Ngay sau đó, thấy Cố Đức Mạn dang ôm lấy đầu anh ta co gập người trên mặt đất, điện thoại của anh ta thì rớt xuống đất, đang chiếu ánh sáng mờ mờ, mấy người đó thấy Cố Đức Mạn lúc đó đang dựa vào vật to lớn màu đen bên cạnh.
Mà ở phía trước chân Cố Đức Mạn, tên canh gác áo đen nhìn thấy lúc trước đang nẳm trên đất, không nhúc nhích.
Lâm Nhược Khê bị chút kinh hãi sau khi nhìn rõ, nhíu nhíu mày, nói có chút bất mãn:
- Cố Đức Mạn, tên đó chết rồi.
- A…
Cố Đức Mạn chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn ngó cẩn thận, nuốt nuốt trong cổ họng, giật mình phát hiện, chính là tên canh gác đã dọa anh ta chết khiếp, không ngờ chết rồi.
- Chuyện gì thế này.
Cố Đức Mạn trừng mắt nhìn, anh ta tin chắc, tên canh gác này với tên vừa chết dưới chân Dương Thần không phải cùng một người, nhưng anh ta không thể hiểu nổi vì sao tên này cũng chết.
Dương Thần tiến lên phía trước, dùng một tay nắm lấy bả vai của Cố Đức Mạn, kéo anh ta từ dưới đất đứng lên, nhân tiện vỗ vỗ hai cái, cười nói:
- “Tiểu Cô Tử” làm không tồi, như vậy sẽ nhanh chóng tìm được xe của chúng ta.
- Oa, tốt quá, như thế chúng ta có thể lập tức quay về khách sạn rồi.
Gương mặt Alys tràn đầy hạnh phúc, kéo cánh tay của Stern, phấn khích chạy dến bên cạnh chiếc xe Bentley, mở cửa xe chẳng chút khách sáo gì, dẫn đầu cùng với Stern vào xe ngồi.
Cố Đức Mạn lúc này mới phát hiện, vật thể màu đen lúc nãy anh ta dựa vào là chiếc xe Bentley mà nãy giờ mọi người tìm kiếm.
Chẳng có chút thời gian hiểu được tình huống này như thế nào, Cố Đức Mạn lại bị Dương Thần đẩy vào trong xe, ngồi bên cạnh anh em Stern.
Bình tĩnh trở lại, lúc này Cố Đức Mạn mới hét lớn:
- Giám đốc Dương, tôi không phải là “Tiểu Cô Tử”, không phải.
- Biết rồi biết rồi, không gọi anh “Tiểu Cô Tử” “Tiểu Cô Tử” nữa.
Dương Thần cười ha hả, dùng một tay dóng cửa xe lại.
Lâm Nhược Khê đang muốn ngồi vào xe bị giữ lại bên ngoài, nghi hoặc nhìn về phía Dương Thần.
- Có ý gì vậy.
- Bà xã em đừng ngồi chỗ này, ngồi bên cạnh anh nhé, anh lái xe, em ngồi ghế phụ lái.
Dương Thần nháy nháy mắt.
- “Tiểu Cô Tử” thật phiền nhiễu, chẳng lẽ em muốn chịu tội suốt đường đi sao?
Không đợi Lâm Nhược Khê nói lời nào, Dương Thần đã mở cửa phía chỗ phụ lái, kéo Lâm Nhược Khê vào.
Dương Thần nhanh chóng ngồi vào sau tay lái, khởi động xe, mở đèn lớn của xe, toàn bộ nhà kho gần như bị chiếu sáng.
Toàn bộ diện tích của nhà kho có thể đủ cho mười sân bóng rổ lớn nhỏ, hai bên là mười cánh cửa sắt ngay hàng thẳng lối, có cánh mở thấy đầy thứ linh tinh, có cánh khóa chặt im ỉm.
Kho hàng xem ra cũng có tuổi rồi, nhiều năm không tu sửa, trần nhà không ít chỗ bị thủng, chẳng qua tối nay không có ánh trăng nên mới thấy một màu đen thui.
- Kia là cái gì?
Cố Đức Mạn ngồi ở trong xe lúc đèn vừa sáng liền nhìn thấy cách xe không xa có ba bốn thi thể đang nằm của mấy tên canh gác.
