Đi đến trước mặt Dương Thần, ánh mắt của Lâm Nhược Khê có phần phức tạp, do dự dừng lại một lát, khôn mặt trong trẻo lạnh lùng hiện lên vẻ bất đắc dĩ.
Dương Thần nhìn thấy vậy cũng thấy buồn bực, có chuyện gì mà lại không nói thẳng ra, biểu hiện này lẽ ra không nên có ở người phụ nữ mạnh mẽ linh hoạt sắc bén này.
- Ngoan nào, mọi người đều đang nhìn kìa, có gì nói mau đi.
Dương Thần cười nói.
Lâm Nhược Khê chẳng buồn quan tâm đến những người khác đang nhìn mình, thở dài nói:
- Có phải là anh lại đắc tội với ai rồi không?
- Nói vậy là ý gì đây? Chẳng lẽ em còn không biết tính cách chồng mình hay sao? Không ai động đến anh thì anh động đến người ta làm gì, còn nếu ai động chạm đến anh thì… căn bản là họ không có cơ hội để chạm đến anh một lần nữa. Dương Thần xoa xoa tay.
Lâm Nhược Khê nhíu mi.
- Nếu không phải thì cũng may, nhưng Nghiêm Bất Học của Nghiêm gia là như thế nào?
Dương Thần sửng sốt, Nghiêm gia, Nghiêm Bất Học? Rốt cuộc lại là từ đâu ra thế
- Anh không biết Nghiêm gia với Nghiêm Bất Học nào cả.
Dương Thần cười nói:
- Bọn họ rất lợi hại sao? Bọn họ tìm anh à?
Lâm Nhược Khê nhìn vẻ mặt Dương Thần không có vẻ gì là nói dối cả, lại có chút lo lắng liền nói:
- Anh không biết thật sao? Nghiêm gia là một trong những gia tộc lớn nhất trong tứ đại gia tộc ở Yến Kinh, còn mạnh hơn cả Thái gia, hơn nữa gia chủ Nghiêm gia là Nghiêm Thanh Thiên vừa mới đánh bại Dương Phá Quân nhà anh để ngồi lên vị trí Phó chủ tịch Quân ủy. Ông ta là chủ tịch Quân ủy đầu tiên phi chính Đảng từ khi nước cộng hòa thành lập tới nay.
Dương Thần nghe Lâm Nhược Khê nói một hơi dài có phần mơ hồ, nhưng có tin tức khiến hắn bất ngờ - Dương Phá Quân, thất thế trong cuộc tổng tuyển cử?
Dương Thần chưa hề nghe nói đến tin tức này, mà cũng là hắn không hề quan tâm, về phần Quách Tuyết Hoa có biết hay không Dương Thần cũng không dám chắc.
Dường như Dương Phá Quân người này không có chút thiện cảm nào với mình, cảm giác này rất kỳ lạ, nhưng Dương Thần không thấy có gì là không tốt cả.
- Xem ra anh thực sự không biết gì cả.
Lâm Nhược Khê buồn rầu lắc đầu.
- Mới hôm trước, tuyển cử hội đồng nhân dân đã công bố kết quả, Nghiêm Thanh Thiên đắc cử, vào danh sách ủy viên thường vụ. Rất nhiều người đều cảm thấy khá đường đột, nhưng thực lực của Nghiêm gia vài năm gần đây đúng là không thể xem nhẹ, cho nên cũng không ai có dị nghị gì.
Dương Thần tươi cười:
- Anh cũng chẳng rành rọt gì về thế lực của Yến Kinh hoặc các gia tộc ở Hoa Hạ. Theo như em nói thì Nghiêm gia lúc này quan lộ hành thông, nên bận rộn xây dựng hình tượng, người nhà họ Nghiêm tìm anh có việc gì?
Lâm Nhược Khê nói:
- Nghiêm gia có hai nhân vật rất lợi hại, một người là gia chủ Nghiêm Thái Thiên người đánh bại Dương Phá Quân để đứng đầu trong cuộc tuyển cử để thượng vị, ông ta hơn 60 lại chưa từng cầm quân, chỉ có quân hàm, nhưng ông ta thành công rồi, dựa vào những thành tựu của Nghiêm gia trong công lĩnh vực quốc phòng, quân sự, còn có những cống hiến to lớn cho khoa học hành không, công trình sinh hóa.
