Nhìn thấy sắc mặt của Sắc Vi, Dương Thần mới lấy lại được cân bằng, nhưng vừa trải qua một phút liếc mắt đưa tình, vẻ lo lắng đối với vết thương của Sắc Vi đã biến mất, bắt đầu cẩn thận cân nhắc, rốt cuộc là nên làm cái gì.
Nhưng nếu thực sự xem xét vấn đề này tử tế, thì Dương Thần mới phát hiện, bản thân mình đúng là không nghĩ ra được cái gì, bình thường thì toàn lười, cũng chẳng có sở thích gì đặc biệt, trước đây sống trong thế giới xã hội đen hắc ám dữ tợn thì đều nghĩ đến việc thoát ra ngoài, làm gì có cái tư tưởng hồn nhiên của người trẻ tuổi.
Sắc Vi dường như nhìn ra điều đau đầu của Dương Thần, cười nói:
- Nếu như nghĩ không ra, vậy thì chúng ta đi lung tung đi, đối với người rất ít ra ngoài như em, thực ra thì đi xem cái gì cũng đều cảm thấy thú vị hết.
Dương Thần lúc này mới nhớ ra, ngoại trừ tham gia mấy cuộc hội họp của giới xã hội đen ra, Sắc Vi hầu như không ra khỏi nhà, cũng coi như đã đạt được cái danh hiệu “ người phụ nữ ở nhà”, nên cũng thoải mái lái xe về phía trung tâm thành phố.
Đi lượn lờ một vòng xung quanh trung tâm thành phố Trung Hải, Sắc Vi cũng chỉ xuống xe một lần, để đến cửa hàng bán băng đĩa của tòa nhà, để mua một chiếc đĩa CD tuyển tập những bài hát của Adele cô ca sĩ người Anh.
Sau khi mở chiếc CD ở trong xe, cả chiếc xe đều tràn ngập giọng hát đặc biệt của cô ca sĩ trẻ tuổi này, giọng hơi khàn khàn nhưng vô cùng truyền cảm.
Dương Thần không ngờ rằng Sắc Vi lại đi mua đĩa CD về nghe, vừa lái xe ra khỏi nội thành vừa nói:
- Không ngờ, Sắc Vi bảo bối của anh lại còn thích nghe nhạc, lại còn là loại nhạc Âu Mỹ đang thịnh hành nữa chứ.
Sắc Vi mỉm cười yếu ớt, nhìn Dương Thần nói:
- Hầu như ngày nào em cũng chỉ ở nhà, ngoài việc xem xét đầu tư ra cũng chẳng còn hoạt động gì khác, thời gian thừa, nếu như không phải là luyện tập, thì là xem tivi, xem phim, nếu như không có phim gì hay thì chỉ có thể nghe nhạc thôi.
Dương Thần gật đầu, nhớ lúc Sắc Vi vẫn còn sống ở sau quán rượu, phòng của cô ấy cũng không thể thiếu được chiếc máy tính.
- Kỳ thực...
Sắc Vi đột nhiên ấp úng nói:
- Tuy rằng từ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt đến tận bây giờ, cũng đã hơn một năm rồi, nhưng thời gian chúng ta ở bên nhau cũng không nhiều, anh không biết em thích cái gì, cũng giống như em cũng không hiểu lắm, anh thích cái gì, giống nhau cả thôi.
Những lời này nói ra rất nhẹ nhàng, nhưng Dương Thần nghe được, lại cảm thấy không thoải mái, hắn cũng biết, dù cho có bù đắp thể nào thì cũng không thể bù đắp được sự oán trách của Sắc Vi về việc mình không dành thời gian cho cô ấy.
Ngày bình thường không nói ra, không có nghĩa là trong lòng không có gì.
Trước đây Đường Uyển cũng chỉ trích mình không đi tìm hiểu Lâm Nhược Khê, xem ra hôm nay, không chỉ có Lâm Nhược Khê, mà là những người phụ nữ bên cạnh mình, hầu như mình cũng không hiểu gì về họ.
Nói đến cũng cảm thấy lạ, mọi người yêu đương, yêu đến mấy năm mới có thể có được kết quả, còn mình, thậm chí đến sở thích của người phụ nữ mình thích mình cũng còn không rõ, mà lại có thể đi đến được bước cuối cùng như vậy.
