Dương Thần đang buồn bực, ai lại làm cho sắc mặc Lưu Minh Ngọc đột nhiên lạnh toát. Phải biết rằng nữ nhân này ở ban quan hệ xã hội có tiếng là tính tình tốt, bản thân thấy cô ấy đúng là như vậy. Nếu nói thật sự tức giận, chỉ có thời điểm Tề Khải còn sống. Hai người tình cờ gặp, không thể khống chế cảm xúc ngày thường đều là nói năng nhẹ nhàng. Là người tuyệt đối uyển chuyển. Làm cô dùng ánh mắt lạnh lùng đối đãi tuyệt đối không phải chuyện tốt gì.
Sau khi mở cửa ra, một người đàn ông mặc âu phục trắng đi đến, Dương Thần vừa thấy. Mẹ ôi! Người này nhìn có chút quen…
Suy nghĩ kỹ càng, đúng rồi, người này không phải người tình “sân bay” của Ngô Nguyệt, phó Chủ tịch Lý sao.
Lý Minh Hòa hơn ba mươi tuổi, mới đến Ngọc Lôi một thời gian mà đã trở thành ước mơ tha thiết của bao nhiêu nhân viên nữ trong công ty. Tuấn tú, cao lớn, nho nhã lại có địa vị và giàu có. Đồ quý hiếm như vậy có đốt đèn lồng cũng không tìm thấy.
Chẳng qua thẩm mỹ của Lý Minh Hòa khiến nhiều người trợn tròn mắt. Hắn ta cùng với trợ lý Chủ tịch, Ngô Nguyệt tính tình lạnh bang thân mật, sớm đã được các nhân viên Ngọc Lôi lén truyền nhau, không biết là có bí quyết gì.
Tại công ty mỹ nữ nhiều như mây này, nam nhân chiếm hết thiên thời địa lợi. Không đi chọn những mỹ nữ cao tầng, không đi chọn những cô gái man diệu, lại đi chọn người mà không ai thích thú gì - Ngô Nguyệt. Không thể không có chút chuyện châm chọc.
Nhưng, mấy ngày nay, phó chủ tịch này dường như hơi thay đổi xu hướng. Bởi vì, hắn ta bắt đầu gần hơn với trưởng Ban quan hệ xã hội. Đồng thời là một trong những cực phẩm cao tầng, mỹ nữ độc thân Lưu Minh Ngọc.
Lý Minh Hòa cũng không làm việc gì quá phô trương, chỉ cách hai ngày một lần sẽ chạy đến ban Quan hệ xã hội tìm Lưu Minh Ngọc, không mang hoa tươi, không mang theo quà, chỉ là chạy đến xem một chuyến.
Với vị Phó chủ tịch công ty này, Lưu Minh Ngọc cũng không thể cứng rắn khước từ nam nhân này. Cho nên, mỗi lần Lý Minh Hòa đến, phải ở bên trong mè nheo nửa tiếng mới ra.
Cũng không ai biết Lý Minh Hòa tìm Lưu Minh Ngọc làm gì. Chỉ biết là lần gần nhất qua lại rất thường xuyên. Một, hai lần thì không sao, bảy, tám lần. Mười mấy lần, ai cũng cảm thấy bên trong có mưu đồ.
Thậm chí tổng bộ Ngọc Lôi không ít người cho rằng, kỳ thực phó chủ tịch và Lưu Minh Ngọc sớm đã có một chân. Chỉ có điều ngại cho trợ lý Ngô, sợ mất mặt nên không thể công khai.
Loại tin đồn này, thật là rất có sức thuyết phục. Dù sao, bộ dạng Ngô Nguyệt như vậy, làm sao có thể xứng với Lý Minh Hòa.
Làm người có liên quan Lưu Minh Ngọc đương nhiên cũng biết tin vịt tại công ty. Cô cũng không biết làm sao, biết rõ chuyện không phải như vậy, lại không có cách nào giải thích. Chuyện như thế này, càng nói càng rối.