Người còn lại là Nghiêm Bất Vấn, là cháu đích tôn của Nghiêm Thanh Thiên. Gã cùng Lý Độn của Lý gia ở Yến Kinh được gọi là “song vương Yến Kinh”, là một thiên tài nghiên cứu khoa học. Nghiêm gia chủ yếu nghiên cứu khoa học và các công trình sinh hóa quân sự của Hoa Hạ từ khi khai quốc đến nay, chính là chỉ dựa vào sự chuyển giao thành công của hai ông cháu nhà họ Nghiêm. So với ông nội gã thì Nghiêm Bất Vân còn kiến thụ hơn trong việc nghiên cứu khoa học, tính cách của con người này cũng rất kì lạ, trước nay chưa hề lĩnh giải thưởng, chỉ chuyên tâm vào công việc của mình, gã đã hai lần liên tục cự tuyệt giải Nobel, đến giải thưởng của Hoa Hạ gã cũng không nhận.
- Là gã lười dời ổ, những quái nhân nghiên cứu khoa học đều như vậy.
Dương Thần nghe có vẻ hấp dẫn mới hỏi:
- Nói như vậy, cái gã Nghiêm Bất Học kia có phải là anh hay em của Nghiêm Bất Vấn?
- Là em.
Lâm Nhược Khê nói:
- Nghiêm Bất Học hoàn toàn đối lập với anh gã, rất thích gây chuyện thị phi, không học vấn không nghề nghiệp lại rất ương ngạnh. Tuy nhiên trước kia chỉ vênh vang tại Yến Kinh, lần này lại đến tận Trung Hải, em mới được biết gã đó như vậy.
Dương Thần nghiêm mặt:
- Gã gây chuyện với em rồi?
Lâm Nhược Khê lắc đầu
- Không có, chỉ là gã liên tục sai thủ hạ liên lạc với em, nói là anh không tôn trọng gã, muốn em phải khai trừ anh.
- Anh còn chẳng biết có gã nào như vậy, sao mà không tôn trọng chứ?
Dương Thần dở khóc dở cười.
Lâm Nhược Khê hướng về phía Christine đang nói chuyện với mấy người nhạc sỹ cách đó không xa:
- Là vì Christine, Nghiêm Bất Học dường như rất si mê Christine, lần này biết cô ấy đến Hoa Hạ liền cố tình đến Trung Hải, muốn hẹn riêng với cô ấy nhưng có vẻ bị anh cự tuyệt nên tìm đến em.
Dương Thần giật mình ngay lập tức nghĩ ra mấu chốt vấn đề là Christine đang làm bậy.
- Hình như mấy người đang nói đến tôi thì phải?
Bỗng nhiên Christine xuất hiện bên cạnh hai người không biết từ lúc nào.
Lâm Nhược Khê bỗng trầm xuống cố ý để Dương Thần tự nói.
Dương Thần bất đắc dĩ cười cười, hắn biết rõ Christine đã nghe thấy hai người nói chuyện, thính lực của cô ta chắc chắn không bị ảnh hưởng bởi những tạp âm trong bữa tiệc.
- Rốt cuộc Nghiêm Bất Học đã xảy ra chuyện gì?
Dương Thần hỏi.
Christine cười khanh khách:
- Có một gã chẳng quen biết hẹn tôi mà tôi không muốn gặp. Nhưng dù sao tôi ở Hoa Hạ có một thân một mình, không thể tùy tiện đắc tội được, thế nên nguyên nhân không muốn gặp chỉ là Giám đốc Dương không cho gặp, đơn giản có thế thôi.
Dương Thần trừng mắt nhìn người phụ nữ này, hắn biết tất cả là do Christine gây nên, rốt cuộc mình lại là người bị chỉ trích.
Ngẫm nghĩ một lúc Dương Thần hỏi Lâm Nhược Khê:
- Tình huống hiện tại là như thế nào?
- Em không biết, Nghiêm Bất Học liên hệ nhưng em chưa trả lời luôn, em nghĩ gã sớm muộn gì cũng lại tìm đến thôi. Thế lực của Nghiêm gia không hề đơn giản, so với bọn họ chúng ta chỉ là những thương nhân đơn độc.
