Điện thoại bên kia, tiếng của Đường Uyển có vài phần mệt mỏi:
- Sao vậy, không có việc gì thì không thể gọi điện cho anh à?
- Cô biết ý tôi không phải vậy.
Dương Thần bất đắc dĩ nói, không hiểu tại sao phụ nữ luôn thích phát cáu vì chuyện nhỏ như vậy.
An Tâm nhìn Dương Thần nghe điện thoại, cũng không định ở bên nghe, mà tự giác đi ra khỏi văn phòng.
- Tôi biết, anh đó, hoàn toàn không xem tôi ra gì, tập đoàn Phong Lâm tôi đã cung cấp cho công ty các anh nhiều sân bãi thi đấu như vậy, dù sao cũng như là đối tác lớn đối với ngôi sao Ngọc Lôi, hôm qua các anh mở tiệc cũng không mời tôi dự.
Đường Uyển có vẻ oán giận nói.
Dương Thần cười ngượng ngùng nói:
- Cái này…Trường hợp đó, cô cũng sẽ không thích dự, cô đừng nhắc chuyện này với tôi nữa.
Dương Thần khó có thể nói, chuyện này do một tay Lâm Nhược Khê sắp đặt, không liên quan đến hắn, Lâm Nhược Khê từ trước đến nay đều bài bác danh phận của Đường Uyển.
Đường Uyển im lặng một hồi, bỗng nhiên thở dài:
- Nói với anh chuyện nghiêm túc, có một chuyện…Thật sự tôi không biết xử lý làm sao, nghĩ đến có thể giúp đỡ được, và tôi có thể tin tưởng được, hình như chỉ có anh, cho nên muốn nhờ anh qua đây xem.
Nghe giọng điệu nặng nề của Đường Uyển, Dương Thần không khỏi buồn bực, từ khi quen Đường Uyển tới nay, ngoại trừ bước ngoặt nguy hiểm lần đó ở ngân hàng, Đường Uyển chưa từng biểu lộ ra bất luận những điểm yếu đuối nào, cho dù với tài lực, hiếm khi có những vấn đề làm khó được người phụ nữ chín chắn này.
- Chuyện gì, ở đâu?
Dương Thần cũng không nói thừa.
- Sự việc rất phức tạp, anh đến rồi tôi mới nói cho anh nghe, ở viện điều dưỡng Trường Xuân Đằng đường Đông Thăng, nếu anh không biết, tôi có thể cho người đến đón anh.
Đường Uyển nói.
Sự thật Dương Thần cũng không biết nơi đó ở đâu, nhưng nhờ trong xe có GPS, không khó tìm.
Ra khỏi phòng làm việc, giải thích đơn giản với An Tâm, thì Dương Thần vội lái xe đến địa điểm Đường Uyển nói.
Tuy rằng quan hệ với Đường Uyển vẫn luôn mập mờ không rõ, nhưng Dương Thần lại chút do dự, cũng giống như có những thứ, thật ra đã dần bám rể.
Theo chỉ dẫn của bản đồ điện tử, sau đi hơn nửa tiếng, xe Dương Thần đã tiến vào chậm rãi trên một con đường nhựa tĩnh mịch.
Hai bên đường đều là cây cối rậm rạp, không khí mùa xuân dần tràn ngập, vẻ xanh ngắt của cây cối, xe qua lại không nhiều, trên đường hai chiều đi một làn, thỉnh thoảng có những giao lộ xen kẽ với vài chiếc xe du lịch bốn chỗ đi qua, phần nhiều là những viện bảo tàng loại nhỏ và viện dưỡng lão.
Sau khi đi được vài cây số, xe Dương Thần quẹo vào một giao lộ tương đối rộng, cách đó không xa là cuối cánh rừng, chính là viện điều dưỡng Trường Xuân Đằng như Đường Uyển nói.
Quy mô viện điều dưỡng không lớn, những ngôi nhà sáng sủa đơn giản sạch sẽ, với môi trường tao nhã độc đáo, có thể cảm nhận ra nơi đây không phải đơn giản là viện điều dưỡng bình thường.
