Lâm Nhược Khê đang muốn lấy văn kiện ghi chép buổi trình diễn thời trang và bút từ trong bao đựng công văn ra, cảm thấy ánh sáng phía trước bị một dám người che mất, bản thân cô bị vây quanh, không khỏi tò mò ngẩng đầu lên …
Trước mắt xuất hiện một người đầu đội mũ vành màu hồng nhạt, dáng người cao gầy tóc hạt dẻ mang chiếc váy nữ tính phong cách Milano, toàn thân từ trên xuống dưới lộ ra vẻ kiêu ngạo và cao quý từ trong cốt cách.
Son môi màu pha lê, sống mũi cao, từ đôi mắt kính râm màu đen nhạt có thể thấy hàng lông mi dài cong cong, lớp phấn nền mịn, hương nước hoa Saint Laurent thoang thoảng.
Ở hai bên người phụ nữ đội mũ, hai gã vệ sĩ cao lớn mặc đồ tây, đeo kính đen, dáng vẻ uy nghiêm đứng tách biệt.
Lâm Nhược Khê nhíu nhíu mày, cô có thể cảm giác được người phụ nữ này đến với ý đồ không tốt, nhưng cô không nhận ra người phụ nữ này.
- Cút ngay.
Người phụ nữ đó đột nhiên dùng tiếng Anh giọng London quát.
Lâm Nhược Khê có chút ngẩn người, không hề nghĩ tới, một người phụ nữ thoạt nhìn đoan trang cao quý như vậy miệng lại có thể thốt ra những lời vô lễ thế kia.
Nhưng chỉ trong chốc lát, Lâm Nhược Khê liền phản ứng lại, sắc mặt dần trở nên lạnh băng, sau đó tiếp tục cúi đầu, lựa chọn không thèm nhìn cô ta, bắt đầu lật tìm tài liệu cô đang cần.
- Hừ.
Người phụ nữ cười nhạt.
- Làm bộ như không nghe thấy sao, người là kẻ điếc hay người mù vậy hả?
Lâm Nhược Khê dừng động tác tay đang làm, ngẩng đầu nhìn lên.
- Tuy rằng tôi không biết cô là ai, nhưng tôi không muốn ở đây tranh cãi với người phụ nữ điên khùng ngang tàng vô lễ không biết gì, đây là vị trí của tôi, tôi không biết vì sao cô muốn tôi rời vị trí này, nhưng tôi có thể nói cho cô biết, không có khả năng đó.
Người phụ nữ gỡ kính râm xuống, đôi mắt xếch hất hàm vênh mặt nhìn cô.
- Hàng đầu tiên, không phải dành cho bọn tiểu thương như ngươi ngồi, người xếp hàng đầu trừ ngươi ra bọn họ đều biết bổn tiểu thư ta, người không biết chỉ vì ngươi không đủ tư cách, không xứng xếp ngồi hàng đầu tiên.
- Meryl, dẹp cái tính khí khó ưa của cô đi, vị trí này là của cô Lâm, cô không tự mình đặt trước, lấy lý do gì để ngưới khác nhường cho cô chứ.
Stern ngồi bên cạnh vốn không muốn mở lời chen vào một câu, hiển nhiên biết người phụ nữ tên Meryl này.
- Stern, tốt hơn là ngươi cứ ôm Alys của ngươi, quản lý tốt bản thân các ngươi đi đã, nếu ta là một trong các ngươi thì ta chẳng có mặt mũi nào mà bước ra đường, anh em bại hoại của giới quý tộc.
Meryl lạnh lùng giễu cợt.
Alys kéo kéo tóc bạch trên áo choàng, bĩu môi, nói với Lâm Nhược Khê:
- Cô Lâm à, người phụ nữ ngực to đầu quả nho đó tên là Meryl, là hoàng thân quốc thích hoàng gia Anh, tính tình khó chịu của cô cháu gái bên ngoại của Nữ hoàng chủ yếu dựa vào sự yêu thương của Nữ hoàng - ngoại tổ mẫu của cô ta, và địa vị quan hệ của đại gia tộc Stewart, cô ta chẳng qua chỉ là người phụ nữ ngu ngốc không ai thèm lấy, cho nên người trí tuệ như cô Lâm đây không cần bận tâm đến cô ta.
