Dương Thần và Sắc Vi rất buồn bực, lão Lý này sao tự nhiên lại như bị trúng tà, cái gì mà ngạc nhiên như vậy, nhưng cả hai vẫn quay ra, nhìn về hướng lão Lý đang chăm chú.
- Ồ tôi tưởng là ai chứ, hóa ra là lão Lý, chẳng trách không thấy ông ở đầu kia khu chợ phía Tây, hóa ra là đẩy sạp hàng ra đây, đổi đến bán ở phố này.
Một giọng đàn ông sắc nhọn, cao vút cất lên, người nói chuyện là một người đàn ông dáng gầy gò, sắc mặt trắng bệch, gã mặc một chiếc áo đỏ thẫm, thắt lưng da bóng lộn, người khác không muốn nhìn vào cũng khó.
Bên cạnh gã còn có mấy gã thanh niên trẻ khác, người cao, người thấp, người mập, người ốm, một đám người đi đến chỗ quầy hàng của lão Lý. Những người qua đường thấy bọn họ đều tránh đi, sợ đụng đến đám sâu bọ đầu đường này.
Dương Thần nhíu mày, hắn dường như đã hiểu rõ, lão Lý đổi vị trí quầy hàng, chắc chắn không phải là do không kinh doanh được, hẳn là do gặp phải đám người này, bị gây khó dễ.
Một năm trước, khi Trung Hải vẫn đang trong lúc hội Hồng Kinh và hội Tây Minh tranh giành nhau, lão Lý bị cha con họ Trần bắt nạt, không ngờ lúc này Trung Hải chỉ thuộc về hội Hồng Kinh mà vẫn có chuyện như vậy xảy ra.
Dương Thần cảm thấy khó hiểu, về lý, Sắc Vi tiếp quản hội Hồng Kinh, tuyệt đối không dùng thủ đoạn vơ vét của cải này, dù sao hiện tại Sắc Vi cũng đang cố gắng hợp pháp hóa cách kiếm tiền, hơn nữa hội Hồng Kinh cũng không thiếu tiền, sao phải đi thu phí bảo hộ?
Nhận ra sắc mặt Dương Thần không được tốt, Sắc Vi vội giải thích:
- Ông xã, anh đừng hiểu lầm, em trước giờ không cho phép ức hiếp dân thường, cứ xem tình hình ra sao em sẽ giải quyết.
Dương Thần gật gật đầu, hắn cũng tin tưởng người phụ nữ của mình.
Lúc này, gã đàn ông cao gầy kia đã chạy đến trước quầy hàng, đám côn đồ theo hắn chen chúc, đẩy Dương Thần và Sắc Vi sang một bên, thái độ vô cùng ngạo mạn.
- Lão Lý à, chẳng lẽ ông không biết, mấy phố này đều là địa bàn của Tây Bì tôi sao? Ông thực sự nghĩ rằng chuyển cửa hàng ra chỗ khác là sẽ không có chuyện gì sao?
Lão lý vẻ mặt cầu xin, lắp bắp nói:
- Ông chủ Tây Bì, tôi không phải là không nộp tiền, là do gần đây kinh doanh không được tốt, tôi mới đổi chỗ ra đây bán hàng, đợi kinh doanh được hơn một chút, có tiền lời tôi nhất định sẽ trả nợ phí bảo hộ cho anh, cho tôi thư thư vài ngày đi.
Tây Bì cười lạnh:
- Tuần trước ông cũng nói sẽ nộp bù, nhưng cũng không thấy ông nộp, lại còn chạy trốn đến đây. Lão Lý à, Tây Bì tôi tính tình rất tốt, bình thường đảm bảo cho các người buôn bán an toàn, cũng đều làm hết trách nhiệm. Ông mà cứ như vậy là lỗi ở ông, đừng trách Tây Bì tôi đây không khách khí.
Mấy tên côn đồ khác cũng bắt đầu xúm lại, có tên còn cướp mấy xiên thịt lão Lý đã nướng xong, cắn từng miếng lớn.
Lão Lý đổ mồ hôi lạnh, ánh mắt nhìn về phía Dương Thần, có ý cầu cứu, lão cũng không còn cách gì khác, nếu không cũng đã không cầu cứu Dương Thần.
Vì chuyện của con gái Lý Tinh Tinh, lão Lý vốn muốn định rõ ranh giới với Dương Thần, ai ngờ lại tình cờ gặp trên đường, lại gặp đúng lúc mình cần sự giúp đỡ.
Dương Thần thở dài, lão Lý hướng về phía hắn cầu cứu, nhưng không dám mở miệng, có thể thấy thành kiến với hắn vẫn rất nhiều, tất nhiên là sợ hắn và Lý Tinh Tinh có quan hệ gì, thiên hạ đáng thương nhất vẫn là tấm lòng cha mẹ, thà chính mình chịu tội, cũng không muốn làm ảnh hưởng đến tiền đồ của con gái.
Dương Thần đang muốn tiến lên trước giải quyết vấn đề, Sắc Vi bên cạnh lại kéo tay hắn, lắc đầu nói:
- Để em xử lý cho.
Nói xong, Sắc Vi đi đến cạnh đám côn đồ Tây Bì, thản nhiên nói:
- Ai cho phép các người thu phí bảo kê?
Tây Bì thật ra đã thấy Dương Thần và Sắc Vi, nhưng hắn chỉ cho là một đôi tình nhân bình thường muốn mua thịt xiên, không để ý nhiều, lúc này Sắc Vi đi đến trước mặt gã, Tây Bì mới để ý đến.
Tây Bì nét mặt háo sắc, nuốt nước miếng, cười ha hả nói:
- Người đẹp, sao thế, muốn ra bảo vệ chính nghĩa à? Hay là em xem phim nhiều quá, muốn nhân cơ hội này làm quen với anh đây?
