Bên ngoài trại an dưỡng là mảng rừng cây lớn, đang là màu xuân, chim hót líu lo,
phong cảnh xanh biếc một màu, phong cảnh thật là đẹp.
Dương Thần ngồi ở bên cạnh bìa rừng, trong một cái đình có vẻ đã có từ rất lâu,
hình như ngày thường không có ai ngồi, trên ghế tất cả là tro bụi. Tuy nhiên Dương Thần
cũng bất đắc dĩ ngồi xuống.
Người đàn ông trung niên đứng ở một đình khác, mặc áo sơ mi trắng, quần âu
màu đen, gương mặt phong sương vài phần cảm khái, trầm mặc, dường như đang suy
nghĩ nên nói gì.
Một nam nhân trẻ tuổi đứng bên ngoài đình, sắc mặt lạnh lùng, trạm thẳng tắp,
thỉnh thoảng liếc mắt Dương Thần một cái, ánh mắt có chút phức tạp.
Hai người này, một người đã theo đuổi Đường Uyển mấy chục năm mà không
được, phụ thân thân sinh ra Đường Đường - Phương Trung Bình, người còn lại là vệ sĩ của
ông, lúc trước bị Dương Thần thẳng tay trừng trị.
Dương Thần nhìn thấy hai người hiện tại ở của trại an dưỡng, kỳ thật là có chút
không ngờ. Trên thực tế, hắn nghĩ hết đời này cũng không bao giờ còn cùng với Phương
Trung Bình có bất kì qua lại nào nữa, không phải vì ghét Phương Trung Bình như thế nào,
nam nhân này vẫn tu dưỡng vô cùng tốt. Mặc dù vì ngay từ đầu đã có địa vị cao mà không
coi ai ra gì. Nhưng tránh voi chẳng hổ mặt nào.
Chẳng qua, vì quan hệ của Đường Uyển, quan hệ của hai người có chút tế nhị.
Đường Uyển không tiếp nhận Phương Trung Bình theo đuổi cô mười mấy năm, lại
chủ động bày tỏ thiện ý với người quen chưa đươc một năm – Dương Thần. Điều này từ
góc độ của Dương Thần mà xem, cũng không phải đàn ông bình thường có thể chịu đựng
được.
Nếu không phải Phương Trung Bình cũng rõ ràng, hắn là ai cũng đắc tội không
nổi. Sớm đã nghĩ cách cho người băm ra làm trăm thây vạn đoạn.
Cho nên, mắt không thấy lòng không phiền. Phương Trung Bình chủ động tìm
mình nói chuyện, Dương Thần cảm thấy rất kinh ngạc.
Hồi lâu, Phương Trung Bình dường như đã xem đủ phong cảnh thơ mộng, xoay
người lại, hơi có chút cảm hoài nói:
- Lại nói tiếp, lần đầu tiên thấy Đường lão gia. Vẫn như ngày tôi còn nhỏ, khi đó
cha tôi đưa đi Yến Kinh, một lần vô thức đã hai mươi mấy năm trôi qua rồi.
Dương Thần không nói lời nào, yên lặng nghe, hắn biết Phương Trung Bình còn
chưa nói xong.
- Trong đầu của tôi, vẫn lưu giữ ấn tượng của Đường lão gia, nói năng thận trọng,
không thị uy. Một bề trên thân thể cường tráng trước đó vài ngày đi Yến Kinh họp, vốn định
đi tiếp một chút, lại không muốn nghe thấy tin tức. Đường lão gia được đưa đến Trung Hải
dưỡng bệnh.
Phương Trung Bình nhíu mày nói:
- Hôm nay đột nhiên nhìn thấy bộ dạng Đường lão gia biến thành như vậy, tâm
trạng tôi thật không dễ chịu.
Dương Thần nghĩ thầm rằng, người bình thường có ai dễ chịu đâu.
- Đường Uyển không nói cho tôi biết chuyện này.