- Alys ngươi dám mắng chửi ta?
Meryl kêu lên thất thanh.
- Ngươi cho rằng ngươi là người của phủ công tước Cromwell thì ta sợ các ngươi sao? Ngươi như thế là khiêu chiến với gia tộc bọn ta đó.
Một loạt âm thanh chửi mắng cao vút, tự nhiên thu hút không ít sự chú ý của quan khách xung quanh, nhưng đa số những người địa vị cao quý đều nhận ra Meryl và anh em Stern, tuy biết rằng Meryl đang đỏng đảnh tính khí đại tiểu thư, nhưng chẳng có người nào chịu ra mặt giúp Lâm Nhược Khê.
Dương Thần thích thú ngồi tại chỗ nhìn dáng điệu lời qua tiếng lại của Meryl và Lâm Nhược Khê, mặc dù quyết định cho người phụ nữ đó nếm chút đau khổ, nhưng thực ra không vội ở nơi công cộng động thủ bứt dây động rừng, bản thân hắn vốn thần kinh thô, không quan tâm, nhưng nếu Lâm Nhược Khê muốn cùng hợp tác với không ít người ở đây, mà hình tượng quá bạo lực, thì chắc chằn sẽ phải đối mặt với không ít vấn đề đau đầu.
Tuy nhiên nhân viên của hội trường cũng không dám tùy ý để phát sinh vấn đề, lập tức có một gã nhân viên mặc lễ phục trắng phụ trách trật tự hiện trường chạy đến bên cạnh Lâm Nhược Khê và Meryl, cúi chào, hướng về phía Meryl hỏi han:
- Cô Stewart, xin hỏi có vấn đề gì mà khiến cô giận dữ như thế ạ?
Tất nhiên sớm nhận ra Meryl là khách vip quen thuộc, nên miệng mồm nịnh nọt hỏi.
- Không ngờ mới qua một năm, đẳng cấp hàng đầu tiên của vườn hoa Tuileries lại lại xuống thấp như vậy, người phụ nữ này là cái thá gì chứ, cô ta dựa vào đâu mà ngồi ở hàng thứ nhất?
Meryl chỉ vào Lâm Nhược Khê nói.
Người phụ trách khó xử cười đáp:
- Thưa cô Stewart, xin hãy nghe tôi giải thích, vốn dĩ vị trí này là của cô, nhưng lúc trước cô đi Thụy Điển bảo thời gian này cô không rảnh, nên xếp vị trí này cho cô Lâm, Tổng giám đốc Quốc tế Ngọc Lôi lần đầu tiên tham dự, Quốc tế Ngọc Lôi của cô Lâm là một trong những công ty thời trang lớn nhất toàn cầu hiện nay, cô ấy cũng là khách quý của chúng tôi, xin cô hãy hiểu cho.
- Ha ha, Quốc Tế Ngọc Lôi? Một công ty rách nát mắc cười, không biết năm nào thì đóng cửa, các người còn xem cô ta như bảo bối cưng chiều, cực kỳ hoang đường.
Meryl mỉa mai:
- Ta trước đây đi Thụy Điển tham gia hôn lễ vương gia, không sai, nhưng ta bây giờ đã về đây sớm hơn dự định, không lẽ các người để ta ngồi sau người phụ nữ này sao?
Người phụ trách toát mồ hôi lạnh, không biết nên làm thế nào cho phải, nhìn Meryl, lại nhìn qua Lâm Nhược Khê, bên nào cũng không dám đắc tội.
Lâm Nhược Khê nãy giờ lẳng lặng nghe nhìn, đối diện với yêu cầu vô lý của Meryl, cuối cùng khóe miệng cũng lộ nụ cười mỉa mai, ánh mắt lạnh lùng nói:
- Tôi ngồi ở vị trí này, vì đây là công việc của tôi, đây cũng là vị trí tôi nên ngồi, cô muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, không liên quan đến tôi.
Nói xong, Lâm Nhược Khê chẳng thèm để ý đến Meryl nữa, lôi văn kiện từ trong bao ra bắt đầu đọc.
Bị xem thường, Meryl lập tức nổi trận lôi đình.
- Tiện dân tiện dân người đàn bà đê tiện như ngươi cho rằng ta không dám làm gì người sao?
