Dương Thần đứng đối diện không có bất cứ biểu cảm gì, trong lòng Trinh Tú có hơi bối rối, cũng không dám phản đối lại quyết định của Dương Thần.
Sau khi Dương Thần nói xong, liền đi tìm chỗ quay đầu xe, lái xe theo một hướng khác, đạp chân ga rất mạnh, chiếc Mercedes – Benz lao đi như bay.
Bởi vì bây giờ cũng đã là đêm rồi, đường cũng khá vắng, cho nên mới không bị cảnh sát hỏi thăm.
Trinh Tú cũng đã từng lái xe nhanh như bay thế này, đối với việc chạy xe nhanh như thế này vào ban đêm, cũng không cảm thấy sợ lắm, chỉ có điều, bộ dạng trầm mặc không nói năng gì của Dương Thần, khiến cho Trinh Tú không dám buông lơi.
Chốc chốc, Trinh Tú lại ngoái đầu lại nhìn Dương Thần, muốn mở mồm ra nói điều gì đó nhưng lại thôi, trong lòng cô cũng ý thức được, cho dù mình hỏi bất cứ điều gì, thì Dương Thần cũng sẽ không trả lời.
Nhưng hơn mười mấy phút đồng hồ, sau khi xe chạy xuyên qua một đường hầm ngắn, rồi chạy thẳng đến một bãi đất nhỏ dọc bờ biển.
Những đảo nhỏ, nằm ở khu vực phía đông bắc của Trung Hải, phần lớn những đảo này đều được xây dựng thành khu vui chơi giải trí nghỉ mát, một số ít thì được xây thành khu nghiên cứu hải dương học.
Giữa các đảo với nhau, đều dùng cầu treo làm phương tiện di chuyển, liên lạc với nhau, những chiếc cầu này cũng không dài lắm, nhưng hơn mười chiếc cầu đứng san sát nhau cũng làm cho cảnh tưởng trở nên đồ sộ.
Lúc này, những ngọn đèn rực rỡ trên cầu treo, giống như những con rồng lửa nằm vắt ngang trên biển.
Nhưng bởi bây giờ không phải là mùa du lịch, hơn nữa lại đang là giờ cơm tối, nên cũng chẳng có mấy xe đi qua chỗ này.
Dương Thần lái xe đến một chiếc cầu tương đối dài nằm đối diện chiếc cầu treo nằm ở khu vực trung tâm, tấp xe vào lề.
- Xuống xe.
Dương Thần rút chìa khóa xe ra, nói.
Trinh Tú sửng sốt, yếu ớt hỏi:
- Xuống ở đây sao?
- Xuống ở đây,
Dương Thần nói xong, mở cửa xe ra, rồi bước xuống.
Trinh Tú hơi do dự một lát, tuy rằng không biết Dương Thần muốn đến đây làm gì, nhưng cũng vẫn xuống xe theo.
Gió biển lạnh thổi tà áo bay phấp phới, Trinh Tú mặc đồng phục trường và váy ngắn, cảm thấy hơi lạnh, tóc bay rối mù, muốn mở hai mắt ra để nhìn cũng cảm thấy khó khăn.
Dương Thần không biết đã lấy thuốc ra hút tự khi nào, điếu thuốc lá được châm lên trong làn gió mạnh, hút chẳng được mấy hơi, đã tàn đi một nửa.
Đi tới bên lan can cầu, Dương Thần ngậm điếu thuốc lá, nhìn ra phía những con sóng biển màu xanh lam, thở dài thườn thợt,
- Nhóc con, lại đây.
Trinh Tú co rúm người lại, hai tay ôm chạy lấy người, bước từng bước nhỏ đến bên cạnh Dương Thần.
Nhìn từ cầu, nơi này phải cao hơn ba mươi, bốn mươi mét so với mặt nước biển, nhìn đại dương rộng mênh mông, giống như con mãnh thú ngủ đông hắc ám, không ngừng phát ra những tiếng gầm rú thét gào.
