Trước đó chỉ là có chút suy đoán, dù sao những người này cũng có chút hơi thở của tộc ma cà rồng, nhưng xem ra, họ thật sự là người của tộc này, hơn nữa còn là đám người khá đặc biệt, giống như tên quý tộc ung dung thời Trung cổ trước kia nhìn thấy, nhưng những tên này còn tàn ác và xấu xí hơn.
Lúc này, tên đàn ông đa đen ở đằng sau cũng đã đứng lên, cả người gã toát lên sát khí nồng đậm giống như chìm sâu vào trong bóng tối.
Lúc này Dương Thần có chút nghi ngờ, vừa nãy chính mình làm vỡ nát trái tim họ, đó chắc hẳn là điểm yếu của tộc ma cả rồng, hai tên này đáng ra đã chết, không lẽ họ không thuộc tộc ma cà rồng sao?
Người đàn bà trung niên được gọi là Viscount kia đang ôm Harry trong lòng, trực tiếp ném cho Gais đang đứng bên cạnh mình, khuôn mặt gã vô cùng hưng phấn. Gais nhanh nhẹn đón lấy bé Harry rồi ngay lập tức lùi ra một bên, bộ dạng giống như đang xem kịch.
- Ngươi đã quấy rầy khoảng thời gian uống trà, ăn điểm tâm tươi đẹp của ta, thật là loài sâu bọ đáng chết mà!
Người đàn bà luôn miệng kêu ca, một tay ả dần dần hiện lên ánh sáng đỏ, trong nháy mắt, ả đã cầm lấy thanh kiếm kỵ sĩ màu đỏ như máu.
Đây không phải là lần đầu tiên Dương Thần nhìn thấy người của tộc ma cà rồng sử dụng Huyết thuật, điều này đúng với những gì hắn suy đoán, chẳng qua bọn họ khá đặc biệt, cho dù bị đánh nát trái tim thì vẫn có thể sống lại được.
Có chút rắc rối, Dương Thần thầm nghĩ.
Vào giây tiếp theo, bóng dáng của Viscount đã hiện lên phía trên Dương Thần, thanh trường kiếm màu đỏ đâm thẳng vào đầu hắn.
Tay trái của Dương Thần không nhanh không chậm đón lấy mũi nhọn của thanh kiếm, thanh huyết kiếm sắc bén có thể gọt vàng cắt ngọc kia vừa chạm đến bàn tay của Dương Thần thì đã không chịu nổi mà vỡ thành một nắm hoa máu.
Bóng dáng Viscount lắc lư, rơi lại chỗ cũ, ả không dám tin nhìn vào tay trái của Dương Thần, không ngờ thanh kiếm của mình lại bị đập nát dưới bàn tay của loại người này?
- Xông lên!
Viscount rít lên một tiếng, chỉ huy hai tên người hầu da đen của tộc ma cà rồng một lần nữa đánh về phía Dương Thần, lần này, đầu ngón tay của nữ ma cà rồng trực tiếp kết thành Huyết trảo, đồng thời dùng hết tất cả khí lực, hung hăng tóm lấy Dương Thần, giống như là một bóng đen lớn đang bao phủ.
Lực lượng của tộc ma cà rồng thật kinh người, người có tước vị bình thường trong tộc thì chí ít là quái vật hơn một trăm năm, lúc này sử dụng tất cả sức lực, mặc dù chỉ là một người phụ nữ nhưng có áp lực lớn hơn mười tấn.
- Ầm!
Âm thanh kinh hoàng làm chấn động toàn bộ không gian, Huyết trảo của Viscount bám thật chặt vào vai của Dương Thần, trong khoảng không gian xảy ra chuyện đó xuất hiện âm thanh vang dội.
Mặt đất cứng rắn nơi Dương Thần đứng bị vùi lấp xuống thành một cái hố tan nát.
Điều khiến Viscount kinh sợ vạn lần chính là việc Dương Thần thờ ơ với bản thân, hắn có chút bất động, không nói đến là không hề bị thương.
