Nghĩ tới nghĩ lui, nhìn phòng thường trực ở ngay cổng trường, đi hỏi bảo vệ cũng không được, bảo vệ đâu biết ai với ai, trường học to như vậy, nhiều học sinh như vậy, hơn nữa, nhờ họ hỏi những người khác trong trường không khéo cũng đã hết giờ rồi.
Gọi điện thoại về hỏi Quách Tuyết Hoa? Bà cũng chưa từng đến trường Trinh Tú, khả năng là cũng không biết.
Đột nhiên Dương Thần nhớ ra Lâm Nhược Khê cũng có để tâm đến việc học hành của Trinh Tú, trước kia dường như cũng có mấy lần cô đưa Trinh Tú đến trường, biết đâu cô ấy lại biết.
Lúc này trong lòng sốt ruột nên cũng không nghĩ tới việc gọi điện cho Lâm Nhược Khê lúc này cô có nghe máy hay không. Dương Thần đành bấm máy gọi đi.
Sau khi điện thoại đổ chuông “Tút” mấy tiếng thì có tiếng trả lời.
Lâm Nhược Khê giọng lạnh nhạt:
- Chuyện gì?
- Sao giọng em lại mệt mỏi thế, tối qua lại làm thêm giờ à?
Dương Thần nhíu mày, chỉ biết Lâm Nhược Khê gần đây vì áp lực thu mua lại các công ty giải trí, không ngờ cô lại bạt mạng như vậy, như thể lại bắt gặp Nhược Khê của hồi đầu lúc mới gặp.
- Có chuyện gì nói nhanh, tôi chút nữa còn phải họp.
Lâm Nhược Khê không có ý muốn nói chuyện thêm.
- Lúc này là lúc mọi người đều tan tầm rồi, em vẫn còn họp? Cấp dưới của em cũng thật đáng thương.
Dương Thần thở dài, cũng biết bây giờ không phải lúc để nhiều chuyện.
- Trinh Tú tan học rồi chưa về nhà, mẹ bảo anh đến trường tìm, anh không biết cô bé học lớp nào nên muốn hỏi em có biết hay không.
Lâm Nhược Khê trầm mặc một lúc mới nói:
- Trinh Tú từ trước tới nay không vô duyên vô cớ tan học lâu như vậy không về nhà, cô bé rất biết điều, không thể không biết nên gọi điện thoại, sao không nói với em sớm hơn?
Trong giọng nói của cô có chút giận dữ.
Dương Thần trong lòng phẫn uất, bây giờ cũng không phải lúc để đi lòng vòng, tự nhiên nổi giận với mình làm gì, không nhịn được cất giọng:
- Bà xã đại nhân, em là Chủ tịch, là người bận rộn, mẹ cũng không đành lòng quấy rầy em nên đành sai tôi thôi.
- Anh còn có thời gian nói móc à? Đến lớp Trinh Tú ở đâu anh cũng không biết, uổng công Trinh Tú gọi “anh” thân thiết như vậy.
Lâm Nhược Khê lạnh giọng:
- Trinh Tú học lớp 2 năm 3, dãy thứ hai từ dưới lên, chủ nhiệm lớp họ Uông, phụ nữ trung niên. Vị trí lớp học là phòng học thứ 2 ở phía Đông tòa nhà cao nhất của tòa 2, anh đi tìm xong kết quả thế nào cũng phải nhắn tin cho tôi biết.
Nói xong một lèo, Lâm Nhược Khê liền tắt điện thoại.
Dương Thần tức điên người, người phụ nữ này đúng là coi mình như người hầu, mấy ngày trước ở nhà còn dùng nhan sắc “dụ dỗ” mình, ở nhà còn làm người vợ hiền lành, thế mà hôm nay khi một đối một trong điện thoại thì lại khôi phục lại cái vẻ lạnh lùng xa cách trước kia.
Dương Thần vốn sốt ruột vì chuyện của Trinh Tú nên sự bất mãn về thái độ của Lâm Nhược Khê như vậy cũng giảm đi phân nửa, hai người xem ra phải đến tám phần không hợp, kiếp trước có khi còn có thù, không tử tế được mấy ngày lại thành chiến tranh lạnh.
Nhưng hiện tại chỉ có thể bỏ qua hết những phiền muộn này, Dương Thần chạy bộ vào trường học theo chỉ dẫn của Lâm Nhược Khê tìm đến lớp ba năm hai ở tòa nhà thứ hai.