Trong lòng Trinh Tú cảm thấy hoang mang rối loạn, tiếng nói bị lẫn vào với tiếng gió trở nên run rẩy,
- Dương đại ca, chúng ta về thôi, nơi này u ám quá.
Biển mênh mông trống rỗng, một chiếc cầu lớn đơn độc, dù sao Trinh Tú cũng chỉ là cô gái chưa đầy hai mươi tuổi, nếu không phải là có Dương Thần ở bên cạnh, thì chắc chắn là không dám xuống xe rồi.
Dương Thần đột nhiên mỉm cười, có chút kỳ quái, quay đầu lại hỏi,
- Về? Về đâu?
Trinh Tú ngẩn người ra,
- Đương nhiên là...về nhà rồi.
- Về nhà? Đó là nhà của em sao?
Dương Thần cười tà ý hỏi lại.
Khuôn mặt xinh đẹp của Trinh Tú trắng bệch, đôi mắt ngấn nước, không nói nên lời.
- Không phải vừa rồi em nói, tất cả những thứ đó đều không phải là của em sao, không phải em nói, chúng tôi đối xử tốt với em, cho em ở, cho em ăn, cho em mặc, là em quá may mắn rồi... khiến cho em không chịu được sao.
- Dương đại ca... anh... em...
- Ấp ấp úng úng cái gì nữa, không lẽ những lời đó đều không phải do em nói?
Dương Thần tiếp tục cười châm chọc nói:
- Một khi em đã cảm thấy căn nhà đó không phải là nhà của em, em lại cảm thấy không chịu nổi, nói tóm lại là chúng tôi mang phiền phức đến cho em thì em còn về làm gì nữa?
Trinh Tú cảm thấy hai chân bắt đầu muốn khụy xuống, đứng như hồn bay phách lạc, không nói nên lời.
Dương Thần cười nhạt ,
- Trinh Tú vừa lúc nãy em nói, nếu như năm đó không có người quan tâm em, khiến cho em chết đói, hoặc là lúc bị xe đâm không có ai đến cứu em, để người ta đâm chết em, đối với em mà nói kể cũng như là sự giải thoát... như vậy, tôi cũng cảm thấy đến bây giờ cũng không nên miễn cưỡng nữa, nếu như... nếu như em muốn được giải thoát.
Trinh Tú đột nhiên ngầng đầu lên, không thể tin nổi nhìn vào Dương Thần,
- Dương ... Dương đại ca anh muốn...
Dương Thần hút xong điếu thuốc, thở ra một hơi, quay đầu lại nhìn những con sóng mãnh liệt của biển, nói:
- Tôi đã nghĩ kỹ rồi, nếu như người mà ngã xuống từ cây cầu này, nếu như không chết đuối, thì cũng sẽ bị dòng nước chảy xiết dưới kia cuốn đi, hoặc là bị đập đầu vào đá ngầm, chỗ này cũng cách bờ một đoạn, đợi đến khi thi thể được phát hiện, không chừng cũng đã bị trương phình, không thì có khả năng sẽ bị cá ăn thịt...
Khuôn mặt Trinh Tú không còn giọt máu, không thể tin được nhìn Dương Thần, lảo đảo bước lui xuống mấy bước.
- Trinh Tú à, em nói đúng, sống đúng là một gánh nặng, em sống đúng là rất mệt... Dương Thần đại ca của em nhìn thấy em sống quá đau khổ, một khi đã sống khổ sở như vậy rồi, vậy thì hôm nay em tự giải thoát cho mình là được rồi.
Sắc mặt Dương Thần đột nhiên trở nên lạnh lùng, nói:
- Yên tâm, nhảy từ đây xuống, thần không biết quỷ không hay, sẽ không có người biết là em nhảy đâu, nhiều nhất cũng chỉ là xuất hiện một vụ mất tích thôi, còn sẽ không lưu lại bất cứ điều gì khác đâu...
Trinh Tú lắc đầu lia lịa, nước mắt tràn ra,
- Đừng... Dương Thần đại ca, em... em không muốn... anh, anh đang lừa em, nói đùa với em phải không?
- Nói đùa?