Vốn dĩ, vấn đề như vậy. Chỉ cần công khai bạn trai là liền có thể giải quyết. Nhưng khổ nỗi, mình lại là tình nhân của tên xấu xa kia, mà vợ của cái tên xấu xa đó chính là thượng cấp của mình.
Kể từ đó, Lưu Minh Ngọc không có cách nào, chỉ có thể yên lặng làm bộ như không nghe thấy.
May mắn, Lưu Minh Ngọc biết những chuyện như thế này có đến tai Dương Thần. Tính tình của Dương Thần cũng sẽ không xảy ra chuyện gì. Ít nhất tuyệt đối sẽ không trách mình. Dù sao, trên một số phương diện, người này có sự tự tin cố chấp.
Sau khi Lý Minh Hòa vào, đang muốn cười chào hỏi Lưu Minh Ngọc. Lại thấy Dương Thần lâu ngày không gặp đứng sau Lưu Minh Ngọc. Trong mắt hiện lên một tia kỳ lạ, sau đó liền bình thường lại, nói:
- Giám đốc Dương cũng ở đây, thật là lâu quá không gặp. Nghe nói cùng với tổng giám đốc Lâm đi Paris tham dự chương trình thời trang, là vừa đi công tác về sao?
- Anh có việc gì sao?
Dương Thần trả lời câu hỏi một cách lười biếng. Trên mặt tuy rằng tươi cười, nhưng giọng điệu cũng không hứng thú đáp lời hắn ta.
Lý Minh Hòa cũng không cảm thấy xấu hổ, cười lắc đầu nói:
- Việc chính thì không có, chỉ có điều mấy ngày hôm nay có thói quen rảnh rỗi đến tìm Trưởng ban Lưu tâm sự. Xem ra hôm nay Lưu trưởng ban và giám đốc Dương có chuyện cần nói, vậy tôi không quấy rầy.
- Nếu không có việc gì, vậy ra ngoài đi.
Dương Thần thẳng thừng tiễn khách.
Sắc mặt Lý Minh Hòa cứng đờ, nhưng rất nhanh lại như chưa có chuyện gì xảy ra, gật đầu nói:
- Xem ra là quấy rầy hai vị. Vậy tôi đi trước, lần sau có cơ hội cùng nhau ăn cơm. Mọi người đều là đồng nghiệp, hẳn là quen thuộc.
Nói xong, Lý Minh Hòa liền ra cửa. Đóng cửa nhẹ nhàng dường như không chút tức giận.
Lưu Minh Ngọc từ đầu đến cuối không nói lời nào. Đợi Lý Minh Hòa ra ngoài, mới liếc Dương Thần một cái:
- Anh nói anh ta như vậy, anh ta có thể nhịn. Nếu anh ta tức giận đứng ầm ĩ với anh ở đây. Đây là công ty, xảy ra chuyện hỗn loạn, ai mà thu xếp được.
Dương Thần híp mắt:
- Hắn ta là do Lý Mộ Hoa phái tới, nhất định Lý Mộ Hoa đã bàn giao chuyện gì đó với hắn ta rồi. Hắn ta sẽ không thái độ với anh đâu. Ít nhất bên ngoài sẽ không.
Lưu Minh Ngọc đại khái biết một chút bối cảnh của Dương Thần, khẳng định không tầm thường. Bằng không Lưu Thanh Sơn sẽ không dễ dàng để con gái mình làm tình nhân của người ta mà không ngăn cản gì, vậy nên cũng không ngờ vực gì nhiều, ngược lại nói:
- Anh ta coi như cũng kiên nhẫn. Tuy rằng không biết rốt cuộc muốn làm gì. Nhưng ba ngày thì hai ngày đến, một khi đã đến là phải ngồi hàng nửa giờ, nói đông nói tây. Cũng không hiểu là nói những gì nữa. Em liền không để ý đến anh ta. Anh ta vẫn có thể nói tràng giang đại hải những thứ vô nghĩa, có lúc em chỉ muốn anh ta ra ngoài. Nhưng em ngại, nên chỉ còn cách chịu đựng.
