Dương Thần nhìn thấy Lâm Nhược Khê không thèm để ý đến mình, cũng không nói gì nữa, nhìn Lâm Nhược Khê đã hồi phục lại khuôn mặt xinh đẹp như bình thường rồi, hài lòng gật gật đầu, giúp Lâm Nhược Khê vuốt mái tóc rối bù ra sau vành tay trắng mịn, xúc động nói:
- Tuy rằng có đánh, có làm loạn lên, nhưng tốt xấu gì thì chuyện này cũng đã được giải quyết rồi, em xem em đi, có gì không thoải mái thì phải nói ra chứ, cứ gồng mình lên chống đỡ như vậy, chết thì thiệt thân thôi, hà tất phải như vậy chứ.
- Ai cần anh lo.
Lâm Nhược Khê bị nhìn thấu tâm sự, cảm thấy ngượng ngùng, nhưng lập tức lại nghĩ ra chuyện, vội vàng hỏi:
- Đúng rồi, anh còn chưa nói, rốt cuộc anh quay về Trung Hải giúp tiểu yêu tinh An Tâm kia làm chuyện gì đấy? Mau thành thật khai ra.
- Không phải em vừa nói không cần phải giải thích sao?
Dương Thần vừa cảm thấy bực mình, vừa cảm thấy buồn cười, cũng không biết là có phải An Tâm khiến cho Lâm Nhược Khê bị kích động nhiều lần hay không, mà lại khiến cho Lâm Nhược Khê bắt đầu gọi cô ấy là yêu tinh.
- Lúc nãy là lúc nãy, ai bảo anh hung hăng với em như vậy, bây giờ em muốn truy cứu đến cùng.
Nhìn thấy người phụ nữ ngốc nghếch hồ đồ trước mặt mình, đang muốn gây sự, Dương Thần còn tưởng mình đang bị ảo giác, đúng là giở mặt còn nhanh hơn giở sách.
Tuy nhiên, cái gì cần nói thì vẫn nên nói, Dương Thần đem đầu đuôi sự việc An Tâm bị Lỗ Dân ức hiếp kể cho Lâm Nhược Khê nghe. Còn về phần chuyện Yến Tam Nương đột nhiên xen giữa, hắn không nói cụ thể, không phải là hắn không muốn nói, chỉ là hắn không có cách nào diễn đạt thành lời, còn nữa, nếu để Lâm Nhược Khê biết mình đang nghiên cứu cái “đạo” huyền bí gì đó, có lẽ lại cho rằng mình đang nói hươu nói vượn.
Sau khi nghe Dương Thần kể xong, Lâm Nhược Khê cho dù có không tận mắt chứng kiến, nhưng cũng có thể đoán được rốt cuộc như thế nào là một chuyện vô cùng mạo hiểm, trên mặt cũng hiện lên nét ưu tư, mang theo vài phần oán trách nói:
- Vì An Tâm, mà phải làm đến tận bước này sao?
Dương Thần cười khoan thai nói:
- Anh cũng không chỉ đối với riêng An Tâm như vậy, nếu ai dám bắt nạt em, anh chắc chắn sẽ làm còn kinh khủng hơn chuyện này nữa.
- Nói cách khác, đối với những người phụ nữ đó thì cũng sẽ là như vậy đúng không?
Lâm Nhược Khê lạnh lùng nhìn hắn.
Dương Thần sờ sờ mũi, nhìn xung quanh, hiển nhiên là cam chịu.
Lâm Nhược Khê nghiến răng, sau khi trừng mắt nhìn Dương Thần, trầm ngâm một lát, nói:
- Dương Thần, nhìn em đây.
- Hả?
Dương Thần không hiểu là Lâm Nhược Khê muốn làm cái gì.
- Em nói là nhìn em, nhìn vào mắt em.
Lâm Nhược Khê nghiêm túc nói.
Dương Thần đột nhiên không biết người phụ nữ này lại muốn làm gì, dù sao thì cũng là mĩ nữ, nhìn thì nhìn, chẳng lẽ đôi mắt to đó nhìn đôi mắt nhỏ của mình lại mất đi tí thịt nào sao?
Hai người bốn mắt nhìn nhau, con ngươi của Lâm Nhược Khê sáng như mặt hồ là bằng gương, lăn tăn gợn sóng, soi sáng lòng người.
Tiếp đó, Lâm Nhược Khê thản nhiên cười.
