Dương Thần hối hận, đợi nửa giờ sau đến phân chi nhánh của Công ty quốc tế Ngọc Lôi, tâm tình mới bình phục một chút, trên đường đi mấy lần muốn nhảy xe trở về đánh Lý Độn một lần nữa, cuối cùng vẫn là nhịn đi.
Bạn bè vô tình, tuy nhiên cũng may mắn vừa mới quen nửa ngày, về sau ít gặp mặt thì tốt hơn.
Đàn ông là như vậy, lúc không quen biết thì giả bộ, lúc quen biết rồi đều là cợt nhả.
Chi nhánh Công ty quốc tế Ngọc Lôi nằm độc lập trên một tòa lầu, tổng cộng cũng có hơn mười tầng, tại Yến Kinh này tấc đất là tấc vàng, tài lực như vậy thật là kinh khủng.
Dương Thần ở trên xe đã gọi điện thoại cho Tuệ Lâm, tuy di động của Tuệ Lâm có tín hiệu nhưng không có người tiếp, điều này làm cho Dương Thần hơi khó xác định cô có ở công ty hay không, nhưng vẫn là đến xem sao.
Đi thang máy đi vào tầng lầu chỗ tiền sảnh công ty quốc tế Ngọc Lôi, Dương Thần trực tiếp chạy đến trước mặt hai nhân viên nữ xinh đẹp ở quầy lễ tân, cười hỏi han:
- Xin hỏi tiểu thư Tuệ Lâm có ở Công ty không?
Một nhân viên nữ mỉm cười hỏi:
- Tiên sinh nói chính là tiểu thư Lâm Tuệ sao?
Dương Thần lúc này mới nhớ tới, Tuệ Lâm biệt hiệu, cô bé hiện tại thành minh tinh, đã đổi về thành Lâm Tuệ.
- Đúng vậy, tôi là người nhà của cô ấy, muốn gặp cô ấy một lát.
Dương Thần nói.
Nữ nhân viên thật có lỗi lắc đầu.
- Rất xin lỗi tiên sinh, nếu không có hẹn trước thì không thể tùy tiện gặp tiểu thư Lâm Tuệ, hơn nữa ngài cũng không thể chứng minh mình thật sự là người nhà của tiểu thư Lâm Tuệ.
Dương Thần có chút buồn bực, lại nói tiếp, chính mình là giám đốc công ty giải trí Ngọc Lôi, công ty thành viên Yến Kinh cũng là do hắn quản lý, hắn ở Công ty của mình tìm một người còn bị cự tuyệt.
Dương Thần đành phải nói:
- Tôi là giám đốc của các cô, tôi chính là Dương Thần, không phải người ngoài.
Hai nữ nhân viên đột nhiên mỉm cười khanh khách, có chút nghiền ngẫm nhìn Dương Thần từ trên xuống dưới, nói:
-Tiên sinh, xin hỏi ngài có danh thiếp không?
Dương Thần sửng sốt, danh thiếp? Lúc trước Triệu Đằng có đưa cho hắn một hộp, nhưng để ở trên bàn làm việc cho tới bây giờ chưa sử dụng, cũng không có thói quen mang trên người, thật đúng là thất sách.
Xem Dương Thần lấy không ra bất luận cái gì, người nhân viên nữ càng thêm tin bản thân mình, trong lòng rất xem thường Dương Thần.
Tuy rằng Dương Thần trên người quần áo là hàng hiệu, nhưng cả người thật sự rất "iản dị", tướng mạo cũng chưa nói tới anh tuấn, nữ nhân viên cảm thấy, quần áo hàng hiệu trên người người đàn ông này phỏng chừng toàn bộ là đồ giả.
Người như vậy mà là giám đốc "Dương Thần" của công ty , các cô không tin đâu.
Dương Thần xoa xoa đầu, linh động nói với nữ nhân viên lễ tân nói:
- Thế này đi, các cô không phải có máy tính sao, tra tư liệu công ty, hẳn là có ảnh chụp của tôi, nhìn không phải có thể xác nhận sao.
