- Ta không có loại anh em tạp chủng này... Muốn giết, cũng nhanh thôi, bố đây không rảnh để chơi với ngươi ...
Được Tuệ Lâm cầu tình, Dương Liệt trong mắt lại càng thêm phẫn nộ, hồng tơ máu, hung tợn nói.
Trong mắt Dương Thần bỗng nhiên thay đổi trong nháy mắt, hắn không phải không suy xét đến Quách Tuyết Hoa, nếu không vì Quách Tuyết Hoa, Dương Liệt đã sớm không tồn tại trên hậu thế, nhưng nếu vẫn lưu trữ Dương Liệt, hắn tất nhiên là sẽ không bỏ qua , tuyệt đối là một mối tai hoạ ngầm lớn.
Thật lâu sau, Dương Thần hơi hơi hô giọng điệu, nói:
- Ta từng đem ngươi phế bỏ, cũng từng đem ngươi cứu trở về, hiện tại xem ra, cứu ngươi trở về cũng không phải chuyện tốt, bản tính của ngươi, từ nay về sau vẫn là làm người bình thường thì hơn...
Dương Liệt dường như ý thức được cái gì, khàn giọng hét lớn:
- Cẩu tạp chủng ngươi có bản lĩnh thì cho ta sự sảng khoái.
Hắn muốn chết cũng không có tác dụng gì, một bàn tay của Dương Thần gần kề tới trên thiên linh của Dương Liệt, một đạo chân nguyên nóng hổi trực tiếp tiến vào tứ chi và xương cốt của Dương Liệt.
Dương Liệt một tiếng thống khổ kêu lên thảm thiết, mấy đạo khí màu trắng bay lên tràn ngập phía trên sọ não của anh ta, anh ta lập tức liền hôn mê bất tỉnh...
Tuệ Lâm đứng bên cạnh bưng kín cái miệng nhỏ nhắn, cô đương nhiên biết, Dương Thần công phu mạnh hơn Dương Liệt nhiều lắm, mãnh liệt phá huỷ đan điền và kỳ kinh bát mạch của Dương Liệt, huỷ bỏ một thân công phu của Dương Liệt.
Đợi Dương Liệt tỉnh lại, hắn không khác gì một người bình thường, thậm chí, so với người bình thường còn suy yếu hơn, hoàn toàn thành phế nhân, rốt cuộc không cơ hội tu luyện nội công.
Đối với một cao thủ mà nói, đột nhiên tiêu tan trước mọi người, điều này so với giết hắn còn khó chịu hơn.
Trừng phạt như vậy, đã là quá nhẹ so với việc giết chết anh ta.
Nhưng Tuệ Lâm lại hiểu rõ, đó đã là sự nhượng bộ lớn nhất của Dương Thần, những gì Dương Liệt đã làm, đã là khiêu chiến sức chịu đựng của Dương Thần.
Dương Thần làm xong tất cả, nói với Trang Phong đang đứng một bên ngơ ngác:
- Phó giám đốc Trang, đem nơi này quét dọn một chút, người này thì tìm một bệnh viện nào đó mà đưa đến.
Trang Phong đột nhiên tỉnh ngộ lại, nhìn Dương Thần ánh mắt đầy sợ hãi, tuy rằng đầu đầy mờ mịt, nhưng ý thức được giám đốc Dương này không phải người bình thường, cũng không dám hỏi nhiều, vội vàng làm theo lời Dương Thần chỉ bảo, chỉ có điều ngay cả dáng đi đều đã thất tha thất thểu, cũng là làm khó hắn.
Hơn một giờ, phong ba mới lắng xuống.
Trang Phong triệu tập những người quản lý nhìn thấy Dương Thần giết người, khiến cho bọn họ tất cả đều miệng chặt như bình, việc này kỳ thật không khó, bởi vì những người này sớm bị Dương Thần dọa sợ, không dám tùy tiện nói huyên thuyên.
Mà Thiên Long và Diệp Tử cũng âm thầm thông qua cảnh sát, đem người đại diện Mỹ Phượng đã chết an bài thành "sự cố bất ngờ", cứ như vậy, cũng sẽ chỉ là việc của giới giải trí, sẽ không ảnh hưởng xã hội.
Trang Phong nghĩ vấn đề cái chết của Mỹ Phượng là khó xử lý nhất, không ngờ có người âm thầm giúp đỡ che giấu, trong lòng không khỏi vô cùng kinh hãi, giám đốc Dương này xuất thân thật sâu không lường được, gã cũng phải cẩn thận chặt chẽ, đối với Dương Thần không dám tùy tiện chút nào.
Sau khi sự tình xử lý khá ổn, lại tới vấn đề công việc.
Ở trong phòng làm việc của Trang Phong, Trang Phong pha cho Dương Thần một chén trà, cung kính hỏi Dương Thần ngồi trên sô pha :
- Giám đốc Dương, Mỹ Phượng tỷ tuy rằng đáng chết, nhưng việc biểu diễn của Lâm Tuệ tiểu thư sẽ nhanh chóng chính thức khởi động, không có người đại diện xử lý sẽ không tốt lắm, xin hỏi giám đốc Dương có đề nghị gì không?