Dương Thần xoa xoa đầu, cười nhạt nói:
- Em coi hôm nay là ngày quốc tế nói dối sao? Tôi không có việc gì thì nói đùa với em làm gì?
Nụ cười miễn cưỡng của Trinh Tú biến mất:
- Không thể nào... Dương Thần đại ca lại đùa em rồi... sao anh lại có thể... có thể muốn....
Vẻ mặt tươi cười trên mặt Dương Thần biến mất, thay vào đó là khuôn mặt vô cùng lạnh lùng.
- Từ Trinh Tú, nếu như em không thể tự mình trèo lên được lan can, thì anh có thể giúp em, vứt em xuống dưới, là chuyện vô cùng dễ dàng.
Trinh Tú không cảm thấy trong lời nói của Dương Thần có bất cứ ý gì như đang đùa cả, ngược lại còn giống như là đang nói những lời rất nghiêm túc đó với mình, vẻ mặt này giống như là muốn lấy dao lập tức đâm cho mình một nhát vậy.
Trinh Tú lắc đầu, bắt đầu lùi lại, lắp bắp nói điều gì đó, nhưng hai chân lại không còn chút sức lực nào để bước đi cả.
Dương Thần cũng không nói nhiều nữa, tiến thẳng lên phía trước, hai tay nắm lấy hông Trinh Tú, trực tiếp nhấc bổng thân hình nhẹ bỗng của Trinh Tú nâng lên đến ngang cầu.
Trinh Tú nhất thời không chú ý, rồi phát hiện ra cơ thể mình đã bị Dương Thần nhấc bổng lên, bất kể cô dãy dụa thế nào, la hét như thế nào, Dương Thần cũng không có ý buông cô ra.
- Không cần loạn lên, chút sức lực này của em, không làm gì được đâu,
Dương Thần lặng lẽ nói, bước từng bước một tới lan can cầu.
Trinh Tú trơ mắt ra nhìn chính mình bị Dương Thần nhấc đến bên lan can, dưới chân mình, chính là sóng biển đang gào thét điên cuồng.
Nước biển tối đen như mực, giống như ác quỷ muốn nuốt chửng mình, không ngừng hò hét.
- Dương đại ca, em không muốn chết, em không muốn chết
Trinh Tú vô cùng hoảng loạn, vừa khóc vừa hét.
Dương Thần khẽ hừ một tiếng, không hề đổi ý, hai tay cứ thế nắm tiếp...
Trinh Tú cảm thấy như cơ thể mình nhẹ bẫng, sau đó, bụng dưới đau quặn lên, không thể kháng cự được với việc cơ thể mình đang rơi xuống, rơi xuống càng ngày càng nhanh.
Trinh Tú mở to hai con mắt, dường như quên cả thở.
Trong đầu, hiện ra hình ảnh mơ hồ của ba mẹ khi còn nhỏ, rồi lại hiện lên hình ảnh của cô nhi viện, hình ảnh của một đám trẻ con đang chơi đùa ầm ĩ...
Lúc viện trưởng Soa ôm mình, đùa cho mình vui, cùng một đám trẻ con học những chữ phiên âm đơn giản nhất, lúc Lâm Nhược Khê và bà chủ tịch đến thăm mình....
Từng mùa xuân hạ thu đông, từng đoạn từng đoạn ký ức vỡ ra thành từng mảnh.
Hình ảnh mình rời khỏi cô nhi viện lang thang trên đường phố, lăn lộn cùng băng đảng đua xe bất lương một thời gian dài, lúc làm tên móc túi lúc làm tên trộm bị bắt...
Gặp Dương Thần, gặp lại Lâm Nhược Khê, trở thành người một nhà....
Hình ảnh vú Vương hiện ra trước mắt, nụ cười của Quách Tuyết Hoa và những người khác, thậm chí bên tai còn vọng lên tiếng gọi xuống ăn cơm của vú Vương...
Cuối cùng, là khuôn mặt lạnh lùng của Dương Thần, chính người đàn ông này đã đưa mình lên thiên đường, cũng chính là người đày mình xuống địa ngục...