Rất ít khi nhìn thấy nụ cười của người phụ nữ lạnh lùng này, cô ấy giống như bị băng đá phong tỏa xung quanh, như một pho tượng điêu khắc, thỉnh thoảng cũng có cười nhưng chỉ là mỉm cười mà thôi.
Giờ phút này đột nhiên lại nở rộ, giống như là một tia sáng ấm áp làm tan chảy lớp băng lạnh giá kia, khiến vẻ đích thực bên trong tỏa sáng, giống như đóa sen thanh lịch, mẫu đơn yêu kiều, tựa như mộng ảo, nhất thời phát ra sức hấp dẫn không thể cưỡng lại được, khiến cho người đã gặp biết bao mĩ nữ như Dương Thần trong lòng cũng thấy kinh ngạc đến không kìm được.
Nếu không phải là tận mắt nhìn thấy, bất cứ ai cũng sẽ không tin, một người phụ nữ có thể thể hiện sự nữ tính của cô ta một cách nhuần nhuyễn và vô cùng xuất sắc đến mức không thể nói nên lời được.
Nhìn thấy Dương Thần ngây người ra, Lâm Nhược Khê rất hài lòng, trong lòng còn có chút đắc ý, nhưng cũng đầy lo lắng.
- Em ...xinh đẹp không?
Chiếc má lúm đồng tiền của Lâm Nhược Khê đỏ ửng, giọng dịu dàng hỏi, giọng điệu này, giống như thiếu nữ mới lớn đang làm nũng chờ khen ngợi vậy.
Dương Thần nuốt nước miếng, vẻ mặt như anh lợn, chỉ còn mỗi nước là cằm chưa rớt xuống nữa thôi, gật gật đầu một cách ngốc nghếch.
- Vậy em và An Tâm, cả Sắc Vi nữa, ai xinh đẹp hơn?
Lâm Nhược Khê cười đầy hàm ý hỏi.
- Đương nhiên là em rồi...
Tim Dương Thần bắt đầu đập thình thịch những tiếng kinh hoàng, trong đầu hắn kích động đến điên cuồng với một ý niệm, người phụ nữ này đang dụ dỗ mình, lẽ nào cuối cùng với vợ mình mình cũng đã tìm lại được sự tôn nghiêm của đàn ông rồi? Cuối cùng hàng đêm cũng không còn phải “ độc thủ không khuê” nữa rồi?
Lâm Nhược Khê cắn môi ngượng ngùng, kiểu phong tình này, dường như có cả vạn kiểu, dục vọng với cô gái nhỏ này, dường như lại hết sức ngây ngô, nhưng lại có sức hấp dẫn đến mê người.
- Thật không?
Lâm Nhược Khê thấp giọng hỏi lại xác nhận.
- Thật mà, em là người phụ nữ đẹp nhất mà anh từng gặp, không phải là một trong những...
Dương Thần trả lời rất nhanh, bởi vì căn bản không cần nghĩ thì cũng ra đáp án.
Hai cánh tay thả lỏng dọc theo quần, hận là không thể trực tiếp động thủ, nhưng vẫn cố gắng nhẫn nhịn, ngộ nhỡ chân tay mình lóng ngóng, lại khiến Lâm Nhược Khê không thích, không chừng mình lại không có cả cơ hội đổi đời, lại hỏng bét mọi thứ cũng nên.
Ánh mắt của Lâm Nhược Khê đã để ý đến Dương Thần đang co quắp bất an, hai tay đang đấu tranh, lại nhìn trong đôi mắt của Dương Thần, ánh mắt rực lửa thiêu đốt, khát khao mãnh liệt.
Kìm nén sự căng thẳng, đôi tay Lâm Nhược Khê nhẹ nhàng giơ ra khoảng không giữa hai người, đặt lên ngực Dương Thần.
Lâm Nhược Khê ngẩng đầu lên, gương mặt Dương Thần gần trong gang tấc, có thể nghe được nhịp tim đập của nhau, cảm nhận được cả hơi thở của nhau.
Đôi mắt trong veo như thủy tinh, đôi môi Lâm Nhược Khê khẽ mở, hơi thở như lan, giọng hơi khàn khàn hỏi:
- Có phải...rất muốn...em không?
Có từng thấy bị dụ dỗ, nhưng chưa từng thấy bị dụ dỗ kiểu này.
Dương Thần sắp phát điên rồi.