Nữ nhân viên lễ tân bất đắc dĩ, nhưng xem ra Dương Thần thật sự rất chân thành, đành phải hờ hững tìm tòi trong kho hồ sơ của công ty.
Sau khi tìm được ảnh chụp tổng giám Dương Thần, hai nữ nhân viên quầy lễ tân đều là lộ ra thần sắc nghi hoặc, ngẩng đầu nhìn nam tử trước mắt, cảm giác... Giống như thật sự là cùng một người.
- Hai vị mỹ nữ, lúc này nên tin, tôi không phải không có mặc tây trang không đeo caravat sao.
Dương Thần cười khổ.
Nữ nhân viên lễ tân xấu hổ cười cười:
- Tiên... Ồ không, giám đốc Dương, không nghĩ tới thật sự là ngài, chúng tôi mới đến công ty đi làm không bao lâu, cũng không quen thuộc, rất xin lỗi...
- Không có việc gì không có việc gì, đó cũng là trách nhiệm của các cô.
Dương Thần cũng là hào phóng, ai bảo công ty cũng thành lập chưa bao lâu, tất cả mọi người đều chưa quen thuộc, sau lại lần nữa hỏi:
- Lâm Tuệ hiện tại ở công ty không?
Nữ nhân viên nói:
- Có ạ, tiểu thư Lâm Tuệ đang ở trong phòng làm việc trên tầng, cùng phó giám đốc Trang đang họp.
Vì chỗ Yến Kinh, không có khả năng quản lý nhiều việc, cho nên ở công ty thành viên này ngày thường một số công tác quản lý hành chính đều do một người tên là Trang Phong, phó giám đốc quản lý, Dương Thần cũng nghe nói qua người này, cũng chưa gặp mặt.
Cuối cùng hỏi được chỗ Tuệ Lâm, Dương Thần xoay người đi về hướng thang máy, đồng thời một trận cảm thán, đời người không quen, làm việc thật lao lực.
Kỳ thật cũng chỉ có thể trách Dương Thần không có kinh nghiệm đi công tác, không có việc gì nên để công ty thành viên Yến Kinh phái người đem sự tình chuẩn bị tốt, bằng không cũng sẽ không khó khăn như thế.
Hai nhân viên lễ tân nhìn bóng dáng Dương Thần, sắc mặt đều là lạ, giám đốc công ty nhà mình hoá ra người thật lại như thế này, khiến các cô tâm linh có chút đả kích.
"Leng keng "
Thang máy lại lên tầng trên, Dương Thần đi ra, nhìn xung quanh hai bên, hướng tới phòng họp mà đi.
Thời điểm đi vào cửa chính phòng họp, Dương Thần lại phát hiện, không ngờ có hai gã đàn ông mặc quân trang tay ngắn đứng canh ở đằng kia.
Dương Thần nhẹ nhàng có thể phán đoán ra, đây là hai gã bộ đội đặc chủng thân thủ không tồi, trong công ty quốc tế Ngọc Lôi cho dù mướn bảo an, cũng không có khả năng mặc quân trang, không đến mức mướn bộ đội đặc chủng, giải thích là duy nhất, là có người ngoài ở đây.
Dương Thần nhíu nhíu mày, cũng không nghĩ nhiều, đi lên gõ cửa.
Nhưng hai gã quân nhân kia trực tiếp chắn ở trước mặt Dương Thần, ác nghiệt nói :
- Nhân viên tạp vụ tạm thời không được vào.
Dương Thần không để ý tới bọn họ, trực tiếp lớn tiếng hướng phía cửa phòng họp hô lớn:
- Tuệ Lâm, Dương đại ca của em tới tìm em, mau mở cửa.
Nếu là người thường, khẳng định sẽ rất ngại khi lớn tiếng ồn ào ở Công ty, Dương Thần cũng mặc kệ, tuy rằng nói đem hai gã quân nhân hạ gục là chuyện trong nháy mắt, nhưng có thể sử dụng miệng giải quyết, vẫn đảm bảo hơn.