- Bọn bắt cóc đáng ghét, ông Cố Đức Mạn chẳng lẽ lại sợ sao.
Alys cười khanh khách nói.
Cố Đức Mạn vội duy trì phong thái dáng vẻ, ho khan hai tiếng bảo:
- Cô Alys, xin cô đừng hiểu lầm, tôi chỉ là…có chút bất ngờ, làm sao mà đột nhiên mấy tên kia đều chết cả, không lẽ có người đến cứu chúng ta?
Gương mặt tuấn tú của Stern lộ vẻ kỳ quái.
- Ông Cố Đức Mạn, không phải vừa nãy ông Dương đã nói rồi đó sao, mấy tên kia chết hết rồi, không lẽ ông không nghe thấy?
- Anh ta?
Cố Đức Mạn nghĩ kỹ lại, Dương Thần đích thực đã đề cập đến việc mấy tên đó đã chết, nhưng làm sao anh ta biết.
Đột nhiên giật cả mình, Cố Đức Mạn thất thanh kêu lên:
- Không lẽ là Giám đốc Dương giết?
- Trừ ông ấy ra thì còn ai nữa, chúng ta không có súng, trừ khẩu trên tay Giám đốc Dương.
Stern không biết từ lúc nào đã mở đèn trong xe, lại lấy ra một bình rượu vang đã uống một nửa, rót rượu cho Alys, rồi hai anh em thản nhiên nhấm nháp.
Cố Đức Mạn ngơ ngác nhìn bọn họ, trong đầu chỉ có dáng vẻ cợt nhả của Dương Thần lúc nãy, không khỏi ngây cả người …
Lâm Nhược Khê ngồi ở phía trước tất nhiên cũng nhìn thấy mấy thi thể đó, tuy nhiên trong khoảng thời gian từ lúc quen biết Dương Thần, không phải lần đầu nhìn thấy người chết, thế nên chẳng chút kinh hãi, ngược lại cẩn thận suy nghĩ một lúc, do dự hỏi:
- Vừa nãy trong bóng tối anh nổ súng bắn loạn xạ cả lên, thật ra là đã ngắm chính xác bọn chúng rồi sao?
Dương Thần đang thắt dây an toàn, nghe Lâm Nhược Khê hỏi, liền cười cười.
- Mặc kệ ngắm chuẩn hay không chuẩn, chết hết là tốt rồi.
- Bây giờ chúng ta đi đâu?
Lâm Nhược Khê lại hỏi.
- Đương nhiên là về Paris.
- Anh có biết chúng ta bây giờ ở đâu không và làm thế nào trở về?
Lâm Nhược Khê hoài nghi hỏi.
Dương Thần đương nhiên gật gật đầu.
- Chúng ta hiện giờ hẳn là đang ở lân cận Romilly phía đông nam Paris, bên cạnh dòng sông Seine, cách thành phố Paris khoảng hai giờ đồng hồ, đến Paris ăn một bữa tối ngon lành cũng còn kịp.
Nói xong, Dương Thần gác vào vị trí, một chân nhấn ga, xe rú vang nhằm thẳng phía cửa lớn kho phóng tới.
- Anh … anh điên rồi à? Anh làm cái gì vậy?
Lâm Nhược Khê cho dù có điềm tĩnh cách mấy cùng không thể chịu đựng thêm lần nữa, Dương Thần muốn lái xe trực tiếp húc vào cánh cửa sắt lớn ở đằng xa.
- Yên tâm, ngoan ngoãn ngồi vững nhé.
Dương Thần cười lớn bảo, đột nhiên đưa tay trái cầm lấy khẩu súng trường, thò ra bên ngoài cửa sổ, nhằm vào chỗ chốt ở bên cạnh cửa lớn nhả một loạt đạn.
Tia lửa văng khắp nơi, bên cạnh cửa một thứ tương tự như hộp mạch điện nháy mắt phát nổ, một phản ứng dây chuyền bình thường, gần cửa sắt phát nổ dữ dội.
- Ầm ầm.
Trong một tiếng nổ, ánh lửa bắn ra, cửa sắt bị nổ tung thành năm bảy mảnh.
Ngay trong khoảnh khắc một biển lửa bùng cháy bừa bãi, chiếc xe Bentley giống như tia chớp màu đen xuyên qua cổng tò vò bị nổ tung.
