Cuối cùng bữa tiệc cũng không xảy ra chuyện gì quá hoang đường. Chỉ có Lý Độn thỉnh thoảng trò chuyện với Đường Tâm, nhưng Đường Tâm thì cứ như cỗ máy trả lời một cách lễ phép, căn bản là không có nhiều điều để nói, khiến cho một vài người ở nhà họ Đường cảm thấy rất không vừa lòng.
Cũng may Lý Độn không để tâm điều đó, ngược lại còn hứng thú hơn. Luôn dùng một ánh mắt để nhìn Đường Tâm, khiến cho những người nhà họ Đường đều chú ý đến. Hảo Hảo triển khai công việc bên này của Đường Tâm, tận tâm để cho nhà họ Lý và nhà họ Đường làm thông gia với nhau.
Ngược lại, Dương Thần thì rất muốn cảm ơn vì không có ai quấy rầy hắn ăn cơm, chỉ có mẹ con Đường Uyển nói vài chuyện phiếm, còn hắn thì lặng lẽ ăn xong bữa cơm.
Khi tiệc rượu sắp tàn, Lý Độn đột nhiên đứng dậy đi về phía Đường Tâm đang phục vụ Đường Triết Sâm, nói:
- Đường Tâm tiểu thư, có thể bớt chút thời gian, tìm một nơi yên tĩnh, tôi có chuyện muốn nói với em.
Lý Độn cũng không giấu diếm một điều gì, trước mặt mọi người đưa ra lời thỉnh cầu như vậy đối với Đường Tâm.
Cho dù trong lòng Đường Tâm rất ghét người đàn ông này, nhưng cũng mang máng biết được Lý Độn có ý gì với cô. Mặc dù cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng vẫn đỏ mặt.
Đang muốn từ chối, nhưng Đường Tâm lại phát hiện ra, các cô chú nhà họ Đường ở xung quanh đang nháy mắt với cô, thậm chí ngay cả Đường Triết Sâm và Đường Uyển cũng đang chờ đợi.
Đường Tâm biết, cô không thể từ chối thẳng thừng, đành nghe Lý Độn nói vài câu từ tai này sang tai kia là được, liền gật đầu đồng ý, nói:
- Vậy đi ra vườn hoa phía sau.
- Haha, đi đâu cũng được. Vậy Đường Tâm tiểu thư dẫn đường nha.
Lý Độn hết sức vui mừng, vội vàng đi theo.
Sau khi Đường Tâm dẫn Lý Độn rời đi, tất cả mọi người đều nóng lòng không biết Lý Độn định nói gì. Nhưng những người trong nhà họ Đường không ngốc nghếch, họ đều biết Lý Độn chính là cao thủ ở Yến Kinh. Nếu thực sự muốn đi nghe trộm thì sợ rằng sẽ mất nhiều hơn được, vì vậy cũng chỉ có thể ra lệnh cho đám người hầu lúc này không được ra vườn hoa phía sau, để không gian thoải mái cho hai người nói chuyện.
Dương Thần sờ sờ vào cái bụng căng tròn của mình, ợ một cái, đứng dậy nói với Đường Triết Tâm:
- Ông Đường, vậy tôi xin đi trước. Cảm ơn đã tiếp đãi chu đáo.
Dương Thần ăn xong mới nhớ ra mình vẫn chưa tìm được chỗ ở, hắn nhất định còn phải đợi một khoảng thời gian nữa mới có thể trở về Trung Hải, còn chưa nói đến việc phải đợi Thái Nghiên đi nhà họ Thái để giải quyết vấn đề của Thái Ngưng. Đương nhiên còn phải chạm mặt Dương Liệt, việc này Dương Thần nên ở bên Tuệ Tâm một thời gian, ít nhất cũng đợi buổi biểu diễn và công bố chuyên tập của Tuệ Tâm kết thúc mới nói được.
Mặc dù rất lo lắng về việc Mạc Thiện Ny đang ở Trung Hải, nhưng Dương Thần cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể hi vọng thời gian có thể khiến Mã Quế Phương nguôi giận hơn chút.
Ngay lúc này hắn muốn tìm một chỗ để ngủ trước đã. Suy nghĩ xem có nên gọi Trang Phong của công ty con tìm giúp mình một khách sạn hay không.
Đường Triết Sâm cũng không trả lời ngay, mà nhìn về phía Đường Uyển:
- Uyển Nhi, sức khỏe con vừa mới bình phục, nên cũng không cần vội vàng về Trung Hải, ở lại đây thêm vài ngày nữa đi.