Dương Thần cũng không cho rằng Đường Uyển có thể nghỉ dưỡng ở đây, đây là nơi chữa bệnh mà người già mới đến, cho nên trong lòng luôn đầy vẻ nghi vấn.
Lúc đến gần viện điều dưỡng, Dương Thần nghi hoặc phát hiện, ở ngoài cánh cổng lớn của viện, ngoài một số xe bốn chỗ láng cóng, không ngờ lại có ba xe cảnh sát, hơn nữa còn vài bảo vệ canh chừng ở cửa.
Dương Thần càng lúc nghĩ chuyện này khá kỳ quặc, xuống xe đi thẳng đến cánh cổng.
Hai người bảo vệ với sắc mặt nghiêm túc quả nhiên liền đi đến đón, ngăn Dương Thần lại, một trong hai cảnh sát nói:
- Ông anh, xin lỗi, hiện giờ không được phép vào.
- Tôi được mời đến, tôi là bạn của Đường tổng.
Dương Thần để ý đến đây là cảnh sát hình sự, nói cách khác, đoán là trong viện điều dưỡng xảy ra vụ án không nhỏ.
Hai gã cảnh sát nhìn nhau, sau một người lấy ra bộ đàm, hỏi thăm đồng nghiệp bên trong.
Sau khi được xác nhận, Dương Thần mới được cho đi vào trong viện điều dưỡng, nhưng cũng có một cảnh sát cùng đi theo.
Qua khỏi hai hành lang trước mặt, lúc Dương Thần đang đau đầu không biết Đường Uyển ở đâu, thì thấy một bóng dáng quen thuộc từ trong tòa nhà màu trắng bước ra.
Đường Uyển mặc trên người chiếc áo tay dài đơn giản màu tím nhạt, quần lửng màu trắng, mái tóc hơi xoăn xõa ra, ăn mặc giản dị khiến cô ấy nhìn ra vẻ không sắc bén như thường ngày, ngược lại toát ra vẻ chín chắn quyến rũ hợp với tuổi tác này, giống như một cô gái nhà lành xinh đẹp.
Với khuôn mặt xinh đẹp trang điểm vừa phải như xưa, lúc này nhìn có vẻ hơi tiều tụy, lúc gặp Dương Thần nếu không thấy trong đôi mắt lộ ra vài phần vui mừng, khắp người trông có vẻ u ám.
- Cảm ơn anh đã đến, tôi tưởng còn phải đợi một lúc lâu.
Đường Uyển cười nói.
- Xảy ra chuyện gì.
Dương Thần nhíu mày hỏi.
Đường Uyển tái nhợt cười, có vẻ không chút sức lực:
- Anh đi theo tôi.
Theo sự dẫn đường của Đường Uyển, Dương Thần đi theo bước chân, tiến vào trong tòa nhà màu trắng.
Vừa bước vào hành lang, Dương Thần liền thấy những cảnh sát hình sự với vẻ mặt nghiêm trọng đi qua đi lại, như là đang điều tra về cái gì, mà Đường Uyển cũng chậm rãi thuật lại cái lai lịch của viện điều dưỡng này…
- Cái viện điều dưỡng Trường Xuân Đằng này, là một thương hiệu nhỏ dưới của Phong Lâm chúng tôi, chủ yếu thiết lập những viện điều dưỡng cao cấp, ở những thành thị Phương Nam, bình thường người vào đây không nhiều, vào đây đều là những khách hàng tầng lớp thuộc trả phí cao, số còn lại những người già có tên tuổi hoặc là chính khách phân viện Trung Hải này, tổng cộng chỉ có mười mấy cái viện điều dưỡng này thôi, trang thiết bị đầy đủ, thậm chí có những trang bị đạt tiêu chuẩn của bệnh viện, bao gồm phòng giải phẫu, phòng cấp cứu linh tinh, đều phục vụ vì những người già này…
Đường Uyển vừa nói, vừa dẫn Dương Thần đến lầu hai, ở ngoài một căn phòng cách đó không xa, đã bị cảnh sát khoanh vùng bằng dây cảnh giới màu vàng, vây quanh cửa vào phòng.
- Tuần trước, ông nội tôi…Cũng bị tôi đón đến Trung Hải, an dưỡng ở trong này.
