Dương Thần tức cười, nói thật hắn có hơi giật mình, nhưng có thế nào thì hắn cũng không thể ngờ rằng, người đàn ông có quan hệ huyết thống với mình kia lại là kẻ chung tình đến vậy.
Quách Tuyết Hoa như đang cười cười:
- Thực tế, trước khi con xuất hiện, tình cảm giữa mẹ và ông ấy vẫn luôn rất tốt, mẹ biết, người đàn ông giống như ông ấy, chắc chắn ở xung quanh có không ít người hấp dẫn mẹ, lại hơn nửa năm không ở bên cạnh ông ấy, ông ấy vẫn có thể đối xử với mẹ như vậy, đã là điều đáng quý khó tìm rồi.
- Con có thể không biết, sở dĩ mẹ nhiều năm tận tâm tận sức với việc làm từ thiện, mở cô nhi viện, lập quỹ ủng hộ, rất nhiều công trình là để bù đi sự áy náy của mẹ đối với con, mẹ hy vọng, mẹ đối xử tử tế với những đứa trẻ mồ côi, thì ông trời cũng có thể đối xử tử tế với con, bất luận con ở nơi nào, dù không thể đem con trở lại về bên mẹ, nhưng cũng hy vọng con được bình an.
- Ngay từ đầu, cách nghĩ của mẹ đã bị ông con phản đối, dù sao thì mẹ cũng là con dâu trưởng của nhà họ Dương, lại không ở nhà vun vén mọi chuyện, suốt ngày xuất đầu lộ diện ở bên ngoài, không chăm sóc người già trong nhà, truyền ra ngoài cũng không phải chuyện gì hay ho.
- Nhưng ít nhiều người đàn ông đó cũng đã nhiều lần khuyên ông nội con, ông nội con mới đồng ý cho mẹ đi làm việc thiện...nói ra, kể từ khi bố mẹ kết hôn đến nay đã là hai mươi mấy năm, từ trước đến giờ vẫn luôn là mẹ có lỗi với ông ấy, ông ấy tuyệt đối chưa từng làm tổn thương mẹ, nếu như không phải vì con, mẹ đối với ông ấy, thực tế là vô cùng cảm kích.
- Mẹ hối hận sao?
Dương Thần lạnh lùng hỏi.
- Hối hận? Hối hận cái gì?
- Hối hận vì đã rời khỏi người chồng yêu mẹ như vậy, bởi vì con là một đứa con đáng sợ khiến cho mẹ đau đầu như vậy.
Dương Thần cười giễu cợt.
Quách Tuyết Hoa tức giận nhìn Dương Thần,
- Chuyện này sao có thể liên quan gì đến chuyện hối hận hay không chứ, đối với mẹ mà nói, Dương Phá Quân tuyệt đối là một người chồng tốt, nhưng đó là với thân phận của một người vợ, nhưng là một người cha, thực tế điều mà khiến mẹ thất vọng không chỉ bởi vì mẹ là vợ của ông ấy, mà là mẹ của con.
- Lúc mẹ còn trẻ, mẹ đã vì chồng, vì gia tộc mà bỏ rơi con, một lần nữa mẹ lại vì Dương gia mà sinh hai đứa con trai, như vậy cũng không có gì phải hổ thẹn với tổ tông nhà Dương gia, bây giờ mẹ cũng gần năm mươi rồi, mẹ làm sao có thể lại vì những chuyện đó, trơ mắt nhìn con rời xa mẹ một lần nữa.
Dương Thần lúc này mới có chút yên tâm, nghĩ sau này cũng nên đối xử hiếu thuận với mẹ của mình, bà ấy vì mình, rời bỏ người chồng yêu bà ấy như vậy, bản thân mình không thể nói bà ấy là kẻ lạnh lùng được.
Tuy nhiên, chuyện “hiếu thuận” này cũng không bao hàm việc xử lý chuyện tình cảm nam nữ được.
Dương Thần lại tiếp tục nhỏ nhẹ tươi cười, tiến lên phía trước nói:
- Mẹ, chuyện nói đến đây thôi, sau này con sẽ đối xử hiếu thuận với mẹ, cũng coi như mẹ được hưởng phúc của con cái được chưa?Những người phụ nữ của con cũng chẳng phải tùy tiện nhặt ở ngoài đường về, con đối với bọn họ đều có tình cảm, trải qua một số chuyện, mới đến được với nhau, sao có thể nói bỏ là bỏ được, tóm lại là con không thể bỏ người nào hết, mẹ phải giúp con, đi gặp mẹ vợ con.
Quách Tuyết Hoa vừa mới thả lỏng được người lại lập tức nhíu mày nói:
- Dương Thần, con được rất nhiều người phụ nữ thích, mẹ thực tế là rất vui mừng, nhưng cuộc sống của chúng ta bây giờ không phải là ở thời cổ đại, đàn ông có thể quang minh chính đại có năm thê bảy thiếp được, con cũng không giống đám người, buôn bán có tiền rồi lén lút nuôi vợ bé ở bên ngoài, nếu như con công khai quan hệ với những người phụ nữ khác, chuyện này mà truyền ra ngoài, con bảo những người phụ nữ đó làm sao mà ra ngoài gặp người khác được.