Lâm Nhược Khê thản nhiên nói.
Dương Thần biết được Lâm Nhược Khê có phần bực dọc, dù sao thì quan to ức hiếp thương nhân cũng không phải là việc mới ngày một ngày hai.
- Người ta cũng chưa đến, chũng ta hãy làm những việc trước mắt đã, mọi người đã đến đông đủ rồi, bắt đầu tiệc thôi.
Dương Thần thản nhiên nói.
Lâm Nhược Khê gật gật đầu liền đi đến thông báo cho Ngô Nguyệt chỉ đạo nhân viên làm những công việc có liên quan, chính thức bắt đầu bữa tiệc.
Không bao lâu sau, hội trường trở nên yên tĩnh, mặc dù Dương Thần là giám đốc công ty nhưng trong những trường hợp như vậy vẫn là Lâm Nhược Khê tiến lên mở màn.
Đến giờ phút này ở đây tuyệt đại đa số khách mời đều biết vị mỹ nữ thần bí kia chính là Chủ tịch công ty quốc tế Ngọc Lôi, không ít người đều kinh ngạc, nhìn thế nào đi nữa thì Lâm Nhược Khê cũng còn quá trẻ, hơn nữa với khí chất như vậy, có làm người mẫu thì cũng quá hoàn hảo, nếu nói là kiểu thương nhân lừa gạt thì đúng là không thể tưởng tượng được.
Một trong những vị khách là Yeon-hee Lee thấy ánh mắt của toàn bộ những người có mặt đều hướng về Christine và Lâm Nhược Khê thì không khỏi cảm thấy một sự sỉ nhục ghê gớm.
Từ trước đến nay đều là tâm điểm, bỗng nhiên trong một tối bị một gã đàn ông sỉ nhục lại bị thua kém hai người phụ nữ khiến bản thân bị lạnh nhạt làm cho Yeon-hee Lee cảm thấy vô cùng đau đớn, nếu như không có lí trí thì chắc cô đã sớm giận dữ bỏ đi rồi.
Lâm Nhược Khê mới nói vài câu đã kết thúc diễn văn khai mạc, kì thực đối với cô mà nói chẳng qua cũng chỉ là hình thức, sớm kết thúc chút nào để về nghỉ ngơi hoặc tập trung vào những công việc khác còn quan trọng hơn.
Đi xuống dưới đài sau, Lâm Nhược Khê bèn ngồi vào bàn nơi Dương Thần và Christine đang ngồi, ngồi xuống bên phải Dương Thần.
Đây là bàn trung tâm khách quý, đều là những nhân vật quan trọng trong hoạt động lần này của Ngôi sao Ngọc Lôi, ngoại trừ Dương Thần và Lâm Nhược Khê là đại diện cho phía công ty ra thì những người khác đều là những nhân vật cực hot trong làng nhạc hoặc trong giới nghệ thuật.
Yeon-hee Lee cũng được sắp xếp ở bàn này, nhưng trong mắt những người khác có vẻ như địa vị của cô không xứng tầm cho lắm làm cho Yeon-hee Lee như ngồi trên đống lửa, bởi vì cô phải ngồi đối diện với đôi trai gái mà cô không hề muốn nhìn mặt trong khi lại phải tỏ ra như không hề có chuyện gì.
Tại bàn này coi như là những người đi đầu trong ngành, cùng nhau dùng bữa, tự nhiên không tránh khỏi việc học đòi văn vẻ đôi chút, bàn bạc gì không phải sáng tác âm nhạc thì cũng là biểu diễn ca kịch, hoặc không thì cũng là về những tác phẩm xa xỉ của các thương hiệu quốc tế, các xu thế thịnh hành về trang phục mùa xuân…
Dương Thần phần lớn không hiểu được những thứ này, cũng chẳng buồn để ý tới nên đầy bàn những món ngon vật lạ đều có hắn là người mở màn.
Nhìn Dương Thần từng ngụm từng ngụm lớn nuốt bào ngư, lại húp canh sụp soạt, Lâm Nhược Khê cảm thấy đau đầu, giơ tay nhéo vào đùi Dương Thần hắn mới chịu kiềm chế lại phần nào.