Đường Uyển vốn thông minh, ý thức được rất nhanh điều gì đó, hai má lúm đồng tiền hơi ửng đỏ, nhẹ nhàng nói “vâng” một tiếng.
Lúc này Đường Triết Sâm mới nói với Dương Thần:
- Dương Thần! Tôi thấy cậu cũng chưa tìm được chỗ nào tốt, chi bằng những ngày này, Đường Uyển đang ở Yến Kinh, hãy để nó dẫn cậu đi dạo một vòng. Nếu không thì cả ngày cứ ở bên cạnh bà già như tôi cũng không phải việc gì hay ho cho lắm.
Đường Đường ở một bên cười hàm ý:
- Bà thật biết sắp xếp. Cháu nghĩ bà cũng nên dẫn chú đi chơi đi.
Đường Triết Sâm nhéo yêu mũi đứa cháu gái một cái, cười một cách sảng khoái.
Những người nhà họ Đường ở đây đều nhìn về phía Đường Uyển, vì vậy nhìn thấy Đường Triết Sâm yêu quý Đường Uyển như vậy đều cảm thấy vui mừng. Còn về việc để Dương Thần và Đường Uyển tiếp xúc nhiều với nhau, đương nhiên là một việc rất tốt.
Nếu như Dương Thần chỉ là một người đàn ông đã có vợ bình thường thì mọi người sẽ kiên quyết phản đối. Dù sao, cho dù tình hình của Đường Uyển có phức tạp như thế nào thì Đường Uyển cũng là một trong số những người thừa kế của nhà họ Đường, không thể thiếu cô.
Nhưng Dương Thần là con cháu nhà họ Dương, khi mà những người xung quanh đều đã xác định thì Đường Uyển có hi sinh một chút danh dự cũng chẳng sao. Quan hệ giữa các gia tộc lớn có loạn một chút thì cũng loạn rồi, thực sự muốn thành chuyện, người khác ngưỡng mộ còn chẳng kịp nữa là.
- Em sẽ dẫn anh đến ngôi biệt thự mà tôi và Đường Đường ở. Nơi đó đủ rộng để sắp xếp cho anh một phòng riêng.
Đường Uyển cũng không phải là một cô gái hay thẹn thùng, điều chỉnh cảm xúc rất nhanh, đi lên phía trước nói một cách rất tự nhiên.
Dương Thần cảm thấy những ánh mắt tò mò ở xung quanh, cảm thấy toàn thân mình như nổi da gà. Xem ra nói một cách tương đối thì mình vẫn còn ngây thơ, bèn gật gật đầu:
- Vậy em dẫn đường!
Hắn muốn nhanh chóng thoát khỏi đám người này.
Cùng với lúc đó, ở vườn hoa phía sau nhà họ Đường.
Chiếc đèn được bọc kim loại sáng bóng, được làm theo phong cách phương Tây cổ điển, phát ra thứ ánh sáng màu trắng, chiếu sáng cả vườn hoa ban đêm.
Dọc con đường mòn đều là những lớp đá cuội được dải san sát nhau, những đóa hoa rực rỡ với đủ sắc màu, ẩn yên tĩnh và dịu dàng trong màn đêm.
Đường Tâm mặc một chiếc váy liền áo màu vàng, chu cái miệng nhỏ nhắn của mình ra, trên khuôn mặt trái xoan có những nét hao hao giống với Đường Uyển và một vẻ mặt buồn chán. Cứ như vậy, đi lặng lẽ trên con đường với mùi hương thoảng nhẹ trong gió.
Xoay người lại, Đường Tâm đối mặt thẳng với Lý Độn, nhìn từ trên xuống dưới con người được mệnh danh là một trong số những “Yến Kinh song vương” của nhà họ Lý.
Chiếc áo ngắn tay và chiếc quần dài đơn giản ở trên người cũng giống như những con cháu của những tầng lớp có tiền. Thân hình cường tráng khỏe mạnh, nhưng tuyệt nhiên không nhìn ra “vẻ đẹp cường tráng” gì cả, ngược lại trông giống như một nhân công vác gạch thuê.
Kết hợp với nụ cười ngờ nghệch ở trên khuôn mặt đó và đôi mắt kia, thì cả người trông như một con gấu ngu ngốc với một con mắt.