Trước khi ra khỏi cửa em Lâm nói, nếu có thể khoan dung được cho người khác thì hãy độ lượng.
ột tiếng lớn hô lên như vậy, lẫn vài phần nội công, người ở bên trong tuyệt đối đều có thể nghe được.
Quả nhiên, lập tức bên trong truyền đến một ít xôn xao, Tuệ Lâm cảm giác rất quen thuộc với tiếng nói này nên có chút niềm vui bất ngờ hét lên "Dương đại ca", rồi sau đó chạy về phía cửa.
Và cửa vừa mở ra, Dương Thần cuối cùng gặp được người đã nhiều ngày không gặp là Tuệ Lâm.
Hiện giờ biến thân thành cô gái đại minh tinh, ngày thường có chuyên gia hóa trang, nhà thiết kế trang phục đến tuyển chọn cách ăn mặc, trang điểm, cả người bây giờ đã không còn bộ dạng ngây ngô non nớt trước đây.
Mái tóc đen nhánh được cắt mái, mặc một chiếc áo caro màu lam nhạt, một chiếc váy xếp ly ngắn, đôi mắt và bờ môi được hóa trang rất tinh tế.
Tuệ Lâm vốn đã xinh đẹp tuyệt trần, sau khi trang điểm đã biến những nét đẹp thanh tĩnh từ nhỏ ở núi Nga Mi, trở thành vô cùng nhuần nhuyễn, cố tình lại mang lại nét quyến rũ của người con gái, thực là khiến người khác nhìn vào sáng cả mắt.
Tuệ Lâm trong đôi mắt sáng tràn đầy vui sướng, thiếu chút nữa nhảy lên ôm Dương Thần.
- Dương đại ca, anh tới tại sao cũng không nói cho em biết.
Dương Thần nhún vai, buồn bực nói:
- Anh đã gọi không biết bao nhiêu cuộc điện thoại , nhưng em không nghe máy.
Tuệ Lâm ngây người, trong mắt toát ra một tia phẫn uất, quay người lại hướng một người phụ nữ trung niên mang y phục màu đen hỏi
- Chị Mỹ Phượng, Dương đại ca gọi điện thoại tới đây, tại sao lại không nói cho tôi biết.
Dương Thần thò đầu đi vào, mới nhìn thấy, trong phòng hội nghị còn có mấy người nữa, sắc mặt nghiêm chỉnh ngồi cùng nhau.
Vị trí cao nhất nơi bàn hội nghị quả nhiên là một gã đàn ông trung niên đeo kính mặc Tây phục màu vàng nhạt, ngoài ra còn có một vài người nam nữ, thoạt nhìn giống như là tầng lớp quản lý công ty, người mà Tuệ Lâm chất vấn cũng ở trong đó.
Dương Liệt? Hắn cũng ở đây?
Khi ánh mắt Dương Thần tiếp xúc với một gã thanh niên ngồi ở bên trong cùng, một thân quân trang, sắc mặt âm trầm đáng sợ, Dương Thần nhếch miệng.
Chẳng trách bên ngoài có quân nhân đứng gác, nếu là Dương Liệt, vậy mọi chuyện sẽ dễ nói, người nhà Dương gia còn thiếu quân đội sai khiến sao?
Hai gã thủ vệ quân nhân không ngăn Dương Thần kêu hét lên, giờ phút này muốn đem Dương Thần kéo ra ngoài, nhưng Dương Liệt lại ra tiếng nói:
- Các ngươi không cần canh giữ nữa, đều ra ngoài trước đi.
Hai gã quân nhân tuy rằng nghi hoặc, nhưng lập tức lên tiếng trả lời rời khỏi, bọn họ không biết, Dương Liệt còn không muốn liền như vậy cùng Dương Thần nổi xung đột.