Không ngờ kỹ xảo của Lâm Nhược Khê lại tốt như vậy, so với rất nhiều người phụ nữ mà mình từng nếm qua, thì chẳng là gì so với kỹ xảo của nha đầu này.
Cô chẳng qua mơ hồ dựa vào bản năng và trí tuệ của mình, tìm kiếm những phương thức có hiệu quả với đàn ông, dùng nó để dụ dỗ mình.
Nhưng, chính điều đó lại khiến mình thấp thỏm không yên, một loại ngây ngô của sự chưa trưởng thành, khiến cho sức hấp dẫn của sự nữ tính phát lên đến cực điểm.
Một sự chào đón nồng nhiệt, nói đơn giản, có thể làm đến mức cảm thấy không hề có chút giả dối này, phụ nữ có được mấy người, hơn nữa người phụ nữ đứng trước mặt mình đây hầu như không có chút kinh nghiệm nào, mà đã đẩy cảnh giới này lên đến đỉnh cao rồi.
Có phải là rất muốn không? Câu nói vô nghĩa như vậy mà khiến mình đợi gần một năm rồi.
Dương Thần đâu quản nhiều như vậy, cũng chẳng còn cách nào giả vờ là trang nam tử đứng đắn, mở rộng hai cánh tay, ôm Lâm Nhược Khê thật chặt, Lâm Nhược Khê như không xương, cả thân hình thơm nức, thở hổn hển, tràn đầy hưng phấn nói:
- Nhược Khê bảo bối à cô vợ tốt của anh, coi như em đại từ bi rồi, em sắp làm anh nghẹn chết rồi, lại đây, chúng mình hôn nhau trước đã, rồi tiến hành tiếp bước sau...
- Đợi đã!
Lâm Nhược Khê dùng tay chắn trước miệng Dương Thần, không cho Dương Thần xông tới.
- Ừ?
Dương Thần nghi hoặc, đến lúc này còn chơi trò xấu hổ gì nữa.
Ánh mắt Lâm Nhược Khê sáng quắc, ánh lên một tia giảo hoạt:
- Em chỉ hỏi là có phải anh rất muốn em không... chứ không nói là em sẽ cho anh...
Vẻ mặt Dương Thần cứng đờ, hận không thể giống như vừa rồi tát cho Lâm Nhược Khê một cái, người phụ nữ này không phải đang muốn đùa chết với mình sao?
- Nhưng mà...
- Nhưng cái gì?
Dương Thần vội vàng hỏi, mắt lại sáng lên lần nữa.
Lâm Nhược Khê lắp bắp, ngập ngừng nói:
- Anh phải đồng ý với em một chuyện...em... thì chuyện gì em cũng đồng ý với anh...
- Chuyện gì cũng đồng ý?
Dương Thần cảm thấy mừng như điên? Không lẽ đến yêu cầu cái “ kỹ thuật sống” cao độ đó cũng có thể làm?
- Ha ha đừng nói là một chuyện, đến một trăm chuyện anh cũng có thể đồng ý với em, ngoan, mau nói đi, chồng của em không có bản lĩnh gì khác, ngoài việc có thể xử lý mọi chuyện ra.
Dương Thần mừng rỡ, chỉ dựa vào năng lực hiện tại của hắn, hắn cũng không bốc phét, trên đời này, nếu có chuyện gì mà hắn không làm được, thì người khác cũng đừng hòng làm được dù chỉ là một phần nhỏ nhất.
Sắp bị tuyệt sắc mỹ nhân đứng trước mặt bắt mất hồn rồi, người phụ nữ mà mình thèm muốn nhất, rôt cuộc lại cần có một lần nữa sao?
Khuôn mặt dịu dàng của Lâm Nhược Khê tỏ vẻ vui mừng, nói:
- Em chỉ cần anh làm được một chuyện, em tin với năng lực của anh mà nói, thì chắc chắn không có gì là khó, không cần đánh, cũng không cần giết, thậm chí là còn không tốn sức lực, rất đơn giản.
- Ôi Nhược Khê ngoan ngoãn, em mau nói ra đi, chẳng phải chuyện gì anh cũng đều nghe lời em sao?
Dương Thần nóng vội, tiểu huynh đệ ở dưới sắp làm rách đũng quần rồi, người phụ nữ này còn kì kèo cái gì nữa.
Lâm Nhược Khê hít một hơi thật sâu, ánh mắt hiện lên một tia quả quyết...