Chuyện như thế này mà kể ra, thì chắc chắn sẽ có rất nhiều người đàn ông ngưỡng mộ, nhưng Dương Thần cũng không rõ, cứ tiếp tục như này, sớm muộn gì cũng có nhiều rắc rối xảy ra, một khi hắn đã hạ quyết tâm không bỏ rơi bất cứ người phụ nữ nào, những ngày tới vẫn còn rất dài, tóm lại là không thể lần nào gặp mặt, cũng chỉ là lên giường với nhau, tóm lại là không thể lần nào cũng đều là “ anh hùng cứu mĩ nhân” , hiểu được cuộc sống của người phụ nữ, vẫn là điều tất yếu.
Trong lòng Dương Thần oán thán, đến lúc phải quan tâm đến cuộc sống của các cô vợ rồi, vì thế nhân tiện nói đến âm nhạc, nói:
- Anh không hay nghe nhạc lắm, mặc dù cũng có nghe một số bài, nhưng đối với âm nhạc cũng chẳng có sở thích đặc biệt gì, nói xem sao em lại thích cô ca sĩ này, nếu như ngày nào em cũng nghe, chắc là có thể nói cho anh nghe một chút kiến thức âm nhạc đúng không.
Sắc Vi mím môi suy nghĩ một lát,
- Em cũng chỉ là nghe linh tinh thôi, thấy bài nào hay thì chọn bài đấy nghe, cũng không để ý đến ca sĩ và quốc gia, nên cũng chẳng dám nói là kiến thức gì, nhưng cô ca sĩ này có một bài hát, khiến em nghe mà cảm thấy đau lòng, nhưng rất cuốn hút em, thế nên lần nào em cũng chỉ nghe bài này.
- Là bài nào?
Dương Thần hỏi.
Học lực của Sắc Vi không cao, cũng không biết tiếng anh, cho nên bảo cô ấy trong chốc lát nói tên bài hát thì cũng không nói được, vì thế chỉ còn cách nghe từng bài từng bài một.
Nghe đến giai điệu đầu tiên của một bài hát, Sắc Vi thản nhiên nói:
- Chính là bài hát này, mấy ngày hôm nay em nghe đến mấy chục lần rồi, nhưng vẫn rất thích, nhưng em không biết tiếng anh, cũng không có thói quen tra từ điển, nên cũng chỉ nghe được giai điệu thôi.
Dương Thần nhìn tên ca khúc hiện lên,
“SOMEONE LIKE YOU”
Tiếng hát du dương truyền ra, giọng của Adele như linh hồn bị kích động, tóm lấy lòng người một cách từ từ và mềm mại, Dương Thần cũng chìm đắm trong giai điệu bi thương này.
Nghe đến đoạn điệp khúc được lặp đi lặp lại mấy lần trong bài hát, Sắc Vi ngồi bên cạnh giọng điệu mang chút gì đó mơ hồ hỏi:
- Ông xã, câu tiếng anh này có nghĩa là gì...sao mỗi lần em nghe đến đây, đều cảm thấy rất đau lòng...
- Có đôi khi, tình yêu không thể là vĩnh hằng, nhưng cũng có lúc, tình yêu lại khiến cho người ta như bị thương...
Dương Thần tự nhiên như hiểu được ý của từng câu hát, có lẽ bởi vì, trong lòng đã có sẵn chút chuyện buồn phiền, nên mới có cảm xúc như vậy với bài hát này.
Sắc Vi nhẩm đi nhẩm lại mấy lần, nước mắt chảy xuống mấy hàng buồn, nhưng cuối cùng lại hé miệng cười,
- Mặc dù em không hiểu tiếng anh, nhưng coi như câu này cũng đã được dịch lại rồi, cũng rất hay, nhưng em nghĩ ý của Adele, hẳn là tình yêu không thể là vĩnh hằng, mặc dù khiến người bị thương, nhưng cô ấy lại không nỡ buông ra.
Dương Thần quay đầu sang, nhìn thấy cái đầu cúi xuống mang theo khuôn mặt đau thương của Sắc Vi, nhíu nhíu mày, dơ tay vuốt vuốt lấy mấy sợi tóc của cô,
- Đừng có nghĩ lung tung nữa, bài hát này chắc là tặng cho người đàn ông phụ bạc, người đàn ông của em là anh, không phải là người như vậy, nhất định chúng ta có thể trở nên vĩnh hằng.