Bởi vì liên quan đến xe, sản sinh ra dòng khí cực mạnh xung quanh, khiến ngọn lửa không làm sao dính vào thân xe được, người ở trong xe cùng cảm thấy thời điểm đó có chút nóng bức, nhưng sau đó lại khôi phục như bình thường.
Lâm Nhược Khê chỉ cảm thấy bản thân đang ở trong một bộ phim lớn của Hollywood, biến thành nữ nhân vật chính bên cạnh nam nhân vật chính, mắt nhìn thấy một đường sinh mệnh, sau đó lại ở trong tình huống bộc phát liên tiếp hồn xiêu phách lạc, sống sót được, cảm thấy chính phần chết một phần sống, khiến thân thể Lâm Nhược Khê cứng đờ, không nói được lời nào.
- Kẻ điên…kẻ điên…
Ngồi trong khoang sau của xe, cằm của Cố Đức Mạn như muốn rớt ra, anh ta đã không thể nói ra từ ngữ nào khác biểu đạt đối với cách nhìn của Dương Thần.
Còn hai anh em Stern lại kích động hoan hô nhún nhảy, cảm thấy những thứ này thật là tuyệt.
Sau khi chiếc Bentley xông ra khỏi nhà kho, đến chỗ đất bằng phẳng, Dương Thần liên tục nhấn phanh không ngừng, dừng chiếc xe lại.
Lâm Nhược Khê nhìn phía bên ngoài cửa xe, quả nhiên như lời Dương Thần nói, cách nhà kho không xa là con sông rộng lớn, không có gì bất ngờ, đó là dòng sông Seine nổi tiếng của nước Pháp, xuyên qua tán lá lớn của rừng cây, có thể thấy đèn đuốc của thành phố, đây có phải là Romilly như Dương Thần đã nhắc đến không, Lâm Nhược Khê thực sự cũng không phân biệt được.
Trong lúc Lâm Nhược Khê không hiểu vì sao Dương Thần phải dừng xe lại thì thấy Dương Thần đã mở cửa xe bước xuống.
- Dương Thần anh làm gì vậy?
Lâm Nhược Khê trong lòng cuống cả lên, không biết người đàn ông này lại phát điên gì đây, không nhanh chóng trở về Paris chẳng lẽ chờ bị phát hiện sao?
Dương Thần vỗ vỗ sau ót, lại chui người vào trong xe, cười với Lâm Nhược Khê bảo:
- Xin lỗi, chút nữa anh quên, trước hết anh phải báo cáo cho Nhược Khê bé bỏng đã chứ nhỉ, em đừng lo lắng, trong cái nhà kho này không phải vẫn còn những người đáng thương khác bị bắt cóc sao, anh làm người tốt cho trót, để cho bọn họ cũng có thể về nhà.
Lâm Nhược Khê mở to đôi mắt, cô thà không nghe thấy những lời nói này của Dương Thần.
Sau khi Dương Thần nói xong, lại ra khỏi xe, đi về phía sau xe, đứng ở đó một tay mang theo khẩu súng trường, một tay lấy điện thoại ra, bắt đầu gọi điện thoại.
- Anh ta…anh ta đang làm gì vậy?
Cố Đức Mạn bị dọa cho ngớ ngẩn rồi, vốn tưởng rằng nhanh chóng có thể rời khỏi nơi đổ nát này, không ngờ vừa ra khỏi kho, xe lại dừng.
- Ông Cố Đức Mạn, xem ra ông bị bệnh quáng gà, ông Dương không phải đang gọi điện thoại đó sao.
Alys cười duyên dáng đáp.
- Đến lúc này còn gọi điện thoại gì chứ?
Cố Đức Mạn nói gần như hét chói cả tai.
Stern gãi gãi tai, ngáp một cái.
- Lúc nãy trong kho vì không bắt được tín hiệu, phỏng chừng điện thoại rất gấp.
Ngay lúc đó, trong bóng đêm hai bên kho hàng, đột nhiên phóng ra hai chiếc xe Jeep đèn lớn sáng chói cả mắt, động cơ gầm rú, nhằm hướng Dương Thần đang đứng mà vọt tới.
- Thôi xong…Đồng đảng cùa bọn chúng đến rồi.
Cố Đức Mạn giống như quả bóng xì hơi, thân thể lần nữa mềm nhũn trên ghế.