Hơn nữa, những việc này, Nhược Khê tốt hơn hết là không nên biết, mẹ cũng không ngại giúp con giấu, nhưng căn bản là con không muốn giấu Nhược Khê, nó cũng chẳng phải mù, con nói xem làm sao mà Nhược Khê chịu được?
Dương Thần cười khổ sở,
- Mẹ, con nói thật cho mẹ biết, lúc con và Nhược Khê kết hôn, cô ấy căn bản là không tính chuyện lâu dài với con, cho nên cũng không quản chuyện con ở bên ngoài với người phụ nữ khác, ai biết được bây giờ mọi chuyện lại biến thành như thế này.
- Ý gì vậy?
Quách Tuyết Hoa bực bội hỏi:
- Cái gì mà không tính chuyện lâu dài, con với Nhược Khê rốt cuộc là sao mà lại quen nhau rồi kết hôn? Đây không phải là trò trẻ con, hơn nữa Nhược Khê là một cô gái tài giỏi như vậy, sao lại có thể dễ dàng kết hôn với một người đàn ông được.
Dương Thần sờ sờ mũi, có chút xấu hổ, nhưng đối mặt với mẹ mình, hắn biết sớm muộn gì thì cũng phải nói, Quách Tuyết Hoa cũng sẽ không nói lung tung ra ngoài.
Vì thế, Dương Thần đem chuyện lúc trước đi bán thịt dê nướng, rồi sau đó đi vào trong quán rượu lại vô ý gặp Lâm Nhược Khê bị Lâm Khôn hãm hại khiến cho hắn mủi lòng, sau khi bị đánh thuốc mê ở quán rượu, chuyện mình đã cứu cô ấy, lại chuyện coi cô ấy như là gái tiếp rượu ở quán... noí hết một lượt.
Nghe đến đoạn lúc đầu Dương Thần coi Lâm Nhược Khê như cô gái bán hoa, cướp mất trinh tiết của con gái nhà người ta, miệng Quách Tuyết Hoa há to đến mức đủ nhét vào đó cả một quả trứng gà.
Đến cuối cùng, Quách Tuyết Hoa dở khóc dở cười, đánh Dương Thần mấy cái, oán giận nói:
- Cái thằng con này, mắt mũi để đi đâu hả? Não có cái gì hả? Con nhìn thấy kỹ...kỹ... là loại phụ nữ đấy, mà cần phải hạ thuốc mê sao? Người ta vốn dĩ là làm nghề đó, việc gì mà phải hạ thuốc mê? Lại nói, với tư chất của Nhược Khê mà phải phải đi làm chuyện đó sao?
Dương Thần sờ sờ đằng sau gáy, nghĩ lại, cũng đúng, lúc đó giống như là mình đã thực sự mê muội rồi, bất chấp tất cả, mặc nhận thân phận của Lâm Nhược Khê.
Lại nói tiếp, về mặt ý nghĩa nào đó, lúc đó mình cùng với đám người Trương Hổ, cũng chẳng phải là hai loại gì, khác biệt chắc chỉ là mạnh hơn.
- Mẹ coi như hiểu rồi, hóa ra con dâu của mẹ, vốn dĩ là bị đứa con hư đốn này trộm về.
Quách Tuyết Hoa chỉ chỉ ngón tay vào đầu Dương Thần,
- Mẹ nói nè, Nhược Khê quy củ như vậy, sao lại có thể coi trong trên tiểu tử ngốc không lúc nào đứng đắn được như con chứ.
Dương Thần thẹn thùng cười gượng hai tiếng nói:
- Con không phải ăn rồi không trả tiền, chẳng phải đã kết hôn rồi sao, hơn nữa tốt xấu gì thì cũng đã vào quỹ đạo rồi.
- Cái này thì coi gì là quỹ đạo chứ, đến phòng các con cũng còn tách ra nữa là, cái ước mơ được bế cháu của mẹ đến bao giờ mới thành hiện thực?
Quách Tuyết Hoa giả vờ giận dữ nói.
Dương Thần nói:
- Mẹ, việc này không gấp được, con tùy cơ mà chuẩn bị, nhưng Nhược Khê cô ấy muốn con cắt đứt những mối quan hệ kia, mới chịu chung phòng với con đây không phải là muốn lấy mạng con sao?
- Chuyện này không có gì là không đúng cả, đây là nó muốn cho con độc dược, giúp con chặt đi cái tính háo sắc gây rối của mình.
Quách Tuyết Hoa nói.
Dương Thần cắn răng nói:
- Mẹ, sao mẹ lại nói đỡ Lâm Nhược Khê, con có thêm mấy người phụ nữ, đây không phải là giúp hiệu xuất sinh Tiểu Dương Thần cao hơn sao? Lại nói, nếu như thực sự là cô ấy, thì làm gì có chuyện nhanh chóng từ một người làm việc điên cuồng trở thành một người phụ nữ của gia đình được? Cô ấy cố ý để mẹ và vú Vương đứng về phía cô ấy, để tính kế đối đầu với con đấy.