- Em muốn anh, đoạn tuyệt quan hệ với những người phụ nữ đó.
Lời nói ra, Dương Thần ôm chầm lấy hai vai của Lâm Nhược Khê, run rẩy một hồi, lập tức, từ từ đè lên người người phụ nữ này...
Vẻ mặt tươi cười trên mặt Dương Thần dần dần biến mất, thay vào đó là một vẻ mặt ngây dại, ánh mắt có chút trống rỗng.
Đầu óc Lâm Nhược Khê vô cùng tỉnh táo nói:
- Từ lâu em đã biết anh không phải là người đàn ông bình thường, nhưng em cũng không tìm hiểu sâu, chuyện lần này ở Paris, mặc dù em rất sợ, nhưng đối với quá khứ và thân phận thật của anh, cũng hiểu rõ rằng anh và em không cùng một thế giới, anh mạnh hơn em, có quyền thế hơn em, có nhiều tiền hơn em, em đã luôn luôn nghĩ rằng anh không thể cùng em đi đến cùng, nhưng bây giờ, nếu luận về giá trị con người, em hoàn toàn không thể so được với anh.
- Nhưng, nếu anh cảm thấy, bởi vì anh là một người đàn ông mạnh mẽ, mà em cam tâm tình nguyện làm một trong số những người phụ nữ của anh, thì anh đã quá coi thường Lâm Nhược Khê em rồi đấy, đây không phải là thứ tình yêu mà em mong muốn, nhưng em biết độc chiếm một người đàn ông như anh, sẽ khiến rất nhiều người phụ nữ khác ghét mình, nhưng em sẽ chẳng coi ra gì, tình yêu và hôn nhân vốn dĩ là chuyện mà mình nên ích kỷ mà.
- Em không biết ở bên ngoài rốt cuộc anh có bao nhiêu người đàn bà, nhưng em biết, Sắc Vi, An Tâm, Lưu Minh Ngọc, còn cả người chị em tốt của em Mạc Thiện Ny nữa chứ, họ đều là người tình của anh, bốn người này, em không quản anh còn bao nhiêu tình nhân khác, nếu như anh muốn em nhào vào lòng ôm anh, trao cho anh hết thảy, thì anh nhất định phải đoạn tuyệt quan hệ với họ.
Nhìn vẻ mặt hồn bay phách lạc của Dương Thần, trong lòng Lâm Nhược Khê cảm thấy nhói đau, nhưng vẫn nói:
- Em biết, đối với anh mà nói, chuyện này có chút tàn nhẫn không công bằng, lúc đầu khi chúng ta kết hôn, là hợp đồng hôn nhân, lúc đó em cũng quả quyết nói, em sẽ không quản chuyện anh ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, đó là do em không đúng, cho nên em cũng không tính toán so đo những chuyện mà anh đã có với bọn họ.
- Nhưng...vài lần nhìn thấy anh và người phụ nữ khác ở cùng nhau, sáng sớm nay lại gặp anh và An Tâm ở cùng nhau làm chuyện đó... em... em phát hiện là mình không thể chấp nhận được.
Vẻ mặt Lâm Nhược Khê lại lạnh như băng, nghiêm nghị nói:
- Em thích anh, Dương Thần, thậm chí cả đời này trái tim em chỉ thuộc về anh, anh đã cho em những trải nghiệm mà một người phụ nữ bình thường cả đời cũng không thể trải qua được, anh khiến em không thể lựa chọn được người đàn ông nào khác.
Nhưng, điều này không đồng nghĩa với việc em có thể chấp nhận chia sẻ anh với người phụ nữ khác...không chịu được là không chịu được, cho dù em có nỗ lực đi chăng nữa, thì điều này cũng đã ngấm vào trong xương cốt của em rồi.
Nếu như anh đồng ý, em se dùng phần đời còn lại của mình, bù đắp cho anh, đối xử tốt với anh, chuyện gì cũng sẽ nghe anh, không cần biết anh sẽ làm những chuyện hoang đường gì, em cũng sẽ tình nguyện làm cũng anh...nhưng em chỉ có thể chấp nhận, em là người vợ duy nhất của anh.
Phòng làm việc, vô cùng yên tĩnh, đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy được.
Sự yên tĩnh này, kéo dài đến mười phút.