Phương Trung Bình đột nhiên nói:
- Nếu không phải tôi vừa mới nghe được, đến bây giờ tôi còn không biết, Đường
gia xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Dương Thần trừng mắt nhìn, nói:
- Anh muốn nói rõ cái gì?
Phương Trung Bình thở dài nói:
- Tuy rằng tôi cảm thấy rất tức giận, cảm thấy khá thất bại, nhưng tôi không thể
không nói. Ở trong mắt cô ấy, đích thực tôi không bằng anh.
Dương Thần cười cười:
- Có lẽ thấy anh bận, hơn nữa không phải đúng lúc cần tôi giúp thì sao?
- Lời anh nói không sai, cô ấy cần anh giúp, nhưng cô ấy cũng không cần tôi.
Phương Trung Bình cười khổ nói:
- Đối với cô ấy mà nói, tuy Phương gia chúng ta là một nhà giàu ở Trung Hải, đối
với người phụ nữ như cô ấy, căn bản trong mắt tôi không có quyền thế này nọ. Đối với cô
ấy mà nói, căn bản là thứ không thể không có.
- Cô ấy lại không xem anh như vậy.
Dương Thần nhíu mày nói.
- Tôi biết.
Phương Trung Bình cười nói:
- Tối biết cô ấy không đê ý mấy việc này, chỉ có điều, thông qua việc lần này, tôi
phát hiện. Tôi xác thực không bằng anh. Anh mới là người giúp cô ấy vượt qua cửa ải khó
khăn. Mà tôi, thời điểm tại đây, có vẻ lực bất tòng tâm.
Dương Thần yên lặng, đây là sự thật, Đường Uyển đối mặt với kẻ thù. Hiển nhiên
một Bí Thư Thành ủy nhỏ như Phương Trung Bình không thể ứng phó.
- Tôi nghe nói, anh giúp cô ấy tìm người ở viện khoa học Hoàng Gia Anh đến điều
trị cho ông cụ. Tôi nghe nói qua danh tính Jane tiểu thư, cả thế giới phỏng chừng cũng
không nhiều. Xem ra Đường Uyển Uyển không nhìn lầm người.
Phương Trung Bình nói.
- Jane là bạn tôi, cũng không phải cấp dưới của tôi.
Dương Thần nói.
- Là quan hệ gì cũng không sao cả, tôi chỉ muốn nói… Sau này nếu Đường Uyển
gặp phiền toái gì, xin anh, hãy giống như bây giờ giúp cô ấy.
Phương Trung Bình nói.
Dương Thần cười:
- Anh bảo tôi ngồi xuống nói chuyện, là muốn nói lỡi này sao?
- Đúng vậy, tuy rằng tôi biết làm như vậy có chút không thích hợp, nhưng tôi hy
vọng nói cho xong những lời này.
Phương Trung Bình chậm rãi nói:
- Đường Uyển cô ấy… Vì Đường gia đã hy sinh rất nhiều, hiện tại cô ấy gần như
dựa vào một mình mình chống đỡ. Tuy rằng ái mộ cô ấy, cũng không thể đến giúp cô ấy.
Người mà hiện tại mà cô ấy có thể dựa vào rốt cuộc, tôi nghĩ… Tôi cũng nên buông tha
cho cô ấy.
Dương Thần nghĩ một lát hỏi:
- Nghe giọng điệu của anh, dường như đã biết chút gì!?
Phương Trung Bình trong mắt biểu hiện vài phần do dự, sau đó mới lắc đầu nói:
- Tôi nghĩ là Đường Uyển không muốn nói với anh, nhưng nếu anh hỏi tôi, tôi nói
với anh cũng vô phương… Anh có biết, vì sao Đường Uyển vẫn không kết hôn, mà phải
sớm sinh Đường Đường không?
