- Rầm, rầm.
Tiếng hai lưỡi kiếm nổ dữ dằn, là sau khi ánh sáng xuất hiện vài giây, mới truyền tới tai mọi người, cự kiếm của tất cả Quang Minh thần lực kết tụ lại, sinh ra một cú nổ lớn, đem cả phiến hào quang chói lóa phủ lấy Dương Thần.
- Minh vương các hạ.
Ngay cả đám người Solon vô cùng tin tưởng Dương Thần cũng không dám tin, Dương Thần lại bị giáp công đánh trúng.
Rất nhiều người nhìn thấy, chân như mềm nhũn ra, chỗ ánh sáng ngưng tụ lại kia, giống như là một viên đạn hạt nhân phát nổ trong phạm vi nhỏ, năng lượng bên trong lan tràn ra, đem mặt đất xung quanh Dương Thần vài chục thước nghiền nát thành bột.
- Tích lũy của giáo đình mấy ngàn năm nay, quả nhiên không thể xem thường.
Mọi người đứng tại Cao Thiên Nguyên xì xào.
Prince của Thạch Trung Kiếm xiết chặt nắm tay, nhìn đám sáng uy lực kinh người đó nói:
- Tên ác ma này, cũng có ngày hôm nay...
Còn hai cha con Sargeras lại lộ vẻ mặt bi thảm, hoàn toàn không nghĩ được, thiên sứ sáu cánh không ngờ vẫn giấu thực lực, Lilith nước mắt long lanh, tràn đầy căm hận và hối hận.
Tất cả người ở đây, không ai cho rằng Dương Thần có thể sống sót, bởi vì, lực lượng mà hai gã thiên sứ triển khai, hoàn toàn vượt qua sức tưởng tượng của bọn họ.
Nhưng, đúng thời khắc mà mọi người đều nghĩ rằng kết quả đã định, cái bóng khiến người ta kinh ngạc đó, lại hiện ra ngay trung tâm đám sáng.
Theo khói bụi và ánh sáng chói lòa tan dần, bóng Dương Thần dần hiện rõ.
Đứng đó trước sau như một, điềm nhiên, không vương chút bụi bặm.
Hắn, không ngờ hắn chút chuyện cũng không có?
Đây là ý nghĩ duy nhất trong đầu mọi người cùng lúc một lúc.
Sự đả kích này, thậm chí còn lớn hơn cả khi xem hai vị thiên sứ dốc toàn lực vừa rồi.
Dương Thần không nói gì, trong mắt tất cả mọi người bao gồm cả Cruijff đều lộ vẻ khiếp sợ, chân của hắn lại tiến gần Cruijff thêm một bước.
Cruijff thều thào nói:
- Sao có thể...sao hắn có thể chống trụ được...sao có thể?
Hai gã thiên sứ sáu cánh cũng không ngờ được. Dương Thần sẽ không sao, bay lên giữa không trung, thanh kiếm trên tay lại thêm lần ngưng tụ, còn lớn gấp đôi, chuẩn bị tấn công lần nữa.
- Mau giết hắn, hắn chắc chắn đã dùng hết lực để chặn trận tấn công vừa rồi. Khả năng có thể duy nhất mà Cruijff nghĩ được là Dương Thần đã dùng hết sức cho trận công kích. Mà thái độ điềm nhiên lúc này, hoàn toàn là kế hoãn binh của Dương Thần, phô trương thanh thế.
Cruijff liên tục thi triển vài cái pháp thuật chúc phúc, khiến cho lực và độ công kích của thiên sứ, gần như ngăn cản đến đỉnh cao.
Dương Thần không để ý đến mọi ánh mắt kinh ngạc, chỉ là từng bước một như vậy, bước chậm rãi tới chỗ Cruijff, mặt cười như không, ánh mắt mang vẻ chế giễu nhàn nhạt, và sự thích thú đầy ác ý.
Cùng lúc đó đám người Solon đứng sau kích động vô cùng, nhiệt huyết sôi trào, thậm chí hận là không thể nổi dậy khoa tay múa chân.
- Không hổ là Minh vương các hạ, tôi biết mà, không ai có thể thắng được hắn.
- Lòng ngưỡng mộ và tin tưởng của chúng ta, đương nhiên là không thể đổ được.
- Không ngờ lại là “Vong Linh vũ bộ”, ha ha ha, Solon, chúng ta đã bao năm không nhìn thấy rồi? Ha ha...
Nghe bọn lính đánh thuê và tên sát thủ nói chuyện với nhau, sợ bóng sợ gió một hồi, Vân Miểu sư thái nhíu mày hỏi:
- “Vong linh vũ bộ” là cái gì?
Solon cười có chút thần bí, nói:
- Là năm đó Minh Vương các hạ rất thích một kiểu chiến đấu “Vong linh vũ bộ” , là kẻ bên cạnh chúng tôi vì hắn lấy tên mà Minh vương các hạ đặt, chứ tên mình không thích.
- Phương thức chiến đấu?
Vân Miểu sư thái càng tỏ ra tò mò.
- Không sai.
Solon gật đầu, tự hào nói.
