Chỉ vừa nghĩ tới việc hôm sau phải đến gặp mặt mẹ vợ là trong đầu Dương Thần đã thấy bao sóng to gió lớn, trong lòng thấy vô cùng bất an, cả đêm không sao chợp mắt, may mà cơ thể mình cũng không cần phải ngủ, ngủ đối với hắn chỉ là một thói quen mà thôi, vậy nên cũng không có gì ảnh hưởng tới tinh thần.
Sáng sớm hôm sau, khi vừa mới xuống dưới nhà, Dương Thần đã thấy Quách Tuyết Hoa, Lâm Nhược Khê và Tú Trinh đang ăn sáng, Dương Thần ngồi xuống, buồn bực không hé răng nói lời nào mà chỉ tập trung ăn cơm.
Ngày thường Dương Thần vẫn hay nói những câu chuyện phiếm đủ loại trên trời dưới biển, nhưng việc lần này cứ ám ảnh trong đầu, lại là một vấn đề khá nặng nề nên hắn có chút bứt rứt.
- Dương đại ca, sao anh cứ yên lặng thế, chẳng giống mọi khi gì cả.
Tú Trinh thấy có chút kì lạ liền hỏi một câu.
Lâm Nhược Khê đang chậm rãi húp cháo, nghe thấy câu nói của Tú Trinh, cô hướng ánh mắt mình về phía Dương Thần, ánh mắt mang đầy hàm ý, nhưng cô không nói gì.
Trong lòng Dương Thần thấy chuyện này hơi không an toàn, hắn giả vờ cười nói:
- Anh có phải là cái loa phóng thanh đâu, sao lại nói anh thế hả, ngoãn ngoãn ăn cơm đi, đừng có lắm chuyện thế, lát nữa còn phải đi học đấy.
Tú Trinh nhăn mũi, chẳng thèm để ý đến mấy lời giáo lý của Dương Thần, chun mặt lại, không nghĩ ngợi gì nữa.
Lâm Nhược Khê mới ăn một chút đã đứng lên, cô nói với Quách Tuyết Hoa:
- Mẹ, mấy hôm nay trong công ty có rất nhiều việc, con không có thời gian đi cùng mẹ được, không thì hay là buổi tối cả nhà đi ăn cùng nhau, con biết một quán hải sản rất ngon nhưng chưa có dịp đi lần nào.
Quách Tuyết Hoa sửng sốt, ăn tối ư? Nếu như thường ngày thì bà đã rất vui vẻ, có dịp để cả nhà cùng đi chơi với nhau, nhưng hôm nay gặp mặt thông gia, cũng không biết có bàn tới chuyện ăn tối không, không thể nói trước được điều gì, bà chỉ biết mỉm cười đáp:
- Nhược Khê, con bận thì cứ đi đi, sau này chắc chắn còn có nhiều cơ hội mà, hôm nay mẹ lại ra ngoài gặp một người bạn cũ, thôi vậy nhé.
- Thế ạ...
Lâm Nhược Khê gật đầu hơi băn khoăn nhưng cũng không hỏi thêm gì nữa.
Một bữa sáng có phần nặng nề, sau khi Tú Trinh đi học thì Lâm Nhược Khê đi làm, lúc này Dương Thần và Quách Tuyết Hoa mới thở phào nhẹ nhõm.
Quách Tuyết Hoa bất đắc dĩ thởi dài:
- Thật không làm sao đáp ứng nổi yêu cầu này của con, vừa nói đến chuyện gặp mặt đã không biết phải làm sao để mở miệng rồi, nếu sau này để Nhược Khê biết chuyện thì bà già này giúp con đi gặp bên thông gia cũng đành chỉ biết dày mặt ra thôi.
Dương Thần cười ngượng:
- Mẹ, da mặt mẹ không dày đâu, mẹ vẫn còn trẻ đẹp lắm mà.
Quách Tuyết Hoa mỉm cười:
- Con đấy, lại còn học thói nịnh hót nữa sao, xem ra con vội vã lắm rồi đấy, mẹ đã hứa sẽ đi mà chẳng lẽ lại còn không giữ lời sao?
Dương Thần cứ loay hoay lo lắng mãi, đến tận khi nghe được lời xác nhận của Quách Tuyết Hoa thì mới an tâm hơn một chút.
Chuẩn bị thật kĩ càng, mặc trang phục khá nghiêm túc, Dương Thần và Quách Tuyết Hoa người đi trước, người đi sau bước ra khỏi nhà, vì vẫn còn có vú Vương ở nhà nên nếu xuất phát cùng nhau sẽ là không nên.