Tuệ Lâm ngồi ở bên cạnh Dương Thần, chớp hai tròng mắt, bộ dạng cũng tràn đầy chờ mong, vừa mới phát sinh sự kiện, đối với cô mà nói cũng không ảnh hưởng nhiều lắm, ngược lại là Dương Thần ở thời điểm cuối cùng đã nghe lời đề nghị của cô, không giết Dương Liệt, khiến cô bé rất vui vẻ, cảm thấy Dương Thần nghe lời là chuyện rất tuyệt vời.
- Phó giám đốc Trang, tôi nói thật với anh…
Dương Thần biết rằng Trang Phong đang sợ hãi, cho nên giờ phút này nói chuyện cũng rất ôn hòa:
- Kỳ thật thành lập công ty giải trí Ngọc Lôi là do tổng giám đốc Lâm chúng ta vì Lâm Tuệ này mà xây dựng nên nó, hy vọng có thể cho cô em một môi trường tốt đẹp, hát những bài ca mà cô bé thích, làm những gì cô bé muốn, cho nên, từ nay về sau, phàm là có những người khác muốn chen chân vào chuyện của Lâm Tuệ nhà chúng ta, việc thứ nhất là phải thông báo cho chúng tôi biết, tuyệt đối không cần bởi vì một số người đặc quyền mà bỏ qua.
Trang Phong sửng sốt, anh ta lúc này mới ý thức được, Lâm Nhược Khê cùng Lâm Tuệ tất cả đều họ Lâm, Chủ tịch đại nhân là chị của Lâm Tuệ?
Về phần Dương Thần nói "Nhà của chúng ta" từ này, Trang Phong tuy rằng nghi hoặc, lại cũng không dám hỏi nhiều, cười tủm tỉm nói:
- Hóa ra là em gái của Chủ tịch, Lâm Tuệ tiểu thư như thế nào không nói sớm, thiếu chút nữa gây thành lỗi lớn, khiến Chủ tịch đầu cơ tôi có thể rất mất mặt, lúc này mới nhậm chức chưa được nửa năm à.
Tuệ Lâm cắn môi, hơi thẹn thùng cúi đầu, không biết vì sao, bị Dương Thần kêu "Em", cô có chút hơi không thoải mái.
- Về việc người đại diện, tôi sẽ phái người mời đoàn đội lại đây, điểm này phó giám đốc Trang không cần lo lắng nhiều, từ nay về sau, chỉ cần chăm sóc tốt cho Lâm Tuệ, Ngọc Lôi sẽ không bạc đãi anh.
Dương Thần nói.
Dương Thần lo lắng việc lại tìm người không quen biết gì làm người đại diện cho Tuệ Lâm, khiến cho người khác có cơ hội, thà rằng kêu một số người thân tín của mình đến.
Về phần kêu ai, có thể là nữ nhân Christine kia, dù sao cũng là chuyên gia lăn lộn trong giới biểu diễn nghệ thuật, đoàn đội chuyên nghiệp hẳn là không hề ít, đồng thời cũng có thể kêu đại quản gia Ron của chính mình ở Âu Châu tới, lão này cũng kinh doanh trong ngành thời trang, người đại diện gì cũng sẽ không thiếu, cụ thể đến lúc đó tách ra hỏi một chút, người của ai thích hợp liền tuyển.
Trang Phong nhẹ nhàng thở ra, Dương Thần có thể giải quyết đương nhiên là tốt nhất.
- Tôi đương nhiên sẽ đem hết sức lực vì tiểu thư Lâm Tuệ hộ tống, chẳng qua... Hy vọng giám đốc Dương có thể mời người đại diện và đoàn đội công tác nhanh chóng đến công ty, thời gian của chúng ta không còn nhiều nữa, công tác bàn giao cũng cần một thời gian nhất định.
Dương Thần đang muốn nói không thành vấn đề, di động liền rung lên, lấy ra vừa thấy, cũng là Đường Uyển gọi tới.
Vội nhấc máy, hỏi:
- Sao em không nghỉ ngơi cho tốt, em có lẽ cần một chút thời gian khôi phục.
Đường Uyển ở đầu dây bên kia tâm tình dường như không tồi, dịu dàng nói:
- Anh rất bận rộn à, liền vội vàng đi như vậy, lại là gặp người tình nhân nào?
- Anh ở Yến Kinh nếu có tình nhân, cũng chỉ có một mình em thôi.
Dương Thần bất đắc dĩ nói.
Đường Uyển hì hì cười nói:
- Em đã là tình nhân của anh sao?
Dương Thần nhìn thấy Tuệ Lâm bên cạnh ánh mắt tràn đầy tò mò nhìn chằm chằm chính mình, sợ Tuệ Lâm sẽ cùng Lâm Nhược Khê đâm thọc, vì thế vội ho khan hai tiếng, nói:
- Không nói những chuyện này nữa, có việc gì sao? Anh đang ở công ty xử lý công việc.
