Trong nháy mắt, Thái Nghiên sinh lực vừa vô hạn liền ngủ ngon lành, Dương Thần
không ngừng cười gượng, biết nói về điều này như thế nào, vừa mới tự mình tức lên,
người làm ra chuyện lại tự cố ngủ.
Tuy nhiên thật ra toàn là cô gái này vận động, cũng không thể trách hắn được.
Dương Thần tiếc đưa Thái Nghiên lên người mình ôm lấy, mặc võ phục vào cho
cô, suy nghĩ một lát, truyền cho Thái Nghiên một ít chân khí.
Nếu đã nhận tấm cảm tình này rồi, Dương Thần tự nhiên chọn đối đãi với cô thật
lòng, không biết về sau như thế nào, tóm lại phải chăm sóc người phụ nữ của mình thật
tốt mới được, điên cuồng mà phát tiết thể lực của mình như thế, khẳng định là sẽ bị tổn
thương đến bản thân, Vãng Niệm Diễn Sinh Kinh có thể chữa trị không ít nguyên khí bị hao
tổn.
Hai người ở trong phòng luyện công suốt, không ra ngoài, Molins biết Dương Thần
có tới, tất nhiên chạy qua xem tình hình thế nào.
Lúc Mạc Lâm đi tới cửa, nhìn thấy trong phòng, Thái Nghiên đang ngủ ngon lành
cạnh Dương Thần, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó vẻ mặt lập tức bình thường. Sau khi ra
hiệu sẽ không làm phiền đến hai người, lập tức mở cửa đi.
Biết quá khứ của Dương Thần rất rõ ràng, thời điểm này, khẳng định Dương Thần
sẽ không thích mình hỏi nhiều. Hơn nữa, cũng không đến lượt y hỏi xem đã xảy ra chuyện
gì.
Dương Thần liền ôm Thái Nghiên ngủ say như vậy, suốt hơn 2h, trong đầu nhớ lại
là cùng với Thái Nghiên nhận thức sau khi điểm giọt.
Nói đến, hai người tuy quen nhau thời gian chưa đến một năm, lúc mới đầu các
loại hiểu lầm, sau đó không biết bao nhiêu việc rối rắm không ngừng, rồi lại nói với mình
những lời này. Dương Thần có chút như lạc vào sương mù.
Vô tình, cảnh tượng tư thế oai hùng hiên ngang của cô gái này lại chiếm một vị trí
nhỏ nhoi trong lòng mình. Cũng không biết nên nói cô có bản lĩnh, hay là bản thân đối với
mỹ nữ không có sức chống cự cao như trong tưởng tượng.
Bất luận như thế nào, chuyện kia đã là trong quá khứ. Hiện giờ ở trong lòng, chỉ là
một cô gái cạn kiệt sức lực, sau khi phát tiết tình cảm, bộ dạng đáng thương cần quan
tâm, Dương Thần thấy bản thân mình không thể cự tuyệt cô, bởi vì cô đã ràng buộc khiến
mình đau lòng.
Dần dần, Thái Nghiên dường như nghỉ ngơi đủ rồi, mắt hai mí lạnh lùng run rẩy,
liền tỉnh lại.
Mở con ngươi thủy nhuận, Thái Nghiên hoảng hốt thấy trước mắt chính là Dương
Thần, cảm nhận thấy mình đang nằm trong ngực nam nhân, đầu tiên đôi mắt kiều diễm
hơi hơi đỏ, liền chui chui ra khỏi ‘chiếc mền’ nhẹ nhàng, thay đổi tư thế cho thoải mái.
- Tỉnh ngủ liền đứng lên, ai cho em lấy anh làm nệm.
Dương Thần trêu đùa hỏi.
Thái Nghiên bĩu môi, cong miệng:
- Em muốn kiểm tra xem có phải đang nằm mơ hay không, cho nên em quyết định
nằm thêm một tiếng.