Người như vậy, không ngờ lại nổi tiếng là người đàn ông yêu mình? Đường Tâm hận không thể bắn chết Lý Độn.
- Nói đi, chuyện gì?
Đường Tâm lạnh lùng nói, ánh mắt không còn nhìn Lý Độn nữa mà chuyển sang nhìn bụi hoa.
Lý Độn cười cười vẻ e ngại, nhưng khi nói ra thì một chút thẹn thùng cũng không có.
- Đường Tâm tiểu thư, tôi thích em.
Lý Độn tỏ tình không hề báo trước.
Đường Tâm quay phắt đầu lại. Mặc dù sớm đã nhìn ra tình ý của tên này nhưng cũng không cần nói trắng ra như thế chứ.
- Anh đang đùa tôi sao ?
Đường Tâm nghiến răng nghiến lợi nói.
Lý Độn nuốt cái ực, lắc đầu:
- Đường Tâm tiểu thư. Hôm nay, tôi đến bệnh viện, lần đầu tiên nhìn thấy em. Nhưng sau khi tôi trở về nhà thì trong đầu luôn hiện lên hình ảnh của em. Hôm nay, trước khi tôi đến nhà họ Đường ăn cơm thì liền hiểu ra rằng, tôi đã thích em. Vì vậy mới cố ý qua đây để nói với em.
Đường Tâm thầm nhủ “Nhưng tôi hận một nỗi là không thể giết chết anh”, tuy nhiên ngoài miệng vẫn cười nói:
- Thích tôi? Anh vừa mới nhìn thì đã thích tôi? Anh cho rằng tôi là một đứa trẻ 3 tuổi, tin vào tiếng sét ái tình sao?
Lý Độn thành khẩn nói:
- Đường Tâm tiểu thư. Nếu như tôi nói, tôi thực sự bị tiếng sét ái tình với em thì sao?
- Anh là lợn à? Tôi không có hứng thú đùa giỡn với anh.
Đường Tâm tức giận, nhíu mày nói.
Lý Độn bất động, ngược lại vẫn cười nói:
- Đường Tâm tiểu thư. Tôi tin em rất rõ rằng, tôi-Lý Độn, tôi là cháu ruột của nhà họ Lý, hay nói cách khác, nhà họ Lý nắm giữ toàn bộ Cục an ninh của Hoa Hạ và hơn một nửa bộ đội đặc chủng của Hoa Hạ. Trong tương lai, tất cả những thứ đó đều thuộc về tôi.
- Đúng vậy. Anh là đại thiếu gia nhà họ Lý, còn tôi chỉ là một cô gái bé nhỏ chẳng ai quan tâm ở nhà họ Đường. Xin anh đừng trêu đùa tôi nữa được không?
Đường Tâm cười khẩy.
Lý Độn tiếp tục mỉm cười nói:
- Em xem, Đường Tâm tiểu thư. Em cũng thấy rõ địa vị của chúng ta khác xa nhau, đây cũng chính là lý do tôi thích em.
- Cái gì?
Đường Tâm bắt đầu nghi ngờ.
- Đường Tâm tiểu thư. Em biết không? Chỉ cần những cô gái bây giờ xuất hiện bên cạnh tôi, trừ phi họ không biết thân phận của tôi, nếu không thì, những cô gái đó đều muốn dùng mọi cách để có được sự vui vẻ của tôi. Bởi vì bọn họ đều muốn trở thành nữ chủ nhân của nhà họ Lý. Mà nhà họ Lý chúng tôi, vì có bối cảnh đặc thù nên nữ chủ nhân chỉ có thể có một. Nếu có nhiều hơn một thì sẽ trở nên nguy hiểm.
Là một người nắm giữ Cục an ninh, nên nữ chủ nhân của nhà họ Lý nhất định sẽ có cơ hội được tiếp xúc với giới truyền thông, vì vậy, những lời của Lý Độn không khó để hiểu.
Lý Độn chuyển đề tài, nói:
- Nhưng Đường Tâm tiểu thư, em rất đặc biệt…mà lần đầu tiên tôi nhìn thấy. Có một cô gái sau khi biết được thân phận của tôi, cũng là một cô gái xuất thân từ một gia tộc lớn, không ngờ lại bài xích và khinh miệt tôi…Vấn đề là tôi có thể nhìn ra, em thực sự ghét tôi, thậm chí hận một nỗi là không thể giết chết tôi…
Đường Tâm giật mình, cô không ngờ, không ngờ Lý Độn lại nhìn thấy mình như thế.