Điều này khiến Viscount vốn dĩ tưởng rằng có thể tháo rời một cánh tay Dương Thần bị đả kích rất lớn, trong một lúc đã quên bước tiếp theo nên làm gì.
- Lần này xem các người còn sống được hay không.
Dương Thần nói ra câu đó xong, bỗng nhiên hắn xoay người, xông về hướng hai tên da đen đánh lén kia, tỉnh bơ đá hai chân ra.
Mặc dù tốc độ của hai tên da đen rất nhanh nhưng hiện giờ trong mắt Dương Thần, họ không khác gì những con rùa, không có phản ứng, chân Dương Thần đã đạp trúng ngực của bọn họ.
Hai bóng dáng giống như tên bay đập vào vách tường vô hình, chỗ ngực bị đạp trúng bị lõm xuống, lồng ngực và lục phủ ngũ tạng đều đã bị dập nát.
Chỉ có điều, hai tên da đen đó giống như có sự giúp sức đặc biệt, vừa mới bị đạp dẹt lồng ngực thì không ngờ lồng ngực lại lồi lên một lần nữa.
Tuy phun ra hai ngụm máu nhưng hai tên da đen đó thật sự đã hồi phục trở lại, loạng choạng đứng dậy một lần nữa.
- Tại sao có thể như vậy?
Dương Thần nhíu mày, mặc dù sức lực của những người này không đủ để uy hiếp hắn nhưng sự kháng cự mạnh mẽ như vậy đã nằm ngoài những sự hiểu biết của hắn về tộc ma cà rồng.
Viscount thấy Dương Thần đứng xuất thần, lập tức cảm thấy đó chính là cơ hội tốt, ả liền mở to một miệng máu, nhe răng nanh định cắn vào cổ Dương Thần.
- Đừng có nằm mơ!
Làm sao Dương Thần không biết được chứ, hắn không quay đầu lại rồi trực tiếp tạo ra một luồng chân khí Tiên Thiên.
Luồng chân khí trong một chưởng vừa đánh ra thật không nhỏ chút nào, mặc dù công lực của Dương Thần chưa đến một phần, hoàn toàn không thể so sánh với công lực khi lần đầu đánh nhau với Ares. Trong cả cuộc đời, ả Viscount kia chưa bao giờ phải chịu sự đả kích như thế này, chỉ cảm thấy một lực ăn mòn đang tiến vào phía trước ngực ả, trộn lẫn nội tạng của ả một trận long trời lở đất.
- A!
Viscount kêu lên một tiếng cực kỳ bi thảm, luồng chân khí Tiên Thiên trong cơ thể ả tạo ra một sự bùng nổ mãnh liệt, đem nội tạng vốn đã mục nát của ma cà rồng ép thành những mảnh vỡ.
Dương Thần không hề thả lỏng, hắn nhìn thấy người đàn bà dần dần ngã trên mặt đất, không ngoài dự đoán của hắn, hơn hai mươi giây sau, Viscount vốn đã ngã, không dậy nổi kia bỗng ngẩng đầu lên.
- Thật đáng nguyền rủa... Ngươi không giết ta được thì ta nhất định sẽ giết chết ngươi.
Nhìn thấy khuôn mặt dữ tợn của nữ ma cà rồng, sắc mặt Dương Thần bỗng trầm xuống, khả năng khôi phục sức lực của mấy tên ma cà rồng này khác xa với sức tưởng tượng của hắn, cho dù phá nát nội tạng thì họ vẫn có thể hồi phục, đây là cơ năng trái với trời đất sao?
Dương Thần nhéo nhéo bàn tay, chỉ có thể thử thôi, đánh cho bọn chúng tan nát, xem có thể hồi phục được hay không.
Nhưng không đợi Dương Thần động thủ, kết giới ở đằng sau bị đóng kín, lại bị một người phá tan.
- Khà khà, Rasmani à, ngươi không cẩn thận rồi, làm sao có thể trêu chọc một nhân vật lớn như thế này được.
Một giọng nói khá quen thuộc chợt truyền đến.
Chỉ thấy trên bức tường kết giới trong suốt kia cắt ra một làn sóng gợn nhẹ, theo sau là một bóng dáng đi vào trong kết giới theo làn sóng gợn kia.