Tại nhà thông gia. Mã Quế Phương từ sớm đã đi phụ giúp cửa hàng rau quả rồi, làm chừng hai tiếng đồng hồ thì Mạc Thiện Ny lái xe đến đón.
Trên đường đi Mã Quế Phương còn hỏi Mạc Thiện Ny bà thông gia có sở thích gì, hoàn cảnh gia đình như thế nào nhưng Mạc Thiện Ny vốn đã căng thẳng lại càng mù tịt về chuyện đó. Lần trước gặp mặt Quách Tuyết Hoa đều là trong thân phận chị em với Lâm Nhược Khê, cũng không dám nói chuyện quá nhiều nên càng hỏi thì cô càng không biết.
Mã Quế Phương liền trách Mạc Thiện Ny, tại sao lại chẳng quan tâm gì đến gia đình nhà Dương Thần như thế, chuyện này thật oan ức cho Mạc Thiện Ny, cô làm gì có cơ hội để quan tâm cơ chứ? Lần trước khi Quách Tuyết Hoa đến nhà mình đa phần là toàn nói chuyện với Sắc Vi, mình ngồi bên cạnh nhưng cũng không dám nhiều lời, chỉ sợ lúc nói chuyện lại vô tình tiết lộ ra chuyện gì.
Mã Quế Phương không lựa chọn bộ trang phục quá kiểu cách, nhưng mặc thế này đã tươm tất hơn rất nhiều so với ngày thường rồi, chẳng phải vì lo trong nhà không có tiền, cũng không thế keo kiệt quá mức, còn đối với Mạc Thiện Ny, lúc này là ngày làm việc nên cô trang điềm rất đơn giản., cũng không có sự chuẩn bị gì đặc biệt.
Khi đến quán trà Long Tỉnh, Dương Thần đỗ xe phía bên ngoài, Mạc Thiện Ny vừa nhìn thấy đã nhận ra luôn, tâm trạng nặng như bị đá đè, dù có nói gì đi chăng nữa thì Quách Tuyết Hoa thực sự cũng đã tới rồi.
Hai mẹ con nắm tay nhau, cùng nhau bước vào quán trà mang phong cách khá độc đáo, vì phía trong quán đều được chia ra thành những ngăn nhỏ nên phải hỏi nhân viên phục vụ mới biết Dương Thần đặt bàn ở đâu.
Quách Tuyết Hoa chọn địa điểm này là tương đối thận trọng, buổi gặp gỡ lần này nếu không may có những lời lẽ ầm ỹ nào mà trước mặt bao nhiêu người thì tiếng có thể truyền ra ngoài, như thế thì thật là mất mặt, những căn phòng trong quán trà khá kín đáo và có hiệu quả cách âm rất tốt, dù có hơi to tiếng thì phía ngoài vẫn không nghe thấy gì.
Trong khi đó, Quách Tuyết Hoa ngồi trong phòng, nghĩ ngợi xem lúc gặp mặt nên nói những điều gì, sự thực về việc con trai mình đã kết hôn nhất định không thể giấu diếm được lâu nữa, nhưng nếu nói thẳng ra thì bên kia sẽ khó lòng mà chấp nhận được sự thật, nên bà sẽ phải nghĩ cách để thuyết phục để mẹ của con gái nhà thông gia rộng lượng để bọn trẻ có thể giải quyết vấn đề.
Nếu Quách Tuyết Hoa chỉ là người phụ nữ xuất thân trong một gia đình bình thường thì chắc chắn sẽ không bao giờ bà đồng ý giúp Dương Thần chuyện này, nhưng vốn là con gái của một gia đình quyền quý, Quách Tuyết Hoa cũng đã từng gặp không ít chuyện quan hệ nam nữ phức tạp, chuyện “năm thê bảy thiếp” mặc dù không được pháp luật cho phép nhưng cũng không có nghĩa là tất cả đàn ông của các danh gia vọng tộc không dám làm chuyện đó.
Nói khó nghe hơn nữa thì, ngay đến như Ninh Quang Diệu – một thủ tướng của Hoa Hạ hễ cứ mở miệng là nói điều hay lẽ phải thì cũng có con gái riêng đấy thôi, lại chính là con dâu của mình Lâm Nhược Khê, lẽ nào những người đàn ông khác lại có thể trong sạch được sao?
Vậy nên dưới con mắt của người thoát khỏi những ràng buộc pháp luật của nhân tình thế thái, Quách Tuyết Hoa đã dám nghĩ đến chuyện cùng lắm thì cuối cùng mượn chuyện địa vị trong nhà họ Dương để thuyết phục tiền bối thông gia mà thôi.