Không thể phủ nhận được là Lâm Nhược Khê rất để tâm đến chuyện của Trinh Tú, việc gì cũng nắm rất rõ, bản thân hắn làm anh cũng tự thấy hổ thẹn.
Lúc đi đến lớp Dương Thần phát hiện ra trong lớp ngoài cô bé mập đeo kính ngồi bàn đầu đang hí hoáy làm bài tập ra thì chẳng còn ai cả.
Dương Thần chỉ đành tiến vào hỏi:
- Cô bé, trong lớp em có ai tên là Từ Trinh Tú không?
Cô bé đeo kính ngẩng đầu chớp chớp mắt ngạc nhiên hỏi:
- Chú, chú cũng tán Trinh Tú của lớp cháu sao?
Dương Thần bối rối, sao lại bị gọi là “chú” chứ. Trinh Tú ngày trước cũng gọi mình như vậy, không lẽ mình đã già thật rồi sao?
Nhưng lại nghĩ lại sao lại là “cũng tán Trinh Tú”. Con nhỏ Trinh Tú đó không lẽ nhiều người tán tỉnh lắm sao?
- Chú, người không cần phải ngại, con trai tán tỉnh Trinh Tú nhiều vô kể, chú phải cố lên, chú lớn tuổi như vậy chững chạc hơn, lại có tiềm năng đấy.
Cô nhóc béo đeo kính có vẻ rất biết nhìn nhận.
Dương Thần cười khổ:- Bỏ qua đề tài này đi, tôi chỉ muốn hỏi xem Trinh Tú đã về nhà chưa thôi?
Cô nhóc béo cảnh giác nhìn xung quanh thấp giọng nói với Dương Thần:
- Chú, thực ra cháu cũng không biết Trinh Tú có về nhà hay chưa? Lúc tan học cháu thấy Tiêu Diễm Diễm đưa Trinh Tú đi nhưng không biết bọn họ đi đâu, Tiêu Diễm Diễm cô ấy rất ghê gớm, chúng cháu đều không dám hỏi gì nhiều nhưng rất có khả năng là cô ấy sẽ bắt nạt Trinh Tú…
Dương Thần ớn lạnh trong đầu hỏi:
- Tiêu Diễm Diễm là ai?
- Cô ấy… ái dà.
Cô nhóc béo bĩu môi:
- Cháu không dám nói đâu, sợ lắm, cháu không nên nói gì cả. Chú nhất định không được nói với ai là cháu nói ra chuyện của Diễm Diễm, cháu không biết gì cả. Chú cố gắng tán Trinh Tú, đừng để cậu ấy đến trường học nữa, cô ấy xinh đẹp như vậy lấy chồng sớm cho xong! Học hành vất vả như vậy, kể cả học tốt thì lập gia đình còn buồn hơn.
Sắc mặt Dương Thần biến đổi, cô nhóc béo này cứ mở miệng ra là lập gia đình? Tư tưởng của nữ sinh trung học bây giờ đều như vậy sao? Học phổ thông đã nghĩ đến quan hệ giữa việc học và lấy chồng rồi?
Tuy nhiên tin tức mà Dương Thần nhận được Trinh Tú chưa về nhà, nhiều khả năng là do cô bé Tiêu Diễm Diễm kia, nhìn thấy bộ dạng sợ hãi của cô nhóc béo kia như vậy, xem ra cũng là dân chị em.
Nhưng Trinh Tú đã sớm rời xa con đường bất lương, làm sao có thể liên quan đến loại người này được?
Dương Thần nghĩ mãi cũng không tìm được lời giải đáp. Hắn nghĩ nếu cứ đi tìm từng lớp từng lớp một hoặc lại đi hỏi người khác thì sợ rằng quá muộn. Trong đầu lóe lên một suy nghĩ hắn vỗ vỗ trán, đúng là hắn ngu quá mức rồi. Bản thân hắn rõ ràng là “ Radar di động” sao lại còn phải đi hỏi người khác?
Với trực cảm của bản thân như ngày hôm nay với phạm vi trường học như vậy thì đâu đáng kể gì.
Kết quả là Dương Thần đi ra phía sau phòng học nhắm mắt lại, dùng thần thức bao quát toàn bộ trường học, quan sát từng ngóc ngách.
Năng lực trực cảm đến mức này nếu là để cho những người biết võ đạo nhìn thấy thì sẽ vô cùng hoảng sợ, đây chính là huyền diệu thần thông trong truyền thuyết, căn bản không thể dùng võ đạo để giải thích được.