Yeon-hee Lee cùng mấy lão làng trong làng nhạc đàm đạo mấy vấn đề cao xa, vẻ mặt kiêu ngạo cao quý, thỉnh thoảng khẽ tươi cười làm cho mấy người ở đó rất hài lòng đến nỗi chẳng buồn bận tâm đến tướng ăn khó coi của Dương Thần.
Khi bàn đến đề tài quen thuộc, một nhạc sỹ bỗng nhiên bỗng nhiên nhìn thấy chiếc túi xách đặt bên cạnh Yeon-hee Lee nghi ngờ hỏi:
- Yeon tiểu thư, chiếc túi này của cô có phải là túi Birkin của Hermes chăng?
Yeon-hee Lee trong lòng mừng thầm, cô cố tình mang theo chiếc túi này và đặt ở một chỗ dễ nhìn trên bàn chính là để thu hút sự chú ý, đến bây giờ cũng có người nhắc đến thì tự nhiên cảm thấy rất đắc ý.
Tuy nhiên Yeon-hee Lee cũng không vội vã biểu hiện thái độ mà chỉ nói ngắn gọn:
- Đúng vậy, năm ngoái làm người đại diện cho nhãn hàng này nên được tặng.
- Yeon tiểu thư nhân khí quả thực không tầm thường, Hermes bình thường rất ít khi tìm những ngôi sao Châu Á làm người đại diện, xem ra chính là xem trọng tầm ảnh hưởng của Yeon tiểu thư ở Châu Á.
Vị nhạc sĩ già nói.
Yeon-hee Lee ngại ngùng lắc đầu:
- Chỉ có thể nói là may mắn thôi.
- Đây cũng không thể nói là do may mắn, Yeon tiểu thư quá khiêm nhường rồi. Hermes từ khi sáng lập đến nay liền có quyền lựa chọn ưu tiên thuộc da, những sản phẩm của họ làm ra đều không tầm thường, nói đến túi Birkin của Hermes hẳn là chia ra làm rất nhiều loại da, chiếc túi này của Yeon tiểu thư là loại da gì?
Yeon-hee Lee trong lòng thầm nghĩ coi hư ngươi cũng có hiểu biết đấy, miệng cô khẽ cười:
- Là da cá sấu.
Vị nhạc sỹ già sửng sốt cười:
- Thật là hiếm thấy, túi của Hermes muốn mua cũng chưa chắc đã có hàng, da cá sấu nghe nói là loại cao cấp nhất, đừng nói đến mấy chục ngàn một chiếc mà còn phải xếp hàng để đợi nữa. Nghe nói một số hoàng thân quốc thích Châu Âu còn hải xếp hàng chờ, lão nhân ta sống mấy thập niên còn chưa được nhìn thấy, Yeon tiểu thư thật khiến ta mở rộng tầm mắt.
Yeon-hee Lee lập tức cảm thấy giá trị của mình đã trở lại, liên tục lắc đầu nói “Không dám”, lại đột nhiên nói với Christine đang ngồi ở đầu kia:
- Đây có lẽ chẳng đáng gì cả, Christine danh tiếng còn hơn tôi nhiều, tôi chỉ có mỗi chiếc này, cô ấy chắc chắn là có rất nhiều.
Lời này vừa nói ra những người ngồi tại bàn đó đều không phải ngốc, lập tức liền nghe ra là Yeon-hee Lee cố tình tìm điểm yếu của Christine.
Phải biết rằng túi Birkin của Hermes không phải có tiền là có thể mua được, kể cả da dê thông thường, da trâu cũng không nhiều lắm, da cá sấu thì cực ít, bởi vì những nguyên liệu quý hiếm đạt tiêu chuẩn không phải lúc nào cũng có, hơn nữa, những người có tiền trên thế giới, vương công quý tộc lại nhiều, sao có thể nói nhường là nhường cho ngươi được.
Christine dù nói rằng đêm nay đã thượng đài diễm lệ như vậy nhưng ai cũng không dám nói cô có chiếc túi bạch kim da cá sấu quý giá như của Yeon-hee Lee đang mang như vậy bởi vì mọi người đều biết rằng Christine chưa hề làm đại diện cho Hermes nên chắc chắn sẽ không có tặng phẩm gì.
Dù rằng điều này có chút nhỏ nhen nhưng không nghi ngờ gì nó cũng làm cho Christine có hơi khó chịu.