- Meryl, có chừng mực thôi, bằng không cô sẽ nếm quả đắng đó.
Stern cười gian đáp.
- Câm mồm, không tới lượt các ngươi dọa ta.
Meryl nghiến răng nói:
- Nếu người phụ trách hội trường không dám, thế thì tự ta sẽ đuổi ngươi ra ngoài…là ngươi tự chuốc lấy, vốn dĩ ngươi ngoãn ngoãn nhường lại vị trí không phải của ngươi, mọi thứ cho qua, ngươi muốn dùng thân phận thấp kém của ngươi khiêu chiến với gia tộc Stewart vinh quang của chúng ta, ta sẽ cho ngươi thấy bản thân ngươi nghèo hèn bao nhiêu.
Meryl nói dứt lời, vỗ vỗ tay, nói với bốn gã vệ sỹ bên cạnh:
- Ném người phụ nữ này xuống sông Seine, ném cô ta xa xa vào, tất cả hậu quả, ta gánh chịu.
- Vâng, thưa cô.
Bốn gã vệ sỹ lớn tiếng đồng ý, rất quyết đoán, nghĩ lại cũng là việc làm thường xuyên, muốn trách cũng không trách được.
Lâm Nhược Khê không ngờ là người phụ nữ tên Meryl này lại điên cuồng đến mức đó, ngay tại hội trường này, trước mắt bao nhiêu nhân vật có tiếng trong xã hội, không ngờ cô cũng dám có hành vi như vậy.
Nghe được lời đáp của bốn gã vệ sỹ, Lâm Nhược Khê rốt cuộc cũng hoảng hốt, cô chỉ là một cô gái bình thường, làm sao có thể chống lại những tên vệ sỹ da trắng cao to thế kia?
Ánh mắt nhìn hai bên bốn phía phát hiện anh em Stern ngồi xuống với vẻ mặt cổ quái, cũng không biết là nghĩ cái gì, còn các vị khách khác và nhân viên tất cả làm như là không nhìn thấy hoặc nói nhỏ khe khẽ, đợi xem cảnh Lâm Nhược Khê bị ném xuống sông, không ai chịu tự nguyện đứng ra ngăn cản Meryl.
Trong khoảnh khắc, Lâm Nhược Khê trầm lặng, đống rơm cứu mạng duy nhất chính là Dương Thần ở phía sau.
Nhưng Lâm Nhược Khê vừa quay đầu nhìn lại, đã thấy Dương Thần bắt chéo hai tay trước ngực, vẻ mặt thảnh thơi xem kịch hay, còn nháy nháy mắt với cô.
Cái tên đáng ghét, không lẽ hắn trơ mắt nhìn cô bị vứt xuống sông? Chẳng lẽ là vì việc sáng nay cô tỏ vẻ bất mãn với hắn sao?
Hay là, hắn cũng sợ hãi?
- A…
Đột nhiên, tiếng hét thảm thiết phía phát ra sau lưng Lâm Nhược Khê.
Lâm Nhược Khê quay phắt đầu lại, ngạc nhiên phát hiện, trong bốn gã vệ sỹ vừa mới tiến lên, có một gã bộ mặt đau đớn vặn vẹo kêu lên một tiếng, sau đó mềm nhũn ngã xuống.
Một người đàn ông tóc đỏ cao lớn khôi ngô xuất hiện phía sau bọn vệ sỹ, chính là cánh tay của anh ta vừa nãy lẹ làng tóm lấy cổ của gã vệ sỹ, trực tiếp dùng hết sức bóp, đối với mạch máu động mạch của gã vệ sỹ tạo nên tấm chắn, trong nháy mắt khiến gã vệ sỹ choáng váng ngất xỉu.
- Chậc chậc, thật đúng là thủ pháp tuyệt vời.
Stern đứng bên nhìn cảnh ấy vỗ tay tán thưởng, phá vỡ không gian im lặng của hội trường.
Ba gã vệ sỹ còn lại quay lại nhìn người đàn ông trung niên tóc đỏ, đều sợ đến mềm nhũn cả chân, mặt trắng bạch bước lùi sang một bên.
Meryl nhìn thấy rõ người đến, dung nhan thất sắc, môi run rẩy, miễn cưỡng thốt ra.