Dương Thần vẫn không hề có chút phản ứng nào trên khuôn mặt, rồi lại để lộ một nụ cười khó hiểu, nhìn vẻ mặt mong chờ của Lâm Nhược Khê, nhẹ nhàng, nhưng kiên quyết lắc đầu...
- Rất xin lỗi, nhưng anh không làm được,
Dương Thần thấp giọng nói:
- Thực tế em đã sớm biết rồi, không phải sao, lúc đó anh nói anh thích em, anh nói rồi, anh...anh không thể từ bỏ những người phụ nữ yêu anh thật lòng đó, anh không phải là người tốt, nhưng anh sẽ có trách nhiệm với người phụ nữ của mình.
Đôi mắt đẹp đẽ của Lâm Nhược Khê thể hiện sự đau khổ tột cùng, toàn thân run rẩy, cắn chặt môi dưới, hít một hơi thật sâu, gật gật đầu.
- Anh không cần phải trả lời em nhanh như vậy, em đồng ý với anh, trong vòng một năm, sẽ không gây phiền phức gì cho những cô tình nhân của anh, sẽ không làm gì bọn họ, trong năm nay anh có thể suy nghĩ cho kỹ, rốt cuộc anh muốn một kết quả như nào.
Giọng Lâm Nhược Khê đã lấy lại được âm vực lạnh lùng như trước đây, tựa cô gái vừa cười tươi như hoa lúc nãy không phải là cô.
- Một năm?
Dương Thần kinh ngạc hỏi lại:
- Nhược Khê, lẽ nào một năm sau, anh không chịu bỏ bọn họ, thì em sẽ rời xa anh sao?
Lâm Nhược Khê xoay người, trở về bàn làm việc của mình, thản nhiên nói:
- Chỉ cần anh không muốn, thì em sẽ không ly hôn với anh, coi như là em không đạt được hôn nhân hoàn mỹ, tình yêu hoàn mỹ, nhưng gia đình bây giờ không có gì là không tốt, em nói rồi, em sẽ không tiếp xúc với người đàn ông khác.
- Một năm sau nếu như anh vẫn lựa chọn bọn họ, thì em sẽ bỏ hết tâm trí của mình vào sự nghiệp và người thân, em sẽ làm hết trách nhiệm của một người con dâu, chăm sóc tốt người nhà của anh, đương nhiên nếu mọi người đồng ý để em tiếp tục làm con dâu của họ.
Dương Thần cuối cùng mới hiểu hết ý tứ của Lâm Nhược Khê, lúc này dở khóc dở cười.
Rất hiển nhiên, Lâm Nhược Khê đang tạo áp lực cho mình, rõ ràng cô ấy bảo mình, nếu mình không đoạn tuyệt quan hệ với những người phụ nữ kia, thì cô ấy tuyệt đối không thực hiện nghĩa vụ làm vợ với mình.
Tuy nhiên, đây lại là nghĩa vụ giữa hai bên nam nữ với nhau, còn nghĩa vụ với gia đình cô ấy lại lựa chọn tiếp nhận.
Như vậy, cô ấy chỉ là con dâu của Dương gia, chứ không phải là người phụ nữ của Dương Thần.
Lựa chọn vừa có tình lại vừa có nghĩa như vậy, nhưng thật ra là đem mọi tội lỗi xấu xa đổ hết lên đầu Dương Thần.
Dương Thần cũng dễ dàng nghĩ ra, nếu như Quách Tuyết Hoa phát hiện ra con dâu mình ngoan ngoãn ở nhà, con trai lại ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, thì chắc chắn sẽ có ý kiến.
- Em đang dùng mưu kế để đối phó với anh đấy à, Nhược Khê tiểu bảo bối, em cũng đúng là biết cách gây sức ép với anh.
Dương Thần khổ sở day day huyệt thái dương.
Lâm Nhược Khê vẫn ở bàn xem bản vẽ, thuận miệng nói:
- Em cũng chẳng uy hiếp anh làm gì, tất cả đều là lựa chọn của anh, cuối cùng thì em đấu cũng không lại được anh, nếu như anh dùng vũ lực với em, em cũng không chống đỡ lại nổi, em chỉ là một cô gái yếu ớt bình thường, cho dù thân phận em có như thế nào, trong ánh mắt đáng sợ của anh thì cũng không đáng gì.