Dương Thần sửng sốt, hắn đúng là không cẩn thận nghĩ đến vấn đề này. Nếu là
Đường Uyển không thích Phương Trung Bình, nhưng cô ấy có thể chọn người đàn ông
khác. Nhưng đằng này, lại nói không qua. Dù sao, thời điểm còn hai mươi, Đường Uyển
cũng đã dùng kỹ thuật nhân tạo sinh ra Đường Đường.
Mà thời điểm chọn đàn ông, Đường Uyển chọn Phương Trung Bình, liền đủ khẳng
định, Phương Trung Bình là nam nhân mà Đường Uyển tín nhiệm nhất.
Dương Thần lắc đầu. Hắn nghĩ không hiểu.
Phương Trung Bình trầm ngâm một lát, mới nói:
- Kỳ thật, cái này phải từ chỗ của phụ thân Đường Uyển, Đường Luân bá phụ lên
tiếng…
- Đường Luân?
Dương Thần nhíu mày, trong đầu hồi tưởng lại ngày đó, thời điểm lần đầu tiên
nhìn thấy ông cụ Đường Triết Sâm. Lão nhân dường như miệng “Alen”, “Alen”, lúc đó mình
hỏi Đường Uyển “Alen” là ai, nhưng Đường Uyển cũng không muốn nhắc tới, Dương Thần
giờ phút này mới giật mình, người này đúng là phụ thân của Đường Uyển.
Tiếp đó, Phương Trung Bình dần dần đem chuyện cũ năm đó, nói ra…
Hóa ra, con lớn nhất của Đường Triết Sâm cũng chính là phụ thân của Đường
Uyển. Từng là một người tuổi trẻ tài cao nhất Đường gia, được Đường lão yêu mến, không
có bất ngờ gì xảy ra. Nối nghiệp của Đường lão, Đường Luân là hoàn toàn xứng đáng.
Thậm chí có rất nhiều người cho rằng, thành tựu của Đường Luân, còn cao hơn so với
Đường lão một tầng.
Chẳng qua, trời không thỏa lòng người. Mặc dù Đường Luân đang bên ngoài sáng
láng rạng ngời, cũng là người bên trong, vô tình chôn xuống một chút mầm móng u uất.
Có lẽ là từ khi còn nhỏ bị các loại quầng sáng áp bách. Tâm lý Đường Luân cần một loại
khơi thông mà cậu ta cảm thấy vừa ý. Đúng là đem cảm xúc tiêu cực này, biến thành gia
đình bạo lực.
Khi em trai của Đường Uyển, Đường Giác sinh ra không được bao lâu. Bệnh tâm lí
của Đường Luân đã tiến triển thành một loại bệnh trước nay chưa từng có.
Tuy rằng người ngoài không nhìn ra, nhưng một số nhân vật quan trọng trong
nhà, cũng là phát giác ra một loạt vấn đề của Đường Luân và vợ con. Đường lão gia vẫn
ngại bộ mặt của gia tộc. Phong tỏa tất cả lời ra tiếng vào, ý đồ dùng thời gian điều chỉnh
tâm lý cho đứa con cả.
Rốt cục vào một buổi sáng sớm một ngày, người Đường gia không nhìn thấy vợ
chồng Đường Luân. Mà cuối cùng, đúng là phát hiện, sau khi phát hiện ra Đường Luân đã
tàn nhẫn giết chết vợ mình, bệnh thất tâm điên tái phát, tự sát trong phòng…
Đó là hơn hai mươi năm trước, tại Yến Kinh xã hội thượng tầng sinh ra sự chấn
động không nhỏ. Nếu không có Đường lão mạnh mẽ, cứng rắn khống chế. Danh dự của
Đường gia, từ lúc đó đã hoàn toàn thành rác rưởi rồi.
Tuy nhiên, nói là như thế, chuyện bất hạnh này vẫn tạo thành sự chuyển biến lớn
về tâm lý của Đường lão gia và chị em Đường Uyển.