Đường Uyển nói.
Dương Thần nhìn cái phòng bị cảnh sát vây quanh phía trước, hỏi:
- Ông nội của cô, là gia chủ của Đường gia các người?
Dương Thần nhớ Đường Uyển từng kể, Đường gia là một trong bốn tứ đại gia tộc của Yến Kinh, gia chủ chính là ông nội cô ấy, chẳng qua Đường Triết Sâm, Đường lão gia đến viện điều dưỡng, chuyện này thiệt là quái đản.
- Đúng vậy.
Đường Uyển gật đầu nói:
- Anh còn nhớ hai tháng trước, tôi có về Yến Kinh trong thời gian rất dài…Sự thật lúc đó một là bởi vì ăn tết, hai là…Vì thần kinh ông nội tôi có chút vấn đề…Ông nội tôi ông ấy…Thần kinh có chút không ổn định, cho nên tôi vội về Yến Kinh để xem tình trạng rốt cuộc như thế nào.
- Đường lão gia, chắc không phải tại tuổi già…Ách…Lẩn thẩn?
Dương Thần không kìm nổi hỏi.
- Nếu là như vậy, có lẽ còn làm cho người ta dễ chấp nhận hơn.
Đường Uyển bước chậm lại đem ngọn nguồn sự việc nói ra…
Thì ra, năm ngoái, Đường lão gia đột nhiên bắt đầu có chút ngẩn ngơ, thỉnh thoảng không còn nhớ rất nhiều chuyện lúc đầu mọi người tưởng rằng là triệu chứng lúc đầu bệnh lẩn thẩn của người già, nhưng về sau, hiện tượng ấy càng lúc càng xảy ra nhiều lần, mà làm cho người trong gia đình để ý Đường Uyển cũng vì lo lắng cho ông nội, mới bỏ nhiều việc, vội về Yến Kinh ở lại một lúc là hơn hai tháng.
Sau khi kiểm tra kết quả y học, bác sĩ đều không tìm thấy cái gì ngoài nguyên nhân của bệnh lẩn thẩn của tuổi già, đột nhiên lão gia bắt đầu mất trí.
Chính lão gia lại hoàn toàn không biết mình bị bệnh, mới đầu chỉ là tính tình nóng nảy, rồi về sau, tinh thần trở nên sa sút, không muốn mở miệng nói chuyện.
Tới dạo trước, tinh thần lão gia rốt cuộc nằm trong trạng thái hỗn loạn, cần người chăm sóc từng giờ từng phút, đã nhiều lần chút nữa xảy ra hành động nhảy lầu, đập đầu vào tường, đều do có bảo vệ mới không sao.
Vì vấn đề trình độ chữa bệnh trong nước, Đường Uyển quyết định mời ông chuyên gia bác sĩ Andre có tiếng về chữa trị khoa thần kinh ở John Hopkins Mỹ đến để kiểm tra, và điều trị.
Là một trong những bác sĩ khoa học thần kinh nổi tiếng nhất trên thế giới, ngàn dặm xa xôi đến để chữa bệnh cho một người, Đường Uyển đương nhiên phải trả một khoản thù lao cực lớn, giáo sư Andre mới chịu nhận công việc lần này.
- Chính cái gọi là, việc xấu không thể ra ngoài, trước tôi không đề cập đến chuyện này, mong anh đừng để ý.
Đường Uyển xin lỗi cười nói.
Dương Thần lắc đầu:
- Sao như thế được, chuyện này rất bình thường, thật ra ông giáo sư Andre ấy chuẩn trị kết quả ra sao, còn nữa, sao ở đây có cảnh sát, đã xảy ra chuyện gì.