Một cô gái quyến rũ mặc chiếc áo gió lớn England, bên trong là chiếc áo sơ mi trắng hoa của giới phu nhân quý tộc, dáng người bốc lửa, da trắng nõn nà, ả bỗng dưng bước vào tầm nhìn của mấy người.
- Lilith... Đáng chết!
Viscount Rasmani bị gọi tên nhìn thấy người đi tới, ngay lập tức trong mắt ả xuất hiện ngọn lửa hừng hực của sự hận thù.
Cô gái này cười duyên, đúng là Lilith lúc trước khi tranh giành chén thánh ở Trung Hải đã xuất hiện cùng với Dương Thần.
Dương Thần cũng không nghĩ đến sẽ gặp nữ ma cà rồng có duyên với mình từ một nụ hôn này tại Pari, nhưng trước mắt xem ra Lilith và Rasmani chắc hẳn có thù hằn với nhau, hơn nữa, Rasmani cũng không muốn Lilith tìm thấy ả.
- Đã lâu không gặp các hạ Minh vương rồi!
Lilith không để ý đến lửa giận đang bốc lên trong người Rasmani mà còn cười quyến rũ, ghé sát vào phía trước mặt Dương Thần, da thịt chắc nịch của ả gần như dán vào cánh tay Dương Thần.
Tuy rằng dung nhan của nữ quỷ hút máu này rất xinh đẹp nhưng Dương Thần biết đây là bà lão hơn hai trăm tuổi, hắn chỉ thản nhiên cười nói:
- Cũng không phải lâu không gặp, hơn nữa bây giờ không phải là lúc để ôn lại chuyện xưa.
- Thật là thứ tình cảm khó hiểu, lần trước từ biệt ở Hoa Hạ, tôi vẫn ngày nhớ đêm mong anh.
Lilith thở hổn hển, oán trách một câu, sau đó nhìn về phía Rasmani đang thở gấp, sắc mặt lại trở nên lạnh lẽo, cô nói:
- Viscount Rasmani à, thật đáng buồn, lần trước khi cô chuyển đổi thân xác, tôi đã không thể đuổi kịp, nhưng lần này thật may mắn, cô trốn không thoát đâu.
Dường như Rasmani có chút kiêng dè Lilith, ánh mắt ả quét qua một lượt, rõ ràng là muốn chạy trốn, ả nhe rằng cười:
- Đừng quá đắc ý, vênh váo, trong tay ta còn có con tin.
Nói xong, Rasmani chỉ về phía góc mà Gais đang đứng, Gais ôm Harry đang hôn mê trong tay.
Gais gầy guộc nhìn Lilith bằng ánh mắt sợ hãi, thấy hai chân mình đã mềm nhũn từ lâu, gắng gượng sống chết ôm lấy Harry.
Lilith có chút nghi ngờ nhìn về phía Dương Thần:
- Minh vương các hạ, đứa nhỏ đó là người ngài phải cứu à?
Dương Thần gãi gãi đầu nói:
- Nếu cô muốn đánh nhau với họ thì đợi tôi ôm đứa nhỏ lại đã.
Vừa dứt lời, Dương Thần từ chỗ cũ biến đi đâu mất, khi xuất hiện lại thì đã đứng trước mặt Gais rồi.
Gais hoàn toàn không thấy Dương Thần làm điều đó như thế nào, gã chỉ biết mở to mắt mà nhìn Dương Thần cướp Harry từ trong tay mình.
- Cảm ơn ngươi đã ôm dùm đứa bé này!
Dương Thần cười một cách kỳ lạ, không quên bay lên đá Gais một cái.
Ở bên này đôi mắt của Rasmani ngập tràn nỗi sợ hãi, ả mới phát hiện mình vẫn coi thường người đàn ông phương Đông bí ẩn này, khả năng của hắn đã vượt xa sức tưởng tượng của ả.
Hóa ra, ngay từ lúc bắt đầu mình đã không có con tin rồi sao?