Sắc Vi bật cười, liếc nhìn Dương Thần một cái,
- Anh không phải là người đàn ông phụ bạc, nhưng anh là người đàn ông trăng hoa.
Dương Thần xấu hổ nhún nhún vai, đạp ga, xe tiến lên phía trước, hướng về phía ngoại ô thành phố Trung Hải.
Hai người cứ như vậy vừa nghe nhạc vừa nói chuyện, trước đây lúc ở cạnh nhau, bất luận là lên giường hay là thảo luận về chuyện của giới xã hội đen, thậm chí là thời gian nói chuyện tình cảm cũng ít đến đáng thương, dẫn Sắc Vi ra ngoài đi dạo như thế này, đây cũng là lần đầu.
Hôm nay hay người dùng nhiều thời gian để nói chuyện như vậy, cười cười nói nói, hai người phát hiện, kỳ thật có rất nhiều mặt, chưa từng biết đến.
Nói đến Sắc Vi bởi vì hồi trung học giúp bạn gái đánh con trai, cuối cùng sau khi bị thầy cô phê bình, liền bỏ học luôn, Dương Thần cũng phải thốt lên, không ngờ một người phụ nữ quyến rũ tao nhã như thế này, lại còn là một nữ hiệp cơ đấy.
Nói đến thời còn đi học, Dương Thần cũng chẳng có gì để nói, hắn đến mẫu giáo cũng chưa từng học, nói đến thời trung học, đành phải nói đến kinh nghiệm giết người ở Amazon Nam Mỹ, ở Ballia bị mai phục bị ngắm bắn ra sao, những chuyện cũ này đến tai Sắc Vi, có vẻ như khiến cô hồn bay phách lạc, khiến cho đôi mắt cô chớp chớp liên hồi.
Thời gian trôi qua như nước chảy, xe đã chạy được hai tiếng đồng hồ rồi mà không hề hay biết, Dương Thần kinh ngạc phát hiện ra đèn báo xăng sáng, chỉ còn cách lái xe đến một trạm xăng gần nhất để đổ xăng.
Đợi đổ xăng xong, lần này xuất phát, hai người mới lại trầm ngâm nghĩ ngợi.
Cũng không biết làm sao, lại nói nhiều chuyện trước đây chưa từng nói, hai người đều có cùng suy nghĩ là không thể hiểu được, có chút ngại ngùng, không biết nên mở miệng như thế nào.
Sắc mặt Sắc Vi bỗng ửng hồng, liếc Dương Thần một cái, hạ giọng nói:
- Tại sao... em lại cảm thấy đối với anh, có chút gì đó xa lạ.
Xa lạ? Dương Thần cuối cùng cũng hiểu được cái cảm xúc kỳ dị của mình là cái gì rồi, bản thân mình cũng cảm thấy Sắc Vi đang ngồi bên cạnh mình cũng không giống như trước đây, mang theo quá nhiều những thứ mà trước đây mình không hiểu.
- Ay ya như thế này mới tốt.
Dương Thần nghiêm mặt nói:
- Anh không ngờ lại lên giường với một người phụ nữ xa lạ, cái thân thể thanh khiết như băng của anh không giữ được nữa rồi.
Sắc Vi oán giận cầm lấy tay Dương Thần véo véo, giống như người bạn gái bình thường véo người bạn trai của mình, dường như đây là bản năng của người phụ nữ,
- Ông xã chết tiệt, anh còn có sĩ diện không đấy hả, nói chuyện nghiêm chỉnh với anh, anh lại khua môi múa mép như vậy đấy hả.
Dương Thần cười ha hả, nói:
- Nói chuyện nghiêm chỉnh, nói chuyện hợp lý thế còn gì, kỳ thực vẫn rất hữu dụng.
- Có ý gì vậy?
Sắc Vi không hiểu.
- Bảo bối à, em nghĩ xem, hai người chúng ta trở thành hai người xa lạ, vậy đợi đến lúc lên giường làm tình với nhau, sự xa lại lại khiến chuyện đó càng mãnh liệt hơn a, anh sẽ biến thành nhành hoa dại, còn em sẽ trở thành người đàn ông trộm hoa, như vây...