Vừa thưởng thức hương trà vừa suy tư, sau khi nghĩ ra lí do để thuyết phục thì bỗng nhiên Quách Tuyết Hoa cũng nghĩ ra mình còn chưa hỏi con gái nhà thông gia tên gì, con trai mình cũng thật là, tại sao còn không chủ động nói ra chứ, lần nào hỏi cũng lảng tránh, thế nên bà vội quay sang hỏi con trai:
- Con trai à, cô gái đó tên là gì thế, bây giờ có thể nói cho mẹ được chưa, không thì lát nữa gặp mặt làm sao mà xưng hô với người ta đây?
Dương Thần đúng là cố ý kéo dài không chịu nói, nhưng lúc này thì có thể thẳng thắn được rồi, hắn bối rối cười nói:
- Thật ra chắc mẹ cũng đã từng gặp cô ấy rồi, cô ấy là Mạc Thiện Ny.
- Mạc... Thiện Ny?
Quách Tuyết Hoa nhíu mày, đầu tự nhiên như muốn nổ tung, bà kinh ngạc kêu lên:
- Con nói sao? Là Thiện Ny ư?
Dương Thần gãi gãi mũi gật đầu.
Quách Tuyết Hoa cũng giật mình nhận ra rất nhiều việc, cuối cùng bà vừa bực mình vừa buồn cười nói:
- Được rồi, thằng tiểu tử xấu xa này, đến mẹ mà còn bị mày lừa, chẳng trách cứ nhất định không chịu nói tên, hóa ra là từ trước đến giờ đều chơi trốn tìm, giấu cả mẹ nữa.
- Sao mà gọi là lừa được hả mẹ, bây giờ mới nói thì không phải cũng vẫn thế hay sao?
Dương Thần cười nói:
- Gặp mặt trước không phải là tốt hơn ư?
Quách Tuyết Hoa cũng đành chỉ biết thở dài một tiếng, nhưng chỉ một lát sau, trong đầu bà đã lóe lên một suy nghĩ, đầu bà hét lên một tiếng “Không xong rồi”, rồi bật dậy khỏi chỗ ngồi ngay lập tức.
Dương Thần nhìn thấy thế thì nghi ngờ hỏi:
- Mẹ, mẹ làm sao thế, mẹ đa nghi như Tào Tháo vậy.
- Có chuyện rồi.
Quách Tuyết Hoa cau có mặt mày thốt lên mấy tiếng:
- Nếu người con gái đó là Thiện Ny, vậy thì, mẹ của con bé chính là... là...
Suy nghĩ của Dương Thần cũng có chút thay đổi, nhưng ngay lúc đó không hiểu Quách Tuyết Hoa đang băn khoăn điều gì.
Quách Tuyết Hoa ước gì tất cả trước mắt đều chỉ là một giấc mơ, bà lập tức hiểu ra càng nhiều sự việc, ngày hôm đó câu: “Con rể tốt” mà Mã Quế Phương nói không phải là chỉ Dương Thần hay sao, lúc ấy chính mình đã đem chuyện Dương Thần và Lâm Nhược Khê kết hôn kể hết ra rồi.
Như vậy cũng tốt, những gì lúc gặp mặt cần nói thì giờ cũng không phải nói nữa, cơ hội cố gắng thuyết phục nói chung cũng không cần nữa.
Ngay lúc Quách Tuyết Hoa đang đau đầu thì không thể đúng lúc hơn, cánh cửa phòng cuối cùng cũng có người mở ra.
Hai mẹ con Mã Quế Phương thân mật nắm tay, sắc mặt tươi cười bước vào trong phòng, đứng đối diện với Quách Tuyết Hoa.
Quách Tuyết Hoa cắn răng, nhíu mày, nhìn Mã Quế Phương bằng ánh mắt đầy lo lắng rồi lại nhìn Mạc Thiện Ny không nói lời nào.
Trong khi đó Mạc Thiện Ny lại cảm thấy không khí trong phòng có cái gì đó kì lạ, nghi hoặc nhìn Dương Thần đang từ từ đứng dậy, nhưng Dương Thần chỉ biết nhún vai, hoàn toàn không hiểu Quách Tuyết Hoa bị làm sao.
Nhưng người thay đổi nhiều nhất là Mã Quế Phương, từ dáng vẻ căng thẳng lúc đầu giờ trơ thành nghi ngờ, kinh ngạc, rồi lại chuyển thành một sự bình tĩnh, bà nhìn Dương Thần, rồi lại nhìn Quách Tuyết Hoa, khóe miệng hơi hé một nụ cười không lộ rõ, bà hỏi:
- Quách Tuyết Hoa, em, hóa ra Dương Thần là con trai của em ư?