Dương Thần ôm Harry trở lại chỗ của ba người Lâm Nhược Khê đang nằm, hắn vỗ vỗ tay, nói với Lilith:
- Bây giờ không cần lo về sau, tôi đánh cũng khá mệt rồi, đang muốn nhìn xem cô đánh như thế nào đây.
- Sẽ không để ngài thất vọng.
Lilith ném đôi mắt quyến rũ, đồng thời tay duỗi ra sau lưng, lấy tư thế rút đao, một cách kỳ lạ lấy ra thanh kiếm cong như mặt trăng từ trong không trung.
Dương Thần vẫn còn nhớ, đây là chiếc dao mổ - một trong mười ba ma khí của tộc ma cà rồng, trước kia khi đại chiến trong rừng sâu của Trung Hải, Lilith đã sử dụng ma khí nhiễm máu này và giết sạch những người ở đó, một chút giận dữ cũng không có, cuối cùng, nếu không tự mình ra tay thì cô ấy suýt chút nữa đã chém Thái Ngưng thành hai mảnh.
Trong chốc lát khắp nơi đều nồng nặc mùi máu tươi hắc ám, dao mổ lóe ra thứ ánh sáng thấu vào tâm hồn người, khiến đám người Rasmani gần như bỗng thấy thần kinh mình bị căng cứng.
Mắt thấy Lilith cầm trong tay chiếc dao mổ, dần dần tiếp cận mình, Rasmani liên tục thụt lùi lại rồi lập tức hô to lên:
- Mau ngăn cản cô ta, mau lên!
Hai tên người hầu da đen mặc dù biết mình không phải là đối thủ của Lilith nhưng giai cấp thống trị tuyệt đối của tộc ma cà rồng làm cho bọn họ không hề do dự mà đánh về phía Lilith.
Lilith cũng không quay đầu lại, dao mổ vung ra đằng sau, một ngọn lửa pha trộn màu máu chợt phun ra giữa không trung, nó giống như bọt sóng khi thủy triều dâng, sau khi bao phủ hai tên da đen thì trong chớp mắt đốt cháy tất cả.
Hai tên da đen đó chỉ có thể gầm nhẹ lên hai tiếng, họ liền hóa thành những hạt bụi, biến mất vào không khí.
Dương Thần giật mình, nếu nhớ không lầm thì loại động tác này là Huyết diệm có cấp bậc rất cao trong Huyết tộc, chiêu thức Huyết diệm này lạnh như băng, không hề có nhiệt độ, lại có thể phân chia bất kỳ tế bào nào, là loại thuật rất khủng bố “Huyết phân thân” của Huyết thuật mà lúc đầu Lilith dựa vào đó, đã lừa gạt được Thái Ngưng, lúc này cô lại xuất ra một tuyệt kỹ khác, thực lực thuần Huyết tộc quả nhiên không giống bình thường.
Hắn nhìn lại lúc nãy hai tên da đen mà mình dù đánh thế nào cũng có thể hồi phục được, phải thiêu hủy những tên này mới được sao? Chả trách mình đánh thế nào cũng vô dụng.
Ở đầu kia, Rasmani trừng mắt nhìn người hầu của mình bị thiêu hủy như vậy, càng cảm thấy kinh hoảng, ả muốn nhanh chóng trốn đi, vừa xoay người thì nhìn thấy phía trước là Dương Thần, hắn lại đứng trước mặt ả.
Dương Thần nhếch miệng ngại ngùng cười.
- Thì ra phải thiêu các ngươi, thì các ngươi mới chết, ta cũng có một ngọn lửa, muốn lấy cô làm vật thí nghiệm.
Nói xong, tay phải Dương Thần phóng tới trước mặt Rasmani, một ngọn lửa màu xanh đột nhiên bùng cháy.
Rasmani vốn chưa kịp phản ứng lại, chỉ cảm thấy ngọn lửa màu xanh kia giống như là dòng chảy đang nhảy múa, nhưng loại lửa nhìn rất mềm mại này thậm chí không có bất kì nhiệt độ này đã khiến toàn cơ thể ả bắt đầu tan ra, từ chỗ bắt đầu tiếp cận đám lửa dần dần hòa tan ả ra.