- So…Solon…
Sự thay đổi đột ngột ấy khiến không ít vị khách ở đó nhìn thất thần, nhưng đại đa số đều đã gặp qua người đó, việc một gã vệ sỹ bị ngất xỉu không khiến cho mọi người quá kích động và sợ hãi, ngược lại những người không biết Solon bắt đầu thì thầm to nhỏ bàn luận người đàn ông tóc đỏ là ai.
- Solon? Không ngờ anh ta cũng tới, có chuyện gì vậy nhỉ, anh ta sao lại đến nơi như thế này…
- Ông anh, anh biết à? Tên tóc đỏ đó là ai vậy, nhìn rất là hung ác.
- Anh đến anh ta cũng không biết à? Anh ta có ngoại hiệu là Ưng Vương Hồng Mao, nhưng vì việc làm quá khủng bố, nhiều quý tộc Anh quốc lén gọi anh ta là Quỷ Tóc Đỏ…
- Là anh ta?
- Chả trách dám động thủ với người nhà công tước Stewart ở đây…Tôi có nghe nói, quân át chủ bài của lầu Năm góc Anh, năm đó do chính phủ xung đột, gặp phải sự truy sát của phái đối lập, lẩn trốn ra hải ngoại hơn một tháng sau đó lại quay về Anh như kỳ tích, bí mật ám sát không biết bao nhiêu nhân vật quan trọng của mười mấy phái đối lập, gây áp lực buộc chính phủ phải huỷ bỏ lệnh truy bắt đối với anh ta, năm đó còn nhận được tước vị Bá tước cha truyền con nối của vương thất xứ Wales, hoàng thất Anh trước đây muốn giết anh ta giờ cuống quýt hoảng hốt thỏa hiệp … Cho đến bây giờ cũng không rõ anh ta lấy đâu ra lực lượng để làm được việc giết chóc không có khả năng hoàn thành ấy, người đàn ông này, không phải là nhân vật tầm thường, đợt này Meryl rước họa vào thân rồi …
Không ít quý tộc và đám nhà giàu châu Âu khe khẽ bàn luận về thân phận của Solon, nhân vật máu lạnh như thế, xuất hiện ở buổi trình diễn thời trang, quả nhiên hiếm có.
Nhưng Solon không thèm để ý đến ánh mắt kính sợ của những người xung quanh, mà bước lùi một bước, cung kính cúi tấm thân cao lớn, một tay trước ngực, tay kia sau lưng.
Mặt hướng về phía Lâm Nhược Khê mắt đang mở to, chưa hoàn hồn, Solon mặt không chút biểu cảm, như điêu khắc bằng thép dùng câu nói mang những từ ngữ tiếng Anh trung cổ nói những lời mà chỉ có Lâm Nhược Khê đứng gần mới nghe thấy.
- Lần đầu diện kiến, tên tôi là Solon Von Erbolander, rất vinh hạnh được vì quý bà tận lực, phu nhân Persephone tôn quý.
Persephone? Lại là tên này?
Lâm Nhược Khê nghe đến cái tên này, rốt cuộc cũng bình tĩnh trở lại, nhớ lại lúc đầu ở ngân hàng Thụy Sỹ Trung Hải, Giám đốc cũng đã từng dùng cái tên cổ quái đó để gọi mình.
Tuy rằng lời của Solon không bị những người xung quanh nghe thấy, nhưng anh ta thành kính cong lưng hướng về phía Lâm Nhược Khê, còn hành lễ biểu thị sự trung thành mọi người đều thấy cả.
Lần này, những quý tộc có trí óc cũng ngẩn ngơ, bởi bọn họ thực sự không nghĩ ra, vì sao một nữ thương nhân Hoa Hạ bình thường lại có được sự thành kính của Quỷ Tóc Đỏ.
Tuy nhiên, không đợi bọn họ hiểu ra, lại có thêm một màn nữa khiến mắt họ mở trừng trừng nhìn.
Thấy Solon sau khi đứng thẳng lưng lại vòng qua Lâm Nhược Khê, đến chỗ người đàn ông trẻ tuổi lười biếng đang nửa nằm nửa tựa trên ghế hơi cúi đầu cung kính chào.