Mà lúc này, nghe được Tuệ Lâm chất vấn, người phụ nữ mặc đồ đen kia lạnh lùng đáp lại nói:
- Tiểu thư Lâm Tuệ, làm người đại diện, tôi phải có trách nhiệm với công việc và cuộc sống của cô, tùy tiện tiếp xúc với đàn ông lạ mặt sẽ tạo ra những ảnh hưởng không tốt cho cô, cho nên, một số cuộc điện thoại không cần thiết, tôi đương nhiên không cần nói với cô.
Dương Thần nhíu mi, bên người Tuệ Lâm tại sao lại có nhiều người đại diện ngang ngược như vậy?
- Dương đại ca không phải người lạ.
Tuệ Lâm giẫm chân, tức giận nói.
- Hừ, vậy hắn là như thế nào của cô?
Dương Liệt ngồi ở bên trong cười lạnh hỏi lại.
Tuệ Lâm một trận nghẹn lời, cắn răng, oán hận trừng mắt liếc nhìn Dương Liệt một cái, cô tính tình đơn thuần, cũng sẽ không gạt người, dù sao nói cho cùng, cô cùng Dương Thần quan hệ nhiều vẫn là bởi vì Lâm Nhược Khê tồn tại, cô cũng không biết rốt cuộc Dương Thần là người như thế nào của cô.
Dương Thần đi lên trước, vỗ vỗ bả vai Tuệ Lâm, nói với mọi người:
- Hình như hơi hiểu lầm, tôi là Dương Thần, cũng chính là giám đốc công ty giải trí Ngọc Lôi, Tuệ Lâm là em gái của bà xã nhà tôi, cũng chính là cô em vợ của tôi, ừ... Là người nhà của ta, tôi tới nơi này thăm cô ấy, hẳn là không thành vấn đề.
- Cất bàn tay nhơ bẩn của anh ra ngay.
Người nữ đại diện mặc y phục màu đen bỗng nhiên đứng dậy, lạnh lùng trừng mắt nhìn Dương Thần, khinh miệt cười nói:
- Anh làm như thể Lâm Tuệ chúng ta đơn thuần dễ lừa, nên những người như chúng tôi đây cũng sẽ bị anh lừa sao? Ngươi còn muốn con cóc ăn thịt thiên nga, tôi khuyên anh nhanh cút khỏi nơi này, bằng không đừng trách chúng tôi trực tiếp đem anh nộp cho sở Cảnh Sát .
Dương Thần trên mặt tươi cười kiềm chế, hờ hững nhìn tới, nếu không phải vì muốn làm rõ mối quan hệ giữa nữ nhân này và Tuệ Lâm, hắn đã muốn đập nát miệng của nữ nhân này.
- Tuệ Lâm, người phụ nữ ngông cuồng này là ai?
Dương Thần trầm giọng hỏi.
Người phụ nữ mặc y phục màu đen vừa nghe xong liền giận dữ nói:
- Cái miệng chó của ngươi nên sạch sẽ một chút, muốn ngồi tù sao?
Tuệ Lâm nghe được người phụ nữ này nói Dương Thần như vậy, cũng tức giận, căm giận nói :
- Là tên Dương Liệt kia trước đó vài ngày đã ép buộc nhét vào công ty cho em mấy người phụ nữ làm người đại diện, mọi người gọi cô ta là chị Mỹ Phượng, nói là người đại diện rất lợi hại, có dưới tay không ít một chuỗi nghệ sĩ.
- Nói như vậy, không có quan hệ với em?
Dương Thần hỏi một câu.
Tuệ Lâm gật gật đầu
- Ừ, cô ấy có dạy em một vài thứ, những cái khác không có gì quan hệ... Rất xin lỗi Dương đại ca, chị Mỹ Phượng nói em hiện tại là nghệ sĩ, không thể tùy tiện nhận điện thoại, cho nên di động đặt ở chỗ chị ấy, em mới không biết anh gọi điện thoại cho em…
- Hóa ra là một số người đã ép buộc đặt bên người Tuệ Lâm nhà chúng ta một con chó mẹ...