Lúc Rasmani phục hồi tinh thần, ngọn lửa trước mặt đã lan tỏa ra, nuốt hết toàn bộ cơ thể ả.
Tiếng thét chói tai chưa kịp thốt ra thì cơ thể Rasmani bị bốc hơi sạch sẽ trong ngọn lửa màu xanh.
- Thì ra thật có ích.
Dương Thần nhìn tay phải của mình, mới nghĩ đến việc dùng chân khí Tiên Thiên bắt chước hình thức của ngọn lửa, có thể gọi là “Chân hỏa”, không ngờ lại thành công.
Cách đó không xa, dao mổ của Lilith nhẹ nhàng hạ xuống, Gais đã sợ đến mức nhũn chân cũng bị ngọn lửa kia mang đi khỏi thế giới này.
Trong nháy mắt, kết giới xung quanh đã bị phá vỡ, tất cả đã hồi phục lại trạng thái ban đầu.
Trong phút chốc, dao mổ trên tay Lilith biến mất đi đâu, cô nở nụ cười, đi tới trước mặt Dương Thần rồi tò mò hỏi:
- Minh vương các hạ, lúc nãy đám lửa màu xanh của ngài là loại pháp thuật gì vậy?
Là sinh vật sống hơn hai trăm năm tuổi, ma cà rồng rất tò mò đối với những thứ mà họ chưa biết, bởi vì thứ mà họ không biết được là rất ít.
Dương Thần mỉm cười, cũng không lập tức trả lời mà đi đến bên cạnh bé Harry, hắn quỳ xuống, kiểm tra tỉ mỉ tình trạng hôn mê của Harry, vừa kiểm tra vừa trả lời:
- Đó là một loại nội công do tôi luyện tập, chân khí được sinh ra dựa vào cách nói về võ thuật Hoa Hạ, đó là năng lượng Tiên Thiên, bản thân năng lượng này bao gồm các loại nguyên tố, tôi chỉ chuyển hóa nó thành một hình thức liên quan đến lửa mà thôi.
Lilith hiểu mà như không hiểu, gật đầu, nhìn thấy Dương Thần đang kiểm ểna cho tiểu Harrry, cô bĩu môi nói:
- Không cần kiểm tra đâu, đứa bé này nhất định là bị Rasmani hút đi một lượng máu mới ngất đi như vậy.
Dương Thần quả nhiên nhìn thấy dấu răng nhỏ trên cổ của Harry, hắn chau mày, thổi một luồng chân khí vào gần vết thương đó, khiến vết thương kia khép miệng lại, để người khác nhìn thấy, họ rất dễ dàng nghĩ đến quỷ hút máu.
Thấy Lâm Nhược Khê và Stern còn nằm, Dương Thần biết chỉ là ngất đi, sẽ không có việc gì, vì vậy nhìn Lilith và hỏi:
- Lúc nãy những người đó là thành viên của tộc ma cà rồng các cô, khi nào ma cà rồng các cô trở nên lớn mạnh thì chỉ có thể dựa vào việc đốt cháy Huyết diệm của Huyết thuật mới có thể giết chết sao?
Nụ cười trên môi Lilith chợt tắt, cô nói với vẻ mặt nghiêm túc:
- Minh vương các hạ, xin ngài đừng coi tôi giống như những sinh vật xấu xí kia, nói tên ma nữ Rasmani kia chính là thành viên của một trong hai thị tộc chủ yếu của ma đảng Sprinkle Bakes và cũng là người xấu nhất trong tộc Tzimisce.
- Tộc Tzimisce?
Dương Thần mơ hồ, có chút ấn tượng với thị tộc này, nhưng không hiểu rõ.
- Đúng vậy, từ xưa đến nay tộc Tzimisce luôn là nỗi ô nhục của tộc ma cà rồng, bọn chúng tàn ác và không có tín ngưỡng cũng như không có đạo đức nhất, nếu nói bọn họ có ưu điểm gì thì chính là bọn họ có ý chí học tập hơn bất cứ thị tộc nào khác, chẳng qua là năng lực tìm tòi kiến thức khoa học, bọn họ suốt đời luôn ham học hỏi.