- Có lẽ hắn ta thực sự thích em rồi, muốn tiến tới luôn.
Dương Thần cười thâm ý, nói.
Lưu Minh Ngọc hỏi ngược lại:
- Anh không thể tỏ ra một chút nóng vội hay ghen sao? Anh thản nhiên như vậy. Em cảm thấy như mình không có chút sức hấp dẫn nào. Anh căn bản là không quan tâm em?
Nghe lời nói và phần oán giận, Dương Thần cười nói:
- Anh chỉ vừa nghĩ là, người này có thể cùng với Ngô Nguyệt tình chàng ý thiếp. Anh liền không muốn so đo với hắn ta.
Nhắc tới Ngô Nguyệt, Lưu Minh Ngọc hơi nghi hoặc nói:
- Cũng không biết Ngô Nguyệt nghĩ thế nào, mấy hôm nay Lý Minh Hòa chỉ đến tìm em. Nhưng Ngô Nguyệt một chút phản ứng cũng không có. Chẳng lẽ cô ấy đối với Lý Minh Hòa là không thật tâm?
Dương Thần vô tâm suy nghĩ về chuyện của Lý Minh Hòa, loại vai diễn này, cho dù thật sự có lòng muốn gây rối. Cũng không dậy nổi sóng to, ngược lại cười tỉm tỉm nói:
- Bảo bối Minh Ngọc, vừa rồi đề nghị của anh em thấy thế nào? Tìm thời gian, để anh đi ăn cơm với nhạc phụ nhạc mẫu. Coi như anh biểu hiện thành ý.
Lưu Minh Ngọc gật gật đầu:
- Được thì được, tuy nhiên cũng không cần gấp gáp. Mấy hôm nay em mới chuyển nhà xong. Chờ em rảnh rồi nói chuyện với ba mẹ.
- Em chuyển nhà?
Dương Thần nhíu mày nói:
- Vì sao phải chuyển nhà?
Lưu Minh Ngọc khẽ thở dài:
- Ba em sau khi trở về Trung Hải mua nhà, nhưng trong nhà lại có một số người không muốn gặp đến. Không quen, nên em liền tự ra ngoài ở.
Dương Thần trước mắt sáng ngời, một mình? Chẳng phải là tiện cho mình sao? Vì thế liệt miệng, khen ngợi nói:
- Cái này là đúng đắn, em là một cô gái sao có thể cả ngày tiếp xúc với người hắc đạo.
- Đừng cho rằng em không biết anh nghĩ gì. Trước khi em sắp xếp nhà xong, anh đừng đến quấy rầy em.
Lưu Minh Ngọc trừng mắt nhìn Dương Thần, nhìn đến nỗi Dương Thần ngây người.
Ở phòng làm việc của Lưu Minh Ngọc tán gẫu, Dương Thần lại bị đuổi ra ngoài. Giống Mạc Thiện Ny, đều là có việc cần làm, lấy cớ bận phủi Dương Thần đi.
Dương Thần cũng không còn cách nào khác, còn nhiều thời gian. Giải quyết trước chuyện ăn trưa còn chưa kịp làm đã rồi hãy tính.
Chạy đến nhà ăn Ngọc Lôi mà lâu rồi chưa đến, Dương Thần trực tiếp mua ba phần đồ ăn. Một người ngồi ở góc, cũng kệ một ánh mắt quái đản của nhân viên. Sói nhai hổ nuốt, ăn xong, ngậm cây tăm chạy về văn phòng công ty Ngọc Lôi.
Trước đây bị cảnh sát mang từ công ty đi, nhân viên trong công ty lại bàn tán. Lần xuất hiện này, thoạt nhìn cũng không có chuyện gì quá phát sinh, không khỏi khiến nhân viên công ty lại cảm thấy, bối cảnh vị giám đốc đại nhân này tuyệt đối không đơn giản.