Khi còn nhỏ, hình ảnh phụ thân tàn nhẫn ngược đãi mẫu thân. Lúc ấy đối với
Đường Uyển hiểu chuyện mà nói, căn bản là vết thương khó có thể xóa nhà. Đến sau này,
tự nhiên đối với đàn ông có kính trọng nhưng giữ thái độ về khoảng cách. Tuy rằng không
đến mức sinh ra vặn vẹo, nhưng đã không thể tiếp nhận.
Hơn nữa Đường gia bên trong kéo bè kết phái, mặc dù có Đường Triết Sâm bảo
vệ, hai chị em trưởng thành cũng gian khổ.
Hơn nữa, Đường Giác tuy rằng nghe lời Đường Uyển. Cũng là do năng lực không
đủ để nuôi em trai lớn lên. Sau khi lo lắng Đường Giác ở chỗ mình ăn ở, trong gia tộc lọt
vào một ít người áp bức.
Tuy nhiên, một địa tiểu thư quyền quý, không muốn lập gia đình cũng khồng phải
đơn Jane như vậy. Rất nhiều lần, thân phận cô ấy, so với bản thân cô ấy lại có chút hấp
dẫn.
Đường Uyển vốn có khuôn mặt đẹp lạ thường, đám người hỏi han nhiều không
dứt.
Cuối cùng, vừa mới tròn hai mươi, Đường Uyển quyết định lựa chọn một người
không muốn tiết lộ, thụ tinh nhân tạo, sinh hạ một đứa bé.
Sự việc như vậy, gần như có thể tính là sự việc đặc biệt gây xấu hổ, nhưng Đường
Triết Sâm lại không hề phản đối, ông lập tức đè nén mọi nguồn tin tức lại, giao cho Đường
Uyển xử lý gia tộc, khiến Đường Uyển thành người thừa kế có quyền thế nhất của Đường
gia.
Kể từ đó, việc Đường Uyển có đứa nhỏ, khiến cô không vì đám hỏi mà cảm thấy
phiền toái. Rước lấy sự chê cười của người khác. Nói bọn họ thuần túy vì bối cảnh Đường
Gia mới phải cật lực theo đuổi Đường Uyển để Đường Uyển có thể danh chính ngôn thuận
ở lại Đường gia. Đồng thời quản lý cơ nghiệp, còn chăm sóc em trai Đường Giác. Chẳng
qua vì người trong nội tộc làm ngược lại với cô ấy rất nhiều. Đường Uyển mấy năm nay
vẫn chỉ hoạt động tại Giang Nam…
Theo lời tự thuật của Phương Trung Bình, Dương Thần đại khái thăm dò hậu quả
tiếp theo.
Nhớ tới lúc vừa gặp mặt vài lần, Đường Uyển đúng là có kính trọng nhưng giữ
khoảng cách với đàn ông, đúng là bởi vì tâm lý lúc nhỏ mà tạo thành.
- Cô ấy là người phụ nữ đáng thương.
Phương trung Bình thở dài, từ đáy lòng nói một câu.
Dương Thần ngẩng đầu, nhìn ông ta một cái:
- Anh cũng là người đàn ông đáng thương.
Phương Trung yên ổn giật mình, lập tức cười ha hả một tiếng:
- Đúng vậy, cùng là người lưu lạc chân trời.
Dương Thần nhìn Phương Trung Bình vừa cười vừa khóc, cũng có chút không cam
lòng. Nhưng tóm lại chuyện tình cảm không miễn cưỡng được, hắn cũng không tiện nói
thêm gì, bèn nói:
- Nếu không có việc gì khác tôi đi trước.
Phương Trung Bình quay lưng đi. Dường như không muốn nhìn thẳng vào Dương
Thần, gật gật đầu.
Dương Thần chậm rãi bước đến bên xe mình, khi mở cửa xe, quay đầu nhìn lại
thấy một nam nhân thẳng tắp đứng trong đình. Lại nhìn thoáng qua, nhìn trại an dưỡng
bình tĩnh không tiếng động, trong mắt chảy qua vài tia phức tạp, mới quay đầu ngồi vào
trong xe.