Lilith nói.
- Suốt đời? Lại là suốt đời sao? Lịch sử của tộc ma cà rồng các người lâu như vậy có khác gì với suốt đời đâu.
Dương Thần buồn bực.
Lilith lắc đầu.
- Không giống nhau đâu, thứ mà cả đời tộc Tzimisce theo đuổi, trừ việc sống lâu ra thì là có thể không bị kẻ thù giết hại, hơn nữa có thể mãi mãi duy trì tuổi thanh xuân.
Dương Thần yên lặng, cho dù là mười hai đại chủ thần thì cũng không thể duy trì được tuổi thanh xuân.
- Kỳ thật việc nghiên cứu khoa học của tộc Tzimisce vẫn khiến người ta phải bái phục, trong cuối thế kỷ trước, tộc Tzimisce thông qua giải phẫu sinh lý, dùng ma cà rồng và loài người để làm vô số thí nghiệm, trở thành duy nhất trong tộc ma cà rồng, một thị tộc mà trái tim sẽ không thể trở thành vết thương chí mạng.
Lilith giải thích:
- Tộc Tzimisce còn có năng lực thiên phú mà các dân tộc khác không có, bọn họ có thể tổ chức phân bố lại tổ chức tế bào, khiến tế bào của đối phương chuyển sang cơ thể mình… đó là thuật mà họ tự gọi là “Trùng lặp thể xác”
Dương Thần bĩu môi.
- Thảo nào lúc mới gặp, người đàn bà đó nói, tìm thấy thể xác tốt rồi, thì ra bà ấy là muốn giết chết người phụ nữ của rôi, lại biến thành hình hài của cô ấy, thật là năng lực khiến người ta thấy phản cảm.
- Đúng vậy, cho nên tộc Tzimisce luôn là thị tộc lớn thứ hai của Sprinkle Bakes, bởi vì bọn họ hiểu rõ, cho dù muốn gia nhập Camarilla của chúng tôi thì chúng tôi cũng không cho phép.
Lilith gật đầu, sau đó than thở:
- Những năm nay, mặc dù Camarilla chúng tôi vẫn chiếm giữ thế giới ma cà rồng, bao gồm quyền thống trị hội nghị hắc ám nhưng tộc Tzimisce cùng với những thị tộc khác của Sprinkle Bakes không ngừng lớn mạnh, dễ nhìn thấy nhất là số lượng thành viên không ngừng lớn mạnh của tộc Tzimisce, đã khiến những ma cà rồng không thể sử dụng Huyết thuật của chúng tôi không có cách nào để chống lại họ, vì vậy mấy năm nay, khắp nơi chỗ nào cũng có những nhân vật quan trọng truy sát tộc Tzimisce, bằng mọi cách làm cho bọn họ đừng có ngang ngược như vậy nữa.
Dương Thần hiểu rõ, đây cũng xem như là nỗi muộn phiền của hội nghị hắc ám, lúc này nghe Lilith nói những chuyện đó, hắn tò mò hỏi:
- Lilith à, cô nói Rasmani kia là người của tộc Tzimisce, vậy còn cô là người thị tộc nào của Camarilla?
Lilith nhăn mũi lại, hừ một tiếng:
- Đến bây giờ mới hỏi đến lai lịch của tôi, Minh vương các hạ thật sự là một người chậm chạp mà.
Dương Thần đảo đảo đôi mắt trắng dã, bản thân hắn cũng không phải là kẻ săn ảnh, làm gì cái gì cũng phải hỏi chứ.
- Tôi là người của tộc Ventrue, cha của tôi là tộc trưởng đương nhiệm của tộc, thân vương Sargeras.
Lilith nói một cách tự hào.
Dương Thần giật mình.
