Trên đường cao tốc đi đến sân bay tại Trung Hải, một chiếc xe quân dụng Jeep cải trang phát động cơ, đúng lúc gần hai trăm kilomet, điên cuồng tiến lên, giống như một tia chớp màu xanh đen.
Tất cả những chiếc xe khác đều e ngại mà nhường đường, đây lại là xe mang biển số quân sự, đâm phải người ta, mặc ngươi có uất ức đi nữa, cũng không dám làm gì.
Dương Thần mặt không chút cảm xúc nhìn về phía trước, bão xe loại hoạt động này, đối với hắn mà nói, đã chẳng là kỹ thuật sống gì, chỉ là bản năng đối với máy móc. Xe cũng giống như chân tay mình, hoàn toàn không cần suy nghĩ đã có thể tránh được tất cả, dùng tuyến đường đẹp nhất tiến vào.
Trên thực tế, việc truy sát Lỗ Dân, có thể giao cho tiểu đội Hải Ưng làm, hoặc là giao cho hội Hồng Kinh của Sắc Vi, bọn họ đều có thể chặn đứng Lỗ Dân sớm hơn mình, giết một kẻ không có sức mạnh gì cậy nhờ là Lỗ Dân, chẳng cần phí sức.
Chẳng qua, Dương Thần vẫn quyết định tự mình động thủ, Lỗ Dân muốn động đến người phụ nữ của hắn, cũng là kẻ đầu sỏ muốn mình ăn cơm tù, chỉ dựa vào hai điểm này, Dương Thần chẳng ngại việc tự mình giải quyết.
Huống chi, bây giờ biết được gia cảnh của Lỗ Dân không hề đơn giản, Dương Thần cũng không muốn cho người bên cạnh nhúng tay, tất cả, chính hắn sẽ chịu trách nhiệm.
Tốc độ của chiếc xe Jeep khiến rất nhiều các tay lái trên đường cao tốc chết lặng, đoạn rẽ cuối cùng để tiến vào sân bay, chiếc xe Jeep vẫn không hề giảm tốc độ, vẫn là hai trăm cây, vọt thẳng xuống.
Một vài tay lái khác, nghĩ chủ chiếc xe Jeep này, chắc là muốn chết sao?
Nhưng không nghĩ được rằng, độ tiến vào như vậy của chiếc xe Jeep đó, bánh xe và mặt đường ma sát kịch liệt tạo ra một tiếng “Kít”, phát ra những đốm lửa nhỏ, góc độ vừa khéo có thể qua khúc quanh, lại vừa có thể không bị lật xe.
Thật là kỹ thuật lái xe điêu luyện làm cho tất cả mọi người trong lòng đều cảm thấy chấn động, không hổ là nhân viên lái xe quân đội, quân nhân Hoa Hạ thật cừ.
Nếu như Dương Thần biết trong lòng đám người đó nghĩ như vậy, tất nhiên có chút buồn bực, không ngờ lại còn giữ thể diện cho Tư lệnh Dương Phá Quân.
Con đường phía trước chưa đến ba kilomet, chính là trạm xuất phát của sân bay quốc tế Trung Hải, dựa theo báo cáo của tiểu đội Ưng Hải, Lỗ Dân hẳn là mới đến sân bay.
Khóe miệng Dương Thần nổi lên chút cười lạnh, đám người này, kiểm tra an toàn cũng không nhất thiết phải qua, trực tiếp có thể đi qua rồi.
Về phần chết người có dẫn đến rối loạn không? Dương Thần còn chưa ngu đến độ bị người khác phát hiện là do mình động thủ, trực tiếp dùng chân khí phá vỡ tim tạng của một người ở cự ly xa, vẫn đơn giản, chẳng qua, nhiều nhất cũng cho bản thân Lỗ Dân, trước khi chết nhìn mặt mình một lần, cũng không đến mức biến thành quỷ rồi, không có đối tượng báo thù.
Nhưng lúc mà Dương Thần cảm giác như chuyện đã định kết cục, trong đầu lóe lên một đường cảm ứng bản năng mạnh mẽ.
- Là ai?
Với tốc độ phản ứng của Dương Thần, vẫn là chậm mất nửa nhịp.
Cái khoảnh khắc Dương Thần cảm giác có cái gì mạnh mẽ tồn tại gần hắn, toàn bộ chiếc xe Jeep phóng như bay, theo đường cao tốc biến mất.