Dương Thần nhếch miệng cười nói.
Mỹ Phượng sắc mặt xanh mét, dường như muốn đem Dương Thần nuốt chửng, âm thanh không hài lòng nói:
- Tiểu thư Lâm Tuệ, cô là nghệ sĩ của tôi, điều này đã ký hiệp ước rồi, đồ khốn khiếp này bên cạnh cô nói tôi như vậy, đến lúc đó đừng trách tôi không chịu trách nhiệm đối với con đường biểu diễn nghệ thuật của cô.
- Hừ, là chị Mỹ Phượng quá đáng trước...
Tuệ Lâm cũng tức giận, đỏ mặt nói.
Trường hợp có vẻ có mùi thuốc súng, người đàn ông mặc y phục màu vàng nhạt rốt cục kiềm chế không được, cười ha hả đứng lên hoà giải nói:
- Hóa ra là giám đốc Dương đến đây, thật là có lỗi, trước đó không nhận được thông tin, bằng không khẳng định phải hoan nghênh một chút, tôi là Trang Phong, là phó giám đốc bên này, lần đầu tiên gặp mặt, mong giám đốc Dương bỏ quá cho.
Trang Phong hiển nhiên là người đã lăn lộn nhiều năm chốn quan trường, rất thân mật tiến lên, đứng giữa Dương Thần và Mỹ Phượng, mặc kệ Dương Thần có muốn ý hay không đều bắt tay, lại nói:
- Giám đốc Dương, chúng tôi đang thương lượng một số chi tiết về vấn đề lần đầu tiên tiểu thư Lâm Tuệ biểu diễn, ngài tới thật đúng lúc, mọi người cùng nhau thảo luận.
- Tôi muốn biết chính là, người kia tại sao lại ở tại Công ty của tôi...
Dương Thần chỉ chỉ Dương Liệt ngồi phía sau.
Trang Phong vội giải thích nói:
- Dương thiếu gia sẽ nhậm chức tướng lĩnh phòng giữ Yến Kinh, là cố nhân của tiểu thư Lâm Tuệ, là cố ý đến giúp tiểu thư Lâm Tuệ...
Sau đó còn vụng trộm thì thầm bên tai Dương Thần nói:
- Giám đốc Dương, nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, địa vị của nữ sĩ Mỹ Phượng cho dù ở giới giải trí hay là xã hội thượng lưu đều đặc biệt cao, những nghệ sĩ dưới tay cô ta người khác không thể trêu chọc tới, thiếu tướng Dương là cháu ruột Dương gia danh môn Yến Kinh, hai người kia, đều không phải là người mà những thương nhân chúng ta đây có thể đụng vào, cho dù tổng giám đốc Lâm đến, cũng chỉ có thể nhẫn nhịn...
Dương Thần không nghĩ một thời gian không gặp mà Dương Liệt đã lăn lộn tới cái chức thiếu tướng tại Yến Kinh, xem ra địa vị Dương gia cũng không vì Dương Phá Quân không trúng tuyển mà bị rớt xuống, nói cách khác, tuổi trẻ như vậy mà đã lên tới chức tướng quân, còn chưa có công cán gì, cũng thật quá khoa trương.
Mà lúc này, Dương Liệt cười lạnh đứng dậy, nói:
- Tôi sẽ là nhà tài trợ duy nhất lần trong lần biểu diễn này, đồng thời còn phụ trách an toàn của Tuệ nhi, tôi đương nhiên nên ở trong này, nhưng anh lại là tạp chủng giá áo túi cơm, người khác đang họp lại cứng rắn xông tới như vậy, thật đúng là không có giáo dục, chậc chậc, cũng thật là, ai bảo anh từ nhỏ đã không cha mẹ quản.
Dương Thần vẻ mặt thản nhiên liếc Dương Liệt một cái, cũng không toát ra chút tức giận, dường như căn bản không thèm để ý tới, mà là lập tức đi tới chỗ Mỹ Phượng.