- Là như thế này, em cùng ông nội đều cảm thấy, nên mời anh đến nhà của chúng em ăn cơm chiều, để cảm ơn anh, xin hỏi Dương đại gia có thể nhận lời mời hay không?
Dương Thần cười nói:
- Đương nhiên là có, ăn không phải trả tiền, còn tiết kiệm được tiền một bữa cơm, em nhắn tin nhắn địa chỉ cho anh, anh làm xong việc sẽ tới.
Bữa tiệc ăn tối ấn định xong, cất điện thoại, Dương Thần mới nói với Trang Phong:
- Việc người đại diện và đoàn đội anh không cần lo lắng, nhiều nhất một ngày sẽ tới, công việc cụ thể, đến lúc đó tôi sẽ cho anh phương thức liên lạc, anh cùng đoàn đội đi đàm.
Dương Thần không có kiến thức chuyên nghiệp, cũng chỉ làm được một cây cầu tốt, hàn huyên chút tình trạng công ty gần đây, sau đó theo Tuệ Lâm đi thăm công ty thành viên Yến Kinh.
Cuối cùng, lại tới phòng ghi âm nghe xong mấy ca khúc của Tuệ Lâm, Dương Thần đối với âm nhạc không có kiến thức gì, nghe được mấy bài hát của Tuệ Lâm, không khỏi ngây người hồi lâu.
Có lẽ là bởi vì từ nhỏ đã ở núi Nga Mi, âm sắc của Tuệ Lâm dường như thuần khiết không lộ chút tục trần, giọng hát tự nhiên, dung hợp các loại trường phái ca khúc âm nhạc, đều mang màu sắc cổ điển, lập tức có thể có được cảm giác đặc biệt.
Trang Phong toàn bộ hành trình đều ở bên cạnh, một bên tán thưởng nói:
- Hiện tại ca sĩ hàng năm đều ùn ùn, nhưng ca sĩ chân chính có thể trở thành Thiên vương thiên hậu trong tương lai, không thể không tin rằng mọi người khi nghe tiếng hát của tiểu thư Lâm Tuệ sẽ quên hết thảy phiền não, tin rằng sau khi chính thức ra mắt, rất nhanh sẽ có thể thịnh hành ở Á Châu, hướng ra thế giới.
Dương Thần gật gật đầu, đây không phải là anh ta đang nịnh hót, mà ít nhất hắn cũng là như vậy cảm thấy.
Nhưng Tuệ Lâm chung quy vẫn phải lưu tại Yến Kinh tiếp tục bận rộn với công việc, mà Dương Thần cũng tới thời điểm nên đi tới Đường gia dự tiệc, lúc này đã tối trời, lưu luyến chia tay, vẫn là Tuệ Lâm và Trang Phong đưa tiễn, rời khỏi công ty.
Lần này, Dương Thần cũng không đi taxi, mà là dò xét một chút tình hình bốn phía xung quanh, trực tiếp tìm được chỗ Thiên Long và Diệp Tử dừng xe.
Thiên Long cùng Diệp Tử dường như cũng đoán được Dương Thần sẽ tìm đến bọn họ, sớm địa mở ra cửa xe
Dương Thần ngồi thoải mái vào trong xe Infiniti, duỗi lưng, nhìn thấy Thiên Long và Diệp Tử hai vẻ mặt buồn khổ, nói:
- Tôi muốn đi Đường gia ăn cơm chiều, nghĩ lại cũng muốn hai người đưa tôi qua đó, tránh việc đến lúc đó ngồi xe taxi lại vào không được.
Thiên Long thở dài nói:
- Dương Thần, anh rất không cẩn thận, tuy rằng Mỹ Phượng đó không là cái nhân vật lớn gì, nhưng anh giết cô ả như vậy, rất dễ dàng khiến cho phản ứng dây chuyền, hơn nữa sự tình Dương Liệt làm sao bây giờ, anh thực cảm thấy phế đi võ công của hắn có thể khiến hắn an phận sao.
Dương Thần cong cong cái lỗ tai, cười nói:
- Việc xảy ra sớm hay muộn sẽ đến, nếu nhiều người hy vọng dùng Hồng Mông đến đối phó tôi như vậy, tôi cho dù trốn tránh cũng vô dụng, nếu bởi vì tôi do dự, trở nên nhút nhát, những người đó càng thêm quá đáng, tuy nhiên cũng muốn cảm ơn hai người hỗ trợ, yên tâm, sự việc khẩn cấp, tôi sẽ không liên lụy các ngươi.
Thiên Long còn muốn nói cái gì, nhưng Diệp Tử lôi kéo chồng mình, lắc lắc đầu, giống như Dương Thần nói, có một số việc, trốn tránh là vô dụng.
Không bao lâu, xe xuyên qua ánh đèn rực rỡ lên đường phố, hướng chỗ Đường gia chạy tới...