Vốn dĩ trên một chiếc xe thương vụ phía sau chiếc xe Jeep, một đôi vợ chồng già nhìn nhau một cái.
- Ông à, vừa rồi phía trước có một chiếc xe à?
Bà lão có phần không chắc chắn hỏi.
Ông lão cau hàng lông mày trắng:
- Hình như tôi nhớ là có, có lẽ là lái về phía trước rồi, cái xe đó đi nhanh, chúng ta có lẽ hoa mắt mà không nhìn thấy.
Bà lão mặc dù có chút nghi hoặc, nhưng cũng không lấy làm chuyện gì to tát.
Còn lúc này, Dương Thần ngồi trên xe Jeep, lại là vẻ mặt biến đổi bất định.
Chiếc xe Jeep trong nháy mắt vừa rồi, từ chỗ sân bay cao đã bị di chuyển đến khu cỏ hoang chỗ cầu vượt một cách thật thần kỳ.
Đây là khu đất trống xung quanh sân bay, cách đó không xa khoảng một kilomet, chính là sân bay quốc tế Trung Hải.
Đúng vào lúc xuân hạ giao mùa, mảnh đất này, tràn ngập cỏ dại theo gió nhảy múa, một màu xanh mênh mông, như thủy triều.
Ở chỗ này, màu xanh rằn ri của chiếc xe Jeep như hòa vào với màu xanh của cỏ dại, nếu không phải bộ động cơ của chiếc xe vẫn còn tỏa ra hơi nóng, thậm chí sẽ cảm thấy chiếc xe vẫn là đậu ở đây suốt.
Vẻ mặt Dương Thần, từ cảnh giác đến kinh ngạc, đến phẫn nộ, đến lúc này, đã mang theo sự mê man không biết phải làm sao.
Một hồi lâu, Dương Thần mới lấy lại tinh thần, hắn phát hiện, động cơ của chiếc xe Jeep đã bị một thứ lực phá hủy, dừng vận hành lại, chiếc xe Jeep đã không thể nhúc nhích.
Nhìn lại chỗ mình đứng, sân bay ở phía xa, Dương Thần có thể xác định, chính là lúc nãy, chiếc xe là dựa vào cách di chuyển cây số trong nháy mắt, từ đường cao tốc rơi xuống chỗ này.
Tốc độ như vậy, khiến cho Dương Thần cảm thấy như tốc độ của Chủ thần sau khi đã giải tỏa phong ấn, dùng không gian gấp khúc để tạo thành vậy.
Nhưng vấn đề là —— không gian căn bản không có bất kỳ dao động nào.
Sao lại có thể, năng lực gì thế, có thể trong tình trạng không nhờ vào phép tắc của không gian gấp khúc, mà làm được chuyện kinh thiên động địa như vậy?
Dương Thần tự hỏi, đẩy chiếc xe Jeep lên, chạy một mạch đến dưới khu vực bị ném xuống, hắn không có vấn đề gì, nhưng nếu như muốn làm được việc như lúc nãy, không giải phong ấn là không thể, hơn nữa, giải phong ấn xong cũng không chắc có thể làm nhanh đến như vậy.
- Thần thiếu gia.
Một giọng nói êm dịu truyền từ phía sau xe đến.
Dương Thần quay ngoắt đầu lại nhìn phía ngoài cửa sổ xe, hắn không ngờ không cảm giác được có người ở phía sau mình?
Vẫn là lão bà tam nương quần áo mộc mạc đó, cười hiền nhìn Dương Thần, vẻ mặt từ ái, giống như là nhìn đứa cháu ruột của mình vậy, sự vui mừng thấu tận đáy lòng.
Dương Thần nhận ra người này, vì mỗi lần xuất hiện cùng bà ta khiến trí nhớ của Dương Thần không thể không khắc sâu, đây chính là lão phu nhân bên cạnh Dương Công Minh.
Chỉ là, mỗi lần gặp lão phu nhân này, vì bà thật quá bình thường, Dương Thần đều không quá để ý, nhưng bây giờ nghĩ ra, một nhân vật quan trọng như Dương Công Minh, lại chỉ mang theo một mình bà ta xuất hành, sớm nên nghĩ ra bà ta không đơn giản mới phải, cũng không đến mức ngang ngược như vậy.
- Bà, rốt cuộc là ai?
Dương Thần đã lười chẳng muốn quản Lỗ Dân gì đó, cũng không muốn phí lời, hắn không dám tin, làm được hành động vừa rồi, lại là lão phu nhân mình chưa bao giờ để ý đến.