Nhưng Dương Thần cũng là tự mình lĩnh hội được nhưng cũng không biết là bản thân hắn đã học được gì và cảnh giới là gì.
Việc tìm kiếm này chẳng qua cũng là phân tích sự việc từng giây từng phút, chỉ một thoáng sau Dương Thần mở trừng mắt giận giữ, hai tay nắm chặt.
Quay người lại, hắn lập tức đi về phía Tây hành lang.
Ở phía Tây tòa nhà chính là một khu vệ sinh, có một bức tường ngăn giữa hai nhà vệ sinh nam và nữ.
Dương Thần không đi về phía nhà vệ sinh nam mà đi thẳng đến cửa nhà vệ sinh nữ.
Cửa nhà vệ sinh nữ lúc này chỉ treo một tấm bảng màu vàng “Đang dọn dẹp” còn có thùng đồ dọn dẹp cũng đang ở ngoài cửa.
Dương Thần mặt không chút cảm xúc gạt hai vật này qua một bên không hề do dự bước vào trong nhà vệ sinh nữ.
Phía trong nhà vệ sinh nữ im ắng, lúc bấy giờ đã tan học, ngoài cửa lại bị chặn như vậy đương nhiên chẳng có ai đến đây dùng nhà vệ sinh cả.
Dương Thần đi đến trước một gian trong cùng của nhà vệ sinh giơ tay mở cửa.
Một cô gái bé nhỏ run rẩy ngồi trên bồn cầu nhà vệ sinh, mái tóc đen ướt xõa xượi như vừa mới gội đầu mà không hề lau khô, thậm chí có thể nhìn thấy nước đang nhỏ tí tách.
Bộ đồng phục màu xanh trên người cô gái cũng ướt sũng, dính chặt vào người cô. Hơi lạnh làm toàn thân cô gái run rẩy.
Hai tay hai chân cô gái đều bị trói chặt bằng băng dính và dây thừng, không dễ gì gỡ ra được.
Càng không thể chịu nổi là nửa người dưới của cô không biết chiếc váy đồng phục đã biến đi đâu mất, chỉ để lại cho cô gái một chiếc quần lót màu trắng, để lộ ra đôi chân trần trắng muốt, đôi tất dài và đôi giầy thể thao cũng bị ướt sũng nước…
Trong tình huống như vậy, cô gái kể cả có thoát được ra khỏi nhà vệ sinh cũng không dám đi ra ngoài vì xấu hổ sợ nửa người dưới không mặc quần của mình làm trò hề cho thiên hạ.
Hai mắt Dương Thần hiện lên những tia máu, cơ trên mặt co giật, thậm chí phải vận công để khắc chế lửa giận đang ngùn ngụt.
Trinh Tú không dám ngẩng đầu, cố nén không dám khóc lớn nhưng cũng không kìm được hai vai thổn thức run rẩy, khi thấy người tới là Dương Thần cô cố gắng không phát ra tiếng động để Dương Thần không phát hiện ra, để hắn không nhìn thấy bộ dạng cô lúc này.
Nhưng tất cả đều đã bị Dương Thần nhìn thấy, trong đầu Trinh Tú trống rỗng, hận rằng đây tất cả không phải là một giấc mơ, kể cả mình vẫn còn là cô bé bán hàng ngày nào, vẫn còn tốt hơn là đau hận như lúc này.
Dương Thần không nói năng gì, nhẫn nại giúp Trinh Tú cởi trói tay rồi lại quỳ xuống cởi trói ở chân cho cô, cùng lúc tháo đôi giày và tất ướt của cô bé.
Bởi vì thời gian bị trói khá lâu nên cổ chân và bắp chân trắng nõn của Trinh Tú đều xuất hiện những vết tụ máu.
Trinh Tú không động đậy, để Dương Thần đến gần sát giúp tháo hai sợi cột chân mà cô không tự tháo được, trong lòng cô có chút hổ thẹn, nhưng cảm giác đau xót vẫn nhiều hơn.
Dương Thần giữ chặt cánh tay lạnh ngắt của Trinh Tú, một luồng khí ấm áp dẫn truyền qua kinh mạch vào người Trinh Tú.
Trinh Tú cảm thấy hơi lạnh trên toàn thân đều tan biến trong nháy mắt, cuối cùng ngạc nhiên ngẩng đầu, đôi măt sưng đỏ vì khóc nhìn Dương Thần không nói nên lời.