Sắc Vi mặt lạnh lùng, nói:
- Tôi hỏi lại lần nữa, ai cho phép các người thu phí bảo kê?
Lúc này, một gã đứng cạnh Tây Bì tức giận, ném nửa xiên bạch tuộc nướng đang ăn dở xuống đất, tiến lên nói:
- Mẹ nó, đồ tiện nữ, đừng có không biết xấu hổ, dám nói chuyện như thế với anh Tây Bì à, chán sống à, muốn bị lột sạch ra hả?
- Chà… không được vô lễ với người đẹp.
Tây Bì một tay kéo tay chân của gã ra sau, ánh mắt chọc tức nhìn Sắc Vi, nói:
- Vị tiểu thư xinh đẹp này, chẳng lẽ cô không thấy bọn tôi là xã hội đen có tổ chức, có kỷ luật sao? Lăn lộn trên đường, thu phí bảo kê là nghĩa vụ và công việc của chúng tôi, nói vậy cô vừa lòng chưa?
Sắc Vi tiếp tục nói:
- Toàn Trung Hải giờ băng nhóm chỉ có một mình hội Hồng Kinh, nhưng hình như hội Hồng Kinh qui định không thu phí bảo kê.
Nghe nói vậy, Tây Bì cùng bọn tay chân hơi kinh ngạc, gã cười ha hả nói:
- Hóa ra vị tiểu thư này còn biết hội Hồng Kinh chúng tôi, đúng vậy, tôi chính là Tây Bì, phụ trách mấy con phố này. Còn việc tiểu thư nghe nói chắc là không chính xác rồi, việc thu phí bảo kê tôi nghĩ cô nhớ nhầm rồi, nhưng cũng không trách cô được, người bình thường sẽ không hiểu biết hoạt động của hội Hồng Kinh chúng tôi. Tiểu thư có hứng thú đi uống với tôi một chén không, tôi sẽ giải thích một chút việc của hội Hồng Kinh chúng tôi cho cô nghe.
Tây Bì cười tủm tỉm nói, tay đã vươn ra định vuốt ve mặt Sắc Vi.
Nhưng không đợi Tây Bì vươn thẳng tay, Sắc Vi đã một cước nhanh như chớp đá thẳng vào chân Tây Bì.
- Ối!
Tây Bì kêu đau một tiếng, cả người quì xụp xuống.
Sự việc xảy ra trong nháy mắt khiến bọn côn đồ một lúc sau mới phản ứng được, không ngờ đại ca của bọn chúng lại bị đánh.
- Con mụ đàn bà thối, dám đánh lén đại ca, chán sống hả?!
Mấy tên côn đồ làm bộ định chồm lên, không cần biết Sắc Vi là đàn bà, đủ mọi loại quyền cước hướng tới cổ, eo, và bụng của Sắc Vi.
Những người này đương nhiên không là gì trong mắt Sắc Vi, cô chỉ lắc mình vài cái, lười dùng tay, tất cả đều dùng chân hung hăng đá văng, thoải mái như đá vào mấy tấm bia.
Chỉ hai ba chiêu, cả đám côn đồ hùng hổ đều kêu đau ngã xuống đất lăn lộn, không dám đứng lên, sợ lại bị người phụ nữ này đánh tiếp.
Tây Bì đột nhiên bị đánh ngã đã đứng dậy, hung tợn trừng mắt nhìn Sắc Vi, quát:
- Thối tha, xem ra ta nhìn lầm rồi, loại người luyện võ công cô chờ ở đây, chờ ta kêu lão đại đến, mang đến trăm người, xem cô có đánh lại hay không?
- Tôi ở đây chờ, tôi cũng muốn gặp lão đại của các người, xem lão đại là ai.
Sắc Vi lạnh lùng nói.
Tây Bì thấy Sắc Vi không sợ hãi, cũng thấy hơi kỳ lạ, nhưng lời đã nói ra không rút lại được, huống hồ giờ ở Trung Hải có ai dám đụng đến người của hội Hồng Kinh? Người phụ nữ này có giỏi võ hơn nữa cũng không thể đánh được cả vạn người hội Hồng Kinh.
Nghĩ đến đây, Tây Bì can đảm hơn nhiều, rút điện thoại ở thắt lưng ra, gọi một cuộc.
Đợi đường dây có người nghe, Tây Bì lập tức sốt ruột kêu lên:
- A lô, anh, anh ở đâu thế? Cái gì? Uống rượu? Em trai anh bị người ta đánh đó, ở ngay trong địa bàn của anh, ở phố ăn vặt Nam Khẩu, anh mau dẫn người đến, người phụ nữ này rat ay tàn độc, em bị thương rồi!
Vừa gọi điện thoại, Tây Bì vừa nhìn Sắc Vi chằm chằm, dường như sợ Sắc Vi chạy mất.
Lão Lý nhìn Tây Bì gọi điện thoại, sợ đến mức sắc mặt xanh mét, vội đi đến cạnh Dương Thần, nhỏ giọng sốt ruột nói:
- Dương Thần à, mau dẫn vị tiểu thư này đi, đừng lo cho tôi, anh của Tây Bì là Lôi Thần, là Đường chủ của hội Hồng Kinh, thế lực lớn lắm, người bình thường không thể trêu vào.
Lúc trước tuy rằng Dương Thần giúp lão Lý giải quyết cha con họ Trần, nhưng lão Lý không biết đó đều là do Dương Thần tự giải quyết, cho nên coi Dương Thần là người cưới được vợ có tiền, lại có thân thủ cao cường, xem ra, Dương Thần muốn đấu với vài trăm người dưới tay Lôi Thần vẫn là chuyện không thể nào.