Bên cạnh Dương Công Minh, sao lại có thể có một nhân vật như thế?
Lẽ nào là người của Hồng Mông?
Sau lưng Dương Thần dã đổ mồ hôi lạnh, không phải do sợ hãi, mà là sự việc quá đột ngột, khiến hắn khó mà sinh ra tâm lý không thể khống chế.
Đối với kẻ đã có thói quen nắm chắc mọi thứ trong tay như Dương Thần mà nói, tình huống lúc này, hắn thật sự bỡ ngỡ.
- Lão họ Yến, tên Tam Nương, là kẻ hầu của Dương gia chuyên trách việc hầu hạ cuộc sống hàng ngày của lão gia, nếu như Thần thiếu gia không ngại có thể gọi tôi là bà Yến.
Yến Tam Nương mỉm cười nói.
Yến Tam Nương? Dương Thần chưa bao giờ nghe qua cái tên này, nhưng nghĩ lại cũng đúng, trong giới cao thủ, chỉ có Hoa Hạ mình không rõ lắm, lần trước là Lăng Hư Tử sứ giả của Hồng Mông, lần này lại xuất hiện một Yến Tam nương, đúng là gặp quỷ rồi, ở nước ngoài, bản thân cũng đã làm “Độc Cô Cầu Bại” nhiều năm, vừa về Hoa Hạ, khiến bản thân mình nhìn không thấu, một năm đã có hai kẻ.
- Vì sao muốn ngăn cản tôi, là Dương Công Minh sai bà đến sao?
Dương Thần nhíu mày, hắn ý thức được, dường như kế hoạch giết Lỗ Dân phải để đấy rồi.
Yến Tam nương không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận, nói:
- Thần thiếu gia nên gọi lão gia là “Ông nội”, đương nhiên, nếu bây giờ không gọi được ra khỏi miệng, thân già này cũng có thể hiểu. Còn về việc tại sao lại ngăn cản, chính trong lòng Thần thiếu gia cũng rõ, đâu cần hỏi nhiều.
Từ trong xe bước xuống, Dương Thần đứng trước mặt Yến Tam Nương, buồn khổ gãi gãi đầu.
- Tin tức đúng là nhanh nhạy, tôi về nước chưa đến nửa ngày, thì cũng đã đến Trung Hải ngăn cản, vậy lão già kia cũng đến rồi?
Yến Tam Nương lắc đầu cười nói:
- Là lúc nãy lão gia nhận được điện thoại của tiểu thư Tiệp Dư, cho nên lão thân mới vội vàng tới, lão gia vẫn còn ở Yến Kinh.
- Cái gì cơ?
Không thể không nói, từ lúc nhận thần vị Minh Vương trong tay đến nay, Dương Thần vẫn chưa trải qua cái gì quá kinh hãi, nhiều lắm là căng thẳng.
Nhưng hôm nay, lời nói của Tam nương, đúng là dọa hắn không nhẹ.
Yến Kinh đến Trung Hải, một bắc một nam, cũng đủ trên nghìn kilomet.
Cho dù Dương Tiệp Dư gọi điện lúc sự việc bắt đầu xảy ra, thì Tam nương có ngồi máy bay trực tiếp từ phủ Dương gia cũng không đuổi kịp.
Nói cách khác, Tam nương không thể dùng phương tiện giao thông để đuổi tới được.
Một ý nghĩ kinh khủng vọt qua trong đầu Dương Thần, người phụ nữ hiền hậu trước mắt hắn, chẳng lẽ dùng thủ đoạn dịch chuyển xe Jeep, một mình, dựa cách vượt thời gian, trong thời gian ngắn, thậm chí trong mười mấy phút, từ Yến Kinh bước vào Trung Hải.
Dương Thần tự tin, nếu như dưới trạng thái giải phong, dựa vào vận dụng phép tắc không gian, hắn có thể trong một giờ di chuyển một nghìn kilomet, nếu nhanh nữa, cho dù phép không gian cho phép, hắn cũng không chịu nổi.
Tuy nhiên, Dương Thần nhớ lại, lúc đầu Lăng Hư Tử của Hồng Mông đó, hình như cũng là dùng thủ đoạn vượt thời gian mà hắn nhìn không ra, người đàn bà này lẽ nào thật sự có quan hệ với Hồng Mông, rốt cuộc lai lịch là gì?