Gương mặt Đường Uyển lộ lên chút đau khổ và căm giận, lông mày vặn lại cùng nhau:
- Giáo sư Andre là một ông bác sĩ rất xuất sắc, sau khi ông ấy đến, rất nhanh đã tìm ra một số vấn đề, hôm qua từng nói riêng với tôi, ông tính thảo luận bệnh trạng của ông nội tôi với đồng nghiệp nước ngoài…Nhưng…sángnay, nhân viên chăm sóc phát hiện…Giáo sư Andre đã chết tại phòng ông ấy…
Lúc nói chuyện, hai người đã đi đến trước cửa phòng của ông Andre, dây cảnh giới màu vàng đã ngăn hai người ở ngoài phòng, trong phòng, đang có vài cảnh sát cầm thiết bị dò tìm các bằng chứng, ngoài ra có một người đàn ông cao to mặc thường phục đang tỉ mỉ quan sát cái gì đó.
Dương Thần nghĩ thầm và hỏi:
- Cô mời tôi qua đây, có phải cảm thấy, có kẻ nào đang làm những gì chống lại Đường gia các người, chưa xác định được kẻ thù là ai, cho nên không dám tùy tiện tìm người khác giúp đỡ, nên nghĩ đến tôi để giúp tìm câu trả lời, dù sao…Tôi đối với những chuyện không tầm thường tôi hiểu được nhiều hơn.
- Mấy năm nay tôi luôn ở Trung Hải để phát triển sự nghiệp của Đường gia, người quen biết tuy nhiều, nhưng sở trường về việc này chỉ có anh, hơn nữa…Người khác chưa chắc có đầy đủ năng lực như tôi…
Đường Uyển im lặng gật đầu:
- Cảnh sát đã đến cả buổi sáng, chút manh mối cũng chưa tìm ra, chỉ biết là giáo sư Andre là bị người ta sát hại bằng chất độc, nhưng cụ thể trúng độc ra sao,trúng độc gì còn chưa xét nghiệm ra được.
Còn nữa, viện điều dưỡng chúng tôi kiểm soát rất nghiêm khắc về việc ăn uống, nếu là thức ăn của Andre có vấn đề chắc chắn sẽ tìm ra được liền, hơn nữa, tại sao giáo sư Andre đang ở thời điểm tìm hiểu một số nguyên nhân căn bệnh của ông nội, bị sát hại, mà không phải là lúc vừa mới đến? Rõ ràng là có người đã biết ông đã tìm ra một số vấn đề, mới không kiềm nổi hạ thủ…Nhưng, giáo sư Andre rõ ràng chỉ nói riêng với tôi chuyện này…
Đôi mắt Đường Uyển tràn ngập sầu não và phẫn uất, nhưng lại chán nản bất lực.
Dương Thần ngẫm nghĩ một hồi hỏi:
- Xác của ông Andre để ở đâu?
- Đã bị cảnh sát đem đi, đúng rồi, bên Johan Hopkins nếu biết được giáo sư Andre bị đầu độc tại viện điều dưỡng của chúng tôi, chắc chắn sẽ không dễ gì bỏ qua, cho dù thế nào, kiện tụng sẽ không tránh khỏi…Người hạ độc thủ, rõ ràng là không để cho chúng tôi có cơ hội nghỉ ngơi.
Đường Uyển oán hận nói.
- Giáo sư ở nơi nào nói cho cô biết, ông tìm ra một số nguyên nhân căn bệnh của ông nội?
Dương Thần lại hỏi.
Đường Uyển chỉ chỉ phòng đối diện:
- Ngay tại phòng giáo sư, hôm qua lúc tôi đến hỏi thăm, chính miệng giáo sư nói cho tôi biết, bệnh của ông nội có hy vọng chữa khỏi.
Dương Thần bĩu môi, nhìn quanh cái phòng, điều kiện của viện điều dưỡng khá tốt, ở trong phòng của giáo sư Andre này, đo bằng mắt thì đã có hơn sáu mươi mét vuông, các loại trang thiết bị đặt ngay ngắn, giống như phòng xép của tổng thống.
- Tôi vào đó xem, không chừng có thể có những thu hoạch…
Vừa nói, Dương Thần khom lưng xuống, chui qua dây cảnh giới, đi vào trong phòng.
Không ngờ, vừa mới tiến vào, người đàn ông cao to mặc thường phục đã đứng trước Dương Thần, mặc sa sầm, đôi lông mày dựng ngược, hỏi chất vấn:
- Ngươi là ai, hiện trường vụ án, người không phận sự đều ra ngoài.