- Năm đó Minh vương các hạ mỗi lần gặp được đối thủ hùng mạnh, khi bị bủa vây, chính là thích dùng phương thức không đánh trả, liên tiếp lọt vào sự công kích của đối phương, hơn nữa, trong quá trình bị tấn công, không ngừng dùng cách đi bộ, từ từ tiến đến trước mặt thủ lĩnh kẻ địch.
Minh Vương các hạ nói rồi, hắn chính là muốn cho đối thủ của hắn biết rằng, cho dù hắn đứng, để bọn họ tùy tiện tấn công, không chút trả đòn, bọn họ cũng không phả là đối thủ, làm cho đối thủ mất hết niềm tin, lâm vào tuyệt vọng, mới là thắng lợi hoàn toàn.
Cho nên, chúng tôi quen gọi bước chân lấy mạng thủ lĩnh của Minh vương các hạ là “Vong linh vũ bộ”.
Vân Miểu sư thái chỉ cảm thấy da đầu tê dại, ngoảnh đàu nhìn lại cái bóng đó từng bước nhỏ tiến lại gần Cruijff, cuối cùng ý thức được, người đàn ông năm đó ở nước ngoài, đã điên cuồng như thế nào.
Solon nghe đồng bọn bàn tán, cũng là nghi hoặc nói:
- Nhưng, Minh vương các hạ đích thật là không giải tỏa phong ấn, không ngờ có thể chặn đứng trận tiến công mạnh mẽ đủ để xé rách không gian, rốt cuộc nó là thứ lực lượng như nào?
Dương Thần vừa mới triển hiện năng lượng bảo hộ mình, đã để lại ấn tượng mạnh với đám người này.
Lúc này Vân Miểu sư thái cười đắc ý nói:
- Đó là nội công Hoa Hạ chúng ta, cái mà Dương Thần dùng, là Vãng Niệm Diễn Sinh Kinh phái Thục Sơn chúng ta dùng trước đây, năng lượng vừa dùng để chặn lại trận công tiến đó, là chân khí Tiên Thiên Đại Viên Mãn.
Đám người Solon nghe xong, nhìn nhau vài lần, vẫn không thể hiểu được, cái gì gọi là nội công, cái gì gọi là Tiên Thiên...
Ngay lúc mấy kẻ đang bàn luận, hai gã thiên sứ sáu cánh đã tích tụ xong năng lượng, rốt cục lại ra tay lần nữa, chút ngộ thương của Dương Thần, như kim châm đau nhói vào sự tôn nghiêm của chúng.
Hai đường sáng lại lần nữa mang theo uy thế sấm vang chớp giật, rơi xuống đỉnh đầu Dương Thần, mặt đất vốn đã bị lún xuống hơn mười mét, lại lần nữa vỡ ra một mảng lớn, toàn bộ trần nhà của hội trường, theo trận năng lượng đó nổ tung.
- Bọn họ muốn nhấn chìm hòn đảo nhỏ sao?
Không ít kẻ bắt đầu tức giận gào thét, bởi vì ánh hào quang chói lọi kia khiến họ không thể mở mắt.
- Giết chết hắn, giết chết hắn.
Cruijff giáo chủ trở nên điên cuồng la hét, thích chí nhìn Dương Thần bị chìm ngập trong mênh mông Quang Minh thần lực trước mắt mình.
Nhưng chỉ qua vài giây, sau khi quang diễm bắt đầu tản ra, lòng giáo chủ Cruijff hoàn toàn băng lạnh.
Chỉ thấy, cái bóng tản mạn của Dương Thần, như đang tản bộ bình thường trong vườn hoa, giống như trước đó, mỉm cười đi về phía mình.
Nếu nhìn kỹ, sẽ thấy, xung quanh cơ thể của Dương Thần có một cỗ năng lượng dao động, thứ dao động này, nhìn có vẻ nhẹ dàng, nhưng lại khiến tất cả mọt thứ bên ngoài, không cách nào lây dính đến Dương Thần nửa phần.
Cả chỗ đó gần như chỉ có Vân Miểu sư thái nhận ra, đó chính là nội công Tiên Thiên đạt đến độ viên mãn, hộ thể Tiên Thiên cương khí có đủ.
Trên thực tế, những lĩnh ngộ về Vãng Niệm Diễn Sinh Kinh tầng thứ 9 “Hướng sinh” ngày ấy ở Nhật Bản, Dương Thần tự mình cảm thấy, Tiên Thiên chân khí này dĩ nhiên đã có được uy lực của Bế Mỹ thần lực.
Lúc trước trải qua một trận chiến với Ares, Dương Thần dựa vào hạ năm chân khí phá vỡ không gian mà Ares đóng băng lại, là khẳng định một chút, “nội công” đến chỗ cao thâm, là phải che đậy “Thần lực”, từ trên người tên Hồng Mông Lăng Hư Tử đó Dương Thần liền chứng minh được điều đó.
Tuy là không giống như thần lực bình thường có thể đủ thao túng không gian, trong nháy mắt dời non lấp biển, nhưng vận dụng nội công thâm hậu, lại thắng xa loại thần lực cẩu thả.