- Nếu như anh muốn rắn, thì em cũng đã có chuẩn bị rồi, em sẽ biến mình thành con rối không có trái tim, anh muốn chơi thì chơi, dù sao thì từ lúc chúng ta biết nhau, anh cũng đã cứu mạng em rất nhiều lần rồi, coi như là báo đáp anh, cái này thì em cũng có thể chấp nhận được.
Trong lòng Dương Thần đau nhói, người phụ nữ này đúng là câu nói nào cũng có thể khiến người khác đau lòng, con rối không có trái tim? Nếu mình thực sự dùng vũ lực với cô ấy, thì chẳng phải không bằng cả heo chó sao?
Huống hồ, đường đường còn là ông xã, lại phải ỷ vào sức mạnh mới có thể chinh phục được vợ mình, e rằng nếu làm như vậy thật, thì cả đời này Dương Thần cũng sẽ khinh thường chính mình mất.
- Nhất thiết em phải làm đến mức tuyệt tình như vậy không?
Dương Thần oán thán, sự hưng phấn lúc nãy đã không còn nữa.
- Còn nhớ lúc ở Paris, em đối xử với anh rất lạnh lùng,
Lâm Nhược Khê ngẩng đầu lên, cười lạnh nhạt.
Dương Thần đương nhiên là nhớ rồi, chính mình đi vào cung Louvre chào cô ấy, trong lòng thực sự rất buồn bực.
Lâm Nhược Khê nói:
- Kỳ thực em không hề giận anh, mặc dù một lần nữa anh lại lấy em ra làm trò đùa, cũng không nói cho em biết trước, khiến cho trong lòng em không thoải mái, nhưng em đối xử với anh như vậy, vì đột nhiên em phát hiện, em và anh...sự chênh lệch vốn có của chúng ta không phải chỉ là một hai phần, mà ngay từ lúc chúng ta quen nhau, em cho rằng địa vị của em so với anh cao hơn nhiều, đến bây giờ, em phát hiện căn bản là không thể so sánh được với anh...
Lúc đó em bị đả kích rất nhiều, em rất căm tức, sao mãi mình mới phát hiện ra rốt cuộc anh là người như thế nào, vì thế mà em bực bội với anh, nhìn thấy anh thôi cũng thấy phiền lòng rồi.
Nhưng hôm nay em lại nghĩ thông một chuyện, một khi thân phận của anh và em đã có khác biệt lớn như vậy, vậy thì em sẽ nỗ lực làm việc, không ngừng để mình lớn mạnh thêm, như vậy... cũng coi như anh gián tiếp cho em động lực.
Dương Thần lúc này mới giật mình, lúc đó Lâm Nhược Khê lạnh như băng, không ngờ là do thân phận hai người chênh lệch, mà thành.
- Em nói những điều đó có ý gì?
Dương Thần vẫn chưa liên tưởng được.
Lâm Nhược Khê nhìn chằm chằm vào bản vẽ trên bàn, nói:
- Em nói những điều này, là muốn nói cho anh biết, ý em rất rõ ràng, nếu như anh không thể vì em mà từ bỏ những người phụ nữ đó, thì em cũng có cách để sống cuộc sống của em, anh xem bản vẽ này, năm nay em định xây dựng một làng du lịch, xung quanh làng du lịch sẽ là khu mua sắm.
Tài liệu đã phát đi rồi, lợi nhuận năm nay có tăng lên mấy lần, tài chính cũng rất dư giả, hơn nữa ngôi sao Ngọc Lôi cũng đem đến cho công ty chúng ta rất nhiều lợi nhuận, em quyết định xây dựng hai tòa nhà lớn ở Trung Hải, tiến hành khuếch trương thanh thế ở nước Mỹ và Đông Âu.
- Đúng rồi, em còn muốn xây dựng những làng du lịch nhỏ và vừa, khu vui chơi giải trí, tự mình tạo một dây chuyền sản xuất, em định...đem Ngọc Lôi mà bà nội để lại cho em, trở thành một đế quốc hạng nhất trong ngành giải trí thời thượng của thế giới.
Nghe Lâm Nhược Khê tràn đầy dã tâm, kế hoạch xâm lược và khuếch trương ra toàn thế giới, Dương Thần không chút nghi ngờ năng lực của người phụ nữ này, mẹ của hắn đã từng bảo với hắn rằng, nếu như không lựa chọn người phụ nữ này làm người vợ duy nhất của mình, thì hoàn toàn cô ấy có thể trở thành một người phụ nữ vô cùng mạnh mẽ.