Trinh Tú không biết bản thân mình bị sao rồi, rõ ràng là mình sắp bị nước biển nuốt chửng, nhưng lại không hề cảm thấy chút sợ hãi nào, ngược lại, chỉ cảm thấy có chút gì đó tiếc nuối... tiếc nuối...
Nước mắt trong suốt như trân châu, lặng lẽ rơi..
Trinh Tú nhắm mắt lại...
Thời gian rơi xuống, dường như chỉ diễn ra trong nháy mắt, nhưng lại thấy như cả một thế kỷ dài vậy.
Trinh Tú cảm thấy cơ thể mình, càng ngày càng nhẹ, càng ngày càng thả lỏng, gió biển thổi, giường như có thể thổi mình bay lên tận trời vậy.
Biển rộng, không phải là lạnh như băng sao? Nhưng tại sao, mình lại cảm thấy ấm áp?
Trinh Tú dần dần ý thức được tình hình không giống như mình tưởng tượng, đã được một lúc lâu, cho dù là có rơi xuống từ độ cao vài trăm mét đi chăng nữa, thì đáng lẽ ra cũng phải rơi xuống nơi rồi, nhưng mình lại vẫn chưa rơi xuống biển.
Mũi, ngửi thấy một mùi quen thuộc, cô từ từ mở mắt ra, ánh sáng chiếu vào mắt, vẫn là hình ảnh của Dương Thần, chỉ có điều, trên mặt Dương Thần, là một nụ cười ấm áp.
Tất cả những chuyện vừa xảy ra, mặc dù đúng là sự thật nhưng đối với Dương Thần mà nói, sau khi thả Trinh Tú xuống, mình cũng nhảy theo luôn, đứng dưới biển đỡ lấy Trinh Tú, cũng chẳng phải là chuyện gì ghê gớm, còn cách mặt biển một đoạn, rồi lại nhảy lên cầu, đối với Dương Thần, chuyện này đúng là dùng dao mổ trâu giết gà, chẳng có gì đáng kể.
Chỉ tiếc, tất cả những chuyện này Trinh Tú không có cơ hội nhìn thấy.
- Nhóc con, nghĩ thông suốt chưa?
Hai tay Dương Thần ôm lấy thân thể mềm nhũn của Trinh Tú, đột nhiên cười hỏi.
Trinh Tú cảm thấy cay mũi, đột nhiên cảm thấy ấm ức vô cùng, không nói đến câu thứ hai, lập tức há mồm ra cắn bả vai Dương Thần.
Cắn vào lớp quần áo, Trinh Tú cắn rất hung hăng, vừa cắn, nước mắt vừa trào ra, khiến cho một bả vai của Dương Thần ướt sũng.
Dương Thần cũng không cản cô, đợi đến khi Trinh Tú cắn đủ rồi, không còn chút sức lực nào nữa, mới nói:
- Anh còn tưởng em muốn cắn mặt của Dương đại ca nữa cơ, còn đang nghĩ xem dung nhan có bị hủy hoại không đây, coi như em vẫn còn có lương tâm.
- Em hận anh.
Trinh Tú nhấn đôi bàn tay trắng như phấn vào ngực Dương Thần, giờ phút này cô cũng hiểu ra mọi chuyện, mặc dù không biết làm thế nào mà Dương Thần cứu được cô, nhưng rõ ràng là cô đã bị Dương Thần dọa cho một trận.
Dương Thần thản nhiên cười nói:
- Hận thì hận, nhưng phải sâu sắc hơn việc xin lỗi anh đấy.
Đôi mắt Trinh Tú đỏ hoe, bỗng ôm thật chặt lấy Dương Thần.
Dương Thần bất đắc dĩ vỗ nhè nhẹ vào lưng cô nói:
- Từ Trinh Tú, đừng bao giờ cảm thấy, em yêu bản thân em là sự trói buộc, em là độc nhất vô nhị trên thế giới này, sinh mệnh của em, không cần biết là đối với em, hay là đối với gia đình chúng ta mà nói, đều là thứ quý giá nhất...