Lúc này, đối diện với sự ngông cuồng vô độ của giáo đình, Dương Thần đơn giản chọn “ Vong linh vũ bước” đã lâu không dùng, đồng thời cũng chứng minh cho kết luận của mình là đúng, cũng để cho mọi người thấy thực lực của mình và bọn chúng là chênh lệch, đỡ những kẻ thiển cận nhảy đến trước mặt mình, tìm phiền phức.
Lúc này, mặt Cruijff xám lại như tro tàn, hai gã thiên sứ cũng ngừng lại bước tiến công, không ra tay nữa.
Cha con Sargeras và đám người Solon đứng sau, thấy được thắng bại cuối cùng, vẻ mặt trở nên nhẹ nhõm.
Cruijff bắt đầu lùi lại một bước, hai bước, cùng với việc Dương Thần đến gần, gã bắt đầu thấy khiếp đảm.
Lúc mà tất cả xảy ra, khác một trời một một vực so với dự liệu của gã, sự đáng sợ nguyên thủy nhất của loài người, bắt đầu lan tràn nảy sinh.
- Không...không thể nào...Sao ngươi vẫn còn sống...
Cruijff nuốt nước bọt, chỉ vào Gabriel bên cạnh và hai gã thiên sứ sáu cánh nói:
- Nhanh tiến công hắn, đừng để hắn lại gần đây.
Gã đã bất chấp chuyện thất thố, vì gã đã nhìn thấy rất rõ, trong mắt Dương Thần, gã —— chẳng khác gì một thi thể.
Nhưng Dương Thần chẳng để ý đến tiếng kêu của Cruijff, cứ thế tiến đến chỗ hồng y giáo chủ mới lúc nãy còn kiêu ngạo.
Hai gã thiên sứ sáu cánh có ý đồ tấn công lần nữa, nhưng bọn chúng không thể tiếp tục ra tay được nữa rồi, nguyên nhân là, khoảng cách giữa Dương Thần và Cruijff thật sự quá gần, nếu tùy tiện ra tay, sẽ liên lụy đến Cruijff.
Hơn nữa, loại liều mạng sát chiêu vừa rồi, cũng không thể giết chết Dương Thần, cho dù là thiên sứ sáu cánh, cũng không thể dùng thần lực lâu dài như vậy.
Huống hồ, bọn họ chỉ là rơi xuống thể giả thiên sứ của thánh thể mà thôi.
Việc dùng thần lực liên tục làm cho hào quang của hai gã thiên sứ sáu cánh dần dần ảm đạm.
Mọi người ở đây đều rõ, thời gian thiên sứ rơi xuống, sắp đến rồi.
Mà ngay lúc này, Dương Thần đã đến trước mặt Cruijff.
- Phập.
Cruijff lui lại phía sau, chân vấp phải một khối đá vụn, ngay lập tức ngã sấp xuống đất, thanh trường thương Longinus trong tay cố cũng không nắm chắc được nữa.
Dương Thần nghiêng đầu, chậc lưỡi hai tiếng, thần sắc có mấy phần đùa cợt.
Dương Thần khom lưng xuống, một tay túm lấy cổ áo của hồng y giáo chủ Cruijff, nhấc thẳng cơ thể ấy lên, giống như tùy tay nhấc một túi rác.
Dương Thần nhìn chằm chằm vào mặt Cruijff điềm nhiên nói:
- Sao không nói nữa vậy, vừa không phải ông nói...muốn giết thần sao?
Cruijff điên cuồng nuốt nước nuốt bọt, các thớ thịt trên mặt bắt đầu run lên, con mắt đầy kinh sợ và hoảng loạn.
Cho dù Dương Thần có cầm mũi trường thương chỉ vào gã, Cruijff cũng không đến mức rơi vào hoàn cảnh nói cũng không dám.
Chỉ vì, Dương Thần vừa vừa mới ngăn cản được lực tiến công kinh hãi như vậy, giống như từng bước một, đập vỡ lưỡi hái tử thần của bức tường tâm linh, đem tất cả bình tĩnh và tự tin của Cruijff thổi bay.
Đây là kiểu tước đoạt nhân cách con người triệt để nhất, giẫm đạp lên nhân cách.
Người đàn ông này, căn bản tồn tại như một ma vương bình thường, những gì gã vừa làm, đều khiến cơ thể gã không thể sinh ra chút lực khí nào phản kháng lại.
Hơn nữa, chính là khiến người ta khó mà kháng cự, tên ác ma này, gã thành công rồi.
Hai chân Cruijff như được treo hàng trăm cân chì, cứ thế treo trên không cao, cơ thể thẳng cứng, không chút động đậy.
Nét mặt tươi cười của Dương Thần chuyển sang lạnh ngắt, đôi ngươi mắt giống như là pha lê đen, sâu thẳm vô cùng.
- Trước khi chết ta chỉ muốn cho ngươi biết một việc.
Sở dĩ ta có thể phong thần, không phải vì ta có thần lực, mà là vì...
Cho dù không được giải tỏa phong ấn, ta...cũng là thần.