Dương Thần mỉm cười, nhưng cũng không để cho Thái Nghiên đứng lên luôn, bản
thân cũng không vì chút sức nặng này mà mệt, tiếp tục nói:
- Bây giờ sẽ không làm hư chính mình nữa.
- Có ý gì vậy?
Thái Nghiên lúng ta lúng túng hỏi.
- Rời khỏi nơi này, em tiếp tục làm người của cảnh sát cũng được, làm khác cũng
được, nơi này không phải nơi mà em nên lưu lại. Anh đã nhận em rồi, không thể để em
hành hạ bản thân như vậy được. Anh không cho phép người phụ nữ của anh cả ngày chỉ
liều mạng luyện công, ăn cơm không ngon.
Dương Thần nhíu mày nói.
Thái Nghiên trầm mặc một lát, cắn cắn cánh môi hoa, khiến Dương Thần không
vừa ý lắc đầu:
- Rất xin lỗi, chuyện này em không thể đáp ứng anh được tất cả đều là sự lựa
chọn của em, em có lòng tự trọng của em, em phải ở đây, cho đến khi khóa huấn luyện
chấm dứt.
Dương Thần nhíu mày:
- Vì sao? Em chẳng lẽ còn chưa đủ điên hay sao?
- Không phải như thế.
Thái Nghiên vội nói
- Em rất vui vì anh quan tâm em, nhưng… Nhưng em đã chọn con đường này rồi,
em sẽ đi theo nó. Anh có thể yên tâm, em sẽ biết yêu bản thân mình, nhưng em không
muốn bỏ giở nửa chừng, tối thiểu, em nghĩ phải hoàn thành khóa huấn luyện này.
Dương Thần không nói gì, chỉ chăm chú nhìn Thái Nghiên hồi lâu, cô gái không
chút lùi bước, cũng không chút do dự, mới thở dài, cười khổ:
- Xem ra em quyết tâm phải hoàn thành khóa huấn luyện của Long Tổ lần này,
được! Nhưng trước khi nói rõ, anh sẽ không cho em gia nhập Long Tổ, cho dù em thông
qua lần khảo hạch này.
- Vâng, sẽ không đâu, em còn chờ anh đi Yến Kinh nói rõ ràng với ba mẹ chuyện
của chúng ta nữa.
Thái Nghiên cười ngọt ngào, không chút xấu hổ.
Dương Thần sửng sốt:
- Chuyện của chúng ta? Cái gì?
Thái Nghiên oán giận nói:
- Cho dù anh không tính kết hôn với em, nhưng dù sao cũng phải nói rõ với ba mẹ
em, em chẳng lẽ không hiểu sao cả đời độc thân như vậy sao?
Nói đi nói lại, có vài phần hờn giận, nhưng mặc cho ai nghe cũng thấy được ẩn
chứa bên trong là sự hân hoan.
Dương Thần sờ sờ cái ót, ngẫm lại cũng thấy, tự mình nghĩ mọi chuyện đơn giản
quá. Nhưng người ta nói gì thì nói cũng là con gái, có nhanh nhẹn dũng mãnh thế nào, vẫn
là hoa cúc khuê nữ, là thiên kim con nhà giàu. Mình và Thái Nghiên nói một câu thành vợ
thành chồng, trong nháy mắt, vừa đúng đối với nhạc phụ, nhạc mẫu.
- Thời gian ngắn không khẳng định được, tháng tư anh phải đi Paris, tham gia
chương trình thời trang. Chờ anh quay về thì đi Yến Kinh với em.
Dương Thần nói.
- Vâng, một lời đã định.
Thái Nghiên vui vẻ ngẩng đầu hôn Dương Thần một cái.
Hai người nói xong đoạn này, cảm thấy không có gì để tán gẫu, nên yên lặng nhìn
nhau một lát, dường như hết thảy như vậy mà thuận lý thành chương.