- Thảo nào cô có thể cầm được loại ma khí “Dao mổ”, tôi đã nghĩ, coi như cô thuộc tộc ma cà rồng thì cha mẹ cũng là nhân vật thuộc cấp bậc bán thần đời thứ ba của tộc, cũng không thể chỉ hơn hai trăm tuổi mà có được loại ma khí đó. Nếu tôi nhớ không lầm thì tộc Ventrue có lẽ là chức vị cao nhất trong Camarilla, là tộc có số lượng quý tộc nhiều nhất, thật không ngờ Lilith lại có xuất thân từ nhà quyền quý, nếu ở thế giới loài người, cũng phải tìm nhà giàu có để gả làm phu nhân.
- Tìm... Tìm nhà giàu?
Lilith gần như không dám tin vào tai mình, tên này muốn làm mình tức chết ư? Cứ tưởng nói ra lai lịch của mình thì hắn sẽ nói vài câu dễ nghe, không ngờ lại xem mình như con gái của những nhà tầm thường? Cho dù là công chúa hoàng thất thì có thể so sánh với mình sao?
Dương Thần nhìn thấy Lilith xinh đẹp khuôn mặt như bốc khói, ngại ngùng cười, khoát tay:
- Chỉ đùa một chút thôi, đừng cho là thật, tôi biết cô Lilith đây là người rất phóng khoáng, theo lý mà nói thì thật khó gặp mặt, để tôi mời cô uống một ly, nhưng cô thấy đó, bây giờ tôi có quá nhiều chuyện, phải đưa đứa nhỏ này đến bệnh viện, có lẽ còn phải tìm cha mẹ nó, tôi thấy cô nên đi trước.
Lilith muốn xông lên “quyết đấu” với Dương Thần, đã không nói tốt được một câu lại còn muốn đuổi mình đi?
- Thưa ngài, không thể không nói, trừ thực lực của ngài ra thì ngài thật sự là người đàn ông rối rắm mà.
Lilith nói xong câu nói gần như là nguyền rủa đó thì định bước đi, tâm trạng không tốt chút nào.
Nhưng không đợi Lilith rời đi, Dương Thần bèn la lên một câu:
- Lilith đợi tôi, tôi có chút chuyện cần cô giúp đỡ.
Khóe miệng Lilith lộ ra nụ cười ác ma, nhìn nhìn Dương Thần, thấy chưa, người đàn ông này đã biết bản thân cô tốt, nhanh như vậy đã muốn kiếm lý do để cô đừng đi nữa.
Lilith giả bộ như không có chuyện gì, xoay người hỏi:
- Ngài có vấn đề gì sao?
Dương Thần sờ cằm, do dự một hồi, cảm thấy hay là hỏi một tiếng sẽ tốt hơn.
- Thật sự cũng không phải là chuyện lớn gì, chỉ là tôi vẫn chưa quen với nhiều nơi ở Pari, cô đã lớn tuổi lại sống ở châu Âu lâu như vậy, nhất định chỗ nào cũng biết, tôi muốn hỏi cô một chút, bệnh viện nào gần đây nhất mà giá cả lại rẻ nhất vậy?
- Cái... Cái gì?
Lilith nghi ngờ mình nghe nhầm.
- Ha ha, không phải tôi muốn đem đứa bé này vào bệnh viện sao, dù sao cũng không phải là bệnh nặng, chỉ cần nghỉ ngơi một chút, đợi người nhà của nó đến, nếu không phải là gia đình giàu có mà tôi đã đưa nó vào bệnh viện quý tộc rồi, đến cuối cùng ai bỏ tiền ra cũng không phải là vấn đề, vì vậy muốn hỏi một chút, bệnh viện nào rẻ nhất vậy?
Dương Thần hỏi với vẻ mặt mong chờ.
Hai má trắng nõn nà của Lilith bỗng tối lại, cô cố nén không rút dao ra chém một nhát, hung hăng dậm chân, đạp vỡ hai khố xi măng, lắc mình một cái, đùng đùng nổi giận rời khỏi chỗ đó.
Dương Thần nhìn Lilith rời khỏi bằng ánh mắt rối rắm, hắn thì thào nói:
- Không biết thì cứ nói, giận cái gì chứ, ko lẽ ma cà rồng cũng có thời kỳ sinh lý sao?