sẵn. Vốn tưởng rằng với uy tín của mình có thể khiến mọi người cho dù trong lòng không phục nhưng bên ngoài thì vẫn đồng ý.
Nếu như đã như vậy, cho dù bọn họ có ra tay ở phía sau thì ông ta vẫn có thể giúp Lưu Minh Hào giơ dao dọa khỉ được vài lần, giúp nó có thể đứng vững được.
Nhưng không ngờ, trong tình hình này lại có nhiều người trở mặt với mình như vậy.
Dương Thần ngồi ở phía sau ngáp một cái, không khí căng thẳng ở trong phòng không phải là hắn không biết, nhưng ngoại trừ cảm thấy nhạt nhẽo ra thì chả cảm thấy gì khác cả. Nói trắng ra là ai chẳng muốn làm Hội trưởng. Hắn đến đây chỉ vì thể diện của Lưu Minh Ngọc.
Lúc này, Lưu Thanh Sơn giận dữ, đột nhiên cười lớn, đập bàn một cái:
- Được lắm. Xem ra các người đã có chuẩn bị rồi. Bao nhiêu năm làm việc với nhau, bản lĩnh của nhau đều hiểu rất rõ. Vậy tôi xin nghe, các vị ở đây cảm thấy ai thích hợp để thay tôi làm Hội trưởng?