- Anh nói, nếu ngay từ đầu giống như ban nãy, cởi hết đồ cưỡi trên người anh, có
phải là sẽ không phải đi nhiều đường vòng thế này không? Có khi chúng ta đã sớm bên
nhau rồi.
Thái Nghiên bỗng trêu chọc nói.
Nghe lời nói rõ ràng như vậy, Dương Thần không biết nói gì chỉ sờ sờ cằm làm bộ
đứng đắn nói:
- Nói vớ vẩn cái gì? Anh là loại người như vậy sao? Em cho rằng tất cả đàn ông
đều là nửa thú sao? Làm gì có chuyện làm một lần rồi thì không quan tâm cái gì nữa?
Thái Nghiên vẻ mặt không tin, liếc Dương Thần một cái, sau đó mới chậm rãi từ
ngực Dương Thần loạng choạng đứng lên.
Dường như cảm giác được phía dưới không được khỏe lắm, Thái Nghiên chớp
chớp đôi mi thanh tú, nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt, lập tức lại khôi phục như thường.
- Nếu đau thì đừng cử động lung tung.
Dương Thần có chút hổ thẹn, vừa rồi bản thân hoàn toàn không có khái niệm gì là
thương hoa tiếc ngọc, không bận tâm là lần đầu tiên của người ta, liền mãnh công một
phen.
Thái Nghiên vừa sửa sang lại võ phục, che lại cảnh xuân trên người, vừa không
được bằng lòng lắm nói:
- Em không yểu điệu như thế, chỗ ấy đau không tính cái gì nữa, nếu đột nhiên em
xin nghỉ linh tinh như vậy, em mới là bị mọi người chế giễu.
Dương Thần ngượng ngùng mỉm cười, không có gì để nói, cũng tự mình sửa sang
lại quần áo đứng dậy, trong lòng có chút cảm giác mơ hồ. Bản thân vốn muốn đến để xem
tình trạng huấn luyện như thế nào, vô tình thế nào lại gặp Thái Nghiên ở nơi tối tăm này.
Quả nhiên là một ngày an nhàn hơn rất nhiều, ăn no ý nghĩ dâm dục, không thể chấp nhận
được!
Thời gian nghỉ ngơi buổi chiều vừa qua, Thái Nghiên ăn uống vài thứ đơn giản rồi
về đơn vị tham gia huấn luyện, Dương Thần còn hỏi tiến độ huấn luyện trước mắt, thuận
tiện đi thăm thú mọi nơi, xem chừng tốt xấu cũng là đến.
Vô tình, thời gian cũng liền khi đêm đến, Dương Thần rời khỏi căn cứ huấn luyện
trước, suy nghĩ nên hay không nhờ Molins chiếu cố Thái Nghiên. Nhưng vừa nghĩ, lỡ mà để
người phụ nữ mạnh mẽ kia biết được, ngược lại không tốt, vì thế cũng liền từ bỏ.
Vừa chuẩn bị lái xe về nhà, lại thấy điện thoại của mình rung lên, Dương Thần vừa
nhìn, đúng là vú Vương gọi tới.
- Vú Vương, đúng lúc tôi đang về, hôm nay tôi về nhà ăn cơm.
Dương Thần biết thể nào vú Vương cũng hỏi có về nhà ăn cơm hay không về mà
ăn linh tinh.
Vú Vương ở đầu kia nói:
- Cậu, không phải vì chuyện này, mà là trong nhà bây giờ có vài chuyện, tôi muốn
hỏi cậu có thể về sớm một chút hay không?
- Có chuyện gì vậy?
Dương Thần nhíu mày.
- Là một người trẻ tuổi, thoạt nhìn khá khí phái. Chỉ toàn tìm đến cửa, nói là thân
nhân của Trinh Tú. Nhưng… nhưng cô bé Trinh Tú kia tính tình thế nào, cậu không phải
không biết. Ngày thường lý nhu thuận, nhưng thực gặp phải chuyện này, còn có chút khống
chế không được… Tôi… Tôi không biết phải làm gì bây giờ nữa…
Thân nhân của Trinh Tú?