Đi vào bên trong phòng làm việc, An Tâm buổi sáng chạy về nhà cũng không thấy ở phòng. Dương Thần kéo dài ghế sô fa đến sát đất. Sau đó, bức màn hoàn toàn rớt ra, khiến dương quang bên ngoài có thể xuyên thấu qua thủy tinh chiếu vào trong.
Dương Thần lười biếng nằm trên ghế sô fa, liền bắt đầu ngủ trưa như vậy.
Trước đó chỉ toàn không ngừng bận việc, thật vất vả rốt cuộc nhàn hạ. Dương Thần lại một lần nữa có cảm giác sảng khoái thời điểm mới bán thịt dê. Lúc trước về nước không phải muốn có cuộc sống như này sao? Để tình cảm phức tạp hiện tại bây giờ của mình ra sau, cảm thấy mỹ mãn liền đi vào giấc mộng đẹp.
Thời gian chạng vạng tan tầm đã đến, Dương Thần đến chỗ Mạc Thiện Ny đúng giờ, trên xe Mạc Thiện Ny, đi thẳng đến chỗ mẹ vợ Mã Quế Phương ở.
Mạc Thiện Ny thấy hắn hai tay trống trơn, không khỏi nhíu mắt, hỏi thẳng:
- Anh cũng không chuẩn bị chút quà gặp mặt?
Dương Thần vỗ đầu, hắn nào phải keo kiệt. Từ nhỏ đến lớn, những việc như như thế này đối với hắn mà nói giống như truyện nghìn lẻ một đêm, cho nên cũng không ý thức được, vội cười nói:
- Tiểu Thiện Thiện, em thấy tặng gì cho mẹ em thì được?
- Thật là phục anh quá! Kêu “mẹ” , sao gọi nhanh vậy? Những cái khác còn chưa có.
Mạc Thiện Ny dở khóc dở cười, nhưng vẫn chạy xe đến một cửa hàng hoa, nói nhân viên chọn bó hoa tươi nhất.
Dương Thần vừa cầm bó hoa tươi nhất này. Hoa này lại không thể ăn, hơn nữa qua hai ngày sẽ bị héo. Còn không bằng vào quán nhỏ ven đường mua vài cái bánh chiên. Nhìn Dương Thần Mạc Thiện Ny biết trong lòng nam nhân này muốn mua bánh chiên làm quà. Đánh giá thời điểm lái xe giẫm chân lên chân ga phanh lại.
Lúc xe đi trên đường gần đường dành cho người đi bộ Trung Hải, Mạc Thiện Ny tìm bãi đỗ xuống xe.
Dương Thần theo xuống xe, nhìn bốn phía. Phát hiện xung quanh khá nhiều người, đây là cửa hàng nhỏ có hàng ăn là chính.
Lúc này bóng đêm vừa mới dựa, đèn nghê hồng dần dần sáng đều lên, đỏ đỏ nhiệt nhiệt. Khiến cả khu buôn bán đều tràn ngập hơi thở náo nhiệt.
Mạc Thiện Ny tiến lên kéo tay Dương Thần, lộ ra thái độ vài phần giống như chim nhỏ nép vào người. Cũng không biết là do cô thích hay để cho mẫu thân xem. Tóm lại tâm trạng rất tốt, cười dài kéo Dương Thần đi vào đường dành cho người đi bộ.
- Mẹ chúng ta ở đây?
Dương Thần tò mò hỏi.
Mạc Thiện Ny gật gật đầu:
- Còn nhớ dì Hương không?
Dương Thần một hồi nghĩ tên này, do dự nói:
- Có phải trước đây ở ven sông, bà chủ Hương đồng hương của em?
- Ừ, chính là cô ấy!
Mạc Thiện Ny nói:
- Dì Hương!
Từ trước đến nay luôn làm việc từ sáng sớm đến tối muộn trong núi. Đột nhiên đi vào thành phố lớn, trên tay không có việc gì làm đích xác dễ gây ra nghẹn đến bệnh. Dương Thần có thể lý giải.