Dương Thần nói toạc ra những chuyện này, cũng là gấp gáp đến độ không còn cách nào khác, chỉ đành làm tiểu nhân, núp sau lưng em Lâm run rẩy lấy tin.
Ai ngờ, sau khi Quách Tuyết Hoa nghe xong, cười khúc khích nói:
- Ay ya, con của tôi ơi, con thực sự cho rằng mẹ và vú Vương đều là người già nên lú lẫn sao?
- Cái gì?
Dương Thần sửng sốt khó hiểu.
Quách Tuyết Hoa lắc đầu thở dài nói:
- Mẹ là mẹ chồng của Nhược Khê, nhưng mẹ cũng là phụ nữ, Đương nhiên là mẹ hiểu Nhược Khê hơn con rồi, mấy hôm nay, Nhược Khê đột nhiên trở nên ngoan ngoãn như vậy, được người khác thích như vậy, con cho rằng mẹ thực sự không biết gì sao? Mẹ lén nói chuyện với Ngọc Lan rồi, con bé Nhược Khê này đúng là biết nghĩ cách khiến người khác thích nó.
Dương Thần lúc này mới giật mình, hóa ra Quách Tuyết Hoa đã sớm biết là Lâm Nhược Khê cố ý làm như vậy, hoài nghi nói:
- Vậy tại sao còn...
- Bởi vì, coi như Nhược Khê có giở ít mánh khôn vặt ra, nhưng nó vốn dĩ có ý tốt, nó thực lòng hiếu thuận với chúng ta, hơn nữa còn đang nỗ lực đấu tranh dành lấy cái mà nó đáng có được.
Quách Tuyết Hoa cười nói:
- Một khi đã làm như vậy, đối với nhà chúng ta chỉ có lợi chứ không có hại, chúng ta việc gì phải vạch trần kế hoạch của Nhược Khê cơ chứ.
Dương Thần không nói được gì, dài mặt ra, xoắn xuýt nói:
- Mấy người thì thoải mái rồi, chỉ có con là giống như con ngựa bị ghìm ở vách núi thôi.
Quách Tuyết Hoa mỉm cười nói:
- Những vấn đề này của con, mẹ không giúp được con rồi, mẹ chỉ mong muốn người trong nhà đều bình an vui vẻ mà sống, con phải có bản lĩnh, để Nhược Khê tiếp nhận sự lựa chọn của con, nếu như không có bản lĩnh, thì cũng đừng làm cho nhà này hỏng bét là được.
Quách Tuyết Hoa nói như vậy, thì cũng đã rộng lượng ở một mức độ nào đấy rồi, bỏ qua không xét nét đến sinh hoạt cá nhân của Dương Thần, xét cho cùng, con không phải là chồng, bà ấy là mẹ còn sợ cái gì nữa, Quách Tuyết Hoa vốn dĩ không phải xuất thân từ một gia đình bình thường, những chuyện một nam nhiều nữ này, bà đã gặp nhiều rồi.
Dương Thần trầm ngâm một lát, mới nói:
- Sau này như thế nào, con cũng không dám chắc, nhưng con khẳng định sẽ nỗ lực để những người xung quanh được hạnh phúc, bây giờ chuyện đang cấp bách, mẹ vợ con đang đợi gặp mẹ, tốt xấu gì thì cũng lấy cách xã giao của mẹ đi gặp một lần, chắc cũng không phải là chuyện quá khó.
Lần này, đến mông ngựa cũng đã dùng đến rồi.
Quách Tuyết Hoa cười lắc đầu, bất đắc dĩ nhìn Dương Thần,
- Coi như phục tiểu tử con, một khi đã như thế này, vậy con chọn một ngày và địa điểm luôn đi, đến lúc đó thì đi gặp, đúng rồi, người lớn nhà bên đó họ gì?
Dương Thần liền tươi ngay sắc mặt cười nói:
- Con biết mẹ vẫn là mẹ tốt nhất của con mà. Mẹ vợ họ Mã, bản chất thuần phác, nhất định sẽ hợp với mẹ.
- Chuyện này cũng không phải là chuyện tán gẫu, mẹ chỉ sợ đến lúc đó nhà bên đó biết được tình hình của con, thì lại trở mặt.
Quách Tuyết Hoa vẫn canh cánh trong lòng.
Dương Thần cũng biết sớm muộn gì thì mọi chuyện cũng sẽ rõ ràng, từ trước đến nay, đều là sự kiên trì, cũng chẳng nghĩ nhiều làm gì, hắn tin là sẽ có cách giải quyết tốt mọi chuyện.
Cuối cùng cũng giải quyết được chuyện hai bên cha mẹ gặp nhau, tâm trạng của Dương Thần cũng không tệ, định pha cho Quách Tuyết Hoa một ấm trà, biểu thị tâm ý, lại vừa hay nhìn thấy vú Vương đi mua thức ăn về, đi cùng còn có cả Lâm Nhược Khê đi làm về muộn nữa.