Không đợi Dương Thần nói xong, Sắc Vi đã đấm cho Dương Thần mấy phát,
- Dương Thần anh đi chết đi, anh mới là kẻ đi trộm hoa ý, anh mới là kẻ trộm ý...
Nhìn Sắc Vi không để ý đến bộ dạng của mình, lộ ra những đường cong tuyệt đẹp, trong lòng Dương Thần cười hô hố, trong lòng cũng cảm thấy ấm áp.
Ngày xưa, Sắc Vi vì muốn trở thành người đứng đầu của Hồng Kinh hội, đương nhiên phải đề cao sự nghiêm túc của mình, khi đã leo lên được rồi, cũng không thể làm những chuyện không chín chắn, nói tóm lại, lúc nào cũng phải đeo một chiếc mặt nạ.
Mà lúc này, khi bỏ trọng trách nặng nề xuống, nói mây câu chuyện phiếm, lòng Sắc Vi đã vui vẻ trở lại, vui vẻ mắng giận, không khác gì với những cô gái cùng tuổi, cũng biết làm nũng, cũng biết ầm ĩ.
Náo loạn một hồi lâu, thiếu chút nữa thì Dương Thần cho xe đâm vào hàng lan can chắn.
Đợi cho xe đi vào một khu buôn bán, bởi vì Sắc Vi cười cười nói nói một trận, nên mặt đỏ bừng, thở hổn hển.
Dương Thần nháy nháy mắt với người phụ nữ này:
- Hội trưởng đại nhân, ầm ĩ một lúc lâu như vậy, có khát nước không?
Sắc Vi cũng phát giác ra mình có hơi mất tự chủ, nhưng cũng biết người bên cạnh là người đàn ông của mình, cũng chẳng phải là thuộc hạ mình của, nên cũng chẳng có gì , cứ sống thật với con người mình, Sắc Vi vẫn rất biết hưởng thụ những phút giây này, nói nhiều chuyện như vậy, đúng thật là có khát, vì thế gật gật đầu.
- Muốn uống cái gì?
Dương Thần nhìn bầu trời cũng đã ngả màu, định mua cái gì đó, rồi cùng Sắc Vi đi tìm một nhà hàng nào đó để ăn tối.
Sắc Vi nhìn xung quanh mấy cửa hàng ở hai bên đường, bỗng nhiên mắt sáng ngời, chỉ vào một quán ăn được trang trí rất tinh xảo, khiến cho người đi qua phải liếc nhìn vào thức ăn ở bên trong,
- Đi vào đó.
Dương Thần nhìn lên, cái biển to tướng khiến cho người ta nhìn đến hoa cả mắt, ai trên thế giới này mà trả biết, đó là một quán Starbucks.
- Sắc Vi bảo bối, sao đột nhiên em lại muốn uống cà phê?
Dương Thần cảm thấy phụ nữ giống như Sắc Vi thì sẽ không nên chọn loại thức ăn nhanh mới phải.
Kỳ thực là cũng là do Dương Thần ở nước ngoài đã lâu, nên cũng không biết, ở Trung Quốc, Starbucks là dành cho giai cấp tiểu tư sản, còn cái loại thức ăn nhanh ở nước ngoài kia làm sao có thể sánh bằng được.
Sắc Vi bĩu đôi môi đỏ mọng,
- Em thường xem quảng cáo trên tivi, lúc nào cũng muốn thử xem thế nào, nhưng lại không biết mua như thế nào, cho nên, từ trước đến nay chưa từng uống qua, em rất tò mò...
Dương Thần cảm thấy tức cười, cũng không kinh ngạc khi biết Sắc Vi chưa từng uống qua loại đồ uống mà ở đâu trên thế giới cũng có - Starbucks, hơn nữa bởi vì ----- hắn cũng chưa từng uống qua.
- Nếu đã như vậy, thì chúng ta đến đó thử xem nào,
Dương Thần gãi gãi đầu, bắt đầu lái xe vào vệ đường.
Sắc Vi nghe ra được ý tứ trong câu nói, tò mò hỏi:
- Ông xã, lẽ nào anh cũng chưa từng uống? Không phải trước đây anh ở nước ngoài sao?