Nhắc đến tên dì Hương, Dương Thần trong đầu khồng khỏi nhớ lại. Lúc trước vừa mới quen biết Mạc Thiện Ny không được bao lâu, lần đó sau khi Dương Thần cứu Mạc Thiện Ny khỏi tay Lâm Khôn cô liền sắp xếp mời hắn ăn cơm. Sau đó trên bàn ăn lại nhắc đến đủ các loại chuyện cũ.
Không khỏi, Dương Thần mỉm cười nói:
- Hóa ra vô tình đã qua không ít thời gian, nhớ rõ lúc trước em cơm nước xong, đột nhiên hỏi anh “Em có thể ôm anh không?” Lúc ấy lòng anh rất sợ hãi, còn tưởng động đến nữ lưu manh khiếm nhã với anh.
- Hừ, ai muốn bất lịch sự với anh.
Mạc Thiện Ny đương nhiên cũng nhớ rõ, khi đó mình trong lòng cô đơn buồn khổ, không hiểu ra sao cả đúng như lời nói của Dương Thần.
Dương Thần trêu đùa:
- Sau này cũng không biết là ai, khiến tôi ngủ ở địa sảnh phòng ngủ, không ngờ muốn vụng trộm tới hôn anh… Chậc chậc, lúc ấy anh còn suýt tưởng người ta muốn hiến thân.
- Anh còn nói.
Sắc mặt Mạc Thiện Ny hồng hào, lần đó ma xui quỷ khiến thế nào mình lại vào trong phòng khách. Không ngờ trongg bóng đêm lại hôn tên Dương thần này. Sau này có phải tên này không biết xấu hổ, vờ làm gì cũng không biết, liền kết thân như vậy.
Nếu mình không cẩn thận đụng đến vị trí xấu hổ của nam nhân kia, chính mình cũng bị hắn lừa gạt.
Dương Thần hồn nhiên không để ý Mạc Thiện Ny ngượng ngùng, tiếp tục nói:
- Anh còn nhớ hồi quan hệ còn cứng nhắc, nếu không đi công tác ở HongKong. Ai đó phỏng chừng vẫn ghi hận anh.
Nghĩ đến thời gian ở HongKong, thần sắc Mạc Thiện Ny cũng có chút phức tạp. Có thể nói, quan hệ hai người cũng là những ngày đó xác định.
Trong lúc nhất thời, hai người đều không thể nói lời nào. Đi trên đường, dướng như không thấy những người xung quanh. Toàn bộ thế giới chỉ có hai người.
Dương Thần suy nghĩ đến cuộc sống trong quá khứ, hai người cùng đi xe xuyên tỉnh. Trên xe lửa đi chung đường ở làng Côn Sơn. Mạc Thiện Ny nghển cổ chờ bộ dáng của mình.
Vào ngày đông có tuyết, hai người lên rừng xuống biển. Nữ nhân ngây ngô nói, làm làm một cái giống như biển rộng vậy. Đặt mình ở vị trí thấp nhất của người đàn bà.
Cũng tại đêm đó, hai người thực chất có quan hệ. Sau đó trời còn chưa sáng, nữ nhân liền rời giường, còn nói phải ở giường chờ trang điểm xong…
Từng cảnh tượng hiện lên trong lòng, khi thì vui mừng, khi thì u sầu chuyện cũ giống như là càng ủ rượu càng ngon, khiến hắn khó có thể tự kiềm chế hỉ nộ ái ố.
Dương Thần khóe miệng cười, hắn làm sao có thể, làm sao có thể vứt bỏ bọn họ chứ?
- Em này thật là ngốc hồ hồ, thật đúng là không thể ngăn em được. Thích ai không thích, lại đi khích một tên như anh.
Dương Thần không kìm nổi lắc đầu cười nói.
Nhìn chằm chằm vào cơ thể Dương Thần, trống trống cằm:
- Sao, ghét em nhanh như vậy sao?
- Đúng vậy! ghét bỏ em!
Dương Thần bỏ quá, không đợi Mạc Thiện Ny tức giận, liền cười nói:
- Ghét bỏ em gặp anh quá muộn.