Trong đầu Dương Thần một hồi khả nghi, Trinh Tú nói qua mẫu thân cô ấy chết
bệnh, phụ thân trước kia ở với cô mới từ bỏ mẹ con cô. Chẳng lẽ là cô kia bỏ trốn phụ
thân? Nhưng cũng không đúng, sao tự nhiên thời điểm này lại tìm được Trinh Tú. Hơn nữa,
vú Vương nói là thân nhân, nói cách khác, cụ thể là ai của Trinh Tú, cũng nói không chính
xác…
- Vú Vương, tôi lập tức về, đừng làm cho cô bé trinh Tú kia làm chuyện điên rồ.
Dương Thần lập tức nói.
- Ai, người trẻ tuổi kia mang theo một đám người đều đứng ở cửa nhà, cô bé
Trinh Tú liên tục khóc, tôi thật không biết làm sao bây giờ…
Dương Thần nhíu mày, dập điện thoại, lập tức lái xe về nhà.
Dọc đường đi, chạy như bay, gần mười phút đã đi đến tường viện của nhà.
Dương Thần vừa xuống xe, nhìn đến ngoài cửa lớn, đã ngừng chiếc xe màu đen
mercedes-benz s600 trang nghiêm. Và ít nhất sáu tên hắc y vệ sĩ, vẻ mặt cẩn thận, tỉ mỉ
ra ngoài tuần tra tình huống bên ngoài.
Cửa chính đã mở, hiển nhiên có người đi vào trong.
Dương Thần đang muốn đi vào trong cánh cửa, lại bị hai tên vệ sĩ tiến lên chặn
lại.
- Tiên sinh, mời chứng minh thân phận của mình.
Một vệ sĩ mở miệng nói.
Dương Thần vừa nghe, vệ sĩ này lại nói một loạt tiếng Hàn, cẩn thận xem xét mới
phát hiện, nhóm người này đích thực là người Hàn Quốc.
Dương Thần mỉm cười thoải mái, dùng Hàn ngữ nói:
- Ta là nam chủ nhân của nhà này, chẳng lẽ về nhà cũng không được sao?
Vệ sĩ hiển nhiên sửng sốt, không ngờ trình độ tiếng Hàn của Dương Thần, hoài
nghi nội dung lời nói của Dương Thần.
- Mau tránh ra, mời vị tiên sinh này tiến vào.
Một tên nghe giọng nói vài phần nam tính từ bên trong sân truyền ra, cũng nói
bằng tiếng Hàn.
Vệ sĩ lập tức vọt đến một bên, làm tư thế mời Dương Thần.
Dương Thần có chút buồn bực, về nhà làm sao mà giống như bị người khác triệu
kiến.
Đi vào trong sân, một người mặc âu phục, tóc dài đến tai,
Đi theo bên người gã là một trợ lý nam, nhưng Dương Thần vừa nhìn đã thấy
người này thân thủ không tầm thường, chỉ cầm trên tay một khẩu súng có thể nhìn ra là
nhân vật vệ sĩ.
Người trẻ tuổi vươn tay xa xa, nói với Dương Thần:
- Ngài chính là Dương tiên sinh, thật vui khi được gặp ngài, tôi tên là Park Jung
Hoon, là anh họ của Trinh Tú, đã chờ rất lâu.
Park Jung Hoon chính là nói tiếng trung, trên mặt không giống làm bộ, quả thật bộ
dạng vui mừng không dứt.
Dương Thần bắt tay đơn giản, trong lòng cũng nói thầm một hồi, từ sáng nay thức
dậy đã thấy cả ngày có nhiều điều kỳ quái, đột nhiên tốt với Thái Nghiên không nói làm gì,
tối về đến nhà lại anh họ của cô bé Trinh Tú, không biết từ xó xỉnh nào hiện ra?